9 10
Hung Thủ Đếm Ngược – Chương 9
09 Bí mật trong tranh
Lý Lâm Lâm em họ kiêm trợ lý của Vương Mỹ Vân được Tương Nam đưa tới SCI.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường tới phòng thẩm vấn, ngồi xuống, hỏi kỹ Lý Lâm Lâm về tình hình của Vương Mỹ Vân.
Ở cửa phòng thẩm vấn cũng tụ tập không ít người, thành viên SCI, những người rảnh rỗi không có việc làm cũng đến nghe.
Lý Lâm Lâm tiếp tục nói, “Hết thảy đều là vì bức tranh kia!”
Triển Chiêu hỏi,”Là bức tranh như thế nào?”
Lý Lâm Lâm mở di động, mở hình đưa cho Triển Chiêu xem.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường tiến đến cùng xem.
Đó là một bức tranh, được treo trên một mặt tường, so sánh với lò sưởi âm tường phía dưới, bức tranh này kích thước không nhỏ, có thể là rộng một mét, cao một mét sáu.
Đầu tiên, bức tranh phối màu vô cùng đơn giản, nâu, vàng, đỏ đậm. . . . . . Nói cách khác là thiên về hệ màu nóng.
Nhưng khi xem tranh, lại không thể khiến người ta cảm nhận được sự ấm áp.
Kết cấu tranh phân thành hai phần cao thấp, phía trên miêu tả hình như là vũ trụ, từng tảng tinh vân màu đỏ lớn, còn có mấy tinh cầu đỏ sậm, có chung quanh tinh cầu còn có vòng sao. Mà phía dưới là một mảnh sa mạc đỏ au lớn, cách phối màu và khuynh hướng cảm xúc thoạt nhìn có chút giống đốm lửa rực rỡ.
Giữa các tinh cầu khác nhau, có một sợ dây vặn vẹo thật dài nối liên tiếp, sợi dây này xuyên qua các tinh cầu, kéo dài tới chỗ sâu trong vũ trụ.
Trên sợi dây nối xuyên suốt bức tranh, có hình mặt người.
Chính xác mà nói, là phân nửa khuôn mặt, có chút giống mặt búp bê đất sét chưa hoàn thành, có hình dáng mặt, nhưng chưa tạo ngũ quan cẩn thận. Biểu cảm các khuôn mặt khác nhau, tất cả hỉ nộ ái ố đều có, nhưng vì ngũ quan không rõ, cho nên tạo cảm giác thần bí lại mông lung.
Mặt khác, bức tranh này còn xảo diệu lợi dụng ảo giác thị giác của mắt người. Nếu nhìn kỹ các khuôn mặt trên dây nối kia, hình ảnh sẽ đứng yên. Mà nếu nhìn bối cảnh, sẽ sinh ra lỗi giác khuôn mặt trên dây đang vặn vẹo lay động. Nhìn từ trên xuống hoặc từ dưới lên, thậm chí còn cảm thấy biểu cảm đang biến đổi.
Triển Chiêu hưng trí xem tranh, còn thỉnh thoảng di chuyển điện thoại, nghiên cứu biến hóa hình ảnh.
Bạch Ngọc Đường nhìn qua, liền nhíu mày không xem nữa. . . . . . Có lẽ là vì bẩm sinh cảm giác có hơi nhạy cảm, bức tranh này khiến anh thấy chán ghét, không hiểu vì sao có người lại đi sưu tầm tranh loại này.
Mà người ở bên ngoài phòng thẩm vấn càng thêm sốt ruột, nhìn không thấy hình ảnh chỉ nghe thấy tiếng, quả thật chính là tra tấn.
Triệu Hổ hỏi Trần Gia Di có thấy bức tranh kia chưa, Trần Gia Di lắc đầu, nói chưa từng đến nhà Vương Mỹ Vân.
. . . . . .
Triển Chiêu xem tranh một lúc lâu, cuối cùng trả điện thoại lại cho Lý Lâm Lâm.
Tuy rằng rất nghi ngờ, nhưng tâm tình Triển Chiêu lúc này đã thả lỏng hơn so với vừa rồi.
Ban đầu, là bức tranh có cất giấu ám thị tâm lý, còn cả chữ J trong tên, Triển Chiêu tuy rằng ngoài miệng nói phong cách không giống với Triệu Tước, nhưng trong lòng vẫn không khỏi lo lắng —— lỡ đâu thật sự có cái gì liên quan đến Triệu Tước thì làm sao bây giờ? Ví dụ như thứ gì đó hồi phát điên trước kia chú ta để lại thì sao.
Bất quá sau khi nhìn thấy bức tranh, Triển Chiêu lại an tâm, từ phong cách và thủ pháp của tranh, có thể xác định không phải tác phẩm của Triệu Tước.
Đồng thời, Triển Chiêu cũng thấy cái gọi là thủ pháp “Ám thị tâm lý” trên bức tranh kỳ thật khá thô, không “Chuyên nghiệp” như tưởng tượng.
Mà thay vì nói là một loại ám thị, không bằng nói bức tranh này tạo ra một loại đe dọa, ám thị tâm lý hẳn là chưa đến, nhưng tranh này thô bạo khiến người ta có cảm giác sợ hãi và không thoải mái.
Bạch Ngọc Đường hỏi Lý Lâm Lâm lai lịch bức tranh.
Lý Lâm Lâm kể chi tiết cho hai người câu chuyện xưa.
Bức tranh này là Vương Mỹ Vân mua, nhưng không phải mua ở chỗ bán đấu giá.
Nguyên nhân là, Vương Mỹ Vân có một người sư tỷ, chính là một tiền bối cùng công ty với cô ta, tên là Phương Tình, ba năm trước vì tình biến, giết vị hôn phu của mình, sau đó tự sát. Sau khi Phương Tình qua đời, cảnh sát và người nhà Phương Tình đều không thể hiểu cô ấy vì sao lại hành động điên cuồng như vậy, thậm chí nguyên nhân cô ấy sát hại vị hôn phu cũng không rõ, cuối cùng chỉ có thể giải thích là vì bị bệnh tâm lý trầm cảm hoặc là căng thẳng gì đó. Vương Mỹ Vân cùng một số người từng là bạn bè tốt của cô ấy, cử hành một sự kiện từ thiện nhỏ, lấy một ít đồ trang trí trong nhà Phương Tình đi bán từ thiện, muốn kiếm chút tiền, đưa cho cha mẹ cô ấy.
Đây vốn là một việc thiện, đa số bạn bè cũng đều giàu có, ra giá mua rất nhiều đồ trang trí, mà Vương Mỹ Vân cũng mua không ít đồ, trong đó có bức tranh này.
Bức tranh vốn được treo trong phòng khách nhà Phương Tình, vô cùng nổi bật.
Lúc ấy Lý Lâm Lâm vẫn là trợ lý của Vương Mỹ Vân, nhìn thấy bức tranh liền cảm thấy xấu muốn chết, Vương Mỹ Vân cũng từng khinh bỉ, nói tranh thật sự rất xấu.
Sau khi mua tranh, Vương Mỹ Vân để nó vào kho, cũng không để ý.
Không lâu sau, Vương Mỹ Vân mua một tòa nhà mới, phòng khách có thiết kế lò sưởi âm tường, vách tường phía trên lò sưởi trống rỗng sẽ không đẹp, Vương Mỹ Vân đã định treo tranh lên, không biết nghĩ thế nào mà lại tìm bức tranh kia đến, treo trong phòng khách.
Lúc ấy vừa vặn có người biên kịch đến nhà cô ta bàn việc, nhìn phòng khách nhà cô ta liền nói gu thẩm mỹ rất độc đáo, trong nhà các nữ minh tinh khác treo nhiều nhất là hình nghệ thuật của chính mình. Còn nói trước đó đến nhà Trần Gia Di, các loại ảnh chụp trong nhà cô đều là tranh chân dung đủ kiểu, ngay cả cửa tủ quần áo cũng gắn hình nghệ thuật.
Lúc ấy, Vương Mỹ Vân cười còn nói cô ta và Gia Di không cùng phong cách, người ta thuộc phái bình hoa, còn cô ta là phái thực lực.
Bên ngoài phòng thẩm vấn, Trần Gia Di sặc một ngụm trà sữa trân châu, bất mãn, “Tôi có đâm chọc gì cô ta đâu chứ?!”
Nói xong, Gia Di kéo Mã Hán làm nũng, “Cô ta dám nói xấu sau lưng em kìa!”
Mã Hán hỏi cô, “Phái thực lực và phái nhan sắc em muốn phái nào?”
Gia Di không hề nghĩ ngợi, “Đương nhiên là phái nhan sắc!”
Mã Hán gật gật đầu, “Vậy thì đúng rồi, cô ta khen em đó chứ.”
Gia Di nghĩ nghĩ, dựa vào Mã Hán hạnh phúc, “Thì ra là thế a!”
Mã Hân bưng ly trà sữa nhìn đại ca nhà mình —— nhanh chóng cưới chị gái này đi! Anh cứ chờ mãi làm gì?
Bên trong phòng thẩm vấn, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều đang đeo tai nghe, cùng nhau liếc mắt nhìn về phía tấm kính thủy tinh một chiều —— muốn yêu đương thì đi ra ngoài!
Gia Di lập tức che miệng không nói nữa, kéo bạn trai tiếp tục nghe.
. . . . . .
Căn cứ theo Lý Lâm Lâm miêu tả, từ sau khi treo bức tranh tại phòng khách, tính cách Vương Mỹ Vân bắt đầu dần thay đổi.
Vốn dĩ, Vương Mỹ Vân là một người vô cùng “lười biếng”, cô ta cơ bản cái gì cũng không quan tâm, hết thảy đều giao cho trợ lý, ăn mặc cũng lười suy nghĩ. Lý Lâm Lâm nói mình từ lúc đến chăm sóc chị họ, cứ y như mẹ của cô ta luôn, cái gì cũng phải quan tâm. Nhưng sau khi treo bức tranh kia lên, Vương Mỹ Vân dần dần trở nên đa nghi, cô luôn hỏi Lý Lâm Lâm đang làm gì, còn ngại Lý Lâm Lâm quản quá nhiều, sau đó cô ta bắt đầu khóa cửa phòng ngủ, cuối cùng phát triển đến mức lấy lại tất cả chìa khóa nhà ở chỗ trợ lý hay người đại diện. Rồi đến cả dì dọn vệ sinh không được vào nhà, đến cuối cùng ngay cả mẹ mình cũng không cho vào cửa. Nói đơn giản một chút, cô ta từ một người cơm chiều ăn gì cũng cần Lý Lâm Lâm nghĩ hộ, biến thành một người mà ngay cả đồ ăn mẹ mình tự làm cho cũng nghi ngờ xem có độc không.
Bạch Ngọc Đường nghe xong, nhíu mày nhìn nhìn Triển Chiêu —— ám thị của bức tranh có tác dụng mạnh như vậy sao?
Triển Chiêu cũng không xác định, vuốt cằm lắc lắc đầu —— không chắc có phải vì bức tranh kia hay không nữa.
Tính cách Vương Mỹ Vân càng ngày càng trở nên đa nghi hơn, thậm chí xuất hiện hiện tượng không bình thường.
Lý Lâm Lâm nói, sau đó không lâu, Vương Mỹ Vân bắt đầu tiêu rất nhiều tiền mua tác phẩm của hoạ sĩ này. Trước kia cô ta vung tiền mua túi mua giày mua trang sức, từ sau khi say mê tranh của hoạ sĩ này, không cảm thấy hứng thú với mấy thứ đó nữa, ngày ngày nhờ người tìm tranh. Hơn nữa tranh quỷ dị như vậy, cô ta không chỉ treo trong phòng khách, sau này còn trực tiếp treo trong phòng ngủ, tối nào cũng không ngủ, an vị trên giường nhìn chằm chằm bức tranh ngẩn người.
Cứ như vậy một đoạn thời gian, Vương Mỹ Vân trở nên khá quái gở, giảm bớt liên hệ với người nhà và bạn bè, bắt đầu có rất nhiều bí mật.
Lại qua một đoạn thời gian, cô ta không chỉ đa nghi, còn rất dễ nổi giận.
Lý Lâm Lâm sở dĩ từ chức không làm trợ lý của cô ta nữa, là vì rất hay khắc khẩu.
Vương Mỹ Vân thay đổi tự nhiên sẽ khiến người nhà lo lắng, Lý Lâm Lâm là em họ của cô ta, đương nhiên là quan tâm cô ta thật lòng. Lúc cha mẹ Vương Mỹ Vân hỏi cô ta rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cô đã nói cho họ chuyện bức tranh.
Mẹ Vương Mỹ Vân liền nói với Vương Mỹ Vân phải vứt bỏ bức tranh.
Kết quả Vương Mỹ Vân và mẹ mình cãi nhau một trận, thậm chí còn đuổi mẹ ra khỏi cửa.
Lý Lâm Lâm sau đó muốn nhân lúc Vương Mỹ Vân không ở nhà tháo tranh xuống xử lý, kết quả bị Vương Mỹ Vân phát hiện, Vương Mỹ Vân cầm lấy một cái bình hoa ném qua, trúng đầu Lý Lâm Lâm bật cả máu, đến bệnh viện khâu rất nhiều mũi.
Lý Lâm Lâm kể xong, còn vén tóc mái lên, cho Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường xem vết thương của mình.
