Chương 92: Không cam lòng

Chương 92: Không cam lòng

Cô viết tên của anh.

Lần đầu tiên kể từ khi tỉnh lại, cô viết tên của anh.

Liệu điều đó có phải là, cô thật sự đã bỏ qua tất cả?

Khóe môi của anh bắt đầu nhếch lên, cong hơn nữa, cong hơn nữa.

Hướng Thanh Lam bối rối xoay người đi, đặt tay lên bụng, dường như có thể cảm nhận được đứa bé cũng đã đồng ý tha thứ cho cha nó.

Là một cảm giác nói không nên lời. Tiến ra một bước này với cô cần rất nhiều dũng khí, tất cả đau xót vẫn đang còn lại, nhưng chung quy sẽ có một ngày mờ nhạt rồi mất đi. Anh đang tự trách, cô hiểu rất rõ ràng. Đứa bé kia đâu phải chỉ là cốt nhục của một mình cô, anh là cha của nó, cô biết, anh yêu nó rất nhiều.

Trong lòng dường như được ai đó tiếp thêm dũng khí, cô cắn nhẹ môi, trầm mặc xoay người đi đến sau lưng anh, vươn tay ra ôm anh thật chặt.

Thanh, một lần cuối cùng, nếu anh lại đánh mất em, như vậy nhất định em sẽ không quay đầu nhìn lại. 

Arthur kinh ngạc chớp nhẹ hai mắt, dường như không thể xác định được chính mình đang tỉnh hay đang mơ. Anh cúi đầu nhìn bàn tay của Hướng Thanh Lam, không dám động đậy dù chỉ một chút.

"Lam." Anh quay người lại nhẹ giọng gọi cô.

"Anh yêu em." Lần này đây, là dùng viết.

Từng nét chữ run rẩy hạ xuống lòng bàn tay của Hướng Thanh Lam, dường như mang theo vô vàn cảm xúc. Anh muốn nói cho cô biết tất cả tâm tình của mình, muốn cô hiểu được anh, mỉm cười với anh như ngày trước. Nhưng Hướng Thanh Lam vẫn trầm mặc, cô sâu kín nhìn vào đôi mắt anh, hai tay không hề động.

"Chỉ cần Lam hiểu lòng anh là đủ rồi, không cần phải nói thêm gì hết." Arthur ảm đạm cười, đáy mắt không thể giấu được chua xót, nhưng rất nhanh, anh đã lấy lại tinh thần, "Lam..." Lời đến bên miệng, đột nhiên lại trở nên có chút ngượng ngùng, "Anh... Anh hôn em một chút được không? Một chút là tốt rồi."

Hướng Thanh Lam giật mình nhìn anh, có lẽ không nghĩ anh đột nhiên lại hỏi điều này. Hai má hơi nóng lên, cô mất tự nhiên quay mặt đi, sau đó gật gật đầu.

Arthur nâng lên khuôn mặt của cô, cẩn thận hôn lên đôi môi còn mang theo chút lạnh lẽo, quý trọng giống như cô là tất cả mọi thứ với anh.

Yêu không phải đồng cảm, không phải đáng thương, anh muốn yêu, là linh hồn của cô. Cô không trả lời anh cũng được, chỉ cần anh yêu cô là đủ rồi.

Có chút yêu, cho tới bây giờ đều chưa từng mất đi, chỉ đơn giản là ẩn giấu trong chốc lát.

Hướng Thanh Lam biết, người kia đối với cô đã muốn trở thành một phần trong sinh mệnh, cho dù lại trốn tránh, cuối cùng cũng không thể bỏ xuống được. Tra tấn nhau lâu như vậy, có lẽ đã đủ nhiều rồi.

Cô mệt mỏi, yêu đến mệt mỏi, nhưng lại vẫn muốn tiếp tục được yêu.

Vòng tay ôm chặt lấy thắt lưng của anh, lại một lần nữa được không, cô nghĩ, nếu như lựa chọn lúc này đây là sai lầm, như vậy, tốt nhất hãy để cho cô được chết đi. Vết thương lòng này, thật sự cô không đủ dũng khí để chịu đựng thêm lần nữa.

