Chương 35: Tâm sự khó có được.
Chương 35: Tâm sự khó có được.
Phương Nghi đi mấy bước nghe được câu này theo bản năng dừng lại bước chân, ngoái đầu nhìn lại nhìn Cốc Lương, dò hỏi ý của cô.
Cổ tay bị ghìm đến đau đớn, nhưng biết người trước mắt dùng sức lực lớn đến đâu, Cốc Lương cầm ngược lại tay hơi phát lực, lời trấn an không biết bắt đầu từ đâu, nhìn lên hai con mắt mê ly của Trường Thiên, thỏa hiệp nói: "Ngươi nếu đã không muốn, vậy thì bỏ đi."
Cô phất tay một cái với Phương Nghi, người sau đầy mặt sầu lo, liếc mắt nhìn khuôn mặt không có chút hồng hào của người trên giường một cái, thở dài một hơi thì dẫn người lui xuống.
Dưới ánh nến sáng sủa trong điện càng sáng rực, sắc mặt Trường Thiên lại là soi sáng cực khó coi, Cốc Lương giơ tay xoa xoa bộ tóc đẹp sau đầu nàng, sắc mặt ảm đạm một chút, làm như nói với mình lại như nói với Trường Thiên nghe, viền mắt đỏ mấy phần, toát ra tình cảm thân thiết bình thường khó thấy, "Ta thật sự không biết nên làm gì với ngươi thì tốt, ta hình như chưa bao giờ biết trong lòng ngươi đang suy nghĩ gì."
Phương Nghi đưa vào nước nóng và bình bình lọ lọ thuốc trị thương, liếc mắt nhìn hai người trầm mặc, lại khom người lùi ra.
Khăn mặt mang đến ấm áp, trên gương mặt ẩm ướt dính người cũng đã biến mất, ý đau phía sau hình như tản đi một chút, chí ít không hề kịch liệt như vậy, nàng lựa chọn mở mắt ra, trong dự liệu thấy được Cốc Lương, khăn mặt nắm ở trong tay ửng đỏ của cô, thường thấy cô cầm bút son quyết sách sống chết người khác, cảnh tượng ôn nhu như vậy vẫn là lần đầu tiên, chỉ là thoáng có vẻ đột ngột, không biết là hun hương ấm áp trong điện hay là ánh nến ấm áp hoà thuận vui vẻ, tầm mắt khẽ run lên, càng quên chuyển mắt.
Thấy đứa trẻ mở mắt nhìn chính mình, con ngươi đen kịt cũng không biết xoay chuyển, Cốc Lương dành ra một cái tay thương tiếc vuốt ve trán của nàng, kì lạ nói: "Phát sốt rồi hay là ngốc rồi, làm sao dáng dấp si người như vậy, coi là thật không muốn truyền thái y đến xem thử?"
Bên trong vài canh giờ, tâm cảnh Trường Thiên đã xảy ra biến hóa nhỏ bé không thể nhận ra, thời trẻ con nàng gặp qua người khi dưới che chở của mẫu thân mặt mày hớn hở, lúc này đến nàng rồi, cảm giác lại như mây khói giống như phiêu miểu, như ẩn như hiện. Đầu ngón tay ấm áp rơi vào cái trán, kêu về tâm tư xa xôi của nàng, nàng hơi nghiêng đi, trán hướng phía dưới, che lấy vẻ đỏ bừng đầy mặt, "Không có chuyện gì, chỉ là có chút không quen."
"Không quen cái gì?" Cốc Lương kinh ngạc nói, ngay cả động tác trong tay đều hơi ngừng lại.
Trăng sáng ngoài cửa sổ, mênh mông quang sắc.