Hai người đều nhìn thấy, vết sẹo rất dài cũng rất sâu, Lý Lâm Lâm để tóc mái chính là muốn che đi. Nếu nói là bị chị họ dùng bình hoa đập, đúng thật hơi quá đáng.
Lý Lâm Lâm thở dài, nói mình bị trọng thương như vậy, Vương Mỹ Vân còn không có một chút hối lỗi, còn cấm cô đến nhà cô ta, không cho cô đến gần bức tranh này nữa, cho nên cô mới từ chức rời đi.
Triển Chiêu hỏi cô có biết chuyện về Vương Mỹ Vân và Tiễn Phú hay không.
Lý Lâm Lâm nói chuyện này cô cũng gần đây mới biết, có rất nhiều người đồn đoán Vương Mỹ Vân quyến rũ người đã có vợ các kiểu, cô vốn không tin, chắc hẳn hết thảy đều xảy ra sau khi cô từ chức, cô cũng không quá rõ.
Nhưng Lý Lâm Lâm vẫn tin chắc Vương Mỹ Vân có bệnh tâm lý, là vì ảnh hưởng từ bức tranh kia, bản thân cô ta không phải người tà ác như vậy.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nghe xong toàn bộ quá trình, đương nhiên cũng thấy quái dị.
Tương Nam hình như cũng biết một chuyện, liền chen vào một câu, nói, “Tiễn Phú là thương nhân, nghiệp vụ kinh doanh chủ yếu là đấu giá và đầu tư tác phẩm nghệ thuật.”
Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu đều nhíu mày —— hay Vương Mỹ Vân kết giao với hắn, cũng bởi vì tranh?
“Vương Mỹ Vân nói cô ta muốn giết Tiễn Phú bởi vì người này đùa bỡn tình cảm của cô ta, không muốn ly hôn để kết hôn với cô ta. . . . . .”
Triển Chiêu vốn còn muốn hỏi Lý Lâm Lâm thấy lý do này thế nào, nhưng chưa nói xong, Lý Lâm Lâm liền lắc đầu, “Chắc chắn không phải sự thật, chị họ tôi thường nói nhất chính là muốn hẹn hò cả đời không muốn kết hôn, chị ấy thích hẹn hò hơn, bình thường trước khi hẹn hò sẽ nói rõ với bên nam là, chỉ hẹn hò chứ không không kết hôn gì hết.”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cũng hiểu, cái cớ Vương Mỹ Vân giết người kỳ thật có chút gượng ép.
Triển Chiêu hỏi Lý Lâm Lâm, “Bức tranh của Vương Mỹ Vân vẫn còn treo trong nhà sao? Tôi muốn đi xem.”
Lý Lâm Lâm lấy ra di động, liên hệ với mẹ của Vương Mỹ Vân, cũng chính là dì của mình. Thương lượng thỏa đáng xong, Lý Lâm Lâm nói, dì cô có thể giúp mở cửa, hơn nữa bà cũng có mấy chuyện muốn nói cho cảnh sát.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đứng dậy, quyết định cùng đến nhà Vương Mỹ Vân, nhìn xem trong bức tranh kia, rốt cuộc cất giấu bí mật gì.
Hung Thủ Đếm Ngược – Chương 10
10 Chuyển biến
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đi theo Lý Lâm Lâm và Tương Nam đến nhà Vương Mỹ Vân, xem bức tranh kia.
Từ sớm, thông tin đã bị Chu Bình để lộ ra, cũng kích động hot search truyền thông khiến vụ việc bị chú ý nhiều mặt.
Nhưng tin tức cũng chỉ giới hạn trong chuyện xấu hổ đó, cảnh sát còn chưa tiết lộ tin tức Vương Mỹ Vân bị tình nghi thuê người sát nhân gì cả, nhưng một ít phóng viên truyền thông có kinh nghiệm đã nhận ra tia khác thường, cảm thấy lần này có thể không chỉ đơn giản như vậy.
Trên mạng có rất nhiều người thảo luận, nói SCI sở dĩ xuất hiện ở khách sạn Tứ Quý, là để truy tra án giết người. Căn cứ theo lệ thường, SCI cơ bản đều bắt toàn sát thủ liên hoàn hoặc phần tử nguy hiểm, nhưng cảnh sát rất nhanh rút lui khỏi hiện trường, sau đó Tiễn Phú rời đi một mình, mà Vương Mỹ Vân vẫn không xuất hiện, có thể đã bị cảnh sát mang đi rồi.
Rất nhiều người đoán Vương Mỹ Vân chắc là có liên quan đến vụ án giết người, có người tin tức linh thông đã tra được người bị giết trong khách sạn là một vị thám tử tư, còn là người chuyên điều tra ngoại tình nổi tiếng nữa. Lần này, cơn sóng này vừa qua, đầu sóng khác lại tới, dư luận sôi trào.
Làn sóng buổi sáng thì dân mạng cùng nhau hóng chuyện, làn sóng buổi chiều thì dân mạng lại cùng nhau làm thám tử.
Khỏi phải nói, trong phần đông các tin tức vô dụng, ngẫu nhiên vẫn sẽ có một ít thứ hữu dụng.
Triển Chiêu ngồi trên xe, lật xem dân mạng thảo luận bàn về minh tinh và bài post trên các trang mạng xã hội lớn, trong đó có một vài tin từ fan của Vương Mỹ Vân, khiến Triển Chiêu chú ý.
Có mấy fan vẫn luôn chú ý Vương Mỹ Vân nói, Vương Mỹ Vân gần đây thật sự có cảm giác không bình thường lắm. Rõ ràng nhất chính là, gu thẩm mỹ của cô ta được nâng cao hơn nhiều, đột nhiên như thể biết phối đồ hơn nhiều.
Triển Chiêu hỏi Lý Lâm Lâm ngồi ghế sau, “Trước kia Vương Mỹ Vân có bị phê bình gu thẩm mỹ có vấn đề chưa?”
Lý Lâm Lâm gật đầu, nói, “Có, trước đó cũng nói rồi, chị họ có hơi lười, chị ấy dự sự kiện trang phục toàn bộ dựa vào stylist, cũng coi như tạm được. Nhưng khi mua quần áo chỉ biết lùng hàng hiệu, không quá am hiểu phối đồ. Không giống nhóm Trần Gia Di, dù bình thường cũng sẽ mặc đồ rất có cá tính. . . . . . Đây cũng là một loại thiên phú, có những người bẩm sinh đã biết phối đồ, có những người dù mua đồ hiệu đắt đỏ đến đâu nhưng mặc lên cũng quê mùa. Chị họ chính là thuộc kiểu người sau, cho nên trước kia thường xuyên bị khinh bỉ mù phối đồ, thường bị tai nạn lộ hàng các kiểu, chị ấy thường bị mấy bài báo kiểu này làm cho tức giận, nhưng thời gian gần đây những bình luận đó đã bớt đi không ít.”
Triển Chiêu tò mò, “Thay đổi như thế nào?”
Lý Lâm Lâm lắc lắc đầu, tỏ vẻ mình cũng không nói rõ được, cô sau khi hết làm trợ lý đều bận rộn, ít chú ý chị họ hơn.
Triển Chiêu không biết vì sao có chút để ý điểm này, liền gọi điện thoại cho Trần Gia Di hỏi.
Gia Di nói, có thể là vì cô ta gần đây có hơi tùy ý, có mấy lần thấy cô ta để mặt mộc không makeup.
Triển Chiêu không hiểu, “Có hơi tùy ý?”
“Ý là cô ta trước kia ra ngoài đều tốn một hai giờ makeup chọn đồ, hiện tại chỉ tốn nửa giờ.” Gia Di trả lời.
Triển Chiêu tò mò, “Thời gian chuẩn bị ít đi thì tốt hơn sao?”
“Makeup không phải cứ càng nhiều càng tốt, cái gì mà kem lót, kem nền, kem che khuyết điểm phải đánh từng lớp một, đều là người bán đồ makeup lừa dối cả thôi. Khi makeup nhất định phải kìm chế a, không phải chuyên nghiệp thì càng tô càng xấu!”
Vừa nói, Trần Gia Di vừa tìm một vài ảnh gần đây của Vương Mỹ Vân mà Tương Bình sưu tập đến xem.
“Ừm. . . . . . Không chỉ makeup đơn giản lại, gu phối đồ của cô ta thật sự tăng lên.” Trần Gia Di và Mã Hân vây quanh Tương Bình nghiên cứu cách phối đồ gần đây của Vương Mỹ Vân.
So sánh với trước kia, ngay cả Tương Bình dốt đặc cán mai về mảng này cũng nói, “Ai nha, cảm giác là hai người hoàn toàn khác biệt.”
“Đúng vậy!” Mã Hân cũng gật đầu, “Đột nhiên thông suốt sao?”
“Kỳ quái a!” Trần Gia Di nói, “Đột nhiên biết phối màu kìa!”
“Phối màu?” Triển Chiêu hỏi, “Trước kia không biết sao?”
“Có những thứ là do bẩm sinh, ví dụ như có người bẩm sinh thích màu sáng, có người lại thích màu trầm.” Trần Gia Di có nghiên cứu về mặt này, “Cho dù là stylist, sở thích thường ngày cũng rất khó thay đổi.”
“Nói cách khác, Vương Mỹ Vân từ thói quen sống đến sở thích cá nhân, đều đã chuyển biến, có phải không?” Triển Chiêu hỏi.
“Đúng vậy!”
Triển Chiêu nói Trần Gia Di chọn ra hai tấm ảnh chụp có sự đối lập rõ ràng chia sẻ cho mình.
Chỉ chốc lát sau, ảnh chụp gửi tới máy tính bảng.
Triển Chiêu nghiên cứu ảnh, tiếp tục đọc thảo luận trên mạng, rất nhanh lại chú ý tới một thứ. Có một vị nhân sĩ nặc danh bùng nổ, nói Vương Mỹ Vân có thể đã xảy ra chuyện, công ty quản lý của cô ta có vấn đề, còn liên hệ đến sự kiện Phương Tình ba năm trước, nói cô ấy căn bản không phải di cư, mà đã xảy ra chuyện các kiểu. . . . . . Ngay cả chuyện Tương Nam đột nhiên rời công ty để đầu nhập Bạch thị cũng bị lấy ra làm ví dụ chứng minh.
Triển Chiêu lại hỏi Tương Nam, vì sao đột nhiên chuyển sang Bạch thị.
Tương Nam trả lời cũng rất thú vị, nói trắng ra vì an toàn a! Vụ án Emilia vẫn khiến cô chịu ảnh hưởng không nhỏ, Bạch thị các mặt đều an toàn, hơn nữa lỡ đâu thật sự xảy ra chuyện gì, tìm SCI cũng tiện.
“Vậy lúc Phương Tình gặp chuyện không may vẫn còn chung công ty với cô phải không?” Triển Chiêu hỏi Tương Nam, “Cô có tham gia lần bán hàng từ thiện đó không?”
Tương Nam nói không tham gia, lúc ấy ở nước ngoài, để người đại diện đi thôi.
“Bất quá.” Tương Nam vẫn là người khá giỏi quan sát, “Trước khi Phương Tình gặp chuyện không may, cũng có một thời gian rõ ràng không đúng lắm.”
Triển Chiêu hỏi, “Cũng là gu thẩm mỹ tăng lên sao? Hay là giống Vương Mỹ Vân, tính cách thay đổi?”
Tương Nam rất hứng thú hỏi Triển Chiêu, “Nè, anh không phải chuyên gia mặt này sao, anh giải đáp một vấn đề của tôi trước đã, vị giác của một người có đột nhiên thay đổi được không?”
“Vị giác?” Triển Chiêu thật ra có chút bất ngờ, “Cụ thể?”
“Tôi nhớ rõ một chuyện, tôi và Phương Tình cùng tham gia một buổi tiệc Giáng Sinh ở công ty, lúc ấy tất cả mọi người uống rượu trứng, Phương Tình nói cô ấy chịu không nổi nhất là vị trứng, cứ cảm thấy có mùi gì đó, cho nên cô ấy chưa bao giờ ăn trứng.”
Triển Chiêu có chút hứng thú, “Sau đó thì sao?”
“Sau đó thì trước khi cô ấy gặp chuyện không may không lâu, chúng tôi trùng hợp ở cùng một khách sạn, gặp lúc ăn điểm tâm, tôi phát hiện cô ấy đang ăn trứng, còn là kiểu trứng lòng đào chỉ chín ba bốn phần nữa chứ.” Tương Nam nói, “Tôi lúc ấy cũng không hỏi nhiều, nhưng vẫn cảm thấy có chút quái dị, chuyện này luôn có chút ấn tượng.”
“Có thể việc chưa bao giờ ăn trứng chỉ là cô ấy nói đại hay không?” Triển Chiêu hỏi.
“Không phải nha.” Lý Lâm Lâm cũng xác nhận nói, “Chị Phương Tình thật sự không ăn trứng!”
Bạch Ngọc Đường phụ trách lái xe không nói nghe cả một đường cảm thấy sự tình thật sự không đơn giản, tính cách, sở thích, phong cách phối đồ thậm chí thói quen ẩm thực lại đột nhiên thay đổi? Đừng nói là tất cả đều chỉ vì một bức tranh, vậy bức tranh kia quá thần thánh rồi đó?
. . . . . .
