chương 193: rạp xiếc điên cuồng (14)

Vừa mở mắt đã quay về điểm ban đầu là cảm giác thế nào?

Tông Cửu thấy vô cùng kinh khủng. Cơn buồn nôn và khó chịu khi thoát khỏi di chứng điên cuồng bất định vẫn còn đó. Cậu đứng trong lồng giam với đôi chân trần, ánh đèn và vô số ánh mắt chăm chú bên dưới hòa vào nhau đầy ác ý nhớp nháp kinh tởm.

Tông Cửu thà đón nhận ánh mắt ăn tươi nuốt sống của No.1, hơn là chịu đựng ác ý không hề che giấu của lũ động vật này.

Nó khiến cậu nảy sinh ham muốn hủy diệt.

Thật ra hệ thống phụ nói không sai, từ khi bước vào phó bản cậu luôn âm thầm bị ảnh hưởng bởi ác ý dày đặc nơi đây, cố gắng lắm cậu mới dằn xuống cơn ham muốn hủy diệt đang trỗi dậy trong lòng.

Bối cảnh và NPC của phó bản này đều rất điên. Không chỉ điên mà chúng còn có khuynh hướng lây lan, kéo tất cả mọi người cùng phát điên.

Chàng trai đứng giữa lồng giam, hai tay bị trói bằng xích sắt, mái tóc trắng xõa xuống sau lưng, biểu cảm trên khuôn mặt vừa lạnh lùng vừa xa cách.

Có lẽ chính sự lạnh lùng đó lại khiến các động vật càng hứng thú hơn, nổi cơn khát khao chinh phục.

Bé mèo xinh đẹp nhường này, bất kể khí chất hay ngoại hình đều là cực phẩm trong cực phẩm, ai mà chẳng muốn ôm về nhà chứ?

Các quý tộc xì xào bàn tán.

“Xem ra đệ nhất mỹ nhân của Công tước sắp phải thoái vị rồi.”

“Chứ còn gì nữa. Tôi nói nhé, đệ nhất mỹ nhân mà gặp bé mèo thì cũng chỉ như sao gặp mặt trời thôi, tuổi gì đòi xách giày cho người ta.”

“Quá chuẩn, bữa trước Thái tử điện hạ không ôm được mỹ nhân mà tức giận đến giờ đấy, xem ra lần này không muốn bỏ qua rồi.”

“Hên xui à, các bà đừng quên bây giờ Công tước các hạ vẫn…”

Vị phu nhân vừa nói vừa cầm quạt che miệng mũi, nói nhỏ: “Nếu các hạ ra tay thì Thái tử khó tranh được lắm, khéo phải từ bỏ thứ mình thích ấy chứ.”

Bây giờ hoàng gia đang trên đà suy tàn, Nhà vua cũng là bù nhìn được Công tước nâng đỡ, gần như 70% quyền lực vương quốc đã nằm trong tay gia tộc Công tước. Nhưng gần đây nghe đồn có một vị Thân vương được Công tước ưu ái, rất có thể không lâu nữa Vương thành sẽ đón sóng lớn.

Các quý tộc đều thấy rõ ai mới là người cầm quyền thực thụ, và ai chỉ là con non sẽ chết yểu bất cứ lúc nào. Ngay cả Nhà vua còn không có thực quyền, nói chi là Thái tử?

Thái tử hiện tại là kẻ không an phận, tham vọng lộ hết ra mặt, ý đồ thâu tóm quyền lực, sợ rằng sớm muộn gì cũng bị dạy dỗ.

“Cũng chưa biết nha, hôm nay Thái tử đến tham dự đấu giá nhưng Công tước các hạ thì mất tăm.”

Một quý tộc Gấu nâu sửa chiếc khăn quàng cổ, “Nếu Công tước không đến thì bé mèo sẽ vào tay Thái tử rồi.”

Chuẩn luôn!

Theo lý thì các nhân vật lớn trong tầng lớp thượng lưu ít khi nào vắng mặt trong cuộc đấu giá hàng năm. Giờ ai cũng có mặt, nhưng người quyền lực nhất lại không.

Mọi người lặng lẽ nhìn ghế lô trung tâm phía trên cùng vẫn tối đen. Ai cũng biết chỉ có Công tước mới được sử dụng ghế lô duy nhất trong rạp xiếc. Ghế lô nằm trên cao, cao hơn tất cả ghế khán giả, như vầng trăng được các vì sao vây quanh, coi thường tất cả chúng sinh, đủ để thể hiện thân phận chủ nhân.