Buổi tối, Hướng Thanh Lam bị một giọng nói trầm thấp đánh thức, có lẽ vì mấy ngày trước ngủ quá nhiều, cho nên hai ngày gần đây cô luôn rất dễ tỉnh. Khẽ mở mắt nhìn người đàn ông đang nằm bên cạnh, cô thấy môi anh thỉnh thoảng hé mở.

Anh nói xin lỗi cô, cũng là xin lỗi đứa bé.

Ánh sáng yếu ớt từ chiếc đèn ngủ bao lấy khuôn mặt của anh, hiện rõ dịu dàng, nhưng lại nhiều hơn một phần đau khổ. Anh không hề tỉnh, mà có lẽ chỉ vào lúc không tỉnh, anh mới có thể nhắc về đứa bé. Tâm hồn ai mà chẳng có một khoảng yếu ớt, anh không để cho mọi người thấy, không có nghĩa anh là kẻ chỉ biết đến lạnh lùng.

Hướng Thanh Lam chớp nhẹ hai mắt, nhìn nét mặt đau khổ của Arthur, đáy lòng không khỏi cảm thấy chua xót.

Anh, cũng sẽ gặp ác mộng ư?

'Xin lỗi, Thanh.' Hướng Thanh Lam vươn tay lau đi mồ hôi lạnh trên trán Arthur, không nghĩ tại đúng thời điểm này, anh lại đột nhiên tỉnh giấc.

"Không cần phải nói xin lỗi." Anh mơ thấy con, đơn giản là vì trong lòng còn ân hận nhiều lắm. Tất cả lỗi lầm đều từ anh mà ra, Lam không cần phải nói xin lỗi, thật sự.

Hướng Thanh Lam cúi đầu, nhìn vết thương trên ngón tay của anh, nhẹ nhàng mơn trớn một chút, không hiểu sao lại cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Có lẽ nếu đã quyết định bắt đầu lại, cô cũng nên học được cách buông tay.

'Thanh, chúng ta rời khỏi nơi này đi.' Nhắm mắt lại, cô không để ý đến nét mặt của Arthur. Rời đi, đến một nơi rất xa, sau đó ra sao cũng được, chỉ cần có anh là tốt rồi. Nơi này có hạnh phúc, nhưng cũng chứa đựng quá nhiều đau khổ, cô tha thứ cho anh, vậy nên, muốn quên đi quá khứ. 

Trong một nhà hàng cực kì sang trọng, có một cô gái đang dùng tay chống cằm, khó hiểu nhìn người đàn ông trước mặt. Anh đang tao nhã ăn bít tết, mà thực ra ngay từ đầu, anh cũng chỉ nghiêm túc ăn, không nói với cô lời nào. Không phải chính anh nói có chuyện muốn hợp tác hay sao, chẳng lẽ hợp tác ở đây có nghĩa là ngồi nhìn?

Cô tiếp tục chăm chú nhìn anh, không thể không nói, anh chàng này thật sự rất ưa nhìn. Mấy ngày trước khi nhận được điện thoại của anh, cô còn hy vọng người này có ý gì với mình. Nhưng hiện tại xem ra, sự việc có vẻ không giống như vậy.

"Nếu không ăn là sẽ không có sức làm việc đâu."

Anh ta ngẩng đầu, ánh mắt thản nhiên nhìn cô.

"Tô tiên sinh, anh tìm tôi rốt cuộc có chuyện gì?" Cô gái thỉnh thoảng xoay người nhìn quanh, cảm giác ngồi ở trong này rất không thoải mái. Anh ta quá mức âm trầm, nếu không phải trúng tiếng sét ái tình với cô, như vậy tìm đến cô chưa chắc đã là chuyện tốt.

Vậy nên hiện tại cô rất phiền lòng, làm sao còn tâm tư ăn uống nữa?

"Tôi muốn cô làm một chuyện, hoàn thành xong, tôi có thể cho cô số tiền dùng cả đời cũng không hết, đương nhiên, cộng thêm một người đàn ông." Tô Triết Thác buông dao nĩa xuống, tựa lưng vào ghế sô pha, khóe miệng khinh thường hơi hơi nhếch lên.

