Chương 11: Kim Đan hồn lực

Nhìn vào con mắt trắng bạc ánh lên vầng trăng khuyết tà dị mang theo sự chân thành độc nhất trên khuôn mặt của thiếu niên tên nhân loại này, một cảm giác tin tưởng khó nói bất chợt sản sinh, Thiên Tinh Bạch Xà hai mắt cong thành hình nguyệt nha, đầu rắn gật gật.

"Hahaha, sảng khoái lắm! Chiến!"

Cả một vùng rừng rậm phát ra âm thanh cười lớn vang vọng hết sức sảng khoái tự tin của người thiếu niên.

Đối diện bọn hắn, Man Linh Hầu cùng Liệt Hoả Điểu biểu lộ ngưng trọng dị thường...

Đồng thời, Man Linh Hầu cùng Liệt Hoả Điểu đều đang vô cùng căm hận Trần Cổ Dương, dùng ánh mắt dằng đằng sát khí nhìn chằm chằm hắn. Chính kẻ này trong thời khắc mấu chốt đã phá hỏng cơ hội tốt có thể giết chết Thiên Tinh Bạch Xà của bọn chúng.

Hơn nữa hư ảnh Mộc Hùng đang không ngừng rít gào sau lưng Trần Cổ Dương cũng khiến chúng nó dâng lên cảm giác kiêng kỵ khó tả.

Tách...tách...tách...

Cơn mưa che đi các vì sao sáng trền bầu trời đêm, lực lượng tinh thần để gia trì sức mạnh cho Thiên Tinh Bạch Xà cũng dần tan biến...

Mà ở phía đối địch, Liệt Hoả Điểu bay trên không cũng khó chịu vô cùng. Nó là yêu thú Hỏa hệ, đối với mưa hết sức ghét bỏ, mặc dù giọt nước bình thường không thể tổn hại gì đến nó nhưng cũng phần nào hạn chế thực lực khiến cho nó không thể phát huy toàn lực được.

Thiên Tinh Bạch Xà không muốn tiếp tục chần chừ nữa, cặp mắt to tròn lấp lánh như vì tinh tú hướng về Trần Cổ Dương ra vẻ đã bình ổn, thân thể trắng màu bạch ngân cùng ánh sáng xanh mờ ảo từ lực lượng tinh thần còn sót lại cấp tốc lao nhanh về phía Liệt Hoả Điểu đang lượn lờ trên không...

Hiển nhiên bị tên này đánh lén nó vẫn chưa quên, hơn nữa lực phòng ngự của Man Linh Hầu rất kiên cố, lại thêm có tu vi cao hơn nó hai tiểu cảnh giới, Thiên Tinh Bạch Xà biết bản thân không có lực lượng tinh thần hỗ trợ thì sẽ rất khó gây thương tổn cho nó nên muốn giao nó lại cho Trần Cổ Dương.

Rất nhanh hai yêu thú đã lâm vào trạng thái kịch chiến, xét về ưu thế thì Liệt Hoả Điểu có lợi hơn nhờ khả năng bay lượn đánh không kích, nhưng về độ linh hoạt thì Thiên Tinh Bạch Xà không hề kém cạnh, thân rắn uyển chuyển vô cùng, miệng không ngừng tung ra từng quả cầu sáng chứa nồng đậm tinh thần lực lượng của chính nó bắn về Liệt Hoả Điểu trên không trung, chỉ là không còn các ngôi sao gia trì, tốc độ tiêu hao năng lượng cũng bị gia tăng đáng kể.

GRẦM GRÀOO...

Man Linh Hầu không cam lòng yếu thế, cánh tay lực lưỡng vỗ mạnh lồng ngực như để kích thích khí thế, nhấc cây đại thụ trong tay lên lao về phía Trần Cổ Dương...

Trần Cổ Dương một mặt ngưng trọng, không có chút may khinh thường đối thủ chút nào, thực lực kẻ địch cao hơn hắn một bậc, lại có sức phòng ngự lớn cùng nhục thân mạnh mẽ...

Trần Cổ Dương hít một hơi, mắt trái lóe sáng ánh bạc tà dị, Trần Cổ Dương lúc này quan sát được từng chi tiết nhỏ nhất trên cơ thể Man Linh Hầu.

Phệ Hồn Bạch Nguyệt Nhãn của hắn như một cỗ máy phân tích, từng cử chỉ nhỏ ngất trên thân đối thủ khi chuyển động đều không khỏi ánh mắt của hắn, hơn nữa sơ hở trong công kích của đối thủ cũng hiện rõ trước nhãn quang màu bạch ngân của hắn.

