CHƯƠNG 4
Xong mọi thứ,người cô cũng bớt ê ẩm.Có thể xê dịch được đôi chút,chị người làm đỡ cô ra. "Tiểu thư ở đây,tôi xuống gọi thiếu gia" chị quay đi,cô ngán ngẩm lắc đầu. "Em lắc đầu cái gì?" cô giật thót tim nghĩ thầm:Tạ trời không phụ lòng con,nãy chị người làm đi không đóng cửa.Không thì hắn sẽ làm nát cánh cửa tiện nát luôn tim con mất. "Không có gì,chúng ta đi được chưa?" cô nhìn đồng hồ cũng hơi trễ,sợ nếu gây với anh sẽ hết giờ thăm bệnh. "Được" anh bế cô xuống nhà.Cô chợt nghĩ:nếu mẹ cô thấy bộ dạng của mình như thế này sẽ nghĩ ngợi gì đây. "Anh có thể dìu tôi đi?Tôi không muốn mẹ tôi bắt gặp tôi trong tình trạng bây giờ" cô vừa dứt lời,đã để cô xuống từng khập khễnh đi.Thật sự trong rất khó coi và đau nhức,Nhật Hàn không đỡ cô chỉ cho cô mượn cánh tay săn chắc mà bám trụ.
Lên xe,cô thở dài một tiếng cho những đè nén nãy giờ của cô.Chỉ là hơi nhức nhói giữa hai chân nhưng cô cũng đã đi được phần nào rồi.Trên đường tới bệnh viện,Chấn Hải thông báo về tình hình bệnh của mẹ.Đồng Nhiên không thể nào nghe được gì nữa "Mẹ cô hiện tại lại trở nặng,chắc tôi cũng không cần nhắc tên nó phải không?Bà hiện được hoá trị liệu" Mẹ cô bị ung thư não.Lúc cô phát phát hiện bệnh tình của bà thì đã ở giai đoạn thứ hai.Do hoàn cảnh gia đình,Đồng Nhiên không đủ khả năng cho bà nhập viện.Hàn Nhật ngồi im lặng nãy giờ lên tiếng "Mọi chi phí kia em không cần nghĩ tới" anh biết nói nhưng câu như thế này là vô ích.Trong hợp đồng cũng ghi rõ ràng về phần chi phí,chắc cô cũng đã đọc qua.Trước cửa phòng bệnh,người cô như có tảng đá đè nặng không thể bước tiếp để mở cửa.Nhìn xuyên qua cánh cửa kính kia,thân thể bà phải đeo những thiết bị máy móc.Tóc bà rụng dần,người gầy gò-hốc hác,môi khô-tím.Đồng Nhiên lòng như bị xé nát chỉ có thể che miệng ngăn không cho nước mắt chảy thành sông."Chuẩn bị hết giờ thăm bệnh rồi,em có tính vào hay không?" cô dần khôi phục tinh thần mạnh mẽ của mình.Dù người nhức tê dại nhưng vẫn bước vào,khuôn mặt với nụ cười khổ."Mẹ đã cảm thấy đỡ chưa?" nghe thấy giọng cô bà mừng rỡ "Mẹ đã thấy khá hơn,bác sĩ nói chỉ cần mẹ trị liệu tốt sẽ khỏi" trong đầu Đồng Nhiên giờ chỉ mong có điều kì xảy ra trong câu nói của bà. "Giờ cũng đã trễ chắc mẹ đã mệt để còn đỡ mẹ nằm nghỉ" cùng lúc "Hết giờ thăm bệnh,mời cô ra ngoài cho bệnh nhân nghỉ ngơi" giọng cô y tá bên cửa vọng vào. "Hết giờ rồi,con đi đây.Mai con sẽ vào thăm mẹ sớm" nhìn bà lần cuối rồi cô bước ra ngoài.Chỉ còn Chân Hải đứng bên ngoài,cô buộc miệng hỏi "Anh ta đâu?" Chấn Hải hiểu cô muốn nói tới ai. "Hàn Tổng đã về nhà của Ông,bà chủ rồi để tôi đưa cô về" cô cũng không khờ đến nổi không hiểu từ ông,bà chủ kia nghĩ ý là ba mẹ anh.