Vị trí biệt thự Vương Mỹ Vân ở khá hẻo lánh, hơn nữa quản lý tiểu khu khá nghiêm, bởi vậy chỉ có một vài phóng viên tại cổng lớn.
Lý Lâm Lâm quen đường, chỉ cho Bạch Ngọc Đường lái xe tránh đám phóng viên, thuận lợi đi tới trước biệt thự.
Mẹ của Vương Mỹ Vân đã chờ ở cửa.
Mọi người xuống xe, sau khi đơn giản chào hỏi một chút, liền tiến vào nhà.
Bà Vương thoạt nhìn khá là tiều tụy.
Bởi vì trong điện thoại trước đó bà đã nói có chuyện muốn báo cho cảnh sát, Triển Chiêu liền hỏi bà muốn nói chuyện gì.
Vương mẹ của nói, “Mỹ Vân trước đó tham gia một nhóm người rất kỳ quái.”
“Nhóm người?”
“Phải! Là một một nhóm người lấy danh nghĩa hoạ sĩ tác giả bức tranh kia thành lập, cần phải có một bức tranh của hoạ sĩ kia mới có tư cách trở thành thành viên nhóm. Mỹ Vân từ khi tham gia nhóm kia, bắt đầu thay đổi. . . . . .” Bà Vương nói các mối quan hệ của Vương Mỹ xảy ra vấn đề rất lớn, cắt đứt hết với bạn bè trước kia, còn thường lui tới với một vài “thành viên nhóm” kỳ quái, trước đó bà còn thấy một người đàn ông có nét cười quỷ dị vào trong nhà.
“Nét cười quỷ dị. . . . . .” Triển Chiêu lấy di động ra, điểm mở ảnh chụp tên sát thủ bắt được ở khách sạn, hỏi bà Vương, “Có phải người này không?”
“Chính là hắn!” Bà Vương gật đầu, nói Vương Mỹ Vân gọi hắn là, “Sứ giả.”
“Sứ giả?” Bạch Ngọc Đường không hiểu được, là người họ “Sứ” tên “Giả” . . . . . . Hay là tên chức vị?
Triển Chiêu lại hỏi chi tiết tin tức về nhóm người kia, nhưng bà Vương biết rất ít, Lý Lâm Lâm lại chưa nghe nói.
Sau khi vào nhà, Triển Chiêu tất nhiên lập tức đi qua hướng bức tranh được treo trên tường phòng khách.
Bạch Ngọc Đường cũng đi cùng anh, đứng trước bức tranh, ngẩng mặt “chiêm ngưỡng”.
Không biết có phải bởi vì trước đó đã thấy hình ảnh, có chuẩn bị tâm lý nhất định hay không, hay vì ánh sáng hoặc nguyên nhân gì khác. . . . . . Bạch Ngọc Đường cảm thấy bức tranh này hình như không có “Quỷ dị” như khi mới thấy.
Triển Chiêu hình như cũng có cảm giác “thất vọng”, nhíu mày, đi mấy bước xung quanh, hình như muốn đổi góc độ xem kỹ một chút.
Nhìn một hồi lâu, cuối cùng Triển Chiêu lấy ra máy tính bảng, điểm mở tấm ảnh chụp được chia sẻ từ di động của Lý Lâm Lâm, giơ lên so sánh với bức tranh trên tường.
Bạch Ngọc Đường nhìn qua máy tính bảng, cũng không thể không nhíu mày —— vì sao xem hình từ máy tính bảng thì vẫn có cảm giác “Không thoải mái” và “Chán ghét” chứ?
Triển Chiêu nhìn thật lâu sau, lắc đầu, lầm bầm nói, “Không đúng!”
“Không đúng?” Bạch Ngọc Đường nhìn anh.
Phía sau Tương Nam và Lý Lâm Lâm cũng không hiểu, mẹ của Vương Mỹ Vân hình như lại không kinh ngạc.
“Đây không phải bức tranh đó!” Triển Chiêu chỉ chỉ bức tranh trên tường, lại chỉ vào ảnh chụp trên máy tính bảng, “Không giống với ảnh chụp!”
Tương Nam và Lý Lâm Lâm liếc mắt nhìn nhau, đều nhìn mẹ của Vương Mỹ Vân.
Bà Vương tự nhủ một câu, “Quả nhiên. . . . . .”
“Quả nhiên?” Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều hỏi —— là ý gì?
“Tôi vừa rồi có mở cửa đi vào một lần.” Bà Vương nói, “Lúc ấy tôi cũng thấy bức tranh này không giống bức thường thấy, hơn nữa. . . . . .”
Bà Vương vừa nói, vừa chỉ vào sô pha trong phòng khách, “Cứ cảm thấy vị trí sô pha không đúng lắm, giống như bị xê dịch rồi.”
Bạch Ngọc Đường ngồi xổm xuống nhìn kỹ tấm thảm, đúng vậy, vết hằn của sô pha trên thảm không trùng nhau.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau—— tức là đã có người vào, hoán đổi bức tranh rồi? Vậy vì sao còn muốn xê dịch sô pha?
Bạch Ngọc Đường đẩy sô pha ra, nhấc thảm phía dưới lên. . . . . . Chỉ thấy trên sàn nhà gỗ phía dưới thảm, có tích hợp một cái tủ sắt.
Lý Lâm Lâm và bà Vương đều kinh ngạc, hiển nhiên hai người cũng không biết dưới sô pha từ khi nào có giấu tủ sắt.
Nhìn kích thước thì tủ sắt này hẳn là đặc chế, cần mật mã để mở. . . . . .
Triển Chiêu hỏi hai người có biết mật mã hay không.
Lý Lâm Lâm nói Vương Mỹ Vân vẫn luôn chỉ dùng một mật mã, không biết đúng không.
Triển Chiêu nói cô nói thử.
Lý Lâm Lâm báo sau số mật mã, kết quả không đúng.
Bạch Ngọc Đường nhìnTriển Chiêu,
Triển Chiêu nghĩ nghĩ, thêm một số 0 sau sáu số mật mã, lại ấn mở, vẫn không đúng.
Rồi Triển Chiêu thêm vào hai chữ số 0, kết quả vẫn không đúng.
Khi tất cả mọi người đang nhíu mày, Triển Chiêu bình tĩnh thêm ba chữ số 0, kết quả truyền đến một loạt âm thanh điện tử, màn hình biểu hiện —— mở khóa thành công.
Tương Nam lại kinh ngạc, lần này ngay cả Bạch Ngọc Đường cũng có chút khó hiểu, nghi hoặc nhìn Triển Chiêu —— sao cậu biết cô ta sẽ thêm số 0?
Triển Chiêu nhún vai —— tính cách, gu thẩm mỹ hay vị giác có thể thay đổi, nhưng có một thứ vĩnh viễn sẽ không thay đổi —— chỉ số thông minh!
H
ung Thủ Đếm Ngược – Chương 11
GALLERY
11 Nổi tiếng
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đầy chờ mong đi tới nhà Vương Mỹ Vân, muốn xem thử bức tranh có thể thay đổi một người kia.
Kết quả lại phát hiện toàn bộ bức tranh của “Dây hoa J” mà Vương Mỹ Vân sở hữu đều đã bị đánh tráo.
Đồng thời, trên sàn nhà Vương Mỹ Vân còn giấu một tủ sắt ngay cả người thân cận với cô ta cũng không biết, thứ giấu bên trong cũng đã không cánh mà bay.
Điều này khiến Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường thất vọng, đồng thời cũng ý thức được, đây hình như không phải vụ án giết người đơn giản.
An ninh tại tiểu khu Vương Mỹ Vân ở khá nghiêm khắc, muốn thần không biết quỷ không hay tiến vào rồi đi ra khá khó khăn.
Hơn nữa ba bức tranh trong phòng cũng không phải bị trộm đi, mà là bị đánh tráo, thay đổi thanh ba bức giả treo cùng vị trí.
Từ hình ảnh, cũng nhìn không ra thật giả, chỉ có thể chủ quan nhận ra “Cảm giác” không đúng mà thôi.
Vương Mỹ Vân gặp chuyện không may đến bây giờ cũng chỉ mới nửa ngày, mẹ của cô ta hôm trước vừa mới đến giúp quét tước vệ sinh, tỏ vẻ lúc ấy mấy bức tranh vẫn còn.
Nói cách khác trong vòng 1-2 ngày, thậm chí có thể chỉ trong hai giờ ngắn ngủn, các bức tranh đã bị tráo.
Làm được như vậy, ít nhất phải có nhân lực và tiền bạc! Đây không phải chuyện 1-2 người có thể làm nổi.
Bạch Ngọc Đường vốn muốn Tương Bình hỗ trợ điều tra camera ở tiểu khu, còn chưa kịp gọi điện thoại, Tương Bình đã gọi tới.
Nhận cuộc gọi liền bị kêu mở TV lên, nói là đã xảy ra chuyện.
Triển Chiêu cầm lấy điều khiển trên bàn, mở TV. . . . . .
Tin tức đang chiếu trực tiếp chuyện khẩn cấp xảy ra.
Trên một cầu vượt nội thành thành phố S, có người định nhảy cầu.
Dưới cầu là đoạn đường đông đúc nhất nội thành, dòng xe dày đặc.
Đường trên và dưới cầu đều bị chặn, hơn nữa xung quanh còn tụ tập rất nhiều truyền thông, trên đường náo loạn.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn kỹ người đàn ông ngồi trên thành cầu rất hẹp bên ngoài —— quen quá vậy!
“Đây không phải Tiễn Phú sao?” Triển Chiêu kinh ngạc nhìn người ngồi chênh vênh giữa không trung , đúng là doanh nhân Tiễn Phú sáng nay vừa mới bị lộ chuyện xấu ngoại tình với Vương Mỹ Vân.
“Hắn không phải đã về nhà sao?” Bạch Ngọc Đường có chút không hiểu đi kiểu gì, liền hỏi Tương Bình.
Tương Bình kể lại sự tình cho Bạch Ngọc Đường.
Vừa rồi sau khi Tiễn Phú đến cục cảnh sát lấy khẩu cung, đã được chấp thuận cho về nhà.
Tiễn Phú tự lái xe từ khách sạn tới cục cảnh sát, lúc ra về xe mới ra khỏi gara đã bị các phóng viên tại cửa theo dõi, bám theo.
Kết quả xe Tiễn Phú chạy lên trên cầu vượt, đột nhiên ngoặt một cái, trực tiếp đụng vào làn phòng hộ.
Mà hắn thì mở cửa xe đi xuống, xông lên lan can cầu, nhảy ra bên ngoài cầu.
Các phóng viên đều dừng xe chụp ảnh, đồng thời đương nhiên có người báo cảnh sát.
Dưới cầu vượt là đoạn đường chủ chốt của thành phố, dòng xe đông đúc, cảnh sát giao thông cũng sợ hắn đột nhiên nhảy xuống, lỡ đâu gây ra tai nạn phía dưới thì làm sao? Đành phải tạm thời chặn đoạn đường này lại.
Mắt thấy sắp vào giờ cao điểm tan tầm chiều, đường này cứ chặn như vậy chắc chắn là toang.
Cảnh sát bên này đành phải cho chuyên gia đàm phán xuất động khuyên hắn đi xuống, đội cứu hộ cũng đến, đang ở dưới cầu thổi nệm hơi.
Truyền thông hôm nay cuồng hoan một ngày, sắp tan tầm đến nơi, lại có một show kết màn thế này, càng thêm điên cuồng.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều không hiểu gì cả, Tiễn Phú vừa rồi ở khách sạn cũng không kích động như vậy a, sao đột nhiên nổi điên chứ?
“Hắn bị cái gì kích thích?” Triển Chiêu hỏi Tương Bình.
Tương Bình nói không rõ, chuyên gia đàm phán vừa mới đến, còn không dám tới gần, sợ kích thích hắn, phải đợi đội cứu hộ bơm xong nệm hơi.
Đồng thời, di động Triển Chiêu kêu lên.
Nhìn điện báo biểu hiện ba chữ “Cục trưởng Bao”, Triển Chiêu do dự có nghe hay không.
Bạch Ngọc Đường giơ tay ấn nhận cuộc gọi, điện thoại lập tức truyền đến tiếng hét của Bao Chửng, “Các cậu đang làm cái quỷ gì a!”
Còn chưa kịp mở loa ngoài, giọng đã oang oang, ngay cả bà Vương và Lý Lâm Lâm cũng bị dọa.
Triển Chiêu còn rất ủy khuất, “Tự hắn luẩn quẩn trong lòng thì liên quan gì đến bọn cháu a. . . . . .”
“Người là các cậu bắt cũng là các cậu thả!” Cục trưởng Bao cũng mặc kệ hết thảy, “Các cậu kéo hắn xuống cho tôi! Lập tức bây giờ hiện tại đi!”
Cục trưởng Bao rống xong liền cúp điện thoại.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ, đành phải đến cầu vượt cứu người trước.
Bạch Ngọc Đường lái xe đến cầu vượt, Triển Chiêu mở điện thoại xem trực tiếp, các loại tin tức các loại góc độ phát tình hình trực tiếp, còn có phóng viên đứng dưới cầu thuyết minh.
Triển Chiêu lắc đầu, “Đám người này thật sự hóng náo nhiệt không chê đại sự.”
Lúc này, nệm hơi cứu hộ đã chuẩn bị xong, nhưng vấn đề là dưới cầu là bốn đường lớn xe chạy, thành cầu nơi Tiễn Phú ngồi rất dài, hắn có thể đi đến nơi không có nệm hơi.