Vận dụng khả năng để nhìn thấu hành động của Phệ Hồn Bạch Nguyệt Nhãn cũng đồng thời khiến hồn lực của hắn không ngừng tiêu hao...

Nhưng đối thủ là Tam Giai Hậu Kỳ yêu thú mạnh mẽ, hắn buộc lòng vận dụng khả năng này.

"Thấy rồi..." Trần Cổ Dương nhếch miệng, giơ lên nắm đấm hướng về sườn trái gần phần hông của Man Linh Hầu đấm tới...

GRÀO

Mộc Hùng gầm thét, dựa theo hành động của Trần Cổ Dương, hai bắp tay lực lưỡng chéo lại giơ lên trước ngực, ngăn chặn thân cây do Man Linh Hầu Lực giáng xuống.

Rắc...

Thân cây cổ thụ chắc khỏe gãy làm đôi, mà lúc này nắm đấm được gia trì vô số Mộc hệ linh lực của Trần Cổ Dương cũng đấm thẳng vào mục tiêu của mình...

GRÀOO

Man Linh Hầu Lực rú lên đau đớn, sườn trái là địa phương yếu điểm trên người nó, nơi đây vẫn còn vết thương trước đây khi nó chiến đấu tranh giành địa bàn cùng một yêu thú cùng cấp khác để lại, mặc dù đã qua thời gian khá lâu nhưng đây vẫn là điểm yếu duy nhất trên thân thể cứng cáp của nó.

Bản thân Man Linh Hầu cũng không ngờ kẻ địch lại có thể phát hiện vết thương ẩn của mình. Mà Trần Cổ Dương một đấm kia gần như là xuất toàn lực, lực lượng từ một quyền được gia trì từ Mộc Hư Hà ẩn chứa sức mạnh tương đương một Kim Đan Trung Kỳ tiệm cận Hậu Kỳ tu sĩ đấm ra khiến nó phải ăn trái đắng.

GRẦM

Man Linh Hầu giận dữ, cặp mắt to như một quả bóng đỏ ngầu, ném văng thân cây cổ thụ đã gãy đi, nó muốn dùng nắm đấm tả xung hữu đột với tên nhân loại trước mặt này.

Mộc Hùng hư ảnh sau lưng Trần Cổ Dương không hề kém cạnh, trước thân thể to xác như cự thạch của kẻ địch, nó còn to ngang bằng thậm chí coa chút cao hơn chứ không có kém, vươn hai cánh tay to khỏe lao đến lên đối chọi...

Mà Trần Cổ Dương vừa né tránh công kích, vừa phân tích sơ hở trong từng đòn đánh của Man Linh Hầu, từ đó dùng ý niệm điều khiển Mộc Hùng chiến đấu...

ĐÙNG ẦM ẦM...

Các đường quyền va chạm vào nhau, hai kẻ to xác không ngừng xuất ra cự quyền, Mộc Hùng do Mộc linh lực của Trần Cổ Dương ngưng tụ thành nên không hề có cảm giác, trái lại Man Linh Hầu vừa bị công kích yếu điểm, vừa nhận đau đớn khi trúng đòn, biểu hiện của nó đã dần suy yếu...

Man Linh Hầu có linh trí cũng không thấp, nó biết kẻ đang quần nhau với nó không hề có sinh mệnh, chủ mưu là tên thiếu niên đang đứng ung dung phía dưới, nó đã rất nhiều lần tìm cơ hội giết giặc bắt vua trước công kích Trần Cổ Dương nhưng đều vô dụng.

Nhờ khả năng của Phệ Hồn Bạch Nguyệt Nhãn mà Trần Cổ Dương nhanh chóng tìm thấy sơ hở trong đòn tấn công của đối thủ, hắn ung dung không vội không chậm né tránh, lại nhân cơ hội điều khiển Mộc Hùng tấn công đối phương.

Bên trong đan điền, Mộc Hư Hà vẫn không ngừng vận chuyển, cung cấp liên tục Mộc hệ linh lực khiến Mộc Hùng như một cỗ máy chiến đấu với nguồn năng lượng bất tận, lại thêm khả năng tự động hấp thu thiên địa linh khí để bổ sung linh lực của Hư Hà Huyền Căn, chỉ cần nguồn nguyên liệu là bản thân Trần Cổ Dương không ngã xuống thì nó đồng nghĩa với bất tử bất diệt.