Cô gái nghiêng đầu nhìn anh, cô làm nghề bán hoa, đàn ông có rất nhiều, cho nên không cần đi? Nhưng tiền, cô rất muốn. Không ai lại không thích tiền, mà cô, tất nhiên cũng không phải là ngoại lệ.

"Tôi không rõ ý anh, Tô tiên sinh?" Cô cúi đầu cố tỏ ra ngây thơ, một phần cũng là vì, muốn được đến giá cao hơn nữa.

"Cô sẽ thích đề nghị của tôi, bởi vì tôi sẽ cho cô có được điều cô hằng mong ước." Tô Triết Thác như cười như không nhìn cô, giọng nói trầm thấp vô hình mang theo dụ dỗ.

Cô gái sửng sốt một chút, không rõ làm sao anh biết được cô mong ước điều gì? Cô muốn gả vào gia đình giàu có, nhưng với nghề nghiệp mờ ám này, biết đợi đến bao giờ mới đạt được? Vậy nên với cô, làm một người vợ bé cũng không tồi, chỉ có điều, ai sẽ nhận cô đây, đừng nói chính là anh đấy chứ? Bởi vì, có đánh chết cô cũng không tin. Ánh mắt anh nhìn cô không có tình cảm, càng không có dục vọng, chỉ đơn thuần là âm mưu và tính kế.

"Vì sao lại là tôi?" Cô khó hiểu nhìn anh, thật ra bọn họ cũng không tính quen biết, hơn nữa... Nếu anh ta muốn giúp cô, cứ lên giường với cô là được, cần gì phải vòng vo kiểu này?

Tô Triết Thác thản nhiên nâng mí mắt, "Bởi vì, trông cô rất giống một người."

Chỉ có điều, giống đến mức nào cũng không thể trở thành cô ấy. 

Mà cô gái khó hiểu nhìn anh, "Ai vậy?"

"Vợ cũ của tôi."

...

Tiếng đập cửa 'Cốc cốc' vang lên, cô gái hơi nheo mắt nhìn căn nhà trước mặt, cảm giác như vừa bị ai đó chơi khăm. Cúi đầu nhìn lại tờ địa chỉ, nhìn lên số nhà, rõ ràng là cô không đi nhầm, như vậy chẳng lẽ Tô Triết Thác viết nhầm?

"Cô tìm ai?" Cánh cửa vừa mở ra, một giọng nói không hề khách khí đã vang lên. Cô bực mình ngẩng đầu, không ngờ lại thấy một thiếu niên thật đẹp.

"Tôi... Tôi đến giao sữa." Cô đè thấp giọng, vừa nói vừa không quên chỉnh lại khăn quàng cổ, cẩn thận chỉ để lộ đôi mắt ra ngoài. Bỏ qua Ngân Táp, cô nghiêng người nhìn vào phía trong, thấy hai anh chàng cao lớn đang nói chuyện với nhau, một người rất hay cười, còn người kia... Đôi mắt màu xanh lục, thật sự không lẫn đi đâu được. Hài lòng nở nụ cười, cô vội vàng đưa chai sữa cho Ngân Táp, sau đó xoay người rời đi, trong lòng thậm chí còn có chút chờ mong cho buổi tối đến nhanh một chút.

"Ai tới vậy?" Fred đi tới cạnh Ngân Táp, rất đương nhiên đoạt lấy chai sữa trong tay cậu, "Sao? Hóa ra là đưa sữa à, vừa lúc tôi đang muốn uống."

"Đồ ngốc, sữa đang lạnh, có nhiều vi khuẩn lắm đấy biết không." Ngân Táp đoạt lại chai sữa, nửa đùa nửa thật nói.

"Kỹ tính như vậy làm gì, phiền quá." Anh chỉ muốn uống sữa thôi, có nhất thiết phải để ý nhiều vậy không? Thằng nhóc này thật là...

Ngân Táp đưa chai sữa cho Hướng Thanh Lam, mà Hướng Thanh Lam chỉ biết cười trừ, thuận tiện liếc nhìn vẻ mặt mất hứng của Fred, sau đó mới đi vào phòng bếp. Hai người kia mỗi ngày đều ầm ĩ cãi nhau, nhưng cô lại luôn cảm thấy bọn họ rất quan tâm đến nhau. Hơn nữa, nhìn hai người như vậy, không hiểu sao cô lại rất muốn cười. Có lẽ yên lặng lâu lắm, một chút ồn ào ở đây cũng không tệ.