Gấu nâu cầm cái tẩu bên cạnh, nheo mắt lại. Một sợi xích sắt được gắn bên cạnh chỗ ngồi của nó, nối liền với một chiếc vòng cổ bằng thép đeo quanh cổ một con người.

Thấy nó vươn tay, con người trần truồng kia lập tức bò tới châm lửa đốt thuốc lấy lòng. Gấu nâu vỗ mông con người kia như khen thưởng, để lại một vết máu sâu hoắm.

Con người kia không dám kêu đau, nằm rạp xuống đất nhếch mông cao hơn để các vị quý tộc khác thưởng thức hình xăm và bình-hoa-người phía sau lưng.

“Tiếc thật, người đẹp như này lại là tế phẩm lễ hội Carnival được giáo đoàn chọn.”

Các quý tộc lắc đầu tiếc nuối: “Tiếc là quyền sử dụng được mỗi ba bữa. Mua về có úm trên giường thì vẫn lỗ lắm.”

Tuy thế nhưng đây cũng không phải thứ bọn họ có thể mơ tới.

Tóm lại trong cuộc đấu giá, dưới quyền lực thì vật phẩm đấu giá chỉ là thứ yếu. Bọn họ biết lần này để ôm được mỹ nhân, Thái tử nhất định sẽ dốc túi giành quyền sử dụng con mèo này.

Quả nhiên khi người chủ trì tuyên bố bắt đầu cuộc đấu giá, một giọng nói vang lên trong hội trường.

“Năm vạn tiền vàng.”

Thấy chưa?

Các quý tộc nhìn nhau ngầm hiểu.

“Năm vạn tiền vàng lần thứ nhất! Nếu trong ba lần tiếp theo không ai ra giá cao hơn, bé mèo sẽ được Thái tử mang đi!”

Người chủ trì chẳng hề ngạc nhiên. Người kia đã bí mật liên hệ với gánh xiếc từ trước rồi, bây giờ chỉ là hình thức thôi.

Dưới sân khấu không có động vật nào lên tiếng. Nếu Thái tử đã ra tay, bọn họ nào dám vượt quyền nữa. Truyền thống của quý tộc xưa nay là chừa chút thể diện cho hoàng gia. Lạc đà gầy lớn hơn ngựa, dù vương thất có suy tàn cũng chỉ thua Công tước.

Trong xã hội động vật với hệ thống quyền lực nghiêm ngặt này, hoàng tộc muốn xử lý mấy tên quý tộc ăn nói lung tung là điều rất đơn giản.

Thái tử đã đích thân đứng dậy.

Thái tử là một con sói đen, mặc một chiếc áo mangto da người màu vàng óng ánh, trên đầu đội chiếc mũ phớt đắt tiền làm bằng tóc người. Đôi mắt xanh lục lóe lên vẻ dữ tợn háu thắng, công khai nhìn thẳng vào chàng trai tóc trắng trên bàn đấu giá, vênh váo kiêu ngạo, vô cùng tự đại.

Nhưng Tông Cửu không nhìn nó. Sau khi kìm nén cảm giác bực bội khó giải thích trong lòng, cậu quay lại ngó một vòng.

Trên sàn đấu giá chỉ có lồng của cậu, còn Tsuchimikado thì chẳng thấy đâu. Bởi vì giữa chừng hai người đều nhận hình phạt mất trí nhớ tạm thời nên Tông Cửu không biết liệu Âm Dương sư có bị bắt về phòng đấu giá như mình không.

Hiện tại hai người đã bị tách ra, Gia Cát Ám chọn mượn vận của Tsuchimikado đồng nghĩa vận may của y không tệ. Dù Tsuchimikado bị bắt thì trong lúc đấu giá Tông Cửu đã câu thêm giờ cho y. Âm Dương sư còn mang theo một đạo cụ cấp B, nếu may mắn, khéo có thể trốn khỏi hậu trường lần nữa.

Còn bản thân Tông Cửu thì cam ro rồi, cậu đứng trước mặt lũ động vật giữa hội trường, dù vận may nghịch thiên cũng khó lòng chạy thoát chỉ với xúc xắc mười mặt.

“Năm vạn tiền vàng lần thứ hai!”