Hôm nay Cốc Lương trên giường nữa ngày, sau giờ ngọ cùng Bạch Hân đánh cờ hai canh giờ, trộm được rỗi rãnh nửa ngày phù sinh, trên dung nhan chưa trang điểm, nơi dưới mặt mày ôn hòa có thêm mấy tầng ấm áp, chỉ là loại ấm áp này ở chỗ này của Trường Thiên biến thành bình tĩnh sau giận dữ. Nàng vùi đầu giữa gối, yếu ớt nói: "Ngài phạt cũng phạt rồi, có thể đem yêu bài trả ta không?" Trước mắt thừa dịp tâm tình cô còn tốt, đem 'chứng cứ phạm tội' muốn lấy về, miễn cho ngày sau lại vô cớ bị cô răn dạy.
"Ngươi trước mắt không xuất cung, không thượng triều, muốn yêu bài làm cái gì," Cốc Lương nhìn dáng dấp tích tụ của nàng, lại giơ tay xoa đầu nàng một chút, tiện đường đem trâm gài tóc trên đầu nàng gỡ xuống, đem sợi tóc hạ xuống vến đến một bên, thay nàng lau lau mồ hôi cần cổ, bỗng nhiên lại cười hỏi lại nàng: "Yêu bài là bằng chứng ngươi phạm sai lầm, dễ dàng như vậy thì lấy về sao?"
"Vậy ngài muốn như thế nào?" Hai tay của Trường Thiên ở trong chăn hơi xiết chặt, nàng liền hiểu bệ hạ sẽ không dễ dàng đem yêu bài trả lại nàng.
Cốc Lương đem khăn đặt trong chậu đồng thấm ướt chút nước lại vắt khô, đầu ngón tay xốc lên góc chăn, lại gặp phản đối, thấy được trên đường viền gò má còn để lại một ít tính trẻ con chưa rút đi, cô có chút bất đắc dĩ, "Ngươi không cho mời thái y, chẳng lẽ còn không muốn để cho ta bôi thuốc sao?"
Vẻ đỏ bừng vừa rồi lặng lẽ lui xuống, lại bởi vì một câu nói này lần nữa nhiễm đỏ gò má, cả vành tai đều là đỏ tươi. Nàng hít sâu một hơi, lại vẫn là không biết làm sao từ chối, động tác của Cốc Lương ra ngoài dự đoán của nàng, trước mắt cô không nên đi Hàm Nguyên điện sao?
Động tác của Cốc Lương so đầu óc của nàng còn sinh động hơn, vén chăn lên, nàng cả kinh nói: "Ngài không đi Hàm Nguyên điện sao?"
Lời sợ hãi như vậy để Cốc Lương miễn cưỡng dừng tay lại, mấy phần âm u mất mác ở trong mắt sinh lên, yên lặng mà thu tay về, đem khăn tay thả lại trong nước, ngượng ngùng nói: "Ta để Thanh Loan đến đây đi, trẫm có việc về Hàm Nguyên điện trước."
Có lẽ là Cốc Lương cao ngạo quen rồi, hồn bay phách lạc như thế để ánh mắt Trường Thiên khẽ nhúc nhích, nàng nghĩ mà chưa nghĩ liền đưa tay nắm chặt tay của Cốc Lương Du Chi, hiện lên quyến luyến, kêu: "Bệ hạ..." Không biết làm sao người đã đi tới nơi bức bình phong, động tác kịch liệt liên lụy đến vết thương trên người, đau đến nàng hít vào mấy ngụm khí lạnh, phế phủ lại bởi vậy nhiễm phải ý đau, lấy tay che môi trầm thấp ho khan vài tiếng. Vốn cho là chỉ là sặc mấy hơi lạnh, không biết tiếng ho càng lúc càng kịch liệt, lục phủ ngũ tạng cũng bị tác động, bốc cháy lên cảm giác đau nóng rực.
Cốc Lương đi mấy bước thấy nàng phản ứng lớn như vậy chỉ đành quay lại, ngồi ở bên cạnh giường, nhẹ nhàng vỗ vỗ sống lưng nàng, thay nàng thuận đi hơi thở, nhưng tiếng ho thật lâu không thấy dừng, chỗ mi tâm gom lại ưu sầu nhàn nhạt, "Ngươi đây là vì sao? Đang tốt lành làm sao ho như vậy?"