Đem sữa vào bếp đun nóng, cô nghĩ, lát nữa mình sẽ đưa cho Fred cốc đầu tiên. Thời tiết se lạnh thế này, được uống một ly sữa nóng chính là một kiểu hưởng thụ.

Buổi tối trong căn nhà nhỏ, ánh đèn được tắt đi có vẻ sớm hơn mọi ngày.

Cánh cửa gỗ bị mở ra rất nhẹ, sau đó một bóng người lén lút bước vào. Theo ánh trăng chiếu qua cửa sổ có thể nhận ra đó là một cô gái, hơn nữa, là một cô gái có dáng người rất đẹp.

Cô nhẹ nhàng tiến vào giường ngủ, cởi bỏ quần áo, sau đó nhanh chóng nằm lên giường. Tô Triết Thác đã nói qua với cô, chỉ cần vài tấm ảnh là được, nhưng người kia rất ít khi ra ngoài, vậy nên cô chỉ còn hạ sách là đến tận đây. Nhưng không phải mọi chuyện quá dễ dàng hay sao? Anh đang nằm bên cạnh cô rồi, chỉ một lát nữa thôi, đợi cô làm xong việc, cuộc sống giàu sang sẽ cách cô gần thật gần...

Mà lúc này, anh chàng nằm trên giường khó chịu xoay người, chợt đụng phải cô gái, trong lòng tuy có chút khó hiểu, nhưng vẫn nghĩ là do ngủ mơ, không để ý nhiều lắm.

"A~" Cô gái quyến rũ kêu nhỏ, anh chàng trợn to hai mắt.

Mà ngay tại thời điểm này, 'Tách' một tiếng, đèn điện đột nhiên bị bật sáng. Sau đó...

"Sao lại là anh?"

"Cô là ai?"

Ngân Táp tựa vào khung cửa, khinh thường nhếch mép cười, mà Arthur lúc này mới xuất hiện, trong lòng còn ôm Hướng Thanh Lam, có vẻ như cô đang ngủ rất say.

"Cô là ai, muốn làm gì tôi đấy hả?" Fred lấy hai tay ôm chặt ngực, giống như cô gái này định cưỡng gian anh không bằng.

Mà cô gái chỉ kịp kéo chăn che khuất cơ thể, vừa ngượng ngùng lại vừa tức giận, hồi lâu vẫn không hiểu kế hoạch đã xảy ra vấn đề gì. Rõ ràng hàng ngày bọn họ đều đặt sữa, hôm nay cô đến đưa, lẽ nào không uống? Hơn nữa, không phải Tô Triết Thác đã nói, nằm ở trên giường này chỉ có thể là anh chàng mắt xanh kia thôi sao, tại sao đột nhiên lại đổi thành người này???

"Tôi..." Cô gái lúng túng, hết nhìn Fred lại nhìn sang Arthur, không biết nên nói gì mới phải. Nửa đêm nằm trên giường người khác, chính cô cũng cảm thấy xấu hổ, chẳng qua nghĩ rằng tất cả bọn họ đã ngấm thuốc, ai ngờ đâu...

"Không phải tôi, là anh ta, anh ta bắt tôi làm vậy." Cô run run chỉ tay vào Fred, đành dùng hạ sách để chối tội.

Fred không thể tin trừng lớn hai mắt, "Cái cô này hay thật, tôi có bị nghẹn chết cũng không động đến cô đâu biết không? Hừ!" Thật bực mình vô cùng, nửa đêm đột nhiên bị đánh thức không nói, trên giường đột nhiên có thêm một người không nói, người này lại còn dám vu oan giáng họa cho anh. Nếu không phải là phụ nữ, anh đã sớm thượng cẳng chân hạ cẳng tay, sau đó không thương tiếc đá ra ngoài đường.