Sự thờ ơ của bé mèo nhỏ khiến Thái tử hơi mất hứng. Nó nhặt cây gậy trêu mèo từ trong tay người hầu con người đang quỳ gối bên cạnh, luồn qua khe hở lồng sắt định khều đường quai hàm xinh đẹp của chú mèo này.

Tông Cửu cười khẩy, xích sắt trong tay gập lại, bẻ gãy cây gậy trêu mèo như một trò ảo thuật.

Động thái này chẳng khác gì công khai vả mặt Thái tử. Ánh mắt hóng hớt của những quý tộc phía sau càng khiến nó quê độ.

“Được lắm, mạnh mẽ đấy, tôi thích.”

Nó chẳng những không giận mà còn cười, ra hiệu cho người hầu mang roi đến. Những động vật khác đều theo dõi động tác của nó, ai cũng ngạc nhiên. Thái tử muốn dạy dỗ chú mèo xinh đẹp ngay tại buổi đấu giá!

Dạy dỗ thú cưng là chuyện rất phổ biến chứ không giới hạn ở tầng lớp quý tộc.

Thậm chí vài quý tộc thích cá tính mạnh, cố ý mua những chủng loại chất lượng cao từ các cơ sở tư nhân khác, chứ không phải nông trường dưới lòng đất.

Con người do cơ sở tư nhân nuôi dưỡng được kế thừa huyết thống và ưu điểm của bố mẹ, ngoại hình nổi trội. Từ nhỏ được nuông chiều nên tính tình rất kiêu căng, coi trời bằng vung. Càng như thế, sau khi trưởng thành được dạy dỗ sẽ càng thú vị.

Với tư cách là người mua mèo gần như đã được quyết định, đương nhiên Thái tử có quyền này, chưa kể đến địa vị hoàng gia của nó.

Ít ra không ai ở đây dám cản nó.

Vô số roi với độ dày và kích thước khác nhau, có cái thì mỏng, có cái thì gắn đầy gai ngược bằng thép.

“Nếu bây giờ mày quỳ xuống liếm chân tao, tao sẽ cân nhắc tha cho mày một mạng.”

Móng vuốt sói của Thái tử lướt qua cái roi thô dày nhất, giọng điệu đầy đe dọa.

Tông Cửu coi như không nghe thấy, sự chán ghét trong đôi mắt hồng nhạt càng lúc càng đậm, mơ hồ hình thành một bóng đen. Cậu đã sẵn sàng sử dụng thẻ tình bạn của Chú hề và Gã bán mũ điên, chuẩn bị khuấy động không khí trên sàn đấu giá ghê tởm này.

“Được, được lắm.”

Thái tử tức giận thở hổn hển cầm cái roi to dày nhất lên, ra hiệu cho người chủ trì mở cửa lồng giam.

“Ngài xem đây là quyền sử dụng. Điện hạ xin hãy chú ý đừng chơi chết nhé, nếu không chúng tôi thực sự khó bàn giao với bên giáo đoàn lắm…”

Người chủ trì vừa mở cửa lồng sắt cho nó, vừa cúi đầu khom lưng sợ chọc giận ông nội này.

“Cút!”

Thái tử đang khó chịu nên hơi đâu quan tâm tới lời của một kẻ hầu. Cây roi trong tay bay vùn vụt nhưng quất lên người chủ trì trước, đánh gã bay thẳng xuống sàn đấu giá.

Người chủ trì lăn vài vòng trên thảm, đập vào mép cột đá đổ máu đầu bất tỉnh.

Chẳng quý tộc nào dám lên tiếng.

Thái tử đã có nhã hứng dạy dỗ thú cưng công khai, bọn họ không muốn xen vào làm gì. Sự thối nát của quý tộc đâu phải mới ngày một ngày hai, có trò nào mà chưa từng chơi chứ. Dạy dỗ công khai là trò nhẹ nhàng nhất rồi.

Không thể giành được chú mèo xinh đẹp này, vậy thì nhìn cậu ăn đòn một lần cho thoả vậy.

Đúng vào lúc mành treo chuông, bỗng một giọng nói vang vọng từ ngoài cửa: “Dừng tay!”

Giây tiếp theo, cánh cửa nặng nề của sàn đấu giá bị đẩy cái sầm. Một đội kỵ sĩ đội mũ sắt mặc áo giáp xông vào, mỗi bước đi đều khiến mặt đất rung chuyển.

