CHƯƠNG 2
Khuôn mặt có phần tuấn tú với nước da màu bánh mật. " Chào,cô có phải là An Đồng Nhiên?" Cô hơi hốt hoảng thoảng hiện lên nét mặt,tại sao anh ta lại có thể biết tên mình? Nhưng vẫn trả lời " Phải,anh là ai kiếm tôi có việc gì?" Chàng trai mỉm cười vì đã tìm đúng người "Tôi là Chấn Hải người lái xe-kiêm trợ lý của Hàn Tổng.Tôi đến đây có việc cần bàn với cô,cô có thể đi cùng với tôi một chút được không?" Mặc dù không biết là chuyện gì nhìn cũng không giống lừa gạt gì.Nên cô đồng ý " Được,anh có thể đợi tôi 5p?" Anh gật đầu và bước ra xe.Cô bưng bát cháo vẫn còn hơi ấm cho mẹ " Mẹ ăn cháo đi không sẽ ngụi mất,con đi có việc sẽ về ngay".Cô thay một bộ đồ thật đơn giản áo thun,quần jean,tóc được cột cao lộ nét tươi trẻ.Nhưng đôi mắt vẫn thoáng nét buồn tủi bước ra.Anh kiêm kiêm gì đó cũng đã mở cửa xe ra sẵn đợi cô bước vào. "Cảm ơn" cô nói nhỏ nhưng anh vẫn nghe thấy.
Từ khi xe bắt đầu lăn bánh Chấn Hải và cô cũng không nói lời nào.Xe dừng lại ở quán cà phê có tên Memoris,bước theo anh vào trong cái không khí mát lạnh của điều hoà phả vào mặt cô.Có mùi thơm của cà phê,nhìn xung quanh cũng hình dung ra sơ sơ đây là nơi dành cho người có tiền.Với thiết kế sang trọng với tông màu nâu gỗ và trắng,nội thất bàn ghế đều là hàng xịn.Đảo mắt một hồi lâu thấy ai cũng nhìn cô với vẻ mặt khinh thường "Ăn mặt như vậy cũng vô đây ư.Haha".Cô hơi khự lại vì những tiếng xì xầm ấy.Bất chợt giọng nói của Chấn Hải vang lên làm cô thoát khỏi những tiếng khinh khi của mọi người "Chúng ta lại kia bàn việc nào" Cô chợt nhớ đến việc mình đến đây,ngồi vào chỗ cô cất tiếng lên hỏi "Chúng ta bàn việc gì?" Chân Hải lôi trong cặp ra một tờ giấy đưa cho cô"Đây là bản hợp đồng". Cô ngẫng người nhìn qua,đôi tay bắt đầu run....
Hàn Tổng là ai mà cho cô số tiền cô cần,chỉ cần cô qua đêm và trở thành tình nhân của hắn.Cái cảm giác nhục nhã đó cô chưa bao giờ nghĩ.Đến khi mà có người đem tiền tài ra để mua cô vì nhu cầu sinh lý ư,cô chợt nghĩ tới mẹ chỉ cần như vậy thôi là sẽ cứu được mẹ sao?Cô chần chừ, đắng đo nhưng vẫn quyết định ký tên vào bản hợp đồng.Đưa cho Hải xong,anh nói "Bây giờ Hàn Tổng có việc gấp ở nước ngoài sẽ về vào 2-3 ngày tới,cô cứ về soạn đồ của cô và mẹ sẵn.Tôi sẽ tới đón vào ngày mai".Anh có nhã ý muốn đưa cô về nhưng cô từ chối.Anh đến quầy thanh toán hết phần nước và ra về.Chỉ cần bên hắn 1 năm ư?Nghĩ đến việc đó cô như hoá đá tại chỗ.Không còn một chút sức lực nào nhưng vẫn phải cố đi về,mẹ đang chờ cô ở nhà.