"Tôi không biết, tôi, tôi..." Cô tự biết đuối lý cúi thấp đầu, trong lòng vừa rối vừa gấp. Tô Triết Thác chết tiệt, anh ta bảo hôm nay nên hành động, cô cứ nghĩ mọi chuyện đã được sắp xếp đâu vào đấy cả rồi. Chẳng lẽ anh ta không biết đường dụ bớt hai người kia ra ngoài hay sao? Bây giờ kế hoạch thất bại, cô thì không mảnh vải che thân nằm ở đây. Chết tiệt, thật là vô cùng chết tiệt!

"Thật ra, tối nay cô muốn nằm lên giường của tôi đúng không?" Arthur nhìn thẳng vào cô gái, giọng nói trầm thấp mà lạnh lùng, khiến cô sợ hãi co người lại.

"Ngân Táp, tiễn cô gái này ra ngoài đi, nhân tiện thay hết chăn đệm cho tôi." Arthur cúi đầu nhìn Hướng Thanh Lam, thấy cô vẫn ngủ rất say, có lẽ do tác dụng của thuốc, thế này mới an tâm gọi Ngân Táp.

"Vâng, thưa chủ nhân." Ngân Táp cúi đầu đáp ứng.

Mà Fred vội vàng mặc quần áo vào, trong lúc bực mình còn không quên lườm Ngân Táp một cái. Anh vốn đang thắc mắc tại sao hôm nay thằng nhãi này và chủ nhân lại không uống sữa, thậm chí còn nhường phòng ngủ chính cho anh. Hóa ra là tính kế anh. Quá đáng!

Cô gái còn chưa kịp mặc quần áo đã bị Ngân Táp kéo ra ngoài. Cho dù cô có là gái bán hoa đi chăng nữa, bị ba người đàn ông nhìn trong tình cảnh này cũng cảm thấy vô cùng xấu hổ. Cắn răng kéo lấy tấm chăn, cô cũng không dám chậm chạp nửa giây, nhân lúc Ngân Táp còn chưa nặng tay, nhanh chóng chạy ra khỏi cửa. Cô thề, bây giờ Tô Triết Thác có trả gấp đôi số tiền, cô cũng sẽ không bao giờ đến đây nữa.

"Tô Triết Thác nghĩ được kế hoạch này, chẳng lẽ chủ nhân thì không?" Mà không thể không nói, hắn ta tìm người thật quá thất bại, nghĩ rằng cô gái kia mà có thể so sánh với Hướng tiểu thư được ư? Ngân Táp có chút khinh thường.

"Ngân Táp, cậu cố ý, cậu tính kế tôi có phải không?" Fred bất mãn kêu lớn. Anh cũng đâu phải hạng ngu ngốc không hiểu chuyện, có kế hoạch cùng nói cho nhau giải quyết không phải đơn giản hơn sao? Hãm hại anh như vậy!

"Ai bảo anh tham ăn." Ngân Táp buồn cười trả lời, lại nhìn thấy nét mặt sắp sửa phát hỏa của Fred, không khỏi giơ ngón tay ra dấu, "Thôi đừng nói nữa, Hướng tiểu thư đang ngủ."

Fred nghe xong, vội vàng ngậm miệng lại. Thôi cho qua đi, dù sao cô gái kia cũng chưa làm gì anh, đợi mai sau có cơ hội, anh trả thù lại Ngân Táp cũng không muộn.

"Hắn ta đi rồi." Ngân Táp đột nhiên nói một câu cực kì không liên quan, mà Fred cũng đột nhiên trở nên nhanh nhạy, hướng theo ánh mắt của cậu ra ngoài cửa sổ, thấp thoáng nhìn thấy một chiếc xe hơi màu đen vừa phóng đi.

Anh híp mắt lại, dường như đã hiểu được chuyện gì.

Tô Triết Thác nắm chặt tay lái, đôi môi cũng mím thật chặt. Đồ vô dụng, có chuyện như vậy mà cũng làm không xong, không đâu lại để lãng phí một cơ hội tốt.

Càng nghĩ, sắc mặt anh lại càng trở nên khó coi. Lý trí khâm phục hắn, nhưng tận sâu bên trong lại cảm thấy không cam lòng. Lam Lam tỉnh lại, Lam Lam tha thứ cho hắn, mà kế hoạch của anh thì thất bại thảm hại.

Arthur Hoài Thụy, hắn ta định làm gì.

Mà anh, anh sẽ phải làm gì bây giờ?

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top