Vừa rồi sắc mặt tái nhợt bởi vì ho sặc sụa mà trở nên đỏ chót, không biết là ho hay là đau đến trên trán lại thấm ra mồ hôi mỏng manh, cả cần cổ ứa ra gân xanh rõ ràng, nàng lại dùng tay bấu vào cổ áo nơi ngực, hiển nhiên chỗ đó đau đến khó nhịn, không có thời gian trả lời vấn đề của Cốc Lương.
Cốc Lương thấy dáng vẻ thống khổ của nàng, cũng không lo được ý nguyện của nàng, kêu người mời thái y.
Khi đến vẫn là tiểu y nữ lần trước thay Cốc Lương thanh tẩy vết thương kia, sau khi thấy người nằm trên giường là Bách Lý Trường Thiên, trong lòng hoảng hốt, không biết nên đi hay là nên lùi. Cốc Lương nhìn trong mắt sinh lên không vui, ánh mắt sắc bén nhìn kỹ nàng, vội la lên: "Kêu ngươi tới bắt mạch, ngươi đứng ở nơi đó làm cái gì?"
Nghe được quát lớn của đế vương, tiểu y nữ mới cầm hòm thuốc nơm nớp lo sợ đi tới, ngồi quỳ chân ở dưới giường, cẩn thận một chút mà đem hai ngón tay đặt tại cổ tay Trường Thiên, cụp mắt dò xét nửa ngày, ở khi Cốc Lương sắp tan vỡ, mới mở miệng hỏi: "Bách Lý đại nhân, ngài ngày gần đây có chịu phải trọng kích hay không, tổn thương phế phủ, vẫn không có trị liệu, vừa rồi tác động chỗ phế phủ, vì vậy mới có thể ho khan không thôi."
Trọng kích? Trong con ngươi Cốc Lương lóe qua kinh ngạc, nhưng cũng đè xuống nóng lòng cầu giải đáp án, chỉ là dặn dò y nữ đi kê phương thuốc trị bệnh, vẫn cứ có cũng được không cũng được xoa xoa sống lưng của nàng, sau khi thấy nàng hô hấp thoáng vững vàng mới dần dần yên lòng, đi vặn khăn mặt mới phát hiện nước lạnh từ lâu, lại chỉ đành dặn dò cung nhân đi đổi nước.
Khi Cốc Lương lần nữa vắt khô khăn tay, người đã ngủ thiếp đi, cô thử kêu vài tiếng, "Trường Thiên... Trường Thiên," đã không người trả lời lời của cô rồi.
Trong lúc hoảng hốt, cô cười rồi, dưới lông mi dài sạch xoay quanh nhàn nhạt vui mừng chiếu vào đáy mắt, chỉ sợ cũng đạt tới nơi sâu xa nhất tâm linh, cô dùng tay sờ sờ gò má nhẵn nhụi bóng loáng của Trường Thiên, xúc cảm trên tay chân thực rồi lại phiêu miểu, làm cho cô không nhận rõ hiện thực. Khi tiên đế nói cho cô biết, còn có tồn tại của người trước mắt, cô nhớ không rõ khi đó là cái cảm thụ gì, mừng rỡ hay là sầu muộn, cũng hoặc là không cách nào dùng văn tự để diễn tả loại tâm tình phức tạp kia.
Lúc trước, khi cô có thể không chùn bước dùng Kỳ Hoan để tế tự, cô là nghĩ đến Trường Thiên, đứa trẻ chưa từng gặp kia. Có lẽ đứa con của cô cùng tiên đế nên là lưng đeo sứ mệnh cùng người khác bất đồng, cho nên cô mới chưa bao giờ hối hận, cô cũng không tin lời thần ma, chỉ tin nhân định thắng thiên.