GRỪ GRÀOOO

Man Linh Hầu bắt đầu thấm mệt, biết cứ tiếp tục như thế này thì sẽ không ổn, nó quay đầu hướng Liệt Hoả Điểu rống lên cầu viện trợ của đồng minh...

...

Bên kia chiến tuyến, Thiên Tinh Bạch Xà không phân cao thấp giao tranh cùng Liệt Hoả Điểu, hỏa diễm và tinh thần lực liên tục va chạm, mặt đất cứng cáp cháy đen xen lẫn các hố lớn từ cuộc chiến. Bất quá vì vết thương trước đó và việc không còn nguồn năng lượng bổ sung kia mà thể lực và sức mạnh của Thiên Tinh Bạch Xà hao tổn nhanh hơn đối thủ rất nhiều.

Phải biết Thiên Tinh Bạch Xà đang chiến đấu vượt cấp, lại thân chịu trọng thương, nhưng nó có thể cùng đối phương giao thủ lâu như vậy là đủ thấy tiềm năng phi phàm.

Trần Cổ Dương quan sát tình huống, thầm nghĩ phải nhanh chóng giải quyết cái tên cao xác này để giúp đỡ Thiên Tinh Bạch Xà...

Trong lòng đã quyết, bắt đầu điều động lực lượng Hồn Tu....

GRÀO GRÚ

Mộ Hùng bỗng trở nên hung hăng, tiếng gầm rống khiến Man Linh Hầu chợt thấy kiêng kỵ lùi bước, cặp mắt vốn dĩ không hề có linh tính của nó lúc này trở nên ngập tràn lệ khí, bá đạo vô cùng...

Chính là nhờ lực gia trì!

Trần Cổ Dương điều động hồn lực gia trì vào Mộc Hùng khiến nó bộc phát uy lực vốn có của một Huyền Cấp Cực Phẩm vũ kỹ chân chính của Thủ Hộ Linh Thú Thuật.

Mộc Hùng như uống được thuốc kích thích, hai nắm đấm liên tục tung ra, từng luồng tàn ảnh cú đấm lấp loáng, liên tục đẩy lùi đối thủ.

Trần Cổ Dương cũng không hề rảnh rỗi, thỉnh thoảng tìm kiếm cơ hội công kích vào vị trí điểm yếu của Man Linh Hầu.

Đây không khác nào hai đánh một.

Trong mắt Man Linh Hầu rốt cuộc hiện lên sự sợ hãi, lực lượng của Mộc Hùng quá mức quỷ dị mạnh mẽ, mỗi lần cùng đối phương va chạm, linh hồn nó sẽ có cảm giác nhói đau, công kích của đối thủ như có thể trực tiếp tác động vào linh hồn khiến nó khó hiểu vô cùng.

Đó là công dụng nhờ gia trì hồn lực vào Mộc Hùng khiến công kích tác động trực tiếp lên linh hồn đối thủ.

Rắc rắc...

Âm thanh gãy xương vang lên, cánh tay lực lưỡng của Man Linh Hầu bị Mộc Hùng "vô tình" đánh gãy, nó nhẫn nhịn đau đớn, nó trở nên điên cuồng dốc hết sức bình sinh đạp thẳng vào Trần Cổ Dương khiến hắn không thể không lùi lại.

Nhân cơ hội đó, Man Linh Hầu co giò bỏ chạy giữ mạng.

"Hừ! Thật đúng là một cơ linh gia hỏa." Trần Cổ Dương hừ một tiếng, cũng không truy đuổi.

Tu vi của tên này cao hơn hắn, mà thủ đoạn công kích của Trần Cổ Dương hiện tại còn quá ít, nếu không liều mạng rất khó có thể giết chết nó.

XÌ XÀ...

Âm thanh đau đớn phát ra từ Thiên Tinh Bạch Xà phát ra, Liệt Hoả Điểu chứng kiến đồng bọn bỏ chạy, càng thêm tức giận điên cuồng, công kích cũng trở nên ác liệt như muốn đồng quy vu tận khiến Thiên Tinh Bạch Xà ăn phải thiệt thòi, vài miếng vảy trơn bóng đã bị bỏng và bong tróc.

"Ngươi đừng hòng rời đi!" Trần Cổ Dương vận chuyển linh lực, chân dậm nhảy lên cao, Mộc Hùng cũng theo sau, hai cánh tay tráng kiện mạnh mẽ đập mạnh vào thân thể đang lượn lờ trên không của Liệt Hoả Điểu.