Bọn họ đeo kiếm sắt, tay cầm ngọn giáo sắt đen, khoác áo choàng có thêu gia huy hình chiếc khiên, lạnh lùng cứng rắn như một đội thần chết hành quân trong đêm, có thể đến lấy mạng những kẻ xâm lược bất cứ lúc nào và ở đâu.

“Là đội quân của Công tước!”

“Chuyện gì vậy, sao đột nhiên các hạ lại huy động tư binh!”

Lần này, tất cả các quý tộc ngồi xem cuộc vui cũng không thể ngồi yên, bọn họ đứng bật dậy với sắc mặt tái mét.

Trong bối cảnh tương tự như thời trung cổ gần đây, chắc hẳn không cần nói cũng biết ý nghĩa của việc có được binh quyền. Khoảnh khắc quân đội xuất hiện, các quý tộc còn tưởng rằng cuối cùng Công tước các hạ đã ra tay chiếm đoạt ngai vàng nên hoảng sợ vô cùng.

Kết quả kỵ dĩ dẫn đầu cầm giáo bước lên, dù đối diện với Thái tử thì khuôn mặt ngựa khuất dưới mũ giáp của kỵ sĩ cũng chẳng nhuốm màu sợ hãi.

“Công tước các hạ đã ngỏ ý muốn con người này, mong Thái tử từ bỏ hứng thú.”

Giọng điệu của kỵ sĩ chỉ huy thản nhiên, như thể đang trình bày một việc rất bình thường.

Đây là thông báo, chứ không phải câu nghi vấn hay hỏi ý. Nó phất tay ra hiệu cho các kỵ sĩ phía sau đưa Tông Cửu đi.

“Không, dựa vào đâu mà các người…” Vẻ mặt Thái tử nhăn nhó, lúc xanh lúc trắng, vô cùng xấu hổ.

Cũng chính vào lúc này, cả khán đài ồn ào bỗng im bặt. Bởi vì các quý tộc nhìn thấy một cỗ xe ngựa lẳng lặng dừng ở cửa.

Cỗ xe trông khá tối giản mang đầy hơi thở lạnh lẽo. Nếu không có tấm rèm thêu gia huy hình khiên trước cửa, e rằng sẽ không ai chú ý tới sự xuất hiện của nó trong màn đêm.

Tuy người trên xe không có dấu hiệu muốn xuống, nhưng sự hiện diện của nó đã giải thích tất cả.

Nhóm quý tộc há hốc miệng lộ vẻ kinh ngạc. Vậy mà Công tước các hạ lại đích thân xuất hiện!

Lần này, ngay cả Thái tử vừa rồi còn vênh váo tự đắc cũng thở dài ỉu xìu như chuột bị giẫm phải đuôi. Quân đội của Công tước đã bao vây sàn đấu giá, ai còn dám lỗ mãng chứ?

Vì vậy trong bầu không khí uy nghiêm lạnh lùng này, sợi xích trên tay Tông Cửu bị kỵ sĩ chỉ huy vung kiếm chặt đứt phát ra tiếng va chạm giòn tan. Nhưng chỉ là chặt đứt mà thôi, sợi xích cuối cùng vẫn nằm trên tay chân Ảo thuật gia.

Các kỵ sĩ không mời mà tới dường như không có ý cởi trói giúp cậu, ngược lại chỉ im lặng đứng hai bên chừa ra một lối đi.

Các động vật chăm chú nhìn chú mèo tóc trắng bước đến cỗ xe được các kỵ sĩ hộ tống, không dám thở mạnh mà nhìn nhau bằng ánh mắt khiếp sợ.

Công tước các hạ điều động quân đội làm ai cũng tưởng ngài ấy muốn đảo chính, kết quả là chỉ vì giành một con mèo nhỏ?

Bề ngoài Tông Cửu vẫn lạnh lùng bình tĩnh. Nhưng thực ra cậu đã giục hệ thống phụ chuẩn bị sử dụng đạo cụ, sẵn sàng chạy trốn.

Kết quả là cậu vừa định đột phá vòng vây của quân đội, vô số dây thép vô hình bỗng lóe lên ánh sáng lạnh lẽo trong không trung, luồng sức mạnh khổng lồ không thể chống cự truyền đến từ sau lưng đẩy Ảo thuật gia bay thẳng lên cửa xe.

Một bàn tay quen thuộc mà lạnh lẽo vươn ra từ dưới tấm rèm dày, lặng lẽ ôm lấy eo của Ảo thuật gia kéo cậu lên đùi mình.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top