Lần này chuyên gia đàm phán tới là tổ trưởng tổ đàm phán của cục cảnh sát, Khổng Lôi, một bà dì tóc hoa râm, rất có khí chất. Bà xem tình hình tại hiện trường cũng có chút khó xử, nên thuyết phục ở trên cầu, hay đứng dưới cầu nói đây?
Ở dưới cầu có thể nhìn thấy hắn, nhưng phải cầm loa mà hét.
Ở trên cầu không cần loa, nhưng không thể nhìn đến vẻ mặt hắn, không tốt cho việc thuyết phục. . . . . .
Trên thực tế, Khổng Lôi hôm nay cũng đã hóng chuyện cả một ngày, biết tình cảnh hiện tại của Tiễn Phú, nhưng truyền thông đã sớm nhắc đến bối cảnh hắn. Vị này luôn tái phạm ngoại tình, Vương Mỹ Vân cũng không phải là Tuesday đầu tiên của hắn. Tiễn Phú cũng nổi danh là trai đểu, theo lý mà nói da mặt hẳn là rất dày mới đúng a, vì sao lần này phản ứng lớn như vậy?
Để an toàn, Khổng Lôi gọi điện thoại cho Triển Chiêu trước.
Triển Chiêu vừa thấy điện báo, nhẹ nhàng thở ra, nói với Bạch Ngọc Đường, “Ở hiện trường là dì Khổng.”
Bạch Ngọc Đường cũng gật gật đầu, Khổng Lôi “yang hồ” , hẳn có thể xử lý tốt hơn.
Điện thoại kết nối.
Khổng Lôi liền hỏi, “Tiểu Triển a, người này để lại cho cậu nói hay hiện tại tôi nói luôn a?”
“Dì Khổng, cảm xúc của hắn thế nào?”
Triển Chiêu vừa trò chuyện cùng Khổng Lôi, vừa cầm di động của Bạch Ngọc Đường tiếp tục xem video trực tiếp. Xem từ hình ảnh, biểu cảm Tiễn Phú cũng không kích động.
Khổng Lôi quan sát biểu cảm và hành vi của Tiễn Phú, cũng thấy có chút không thích hợp, “Xem biểu cảm quá mức bình tĩnh, nhưng hành vi rất không bình tĩnh.”
Lúc này, trong hình ảnh trực tiếp truyền đến tiếng kinh hô, Tiễn Phú đứng lên, dọc theo thành cầu hẹp dài bằng đá, đi về trước, đi tới đường xe chạy bên cạnh, vị trí không có nệm hơi.
Nhóm nhân viên cứu hộ nhanh chóng kéo nệm hơi, nhưng Tiễn Phú không ngồi xuống, mà dùng tốc độ không nhanh không chậm, đi tới. . . . . . Đi tới. . . . . .
Triển Chiêu nhíu mày, anh phát hiện Tiễn Phú hình như đang quan sát nhóm truyền thông phía dưới.
“Tiểu Triển a.” Giọng Khổng Lôi lại truyền đến, “Hắn thoạt nhìn hình như có mong muốn đàm phán.”
“Trên cầu có nhân viên cứu hộ không?” Triển Chiêu hỏi.
Khổng Lôi nói có, cao thấp hai bên đều có.
Triển Chiêu liển bảo cho nhân viên cứu hộ trên cầu đưa loa phát thanh cho Tiễn Phú, xem hắn có nhận không.
Rất nhanh, trên cầu một nhân viên cứu hộ đến nơi cách Tiễn Phú không xa, đưa loa phát thanh.
Tiễn Phú đi qua, nhận loa.
Hắn quay đầu lại, thấy vị trí cách hắn không xa cũng xuất hiện một nhân viên cứu hộ.
Dưới cầu nệm hơi lại được xê dịch, hai nhân viên cứu hộ có kinh nghiệm rút ngắn khoảng cách di động của Tiễn Phú, khống chế hắn ở vị trí có nệm hơi.
Khổng Lôi cũng cầm loa phát thanh, không đợi bà bắt đầu đàm phán, Tiễn Phú liền giơ loa phát thanh hét lên với truyền thông phía dưới, “Các người đừng mắc mưu!”
Vừa lên tiếng, lại khiến mọi người không hiểu gì cả —— mắc mưu?
“Người đó căn bản không phải Vương Mỹ Vân!” Tiễn Phú tiếp tục kêu gọi, “Vương Mỹ Vân thật đã bị bọn họ giết! Vương Mỹ Vân này là kẻ biến hình!
Khổng Lôi cầm di động tiếp tục hỏi Triển Chiêu, “Tiểu Triển a, hắn nói người biến hình hay là người biến tính vậy?”
Triển Chiêu đỡ trán —— chị gái này cũng hay ghê, lúc nào rồi còn có tâm tình hóng chuyện vậy. . . . . .
Lúc này, xe của Bạch Ngọc Đường đã chạy đến chỗ gần đó.
Xe dừng lại, Triển Chiêu xuống xe, nghe Tiễn Phú tiếp tục hét với dưới cầu, “Vương Mỹ Vân này là người thằn lằn biến thành! Cô ta là quái vật! Tôi vì phát hiện bí mật của cô ta, cô ta mới muốn giết tôi diệt khẩu! Cô ta sợ tôi vạch trần tổ chức sau lưng! Bọn chúng là người ngoài hành tinh! Người ngoài hành tinh!”
Bạch Ngọc Đường dừng xe xong, giơ tay ấn mi tâm không muốn xuống nữa.
Triển Chiêu nghe thấy vậy, cảm thấy có chút thú vị, bước nhanh về phía Khổng Lôi bên kia.
Trong văn phòng SCI, mọi người đang bưng trà sữa uống và xem trực tiếp, nghe thấy Tiễn Phú nói mấy câu đó, bị sặc vài cái.
Ở cửa văn phòng, Bạch Cẩm Đường vừa lúc đi đến.
Bạch đại ca đi đến bên người Công Tôn, ngẩng đầu xem hình ảnh trực tiếp trong TV, còn hỏi TV vì sao mờ như vậy? Hiện tại không phải 4K 8K hết rồi sao?
Tương Bình nói là livestream internet, hiện trường có rất nhiều phóng viên trực tiếp.
Công Tôn hỏi Bạch Cẩm Đường có biết Tiễn Phú hay không.
Bạch Cẩm Đường gật gật đầu, “Tiễn Phú nổi danh công tử đào hoa, Tuesday Wednesday cả đống, nhưng người này không ngốc.”
Tất cả mọi người cảm thấy Bạch đại ca hình như còn có ý khác.
Bạch Cẩm Đường chỉ chỉ hình ảnh trên TV, “Hành động như vậy vừa kỳ quái vừa mất mặt, lộ ngoại tình thì chỉ bị coi là trai đểu thôi, chứ tình hình này, sẽ bị cho là bị thần kinh luôn rồi?”
Tất cả mọi người gật đầu, cho nên Tiễn Phú ở hiện tại mang hình tượng một thằng trai đều bị bệnh thần kinh đó.
Tương Bình đang lướt xem bình luận trên mạng, vốn dĩ, hôm nay Vương Mỹ Vân mới là tiêu đề, Tiễn Phú là phụ thôi, rất nhiều kênh truyền thông cũng không đề cập tên hắn, chỉ dùng “Doanh nhân nào đó ” hoặc là “Tiễn gì đó” để ám chỉ. Nhưng hiện tại “Tiễn Phú” đã lên tiêu đề.
“Ai nha, này là tự đào hố chôn mình rồi a.” Tương Bình không khỏi có chút thông cảm với vị nhân huynh này, “Dân mạng đều đang cười nhạo sự ảo tưởng của hắn a, người thằn lằn và thuyết âm mưu gì đó chỉ là một cách nói mà thôi, vậy mà tin thật á?!”
. . . . . .
Bạch Ngọc Đường cuối cùng vẫn xuống xe, Tiễn Phú cầm loa công suất lớn ở trên cầu hô lớn Vương Mỹ Vân là người thằn lằn biến thành, Vương Mỹ Vân thật đã bị tổ chức nào đó bắt cóc hoặc đã chết rồi, tổ chức kia muốn giết hắn các kiểu . . . . . .
Bạch đội trưởng xấu hổ muốn chết.
Đội trưởng đội cứu hộ cầm bộ đàm hỏi Khổn
Hung Thủ Đếm Ngược – Chương 12
GALLERY
CHƯƠNG 12 Văn phòng thám tử
Triển Chiêu nhìn thấy điện báo biểu hiện là Triệu Tước, cũng có chút căng thẳng, nhìn nhìn Bạch Ngọc Đường —— không phải thật sự có liên quan gì đến chú ta chứ?
Bạch Ngọc Đường cũng không chắc, ra hiệu bảo Triển Chiêu nhận cuộc gọi nghe thử.
Triển Chiêu mở loa ngoài.
“Khụ khụ.” Điện thoại kia trước tiên truyền đến tiếng ho khan của Triệu Tước, sau đó là một câu, “Con…Con mèo nhỏ. . . . . .”
Triển Chiêu vừa nghe ngữ khí hình như có chút không đúng, vội hỏi, “Không phải thật sự có liên quan đến chú chứ?!”
Bạch Ngọc Đường cũng kinh ngạc.
Triệu Tước bên kia lại đột nhiên im ắng.
Triển Chiêu nóng nảy, “Thật sự có liên quan đến chú hả? Paul J . . . . . .”
Triển Chiêu nói còn chưa nói xong, điện thoại bên kia truyền đến hai tiếng “khụ khụ”, còn có giọng Bạch Diệp, “Em ăn chậm một chút!”
“Ự hự. . . . . .” Giọng của Triệu Tước lại vang lên, “Thiếu chút nữa nghẹn chết rồi. . . . . .”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều nhíu mày.
“Cái gì a?” Giọng bất mãn của Triệu Tước truyền đến.
Triển Chiêu khó hiểu, “Paul. . . . . .”
“Paul cái đầu cậu ấy!” Triệu Tước nói, “Tôi là muốn nói, bánh kem xoài và pudding tôm nõn ở tiệm đồ ngọt đối diện cục cảnh sát các cậu siêu ngon!”
Triển Chiêu sửng sốt, Bạch Ngọc Đường tưởng tượng cái vị đó liền cảm thấy có chút ghê tởm, trước cửa cục cảnh sát có hàng quán biến thái như vậy sao?
“A!” Triển Chiêu nhớ ra, “Ngày đó Mã Hân nói đối diện có một thương hiệu mở quán, pancake hoa quả của chỗ đó hình như không tồi!”
“Thật không?” Triệu Tước lập tức gọi thêm một phần pancake hoa quả, người bán hỏi có muốn thêm hành hay không, chú ta nói có, còn nói phải cho nhiều ớt.
Bạch Ngọc Đường cảm thấy nội cái vụ nghe “pancake hoa quả thêm hành thêm ớt” cũng đã ô nhiễm tinh thần rồi, trở về sẽ tố cáo cái quán kia bán đồ ăn có độc!
Triển Chiêu thì lại tò mò, “Chú chỉ gọi điện thoại để đề cử đồ ăn thôi hả?”
“Chứ không thì sao?” Triệu Tước vừa ăn vừa nói, “Khó lắm mới ăn được đồ ngon vậy!”
Triển Chiêu nhẹ nhàng thở ra.
“Cậu vừa mới nói cái gì Paul?” Triệu Tước hỏi.
Lúc này, trong điện thoại truyền đến âm thanh vừa rồi Tiễn Phú hô người thằn lằn muốn giết hắn, phỏng chừng là TV trong quán đồ ngọt đang phát bản tin kia.
Quả nhiên, Triệu Tước bên kia truyền đến tiếng cười “Ha ha ha”, “Đầu năm nay quả nhiên kiểu điên gì cũng có!”
“Chú chưa từng nghe nói đến Paul J sao?” Triển Chiêu tò mò hỏi, “Cũng là hội họa đó.”
“Chưa.” Triệu Tước có lẽ đang ăn pancake, lớn tiếng khen ngon, còn hỏi Bạch Diệp bên cạnh ăn được không, Bạch Diệp bên kia trầm mặc không nói, chợt nghe tiếng uống nước ừng ực ừng ực.
Bạch Ngọc Đường thông cảm lắc lắc đầu.
“Paul J chưa từng nghe, vậy còn Dây hoa J thì sao?” Triển Chiêu thử thăm dò hỏi lại một câu.
Nhưng mà bất ngờ là, Triệu Tước bên kia vẫn chưa từng nghe, “Cái gì Dây hoa J? Người Nhật Bản?”
Triển Chiêu nhíu mày, giơ tay sờ cằm —— cái này có chút kỳ quái, đây là vụ án tâm lý ám thị điển hình, mình chưa nghe thì thôi, Triệu Tước mà cũng chưa nghe. . . . . .
Triệu Tước bên kia tiếp tục đề cử cho Triển Chiêu các loại đồ ăn, chờ nói xong, bên này Bạch Ngọc Đường sắp ói tới nơi.
Triển Chiêu cúp điện thoại, cầm di động gõ cằm, “Phần hồ sơ này cục trưởng Bao tìm từ đâu ra vậy? Kỳ quái a!”
Bất quá vụ án không liên quan đến Triệu Tước, với Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường mà nói là tin tốt.
Bạch Ngọc Đường khởi động xe, điện thoại của Tương Bình gọi tới.