GÁYY

Nhiệt Hoả Điểu tính tình vốn nổi danh hung bạo tàn nhẫn, không hề có ý định chạy trốn như tên cơ bắp kia, hai cánh được hỏa diễm bao phủ liều lĩnh quất đến Trần Cổ Dương...

Đứng trước đám hỏa diễm đang bay đến chỗ mình, Trần Cổ Dương nhếch miệng cười nhạt...

Một màn chắn nước to lớn cấp tốc hình thành trước mặt hắn, dập tắt toàn bộ hỏa diễm sắp đánh tới của Liệt Hoả Điểu.

Mặc dù Trần Cổ Dương không có vũ kỹ Thủy hệ nhưng điều động Thủy linh lực cơ bản để phòng ngự hoặc gia trì thì đương nhiên vẫn phải biết.

GÁY

Chứng kiến màn nước trong xanh bảo vệ Trần Cổ Dương, Liệt Hoả Điểu run sợ gáy to, Thủy hệ vốn là khắc tinh của Hoả hệ nó, hơn hết nó lại cảm nhận được Thủy linh lực của Trần Cổ Dương cường đại hơn bình thường rất nhiều.

Chính là Linh Thủy!

Loại Thuỷ linh lực bậc cao này Trần Cổ Dương có được khi cùng nhau luyện hóa Thuỷ Linh Đan với Lâu Minh Nguyệt, lần đầu tiên mang ra sử dụng.

Bản thân Lâu Minh Nguyệt vốn đã tu luyện Thuỷ linh lực rất mạnh mẽ, lại có thêm Thuỷ Linh Đan đã hỗ trợ nàng trong lúc đột phá mà ngưng tụ ra Linh Thuỷ, lại dựa vào song tu với nàng và Phệ Thiên Tạo Hoá Bất Hủ Kinh mà Trần Cổ Dương cũng "chiếm tiện nghi".

Nhân lúc Liệt Hoả Điểu đang khiếp đảm, nắm đấm của Mộc Hùng đac thành công đánh trúng cơ thể nó...

Rắc rắc...

Lại là âm thanh xương gãy, thân hình bay bổng trên không trung của Liệt Hoả Điểu rơi mạnh xuống đất, khói bụi tràn lan, hành loạt cây cối bị đè gãy.

ĐÙNG

Thiên Tinh Bạch Xà không bỏ qua cơ hội, nén đau đớn do thương thế mang lại, trong miệng cấp tốc ngưng tụ một quả cầu ánh sáng to lớn, bên trong ẩn hiện tinh thần chi lực mờ nhạt bắn thẳng về kẻ thù.

Khói bụi tản đi, Liệt Hoả Điểu co quắp trên mặt đất, hỏa diễm xung quanh cơ thể cũng lụi tàn, lộ ra thân điểu đầy ắp thương thế của nó

Liệt Hoả Điểu, chết!

Nắm đấm của Mộc Hùng có gia trì hồn lực, cộng thêm công kích tinh thần của Thiên Tinh Bạch Xà, dù là Tam Giai Trung Kỳ yêu thú cũng không sống nổi sau từng đó vết thương.

Nhìn xác của Liệt Hoả Điểu, con mắt bên trái của Trần Cổ Dương bắt đầu loé lên.

"Phệ Hồn!"

Linh hồn từ trong xác của Liệt Hoả Điểu cấp tốc bị hút ra rồi thôn phệ.

"Hừ..." Cơn đau do linh hồn ập đến vì vừa rồi chiến đấu tiêu hao rất nhiều hồn lực, lúc này lại luyện hóa linh hồn cấp cao hơn khiến Trần Cổ Dương có chút vừa nhức nhức vừa thoải mái.

"Phệ Thiên Tạo Hoá Bất Hủ Kinh – Luyện Hồn!"

Tiếp tục vận chuyển công pháp, các kinh văn cổ tự được điêu khắc trên linh hồn lóe sáng, thanh lọc đi tạp chất từ linh hồn Liệt Hoả Điểu để hấp thu linh hồn tinh khiết nhất, như vậy cũng xoa dịu cơn đau cho hắn.

Mà hồn lực của Trần Cổ Dương lúc này cũng thành công đột phá, tiến vào linh hồn cấp bậc Kim Đan Sơ Kỳ!

Thỏa mãn nhếch miệng cười, Mộc Hùng hư ảnh tiêu tán, Trần Cổ Dương loạng choạng vội lại gần bên cạnh Thiên Tinh Bạch Xà đang nằm dài trên đất, thương thế lần này của nó không nhẹ...