Về nhà cô trưng bộ mặt vui vẻ nhất có thể để đối mặt với mẹ.Tối đó,"Mẹ à!Con đã có thể chữa bệnh cho mẹ rồi" nắm tay bà mà nói.Đôi tay chai sần,gầy guộc của bà làm cô đau nhói.Chỉ muốn trãi lòng mình nhưng cô không thể chỉ có thể âm thầm trong lòng:Con xin lỗi.Bà nhìn cô với ánh mắt ngạc nhiên "Tiền ở đâu ra mà con có?Không được làm chuyện xàm bậy" Cô chỉ mỉm cười "Con mượn được ở chỗ Mẫn Nhi,nhà Mẫn Nhi không giàu có.Nhưng cô ấy mới đi làm với mức lương hơi cao nên ngỏ ý giúp mẹ con mình" Bà không nghi ngờ gì im lặng nhắm mắt thiếp đi.Cô cũng chẳng thể ngủ qua nổi đêm nay.
Sáng sớm,cô đã thức và bắt đầu công việc vận chuyển đồ đạc ra cửa.Nghe tiếng còi xe,biết là Chân Hải cô vội vàng chào anh,đi lên phòng đỡ mẹ từng bước nặng nhọc xuống xe.Ngồi trên xe đưa mẹ vào viện lòng cô cảm thấy yên tâm về phần bà.Còn bản thân cô không quên được bản thân mình đã là người tình của người ta.Làm thủ tục đầy đủ xong,anh nói cô sẽ trở về ngôi biệt thự của Hàn Tổng nhưng cô không chịu."Anh về trước đi khi đến thời hạn,anh hãy quay lại đón tôi".Cô cười nhạt rồi tiễn anh đi,cô trở về đặt thân người nặng trĩu xuống ghế.Ngắm nhìn mẹ cô ngủ lòng chợt xót xa vô cùng.
Thời hạn khi Hàn Nhật trở về cũng đã đến,cô đã phải nhờ y tá túc trực phòng bệnh của bà.Cô phải nói dối bà là Mẫn Nhi có việc cần cô giúp và sẽ ở lại qua đêm.Bà mỉm cười nhìn dáng người bà yêu thương nhất rời đi,thầm chợt chua xót vì bà mà cô gầy đi nhiều hơn trong thấy.Vừa bước ra khỏi cổng biện viện đã thấy Chấn Hải đợi sẵn.Trên đường lòng cô rối bời nhìn đường đi bắt đầu trở nên lạ lẫm.
Đến nơi trời cũng đã xế chìu, trước mặt cô là căn biệt thư nhã nhặn với gam màu đen trắng-bên trong cũng vậy. Chính những sắc quanh đây cho cô thấy Hàn Nhật không phải là người dễ gần. "Chào An tiểu thư,tôi là quản gia ở đây xin mời cô theo tôi lên phòng.Đồ đạc của cô sẽ được chuyển lên sau."Giọng nói có phần hơi dịu dàng này là của ông quản gia.Cô đi theo quản gia lên phòng,nó được bố trí gọn gàng,đơn giản cùng màu với ngôi nhà.Đẹp đến nỗi mắt cô long lanh nhưng chưa vui vẻ được phần nào thì bị dập tắt. "Thưa tiểu thư,cậu chủ đang trên đường về.Bảo tôi gọi cô tắm và xuống nhà đợi cậu chủ ăn tối chung.À!còn nữa cậu bảo cô dùng quần áo trong tủ." cô hốt hoảng quay qua nhìn,quản gia đã đâu mất tiêu chỉ còn chị người làm vừa lên nói cho cô biết. "Cảm ơn chị,em sẽ xuống ngay" cô nở nụ cười ngượng ngạo rồi đóng cửa.Hành lí của cô khi nghe chị người làm nói chắc họ cũng vứt đi rồi.Cô thở dài chán nản mở tủ quần áo,cô xém té khi trong đó toàn đồ của nhãn hiệu cao cấp.Nhưng vài bộ lại không được kín đáo cho lắm,lựa hồi lâu cô mới lấy được bộ quần áo vừa thoải mái vừa kín đáo chạy vào phòng tắm.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top