Trên máy tính bảng của Triển Chiêu xuất hiện một địa chỉ.
“Sếp!” Tương Bình nói, “Tìm được địa chỉ văn phòng thám tử của Lý Phong rồi, phòng đó hắn thuê, đã liên hệ chủ cho thuê đi mở cửa, Hổ tử và Mã Hán đã đến trước.”
“Ừ.” Bạch Ngọc Đường thấy khoảng cách không xa, liền lái xe đến đó luôn, vừa nói Tương Bình điều tra camera giám sát tiểu khu chỗ Vương Mỹ Vân ở trong hai ngày, có ai ra vào nhà cô ta không, và quanh đó có nhân vật khả nghi lui tới hay không.
Tương Bình cúp điện thoại, tiếp tục thăm dò camera giám sát.
Bạch Ngọc Đường lái xe, Triển Chiêu tiếp tục ở trên mạng xem bài viết.
“Chậc!” Triển Chiêu phát hiện đề tài “Người thằn lằn” cũng lên hot search, còn có các loại hình ảnh không biết là hình thật hay, các loại video có thể chứng minh sự tồn tại của người thằn lằn.
“Người thằn lằn a. . . . . .” Triển Chiêu vô cùng hứng thú với đề tài người ngoài hành tinh, nhưng anh không tin được các kiểu sinh vật ngoài hành tinh như người thằn lằn, người da xám lớn nhỏ, người chim xanh nổi tiếng được lưu truyền trên mạng.
“Vì sao tất cả sinh vật ngoài hành tinh đều là sinh vật hình người nhỉ?” Triển Chiêu hỏi, “Vì sao tất cả sinh vật có trí tuệ đều là hai chân đứng thẳng đi đường nhỉ? Cái gì mà liên bang ngoài hành tinh, liên minh giữa các hành tinh, đảo tới đảo lui vẫn không thoát khỏi gông cùm xiềng xích của xã hội con người là sao nhỉ! Người ngoài hành tinh cũng có thể ở trạng thái tro bụi chứ, văn minh ngoài hành tinh cũng có thể căn bản là văn minh máy móc đơn thuần nha! Nếu cứ là người ở trạng thái đặc biệt như vậy, thì người ngoài hành tinh và người biến chủng có gì khác nhau đâu?”
Triển Chiêu đàm đạo tiểu thuyết khoa học viễn tưởng một đường, đợi đến được trước tòa nhà có văn phòng thám tử của Lý Phong, anh đã khát khô, xuống xe tìm nước uống trước.
Xe của Mã Hán và Triệu Hổ ngừng ngay tại cửa, hai người vừa đến, Triệu Hổ ở tầng hai ngoắc hai người.
Bạch Ngọc Đường ngẩng mặt nhìn nhìn, nơi này cũng coi như náo nhiệt, gần đó có rất nhiều cửa hàng, dòng người dày đặc.
Trước mắt là một cửa hàng tiện lợi, Triển Chiêu đi vào mua nước.
Bạch Ngọc Đường nhìn tầng hai phía trên cửa hàng là tòa nhà dân cư đã cũ, có lẽ là hai phòng hợp lại thành một, ngoài cửa sổ có treo tấm bảng hiệu không có đèn chiếu sáng loang lổ, viết chữ —— văn phòng thám tử Lý Phong.
Bạch Ngọc Đường ban đầu nghĩ Lý Phong có danh tiếng như vậy, hơn nữa toàn là nhận mấy vụ kiện tụng ly hôn, hẳn là rất giàu mới đúng, văn phòng có thể ở trong một tòa văn phòng lớn. Nhưng con phố này phía trước có cái chợ rau, phía sau thì là ngã tư đường đặc biệt đông xe, đoạn đường có chút vi diệu.
Đang quan sát địa hình, Triển Chiêu cầm chai nước từ cửa hàng tiện lợi chạy ra.
“Cô bé thu ngân biết Lý Phong, nói hắn thường xuyên tới đây ăn cơm.” Triển Chiêu nói.
“Đến cửa hàng tiện lợi ăn cơm?” Bạch Ngọc Đường khó hiểu.
“Rất nhiều người đi làm đều đến cửa hàng tiện lợi ăn cơm a, mua hộp cơm rồi dùng lò vi ba hâm nóng, hoặc là pha mì các kiểu.” Triển Chiêu chỉ chỉ mấy cái bàn hẹp bên cửa sổ của cửa hàng tiện lợi, “Cô bé kia nói, ban đầu cô ấy còn tưởng rằng Lý Phong là người vô gia cư, sau lại nghĩ hắn là diễn viên tạm thời, bởi vì thường xuyên mặc trang phục của nhiều nghề khác nhau xuất hiện, đôi khi rất sạch sẽ, đôi khi thì như ăn mày ấy. Hơn nữa bộ dáng hắn luôn rất sốt ruột, lúc ăn cơm còn lén lút hết nhìn đông tới nhìn tây. Sau đó cô ấy giúp chủ nhà lên lầu giục đóng phí điện nước, mới biết được ra là hắn mở văn phòng thám tử.”
Bạch Ngọc Đường cảm thấy có chút không hiểu, “Từa lưa như vậy, chỉ vì chụp ảnh ngoại tình thôi sao?”
Triển Chiêu nhún vai, “Có lẽ hiện tại người ngoại tình có ý thức tránh điều tra đều khá mạnh chăng!”
“Như kiểu Tiễn Phú mặc dục bào chạy loạn khắp khách sạn như vậy, mà cũng là có ý thức tránh điều tra mạnh sao?” Bạch Ngọc Đường lắc đầu.
Cửa văn phòng thám tử ở lầu hai để mở, là cửa sắt phòng trộm bình thường, lắp đặt hai bên, trong ngoài cửa sổ cũng đều trang bị song sắt phòng trộm, thoạt nhìn như ngục giam.
Một ông chú đầu trọc đứng ở cửa, đang nói chuyện với Triệu Hổ, Mã Hán ở trong phòng xem xét.
Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu tới cửa.
Người nói chuyện cùng Triệu Hổ chính là chủ nhà, nhưng gã nói mình cơ bản chưa từng đến, tiền thuê nhà từng tháng đều trực tiếp chuyển khoản, phí điện nước cũng là từng phòng tự đến giao, có mấy người không giao đúng lúc, gã sẽ nói cô gái ở cửa hàng tiện lợi dưới lầu đi lên giục, cửa hàng tiện lợi kia cũng là ông chú này mở.
Bất quá chủ nhà này có định kiến lớn với Lý Phong, bởi vì hắn lắp rất nhiều song sắt phòng trộm, khiến cho cả tòa nhà nhìn lầu hai từ bên ngoài thấy nó như ngục giam vậy. Hơn nữa văn phòng thám tử thì thường xuyên sẽ có mấy người không đứng đắn ra vào, có đôi khi sẽ dọa đến người ở phòng khác.
Bạch Ngọc Đường hỏi gã trong văn phòng thám tử này chỉ có một người ở thôi sao? Có người khác ở cùng hay không?
Ông chú nói chắc không có, cụ thể thì không rõ, Lý Phong thần thần bí bí, trừ khách hàng thì không cho ai vào cả.
Triển Chiêu đi vào phòng, phát hiện trong phòng dù loạn nhưng vẫn có trật tự, đồ dùng sinh hoạt thì tùy ý, nhưng văn kiện tư liệu đều được xếp rất chỉnh tề.
Căn nhà có hai gian hai phòng một sảnh được nối liền, thành tổng cộng có bốn phòng hai sảnh, trừ nhà bếp và toilet ra.
Hai sảnh phân biệt, một là phòng khách, nhìn qua chỉ dùng để chiêu đãi khách, một là chỗ làm việc, chất toàn là văn kiện.
Bốn phòng nhỏ khác, một là phòng ngủ, chỉ có giường và hai cái tủ nhỏ đầu giường. Hai phòng khác là kho, chất đầy thùng. Mã Hán mở thùng ra xem, phát hiện là một ít đồ điện gia dụng, quần áo linh tinh. Lại nhìn mấy cái thùng đóng kín, là thùng của công ty chuyển nhà, còn chưa mở ra, có mấy cái đã mốc meo.
Còn đặc biệt nhất là một phòng thay đồ, không giống với phòng thay đồ truyền thống, bên trong cũng không phải là quần áo bốn mùa xuân hạ thu đông, mà là trang phục của đủ các ngành nghề, từ phi công đến nhân viên vệ sinh, từ áo blouse trắng đến đồ ông già Nô-en, ba trăm sáu mươi nghề, gần như nghề nào cũng có.
Bạch Ngọc Đường hỏi chủ nhà xong, nói Triệu Hổ đi xuống cửa hàng tiện lợi phía dưới tâm sự với cô bé kia, xem có thể hỏi ra cái gì hay không.
Chuyện này Triệu Hổ rành nhất, đi xuống nói chuyện phiếm với người ta.
Bạch Ngọc Đường vào cửa.
Xem xét cả phòng một vòng Triển Chiêu hạ kết luận, “Trước khi chúng ta đến, có người đã đến đây.”
“Cầm đi cái gì sao?” Bạch Ngọc Đường hỏi.
“Một dàn máy tính bàn và một máy tính bảng đều còn, camera trong tủ cũng còn.” Triển Chiêu vừa nói, vừa vẫy vẫy tay với Bạch Ngọc Đường.
Đi vào trong phòng ngủ, Triển Chiêu chỉ vào một mặt tường đối diện giường, nói, “Ở đây.”
Mặt tường này thuần trắng, trên tường có hai cái móc, là loại móc trong suốt dùng để treo tranh hoặc khung ảnh.
“Nơi này vốn có treo hai bức tranh?” Mã Hán hỏi, “Bị lấy đi rồi?”
Bạch Ngọc Đường nhíu mày —— lại là tranh.
Triển Chiêu lại hình như không đồng ý, “Đúng là vốn có treo hai bức tranh, nhưng. . . . . . Chưa chắc đã bị lấy đi.”
Bạch Ngọc Đường và Mã Hán liếc mắt nhìn nhau, lại xem biểu cảm của Triển Chiêu, đều có chút kỳ vọng, “Có thể không bị lấy đi sao?”
“Trong phòng đó có dấu vết tìm kiếm.” Triển Chiêu nói, “Nếu là vì lấy đi hai bức tranh trên tường, sẽ không cần phải tìm gì cả. Mà thú vị nhất chính là, không chỉ có tìm kiếm, còn cả dấu vết che giấu dấu vết tìm kiếm rất cẩn thận, còn cẩn thận hơn so với ở nhà Vương Mỹ Vân, nhưng không có nhổ đi hai cái móc trên tường. Ở nhà Vương Mỹ Vân ngay cả thảm sô pha cũng chưa để lại chỗ cũ, chứng tỏ người lấy đi bức tranh không sợ bị phát hiện thứ trong nhà đã mất, bởi vì thứ muốn lấy đều bị cầm đi rồi. Nhưng tình hình này thì lại vừa vặn tương phản, bức tranh cũng không phải bị tráo, mà bị trực tiếp cầm đi. . . . . . Chứng tỏ đối phương hy vọng chúng ta cảm thấy, bức tranh đã bị lấy đi, không cần tìm nữa.”
Mã Hán và Bạch Ngọc Đường tất nhiên sẽ không nghi ngờ quá trình suy luận của Triển Chiêu, mà vội vã muốn biết “Bức tranh có bị mất hay không?”
Triển Chiêu chắp tay sau người, vòng vo ở phòng trong phòng ngoài, sau đó mỉm cười, ra cửa.
Bạch Ngọc Đường và Mã Hán vốn đang nghĩ cần lôi đồ trong mấy cái thùng ra tìm, nhưng xem bộ dáng Triển Chiêu, hình như anh đã biết đồ ở đâu, liền đi theo anh.
Triển Chiêu lập tức đi ra ngoài, tới cửa hàng tiện lợi dưới lầu.
Trong cửa hàng tiện lợi, Triệu Hổ đang cùng cô bé thu ngân nói chuyện phiếm, thấy mọi người đến, liền đánh mắt —— cô bé này hình như không biết gì cả.
Bạch Ngọc Đường và Mã Hán đều gật gật đầu.
Triển Chiêu thì lại đi qua hai cái kệ hàng hóa, đăng sau hai kệ đó, ngừng lại trước tủ đựng đồ uống lạnh.
Bạch Ngọc Đường đi cùng anh đến liền nhíu mày, thấy ở một góc bí mật, ông chủ cửa hàng tiện lợi, cũng chính là vị chủ nhà đầu trọc kia đang ngồi xổm ở đó.
Thấy trước mắt đột nhiên có người đứng, chủ nhà cũng rất xấu hổ, làm bộ đang chọn đồ trên kệ.
Mã Hán quay đầu lại nhìn nhìn Triệu Hổ, Hổ tử gật gật đầu, chứng tỏ —— mình cũng chú ý thấy, ông chủ kia vẫn luôn nghe lén họ nói chuyện.
Triển Chiêu cười cười với ông chủ nhà, hỏi, “Đồ đâu?”
“Hả?” Biểu cảm của ông chủ nhà cố gắng khoa trương hết sức, giả vờ nghe không hiểu.
Triển Chiêu cũng không chấp, cười nói, “Camera của Lý Phong ở trong tay chúng tôi, trong đó có ảnh chụp ông ngoại tình, ông còn không lấy đồ ra, tôi sẽ gửi ảnh cho vợ ông đó.”