Không có quá nhiều do dự, viên Phục Thương Đan cuối cùng xuất hiện trên tay hắn, tiến đến bên miệng Thiên Tinh Bạch Xà, hắn ôn hòa nói: "Hé miệng, nó có thể trị thương cho ngươi"

Nhìn đan dược nồng đậm dược lực trên tay hắn, cặp mắt to tròn của Thiên Tinh Bạch Xà hiện lên vẻ cảm động, gò má rắn khổng lồ cọ cọ vào người Trần Cổ Dương, bất quá nó lại lắc lắc đầu, ánh mắt hướng về gốc Hóa Hình Thảo vẫn đang hiện hữu ở đó.

Trần Cổ Dương cũng nhận ra, chỉ cần Thiên Tinh Bạch Xà luyện hoá thành công Hoá Hình Thảo liền thực lực gia tăng, thương thế khôi phục và cũng thành công hoá hình.

Thu hồi Phục Thương Đan, nhanh chóng chạy đến hái Hóa Hình Thảo, mang đến cạnh miệng Thiên Tinh Bạch Xà nói:

"Luyện hóa Hoá Hình Thảo cần một khoảng thời gian, nơi này quá nguy hiểm, ta đưa ngươi đến một chỗ an toàn bế quan, thế nào?"

Thiên Tinh Bạch Xà lập tức gật đầu đáp ứng, hiển nhiên không bao giờ nghĩ Trần Cổ Dương sẽ làm hại nó.

"Được rồi, thả lỏng tinh thần!" Trần Cổ Dương ôn hòa nói, lấy ra Càn Khôn Giới Chỉ...

Càn Khôn Giới Chỉ là một Địa Cấp Cực Phẩm pháp bảo dạng một Không Gian Pháp Bảo cực kỳ hiếm có. Có dạng hạt châu kích cỡ như viên bi, màu xanh hải lam, trơn nhẵn bóng loáng đến mức có thể dùng để soi gương, quanh thân tỏa sáng nhàn nhạt. Có thể phóng to như quả táo và thu nhỏ hơn cả hạt bụi.

Bên trong nó có không gian riêng chứa đựng được đồ vật và vật sống, còn gia tăng tốc độ thu nạp thiên địa linh khí của người tiến vào gấp ba lần so với ngoại giới.

Hắn vừa mới đổi được món pháp bảo này từ trong khối đá Công danh Trần Cổ Dương vui mừng vô cùng khi trúng số lớn nên cũng không tiếc tiêu tốn 6 vạn danh vọng.

Cũng coi như hắn may mắn vì vừa xem thử có tìm được gì giúp Thiên Tinh Bạch Xà cũng như Trần Cổ Dương hắn không nhưng lại lập tức xuất hiện thứ này, lại sau quãng thời gian gần 2 tháng qua trong rừng săn đánh yêu thú cùng trận chiến kinh động sâm lâm lần này mà hắn lại vừa vặn có đủ Công Danh.

Phải biết loại pháp bảo không gian chứa đồ thì được, nhưng có thể chứa vật sống thì chưa từng được nhận biết tại tinh cầu này, lại còn có khả năng gia tăng tốc độ hấp thu linh khí.

Ngay cả Bát Cấp Thế Lực cũng chỉ có Tụ Linh Trận dành cho đám cao tầng sử dụng, lại không thể di động, nguyên liệu gia trì tốn kém vô cùng.

Trần Cổ Dương động ý niệm, thân ảnh hắn và Thiên Tinh Bạch Xà biến mất...

...

Bến trong Càn Khôn Giới Chỉ, chỉ thấy nơi đây như một căn phòng rộng khoảng năm trăm mét, có nền đất và bầu trời sáng nhân tạo không khác gì so với ngoại giới, chỉ là không có mặt trời, mặt trăng hay những thứ tương tự...

Hơi đánh giá hoàn cảnh xung quanh Càn Khôn Giới Chỉ, cảm nhận được linh khí nơi này nồng đậm gấp ba lần so với ngoại giới, Thiên Tinh Bạch Xà kêu lên vui mừng, mở miệng lập tức nuốt gọn Hóa Hình Thảo.

Nhìn thân thể to lớn mà thon dài được bao phủ bởi các tầng vảy bóng loáng bắt đầu phát ra ánh sáng như vì tinh tú ảo diệu đã cuộn tròn lại yên lặng luyện hóa Hóa Hình Thảo...

Trần Cổ Dương quan sát xung quanh, lại nhìn sang Thiên Tinh Bạch Xà, hài lòng mỉm cười...

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #sắchiệp