Trong ngôi nhà biệt thư phong cách Châu Âu,có người đang ngồi trên sofa xem tivi.Anh bước vào "Mấy ngày nay con ở nơi đâu?Không về nhà mấy hôm có biết khiến mẹ con lo lắm không?" Người đang nói đó là ba anh Hàn Lâm.Mẹ anh trong bếp nghe vậy liền chạy ra "Nhật con,biết mấy nay mẹ lo lắm không?Đi đâu không nói gì" anh nhìn mẹ mà lòng nhẹ nhàng.Anh rất thương mẹ,bà dịu dàng luôn cưng chiều anh.Nên đứng trước bà,anh không thể lạnh lùng "Con xin lỗi,mấy ngày nay con hơi bận công việc" vừa nói vừa nhìn vào bếp.Anh thấy hai thằng bạn thân ló cái đầu tụi nó ra "Mẹ à,tụi nó đâu ra vậy?" Bà nhìn rồi cười "Tụi nó cũng lo cho con,đến tìm con thì đúng lúc con về.Vô ăn nào con" Ba anh ngồi vẫn ngồi đó xem tivi "Ông kia,sao lại không vào?"giọng nói hơi xen uất ức "Này,em bảo con chứ có bảo anh đâu.Thấy con là quên mất ông già này rồi phải không?".Thấy ông nói vậy cả nhà oà cười một trận,không ngờ ba anh nổi tiếng lạnh lùng bậc nhất.Ai cũng khiếp sợ mà nay lại vì anh mà nũng nịu với mẹ " E hèm,có gì đáng cười à?"mặt ông đỏ lên. "Thôi, già rồi mà vẫn thế ư.Chồng tôi vào ăn nào" bàn ăn đã đông đủ người."Này,Hàn Nhật mới mấy ngày không gặp mà có vẻ tươi ra đấy?" Mạc Phong hỏi anh.Mạc Phong là con trai duy nhất của tập đoàn Mạc Đinh,chuyên về ngành đá quý.Cũng được thừa hưởng tập đoàn nhưng anh lại vẫn ham chơi chưa nhận chức.Anh chỉ phụ giúp gia đình một số tài liệu ở nhà."Tôi đồng tình đấy" anh chàng kế Mạc Phong cũng hùa theo.Là Hứa Nam đang giữ chức phó giám đốc của tập đoàn Hứa Minh chuyên về mỹ phẩm,thời trang. "Có tin tôi đuổi cổ hai người ra không" anh lạnh lùng đáp trả.Không khí cả nhà càng thêm vui vẻ.
Nhìn đồng hồ,đã 8 giờ rồi ư.Cô tỉnh dậy vệ sinh cá nhân,bước xuống nhà với tinh thần thoải mái hết mức. "Tiểu thư,mời cô dùng bữa sáng.Rồi cô thay đồng phục đi làm nhé!" Cô hơi ngạc nhiên:đi làm?chả hiểu mô,tê gì khi ông quản gia nói.Ông thấy vậy giải thích thêm "Từ hôm nay cô chính thức làm thư kí cho thiếu gia" rồi mỉm cười cung kính lui đi.Cô chuẩn bị mọi thử xong xui,đứng nhìn mình trong bộ đồng phục công sở.Đường cong cơ thể,nét quyên rũ ẩn hiện.Cảm thấy mọi thứ đã ổn,cầm giỏ xách ra xe và khẩn trọng nói " Chấn Hải,anh co thể cho tôi thăm mẹ được không?Để tôi báo cho bà biết tôi đi làm,cho bà yên tâm" anh nghe vậy đồng ý chở cô đến bệnh viện.Rồi chở về công ty,cô nghĩ :có hơi muộn giờ làm nhưng chắc không sao.Đi lên phòng theo sự chỉ dẫn của Chấn Hải,đang thu xếp bàn làm việc thì Lan Chi vào "Đồng Nhiên tổng giám đốc cho gọi cô".Cô không biết người kia ở đâu ra mà có một giọng nói thánh thót chua hơn chanh. "Chị có thể chỉ em phòng tổng giám đốc được không?" cô lịch sự nhờ sự giúp đỡ. "Được" cô kinh tởm giọng nói này khiến cô vô cùng khó chịu.Thầm nghĩ:Nhìn xinh,dáng chuẩn nhưng tiếc là...Cô rùng mình không dám nghĩ thêm nữa.Bỗng Đồng Nhiên nhớ gì đó,cầm điện bấm dãy số quen.Người đầu dây "Alo" cô hớn hở "Mẫn Nhi,tớ được đi làm rồi" Mẫn Nhi cảm thấy mừng cho cô "Cậu làm ở đâu?"
"Tớ làm ở công ty Hàn Thị" Nhi chỉ muốn hét lên,không ngờ cô lại được nhận vào Hàn Thị. "Nè nè,gần chỗ tớ làm.Hay tí mình đi uống nước,tớ đợi cậu dưới sảnh công ty cậu" Đồng Nhiên vui vì được gặp Mẫn Nhi "Tớ tan tầm khoảng 17h đấy.Vậy hẹn gặp cậu nhé!" Tắt máy và bước đi từ khi nào đã đến phòng của tổng giám đốc.Cô cùng Lan Chi đi vào thấy anh đang ngồi trên làm việc với thư thái làm việc nghiêm chỉnh.Nghe thấy tiếng động,anh đã biết là ai. "Đồng Nhiên,ngồi đi tôi có chuyện muốn nói với em" còn bóng dáng đang đứng kia làm anh thấy bực.Dùng chất giọng bá đạo nói "Đi ra ngoài đây là phòng tôi không phải chợ.Muốn tuỳ hứng đứng đâu cũng được à?" Lan Chi nghe anh nói mình định xoay người ra ngoài,không quên kèm theo cái liếc sắc bén tặng cho cô.Đồng Nhiên ngơ ngác tự dưng bị tặng cái liếc trong khi cô chả làm gì.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top