“A. . . . . .” Chủ nhà hít ngược, cuối cùng hùng hùng hổ hổ, “Cái tên khốn kia! Rõ ràng nói đã xóa ảnh rồi mà! Tôi còn mạo hiểm đến như vậy giúp hắn giấu đồ nữa chứ!”
Tuy rằng không tình nguyện, nhưng chủ nhà vẫn ra hiệu cho nhóm Triển Chiêu đi theo mình.
Đưa mọi người tới đằng sau cửa hàng tiện lợi, chỗ đó có kho hàng, bên trong chất một ít thương phẩm, còn có hai cái tủ lạnh lớn.
Trong đó một tủ lạnh trống không, mở ra, ông chủ từ bên trong lấy ra một bao giấy dai rất lớn, giao cho Triển Chiêu.
Triển Chiêu nhận đến, đưa cho Bạch Ngọc Đường và Mã Hán.
Hai người mở giấy dai ra nhìn, bên trong là hai bức tranh, một lớn một nhỏ.
Hung Thủ Đếm Ngược – Chương 13
GALLERY
13 Cảnh trong mơ
Mọi người trăm triệu lần không nghĩ tới, tiến độ tra án quanh co, không thu hoạch được gì ở nhà Vương Mỹ Vân, lại ở nhà Lý Phong, bất ngờ thu hoạch được hai bức tranh.
Bạch Ngọc Đường hỏi chủ nhà chuyện xảy ra.
Ông chú chủ nhà có vẻ vô cùng uể oải, bất đắc dĩ kể lại sự tình cho mọi người.
Khoảng nửa tháng trước, bởi vì người than phiền về Lý Phong quá nhiều, gã liền thông báo cho Lý Phong, mình quyết định không cho hắn tiếp tục thuê nữa, nói hắn tìm chỗ chuyển nhà.
Lúc ấy Lý Phong cũng không cãi nhau với gã, sau khi nghe vậy liền cúp điện thoại.
Nguyên bản gã nghĩ sự tình như vậy là xong, ai ngờ vài ngày sau, đột nhiên nhận được ảnh Lý Phong chia sẻ cho gã.
Ra là tất cả bất động sản của chủ nhà cơ bản đều thuộc về nhà vợ gã, nói cách khác gã bám váy phú bà.
Đồng thời, gã lại lén nuôi tình nhân bên ngoài, nếu như bị vợ biết, chắc chắn sẽ bị đuổi ra khỏi nhà, nguồn thu nhập của gã cũng bị chặt đứt.
Bản thân làm chuyện đáng xấu hổ như vậy đều bị Lý Phong chụp được, chủ nhà làm sao còn dám đuổi người đi a, liền thương lượng với hắn, muốn mua lại ảnh trong tay hắn.
Lý Phong cũng không cần tiền của gã, mà giao cho gã một cái bao, cần gã giúp giấu hai thứ này đi, không được nói cho bất luận kẻ nào, ngay cả nhắc cũng không thể nhắc tới một chữ.
Chủ nhà mơ hồ đồng ý, Lý Phong nói hắn gần đây muốn làm chút việc, nói gã giúpbảo quản tranh một thời gian, còn dặn dò không ngớt, không được xem bức tranh bên trong, ngay cả lớp gói giấy dai cũng không được mở ra. Nếu xong việc rồi, hắn rất nhanh sẽ dọn đi, chủ nhà cũng không cần lo lắng, ảnh chụp hắn đều xóa hết.
Chủ nhà bất đắc dĩ đồng ý, nhưng hôm nay cảnh sát đột nhiên tìm tới cửa, gã vẫn có chút lo lắng, gã nghi ngờ Lý Phong có thể là buôn lậu tác phẩm nghệ thuật gì đó, chỉ sợ bị liên lụy.
Bạch Ngọc Đường hỏi gã còn gì nữa không? Nếu còn giấu diếm sẽ tố cáo gã gây trở ngại điều tra.
Chủ nhà thề độc nói không còn gì cả! Gã thật sự cái gì cũng không biết.
Triệu Hổ vừa rồi cũng hỏi cô bé thu ngân, cô cũng không chú ý nhiều lắm, cơ bản không có manh mối gì.
Bất quá lấy được hai bức tranh chính là manh mối lớn nhất.
Bạch Ngọc Đường gọi khoa Giám định tới, thu lại toàn bộ tư liệu trong nhà Lý Phong, còn có hai cái máy tính.
Đương nhiên, suy xét đến việc nơi ở của hắn đã bị tìm kiếm, thứ có thể hữu dụng cũng không còn nhiều.
Mang theo hai bức tranh về xe, Bạch Ngọc Đường còn rất hiếu kỳ, hỏi Triển Chiêu, “Miêu nhi, cậu làm sao biết Lý Phong nhờ chủ nhà giấu tranh giùm?”
Triển Chiêu nói, “Xem tình hình trong phòng, tôi nghi ngờ hai bức tranh kia có thể không bị trộm đi, như vậy chính là Lý Phong giấu đi rồi. Chủ nhà kia ngay cả phí điện nước cũng không tự mình đến thu, nếu chỉ là mở cửa thôi, thì cứ gọi cô bé dưới lầu lên mở giúp không phải được rồi sao. Tự gã chạy tới, chính là muốn nhìn xem chúng ta muốn điều tra cái gì. Lý Phong dẫn cả cảnh sát tới, làm chủ nhà hẳn là rất bất mãn với khách thuê mới đúng, gã mở cửa thì có thể theo chúng ta vào, xem tình hình bên trong. Nhưng gã không có vào, chờ ngay tại cửa, cảm giác rất kiêng kị Lý Phong.”
Triển Chiêu vừa nói vừa khoát tay, “Đủ loại chi tiết gộp lại, tôi liền cảm thấy chủ nhà kia có thể là có nhược điểm gì ở trong tay Lý Phong, suy xét đến trình độ nghề nghiệp của Lý Phong, liền hù dọa gã một chút. Còn cả. . . . . .”
Triển Chiêu đột nhiên nhỏ giọng nói, “Đầu ông chú kia không phải hói sao? Nhưng tôi phát hiện hai bên đầu của gã có hai vết kẹp, hơn nữa vị trí đường chân tóc của gã có một đường cháy nắng, phần đỉnh đầu đặc biệt trắng! Chứng tỏ gã đội tóc giả! Nhưng vì sao lúc gặp chúng ta lại không đội?”
Khóe miệng Bạch Ngọc Đường hơi hơi giật giật.
Triệu Hổ ngồi xe phía sau nghe Triển Chiêu phân tích đã hóng chuyện sắp u mê luôn.
Triển Chiêu nháy mắt mấy cái, “Cậu nghĩ thử xem, đã chừng đó tuổi còn giả bộ trẻ cái gì a! Chắc chắn bên ngoài có tình nhân!”
Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ lắc lắc đầu, đúng là mèo lại hoàn mèo, mấu chốt là mèo này thật đáng yêu!
. . . . . .
Chờ mọi người trở lại SCI, trời đã tối.
Bạch Cẩm Đường đã đưa Công Tôn và nhóm người nhà đi trước, văn phòng còn lại mấy người Lạc Thiên Tần Âu, đang thu thập đồ đạc.
Tương Bình vừa rồi dựa theo yêu cầu của Bạch Ngọc Đường điều tra camera tiểu khu chỗ nhà của Vương Mỹ Vân, nói camera không quay được cái gì.
Bạch Ngọc Đường không khỏi có chút thất vọng.
Triển Chiêu cũng hỏi, “Là bị cắt nối chỉnh sửa rồi sao?
Tương Bình lắc lắc đầu, “Thủ pháp cao minh hơn so với cắt nối chỉnh sửa, là bị hack rớt, bởi vì tiểu khu kia có rất nhiều camera, cho nên có hacker hack hệ thống camera, dùng một đoạn hình ảnh trước đó chèn vào đoạn video cần kia.”
“Có thể khôi phục không?” Triển Chiêu hỏi.
“Phải xem tình hình.” Tương Bình trả lời, “Bên này em phải tra được đoạn bị chèn là thời gian nào trước, sau đó trả lại nội dung vốn có. Nếu như trong đoạn thời gian đó camera không bị tắt đi, hình ảnh có thể khôi phục được! Nếu như bị tắt đi, vậy chỉ có màn đen thôi, nhưng vẫn có thể tra được thời điểm xảy ra án.”
Triển Chiêu hỏi cần mất bao lâu.
Tương Bình nói cơm nước xong hẳn là được.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều cảm thấy có thể tra được thời điểm xảy ra án cũng không tệ, lần này thuận lợi bất ngờ!
Bạch Ngọc Đường lại hỏi Lạc Thiên tình hình Tiễn Phú thế nào.
Lạc Thiên cũng rất bất đắc dĩ, nói “Ở phòng tạm giam, vừa rồi tôi và Tần Âu đã thẩm vấn, hắn liền giả ngu, sau đó muốn chúng ta bảo vệ hắn, nói người thằn lằn muốn giết hắn.”
Triệu Hổ có chút ghét bỏ, “Thằng này không phải rất giàu sao, cảm thấy nguy hiểm thì thuê hai người vệ sĩ cho mình đi a, muốn cảnh sát bảo vệ mình cũng không tìm cái lý do hợp lý một chút, gì mà người thằn lằn. . . . . .”
Lúc này, di động vang lên, Công Tôn gọi đến giục, hỏi bọn họ ở đâu, có chuyện gì cơm nước xong rồi làm tiếp cũng không muộn a.
Triển Chiêu nói lập tức sẽ đến.
Bạch Ngọc Đường định đi ra ngoài, Triển Chiêu lại nhìn hai bức tranh trên bàn, hỏi, “Hai bức tranh này để lại đây sao?”
Những người khác đều theo bản năng quay đầu lại, nhìn nhìn cửa thủy tinh —— tuy rằng cửa phòng SCI có thể khóa lại, nhưng theo kinh nghiệm trước đây, cũng không nhất định sẽ an toàn. . . . . .
Bạch Ngọc Đường cầm lấy tranh, “Vậy đổi sang để ở một chỗ an toàn.”
Tất cả mọi người hỏi hắn, “Để chỗ nào?”
“Phòng vật chứng a.”
Hổ tử liền “hừm” một tiếng, còn lắc lắc đầu, hình như không quá tán thành.
Bạch Ngọc Đường nhìn nhìn Triển Chiêu.
Triển Chiêu vuốt cằm, “Cảm giác không đáng tin cho lắm.”
Bạch Ngọc Đường hỏi, “Vậy cất chỗ nào a? Đây là vật chứng, cũng không thể giấu trong nhà.”
“Giấu trong nhà cũng không an toàn!” Mã Hán cảm thấy phải cẩn thận hơn, trước kia tình huống thu hồi vật chứng rồi bị trộm đi cũng không phải chưa có, lần này kẻ có thể từ nhà Vương Mỹ Vân thần không biết quỷ không hay lấy đi bức tranh, ai biết có đến cục cảnh sát xuống tay hay không, lỡ đâu sơ xuất sẽ không tốt đâu!
Bạch Ngọc Đường hỏi, “Vậy làm sao bây giờ?”
“Tìm nơi an toàn hơn so với phòng vật chứng cất!” Triển Chiêu nói.
“Ở đâu?” Tất cả mọi người nhìn anh.
Triển Chiêu đang cân nhắc, chợt nghe cửa thang máy “Đinh” một tiếng mở ra, cục trưởng Bao đi đến.
Thấy mọi người còn ở trong văn phòng, Bao Chửng nhíu mày, “Các cậu sao còn ở đây? Không phải nói đi ăn cơm sao? Cho dù không ăn cơm tôi cũng sẽ không tăng lương cho các cậu đâu!”
Tất cả mọi người “Hừ” một tiếng.
Triển Chiêu nghĩ nghĩ, vội hỏi, “Cục trưởng Bao chú không đi liên hoan a?”
Cục trưởng Bao nói vừa rồi đã ăn xong ở căn tin, ông còn có chút văn kiện muốn xem, không đi.
Triển Chiêu vừa nghe, liền giao hai bức tranh kia cho ông, “Vậy coi đồ giúp bọn cháu một chút!”
Bao Chửng khó hiểu nhìn bao giấy dai kia, hỏi, “Cái gì đó. . . . . .”
“Bức tranh! Coi đồ giúp một chút, để ở chỗ chú có thể nhìn thấy ấy, vật chứng quan trọng, bọn cháu cơm nước xong sẽ đến lấy!”
Cục trưởng Bao cũng không để ý, giơ tay nhận lấy, khoát tay với mọi người, “Nhanh chóng đi ăn cơm đi.”
Nói xong, ông cầm bức tranh lên lầu.
Nhóm Bạch Ngọc Đường đóng cửa, cũng đi ăn cơm.
. . . . . .
Bởi vì SCI vẫn ở luôn trạng thái có án quấn thân, cho nên mọi người cũng thường ăn cơm cùng nhau.
Đại Đinh Tiểu Đinh mở một gian đặc biệt trong nhà hàng lẩu mới khai trương của Bạch thị, một đám người tụ tập một chỗ ăn lẩu.
Triệu Tước cũng đến, còn mang theo mấy cái pancake hoa quả, Triển Chiêu và Triệu Trinh được chia cho, hô to ăn ngon. Những người khác đều thấy may mắn Triệu Tước không đem cho mỗi người một cái. . . . . . Tạ ơn Tước gia tha chết!
Bạch Diệp không tới, nghe nói là ngộ độc thực phẩm rồi.
Bạch Ngọc Đường vẫn cảm thấy nên gọi điện thoại than phiền cái quán kia đi!
. . . . . .
Ở đây mọi người ở đây náo nhiệt, ở cục cảnh sát lại khá im lặng.
Bao Chửng ở trong văn phòng xem văn kiện, trên đường bên ngoài có lẽ đang kẹt xe, hiện tại có chút huyên náo.
Cục trưởng Bao buông văn kiện, rót ly nước, cầm ly đi đến trước cửa sổ, nhìn ngã tư đường phía dưới ngựa xe như nước, đột nhiên có chút cảm khái —— nhiều năm như vậy, thế mà thật sự đã tạm biệt được một chặng đường này. Hơn nữa, cho dù hết thảy đã xong, hình như cũng không có thay đổi đặc biệt lớn nào. . . . . . Thời gian quả nhiên mới là sự tồn tại lợi hại nhất.
Uống nước, cục trưởng Bao đột nhiên lưu ý tới bao giấy dai đặt ở trên sô pha kia.
Triển Chiêu thần thần bí bí, bộ dáng ngàn dặn vạn dò, đây phỏng chừng là vật chứng quan trọng nhỉ?
Buông ly, cục trưởng Bao bước qua, mở dây thừng buộc trên bao giấy dai, mở bao giấy ra.
Trong ba tầng ngoài ba lớp, bao bọc thật cẩn thận.
Sau khi mở ra, bên trong có hai bức tranh một lớn một nhỏ.
Cục trưởng Bao đặt hai bức tranh trên sô pha, đứng ở trước sô pha “Thưởng thức” một chút, nhịn không được lắc đầu —— tranh quá xấu!
Uống nước xong, Bao Chửng trở lại tiếp tục xem văn kiện.
Xem được chốc lát, ông lại bất giác ngẩng đầu, nhìn nhìn hai bức tranh kia, lại khinh bỉ —— thật xấu!
Tiếp tục xem văn kiện.
. . . . . .
Thời gian từng chút trôi qua.
Chờ xem xong phần văn kiện cuối cùng, cục trưởng Bao đứng lên hoạt động gân cốt một chút, lại nhìn đồng hồ, đã là bảy giờ rưỡi.
Phỏng chừng nhóm Triển Chiêu cũng đã sắp trở lại, cục trưởng Bao đi đến sô pha, cầm hai bức tranh lên lấy để sang bên cạnh, ông ngồi ở sô pha xem tạp chí, chờ Nhóm Triển Chiêu trở về. . . . . .
Đọc được một lát, cảm thấy có chút buồn ngủ. . . . . .
. . . . . .
Buổi tối khoảng tám giờ, mọi người SCI ăn xong cơm, cùng nhau về cục cảnh sát.
Ăn no tự nhiên tinh thần lên gấp trăm lần, buổi tối còn phải tiếp tục tra án.
Tương Bình nhìn máy tính, video đã được khôi phục khá đủ, còn khoảng 10 phút nữa là xong việc.
Tương Bình chà xát tay, hy vọng sau khi phục hồi không phải màn hình đen.
Bạch Ngọc Đường suy nghĩ xem buổi tối có cần thẩm vấn Vương Mỹ Vân hay không, chờ phục hồi video xong rồi quyết định.
Triển Chiêu vẫn luôn nhớ thương hai bức tranh kia, buông đồ lên lầu đi lấy.
Bạch Ngọc Đường theo anh cùng đi lên, hai người vừa mới tiến vào thang máy, thấy một người theo vào.
Triển Chiêu có chút cạn lời nhìn Triệu Tước, “Chú không phải bận việc sao? Sao còn ở đây a?”
Triệu Tước khó chịu, “Tôi đến tìm Tiểu Hắc!”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau một cái, đều nhìn chú ta —— Không phải chú bị Bạch Diệp đuổi ra ngoài đấy chứ?
Triệu Tước hình như bị chọc trúng chỗ đau, “Hừ” một tiếng, nói thầm, “Là hắn không biết thưởng thức đồ ăn ngon thì có!”
Triển Chiêu cũng đồng ý, “Pancake kia. . . . . .”
Triệu Tước lập tức đồng tình, “Ăn ngon mà ha?!”
Bạch Ngọc Đường không để ý tới hai người đang nhiệt liệt thảo luận ẩm thực hắc ám kia nữa, cửa thang máy mở, anh bước ra, định lấy tranh rồi xuống lầu.
Bất quá đi đến cửa văn phòng, thấy cửa văn phòng để mở, đèn còn bật, cục trưởng Bao không ở đó.
Bên cạnh sô pha đặt hai bức tranh, bao giấy dai đã bị mở, để trên bàn.
Triển Chiêu cũng đi đến, hỏi, “Cục trưởng Bao đâu?”
Bạch Ngọc Đường lắc đầu, chìa khóa xe và di động đều còn ở trên bàn trà, âu phục thì vắt trên sô pha.
“Phỏng chừng đi WC rồi.” Bạch Ngọc Đường nói.
“Đã nói chú ấy đừng rời mắt khỏi bức tranh rồi mà!” Triển Chiêu rất bất mãn, bức tranh cứ đặt tùy tiện như vậy mà người thì không thấy đâu, không bằng trực tiếp để ở trong văn phòng SCI nữa.
Triển Chiêu đi lấy tranh, Triệu Tước tựa vào cửa, nhìn chằm chằm hai bức tranh.
Lúc này, một đầu khác của hành lang, một người đi tới.
Triệu Tước ngẩng đầu, là Bao Chửng đang đi tới.
Nâng tay lên chuẩn bị đánh tiếng chào hỏi, nhưng Bao Chửng lại hình như không có nhìn thấy, đi qua bên cạnh chú ta.
Triệu Tước có chút khó hiểu quay đầu lại, nhìn chằm chằm bóng dáng Bao Chửng.
“Cục trưởng Bao.”
Bạch Ngọc Đường cũng thấy người, gọi một tiếng.
Triển Chiêu đang cầm hai bức tranh đi ra, cùng Bạch Ngọc Đường nhìn Bao Chửng đi về phía trước, đến cửa một phòng nhỏ, mở cửa . . . . . .
Đó là phòng nhỏ mà nhân viên vệ sinh để dụng cụ vệ sinh.
Chỉ thấy Bao Chửng mở cửa đi vào, lấy ra một cái chổi, sau đó bắt đầu quét hành lang.
“Bao. . . . . .”
Bạch Ngọc Đường vừa định kêu thêm một tiếng, lại bị Triệu Tước và Triển Chiêu đồng thời giơ tay ngăn lại.
Triệu Tước lại nhìn chằm chằm Bao Chửng trong chốc lát, hỏi Triển Chiêu, “Cậu thấy sao?”
Triển Chiêu đang cầm tranh, phát biểu cách nhìn của mình, “Mộng du?”
Triệu Tước gật gật đầu, hiển nhiên nhất trí cách nhìn.
Bạch Ngọc Đường nghe mà không hiểu gì cả, giờ này thì cho dù có ngủ cũng chưa đến mức mộng du chứ?
Triệu Tước nghĩ nghĩ, lùi vài bước, ý bảo Triển Chiêu đưa bức tranh đến cho chú ta xem.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường mỗi người nâng một bức tranh, cầm cho Triệu Tước xem, vừa lưu ý quan sát Bao Chửng còn đang thật sự quét rác.
“A.”
Triệu Tước đột nhiên cười một tiếng, hỏi hai người, “Biết hai bức tranh này vẽ cái gì không?”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều cúi đầu xem hai bức tranh kia, còn chưa kịp trả lời, chợt nghe Triệu Tước không nhanh không chậm cho đáp án, “Cảnh trong mơ!”
Hung Thủ Đếm Ngược – Chương 14
GALLERY
14 Chứng bệnh
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều vô cùng khiếp sợ.
Tức là cục trưởng Bao bị hai bức tranh ảnh hưởng, tiến vào trạng thái mộng du.
Mặt khác, nếu lúc mộng du có thể nhìn đến mặt chân thật nhất của một người. . . . . . Tiềm thức của cục trưởng Bao lại là —— quét tước vệ sinh?!
Bạch Ngọc Đường có chút nhìn không nổi, nhưng không biết nên ngăn cản như thế nào, đành phải nhìn Triển Chiêu và Triệu Tước.
Triệu Tước vừa rồi sau khi nhìn bức tranh trong chốc lát, bước đến bên người Bao Chửng, quan sát nhất cử nhất động của ông.
Mà Triển Chiêu càng kỳ quái hơn, lấy điện thoại ra bắt đầu quay video.
Bạch Ngọc Đường kéo kéo Triển Chiêu, ý là —— cậu chán sống rồi hả?
Triển Chiêu ra vẻ —— lưu lại chứng cứ a, chứ lỡ kể lại rồi chú ấy không tin thì sao?!
Cứ như vậy, ba người một đường theo đuôi, quan sát Bao Chửng quét rác.
Cục trưởng Bao từng chút từng chút thật sự quét sạch sẽ sàn hành lang, cuối cùng còn cầm thùng rác xuống lầu.
Nhóm Triển Chiêu theo tới dưới lầu, chỉ thấy cục trưởng Bao tới trước nơi tập kết rác, cẩn thận phân loại rác.
Triển Chiêu há to miệng —— trong tiềm thức cũng vô cùng bảo vệ môi trường!
Bạch Ngọc Đường đỡ trán.
Triệu Tước che miệng cố gắng ngăn mình không cười ra tiếng.
Cục trưởng Bao phân loại rác xong trở về cục cảnh sát, lúc đi qua đại sảnh dưới lầu gặp mấy cảnh sát bộ phận khác, đều nghi hoặc nhìn Triển Chiêu cầm điện thoại đi theo cục trưởng Bao kéo thùng rác, đây là đang làm cái gì?
Trở lại cửa văn phòng mình, cục trưởng Bao thả thùng rác lại chỗ cũ, chạy tới toilet giặt giẻ, bắt đầu lau sàn.
Triệu Tước che miệng dựa tường đấm tường, nói Triển Chiêu lát nữa gửi video cho mình!
Triển Chiêu tiếp tục quay phim, phát hiện tiềm thức của cục trưởng Bao không chỉ thích sạch sẽ còn rất bảo vệ môi trường, tư thế còn vô cùng tiêu chuẩn! Vừa nhìn là biết ở nhà làm việc nhà không ít.
Cục trưởng Bao bận rộn lau, hết sàn nhà lại đến cửa sổ.
Mà lúc này, dưới lầu trong văn phòng SCI, Tương Bình đã hồi phục video giám sát thành công, nhưng chờ mãi mà nhóm Triển Chiêu còn chưa về, cũng có chút khó hiểu.
Tiểu Bạch Trì nói sẽ lên lầu giúp gọi người.
Nhưng tới trên lầu, thấy Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường còn có Triệu Tước đang vây xem cục trưởng Bao quét tước vệ sinh.
Tiểu Bạch Trì cũng thật hoang mang, gửi tin nhắn cho Tương Bình kể lại tình hình.
Lục tục, những người khác của SCI cũng lên đây, đều đứng ở cửa thang máy không dám đi ra, bởi vì cục trưởng Bao đã lau sàn rất sạch sẽ, lỡ đâu đạp ra dấu giày có bị mắng không đây?
Từ tám giờ đến mãi chín giờ rưỡi, sau một giờ rưỡi, cả hành lang rực rỡ hẳn lên, ngay cả cửa sổ cũng được lau, gạch lót sàn sáng loáng.
Triệu Tước đỡ tường cười sắp chết tới nơi.
Chờ làm xong hết thảy, cục trưởng Bao rửa tay, đi về văn phòng, ngồi lên sô pha, nằm xuống, đắp âu phục, sau đó không cử động nữa.
Tất cả thành viên SCI thêm Triệu Tước vây quanh cửa, nhóm Công Tôn đi lên muộn, còn tưởng rằng cục trưởng Bao bị thôi miên, đều cảm thấy là Triệu Tước làm. . . . . . Triển Chiêu không có gan đó đâu.
Bạch Ngọc Đường hỏi Triển Chiêu, “Làm sao bây giờ?”
Triển Chiêu còn đang nghiên cứu tiềm thức của cục trưởng Bao, “Vậy mà quét tước cả một tầng. . . . . .”
Một đám người ở cửa ầm ầm nghị luận, Bạch Trì đột nhiên ra hiệu bảo mọi người mau nhìn —— cục trưởng Bao tỉnh rồi!
Tất cả mọi người theo bản năng quay đầu lại xem trong văn phòng.
Quả nhiên, thấy trên sô pha, cục trưởng Bao nhíu nhíu mày, chậm rãi mở mắt.
Từ sô pha ngồi lên, cục trưởng Bao giơ tay xoa xoa cổ, cảm thấy xương sống thắt lưng đều đau.
Ngẩng đầu, nhìn đến đồng hồ treo trên tường sắp tới mười giờ, ông cũng giật mình —— ngủ mất tiêu?!
Vừa xoay đầu, bị dọa nhảy dựng. . . . . . Ở cửa toàn người là người.
Lấy lại bình tĩnh, mới phát hiện là mọi người SCI, còn có Triệu Tước, đều đang mở to hai mắt ngốc trệ đứng ở cửa.
Cục trưởng Bao khó hiểu, hỏi, “Các cậu đang làm gì? Cơm nước xong chưa?”
Tất cả mọi người gật đầu.
Bao Chửng nhíu mày, “Xảy ra chuyện gì?”
“Cục trưởng Bao?” Triển Chiêu hỏi ông, “Chú có nhớ mình vừa rồi làm gì hay không?”
Bao Chửng đứng lên, cầm áo khoác và chìa khóa liền chuẩn bị về nhà, vừa hỏi Triển Chiêu, “Làm gì? Ngủ a.”
Vừa nói, Bao Chửng đi ra văn phòng, ngẩng đầu nhìn hành lang, hơi hơi ngẩn người, sau đó thấy ông cười, gật gật đầu hình như rất vừa lòng, “Ừm! Lau dọn sạch sẽ đấy.”
Nói xong, xoay người định đi, mọi người nhanh chóng xông lên ngăn cản ông.
. . . . . .
Chờ đưa Bao Chửng văn phòng, Triển Chiêu truyền bật đoạn video vừa mới quay cho ông xem, lần này, cục trưởng Bao cả đều ngây ngẩn cả người.
Sau khi tiếp nhận sự thật, Bao Chửng đột nhiên có cảm giác lật thuyền trong mương —— nhớ năm đó ngay cả Triệu Tước cũng chưa thôi miên được ông! Thế mà lại bại bởi một bức tranh.
Những người khác của SCI cũng đều ăn ý miễn bàn luận, cố gắng hết sức “bận việc” của mình, chỉ có Triệu Tước ở đó ồn ào gửi tin nhắn.
Lúc này, tất cả mọi người rất hứng thú với hai bức tranh kia.
Nhóm Triệu Hổ nhìn trái nhìn phải.
Bức tranh này và bức trước đó của Vương Mỹ Vân, tuy không làm cho người xem có cảm giác kinh khủng như vậy, nhưng thủ pháp vẽ tranh vô cùng tương tự, hình ảnh vận dụng khối màu lam tím lớn, thoạt nhìn có chút mộng ảo, kí tên tác phẩm là Dây hoa J.
“Bức tranh này có uy lực lớn như vậy sao?” Hổ tử hình như không thể nào tin được.
Cục trưởng Bao thật khó hiểu, Triển Chiêu nói ông cẩn thận nhớ lại cảm nhận vừa rồi.
Bao Chửng hồi tưởng, nói, lúc ấy chính mình có chút buồn ngủ. . . . . . Sau đó mí mắt không mở ra được, kết quả tự nhiên mà ngủ mất, tỉnh lại trừ có chút mệt ra, cũng không có chỗ nào đặc biệt không thoải mái.
Triển Chiêu nghiên cứu bức tranh kia, “Mệt. . . . . .”
Bạch Ngọc Đường hỏi, “Là vì mệt khi xem tranh nên mộng du, hay chỉ đơn thuần xem tranh nên mới mệt rồi mộng du?”
Triển Chiêu và Triệu Tước đang cúi đầu “tám chuyện” đều gật gật đầu, “Hỏi rất hay!”
“Sếp.”
Lúc này, Tương Bình gọi Bạch Ngọc Đường đến xem đoạn video đã khôi phục lại kia.
Từ tình hình camera giám sát bị chắn, thời gian kẻ tình nghi lẻn vào nhà Vương Mỹ Vân trộm tranh là vào rạng sáng hôm trước.
Camera không có bị tắt, chỉ là đơn thuần bị che chắn, dùng cách nói của Tương Bình là, thủ pháp hacker bên đối phương cũng bình thường, không tính quá cao minh.
Camera quay được, ngày đó rạng sáng khoảng 3 giờ, có một chiếc xe thùng nhỏ dừng ở cửa nhà Vương Mỹ Vân, ba người đàn ông mặc đồng phục của công ty chuyển nhà từ trên xe đi xuống, cầm mấy bao giấy dai lớn tiến vào biệt thự, khoảng 10 phút sau, ba người cầm bao giấy dai lớn tương tự lại đi ra, lên xe rời đi.
Bạch Ngọc Đường nói Tương Bình phóng lớn biển số xe và quảng cáo trên thân của hai xe công ty chuyển nhà này.
Kết quả biển số xe và quảng cáo trên thân xe đều thuộc một công ty chuyển nhà —— chuyển nhà Vĩnh Thái.
“Vĩnh Thái. . . . . .” Bạch Ngọc Đường lầm bầm.
Mã Hán cũng nghe tới, liền ngẩng đầu nói, “Vừa rồi mấy cái thùng ở phòng chứa đồ trong nhà Lý Phong. . . . . .
Bạch Ngọc Đường cũng phát hiện, địa chỉ trên thùng ở phòng chứa đồ trong nhà Lý Phong, cũng có logo của công ty chuyển nhà Vĩnh Thái.
Bạch Ngọc Đường vỗ vỗ Tương Bình, nói cậu điều tra công ty chuyển nhà này.
Vốn nghĩ manh mối trong video chỉ có vậy, bất quá Tương Bình lại nói, “Sếp, còn quay được một người, không biết có phải trùng hợp hay không.”
Bạch Ngọc Đường hỏi, “Ai?”
Tương Bình cắt ra một đoạn hình ảnh cho Bạch Ngọc Đường xem.
Chỉ thấy trong hình ảnh, vẫn là biệt thự nhà Vương Mỹ Vân, có một người đàn ông bần thần ở gần chỗ biệt thự, xuất hiện ba lần ở những thời điểm khác nhau.
Nhìn đến người này, Bạch Ngọc Đường liền nhăn mày, “Chu Bình?”
Nghe tên, Triển Chiêu cũng ngẩng đầu, hỏi, “Chu Bình? Phóng viên kia hả?”
Bạch Ngọc Đường gật gật đầu.
Triển Chiêu buông tranh, đi qua cùng Bạch Ngọc Đường xem video.
Quả nhiên, thấy Chu Bình lén lút xuất hiện ở gần biệt thự, hình như đang chờ đợi.
“Còn có một đoạn này.” Tương Bình đã trích xuất hết những đoạn có Chu Bình xuất hiện.
Mở một đoạn video cho Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu xem.
Trong video, Chu Bình đứng ở cửa nhà Vương Mỹ Vân.
Mà Vương Mỹ Vân bản thân còn đi ra, hai người cách cửa nói chuyện, xem hình ảnh, Vương Mỹ Vân hình như còn rất kích động, hai người còn như cãi nhau.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau một cái ——phóng viên này trùng hợp ở ngay tại khách sạn Tứ Quý, chuyện Vương Mỹ Vân lại là hắn tiết lộ, một phóng viên chuyên điều tra lại nhớ thương tin tức giải trí vốn cũng đã rất khác thường. . . . . .
“Bằng không thẩm vấn Vương Mỹ Vân trước xem sao?” Bạch Ngọc Đường hỏi.
Triển Chiêu lại đề nghị thẩm vấn Tiễn Phú trước, rồi đến Vương Mỹ Vân.
Bạch Ngọc Đường cảm thấy thẩm vấn ai cũng được, nghe ý kiến của Triển Chiêu, trước hết hỏi Tiễn Phú đi.
Bạch Ngọc Đường nói Mã Hán và Triệu Hổ đi phòng tạm giam đưa người đến.
. . . . . .
Khoảng 10 phút sau, Mã Hán và Triệu Hổ gọi điện thoại về.
Bạch Ngọc Đường liền nhíu mày, có chút khác thường —— đưa người đến thì giữa chừng gọi điện thoại làm gì chứ?
Nhận cuộc gọi, may mà Mã Hán và Triệu Hổ không phải báo Tiễn Phú chết ở phòng tạm giam hay đã xảy ra chuyện gì, mà là báo một chuyện kỳ quái khác.
“Tên sát thủ giết Lý Phong kia, vừa rồi có khách thăm.”
“Khách thăm?” Bạch Ngọc Đường hỏi, “Người nhà sao?”
Đáp án từ nhóm Triệu Hổ khiến Bạch Ngọc Đường càng không hiểu, vừa rồi người đến muốn gặp tên hung thủ kia là Chu Bình, bất quá phòng tạm giam bên kia vì Chu Bình là phóng viên nên đã cự tuyệt.
Bạch Ngọc Đường nhíu mày.
Triển Chiêu hỏi, “Chu Bình không nói hắn vì sao muốn gặp hung thủ sao?”
“Cụ thể thì không nói.” Mã Hán cầm danh thiếp mà người cảnh sát chịu trách nhiệm vừa đưa cho, nói, “Chu Bình còn để lại phương thức liên lạc, nói đưa cho hung thủ hoặc SCI đều được.”
“Làm cái quỷ gì?” Bạch Ngọc Đường nói đưa Tiễn Phú lại đây trước.
Bên này mới vừa cúp điện thoại, cửa thang máy liền mở.
Người tới không phải Triệu Hổ Mã Hán, mà là Triển Khải Thiên.
Triển Chiêu khó hiểu, ba anh sao lại đến đây?
Bất quá Triển Khải Thiên không phải đến thăm Triển Chiêu, mà là đến gặp Bao Chửng.
Bao Chửng trừng mắt liếc nhìn Triệu Tước.
Triển Khải Thiên đến hỏi thăm trạng thái của Bao Chửng, còn xác nhận với Triệu Tước một chút, hỏi ông có di chứng gì đó hay không.
Đồng thời cũng không quên nhiều chuyện, nói muốn xem thử bức tranh kia.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều chứng kiến, họ thật ra cũng rất quan tâm cục trưởng Bao đấy chứ!
Đang nói, cửa thang máy lại mở, lần này người tới là Triệu Hổ và Mã Hán, hai người còn mang theo Tiễn Phú cứ ngáp mãi.
Triệu Hổ ra hiệu cho Bạch Ngọc Đường, bọn họ đến phòng thẩm vấn trước.
Bạch Ngọc Đường liền ngoắc Triển Chiêu.
Hai người đang chuẩn bị đi tâm sự với Tiễn Phú, Triển Khải Thiên đột nhiên hỏi Triển Chiêu, “Người kia chính là người chiều nay ở trên cầu la hét người thằn lằn muốn giết hắn đó sao?”
Triển Chiêu gật đầu.
“Hắn không phải tên là Tiễn Phú đấy chứ?” Triển Khải Thiên đột nhiên hỏi.
“Ba biết hắn a?” Triển Chiêu tò mò.
Triển Khải Thiên nhíu nhíu mày, hỏi Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, “Các con không phải đang điều tra người chế thuốc gì đó sao, còn có thời hạn mười bốn ngày, người này và vụ án người chế thuốc có liên quan gì?”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều cảm thấy —— tuy rằng còn chưa điều tra rõ, nhưng tám phần là có liên quan.
“Ba không có nhiều ấn tượng lắm với Tiễn Phú, bất quá lại có ấn tượng sâu sắc với Tiễn Dụ em trai hắn.”
Nghe xong Triển Khải Thiên nói, tất cả mọi người cảm thấy cha mẹ Tiễn Phú đặt tên con thật sự là đơn giản thô bạo, hai anh em họ Tiền tên thì hết Phú đến Dụ*. . . . . .
*phú dụ: giàu có, sung túc
“Em trai hắn như thế nào ạ?” Nhóm Triển Chiêu còn chưa điều tra chi tiết Tiễn Phú, bởi vì trước đó hắn cũng không có hiềm nghi, hơn nữa chuyện cần điều tra thật sự nhiều lắm. . . . . .
“Tiễn Dụ em trai hắn bị bệnh tâm thần nghiêm trọng.” Triển Khải Thiên nói, “Ba trước kia có xử lý một vụ án, khởi tố em trai hắn đánh thương người, nhưng sau đó xét thành bệnh nhân tâm thần, khởi tố không thành công, Tiễn Dụ hiện tại ở trong bệnh viện tâm thần.”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cảm thấy, vụ án này hình như không có liên quan mấy đến vụ án họ đang theo.
“Các con biết chứng bệnh của Tiễn Dụ là gì không?” Triển Khải Thiên hiển nhiên còn chưa nói xong.
“Là gì?”
“Hắn bị ảo giác nghiêm trọng.” Triển Khải Thiên đạo, “Khăng khăng nói rằng người thằn lằn muốn giết mình, cuộc sống của hắn bị người ngoài hành tinh giám sát.”
Tất cả mọi người nhíu mày —— thật là có chút trùng hợp. . . . . . Bệnh này có khi nào di truyền gia tộc không?
“Cho nên vừa rồi nhìn thấy tin tức Tiễn Phú trong TV, ba đã nghĩ đến em trai hắn.” Triển Khải Thiên nói, “Nhưng trạng thái Tiễn Phú hình như là giả vờ, Tiễn Dụ so với hắn nghiêm trọng hơn nhiều.”
“Nghiêm trọng tới trình độ nào?” Triển Chiêu đối với ca bệnh đặc biệt tự nhiên là có hứng thú.
“Tiễn Dụ cơ bản là trạng thái không thể nghỉ ngơi, mất ngủ nghiêm trọng thần kinh căng thẳng.” Triển Khải Thiên nói tới đây, chuyển đề tài, “Bất quá. . . . . .”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều nhìn ông —— bất quá cái gì?
Triển Khải Thiên có chút do dự nói, “Ba lúc ấy cảm thấy. . . . . . Có thể thật sự có ai đó đang giám sát hắn.”
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top