Nhẹ nhàng vạch ra áo trên, nụ cười đột nhiên ngưng trệ, trên lưng một cái vết thương màu xanh thình lình chôn ở dưới quần áo, mặc dù không phải sưng đỏ, nhưng chỉ sợ mấy ngày cũng không dễ tan đi, cái này cũng là căn nguyên vừa rồi ho khan không ngừng. Đầu ngón tay dừng một chút, vẫn là tìm một bình thuốc trị thương lưu thông máu tán ứ mở ra, lấy ra một chút thuốc mỡ tinh tế bôi lên.
Cũng may người ngủ thiếp đi, cũng sẽ không như vừa rồi chống cự như vậy, bôi xong thuốc, đứng dậy xê dịch xong góc chăn, cũng là trăng lên giữa trời rồi, năm nay mùa thu nhiều ngày trong, vì vậy buổi chiều mặt trăng đều sáng sủa rất nhiều so với năm rồi.
Hành lang vòng tròn, trăng di chuyển lan can, ban công trăm thước, Hàm Nguyên gần trước.
Ngày mai, Trường Thiên mới vừa mở mắt ra thì thấy được trước mắt một bóng người lay động, tiếp theo từ trước mắt vừa nhảy cao mấy trượng, hưng phấn đến quơ tay múa chân, trong miệng lại oán trách nói: "Trường Thiên, ngươi cuối cùng tỉnh rồi, đều mặt trời lên cao, Phương cô cô cũng không để ta kêu tỉnh ngươi."
Trường Thiên mới vừa tỉnh liền nghe lời oán giận của Viên Tử Thần, ngủ quá lâu cả người tê dại, muốn chống ngồi dậy, không thể nghi ngờ động đến nơi vết thương trên người, đau đến hít mạnh một hơi, lại nằm xuống lại trên giường.
Viên Tử Thần thấy nàng sắc mặt tái nhợt, tư thế ngủ cũng cực kỳ khó chịu, liền cong người xuống để sát vào bên tai nàng, ngạc nhiên nói: "Bệ hạ sẽ không phải tối qua dạy dỗ ngươi rồi?"
Bên trong một lời, Trường Thiên cũng không lòng che giấu, liền gật đầu thừa nhận.
Trường Thiên cái gật đầu này, Viên Tử Thần tựa như dầu nóng vỡ tổ, lại nhảy lên, nghiêng đầu lướt nhanh bốn phía, không ngừng cười khẽ không quên trêu ghẹo nói: "Không trách sáng nay thời điểm ta tiến cung, nhìn thấy bệ hạ từ thiên điện đi ra, không ngờ ngươi chiếm tẩm cung của nàng trước như thế," Lắc lắc đầu, lại nói: "Bệ hạ người lành lạnh trầm tĩnh như vậy cũng sẽ ra tay, Trường Thiên ngươi làm chuyện gì, nói nghe một chút."
Trường Thiên liếc nàng một chút, im tiếng không nói, thanh âm lớn như vậy còn kém đi ra ngoài gõ la tuyên dương rồi. Viên Tử Thần thấy nàng không nói lời nào, cũng thu lại ý cười, đem tay phủ ở trên bả vai của nàng vỗ nhẹ nhẹ, nói: "Ta chỉ là kỳ quái, ta lần trước còn muốn cùng ngươi nói bệ hạ cùng mẫu thân ta không giống, hôm nay đã bị triệt để làm mất mặt, ôi, Trường Thiên những ngày tháng này của ngươi trải qua không bằng trước đây không cùng bệ hạ quen biết nhau thật là tốt."
Trường Thiên lại là không ủng hộ ngôn luận lần này của nàng, đầu đặt ở trên cánh tay, nhìn cột giường mạ vàng khắc hoa trước mắt, nhẹ giọng nói: "Hiện nay cũng rất tốt, dù sao việc này là sai lầm của ta, bệ hạ đối với ta mặc dù không kịp thân cận như ngươi cùng Hàn di, ngược lại cũng vẫn tính ôn hòa, so với lành lạnh trước đây đối lập tốt lắm rồi."
"Nói lời này vẫn tính rất có lương tâm," Một thanh âm chen vào, hai người cùng nhau quay đầu, Phương Nghi bưng một bát thuốc bước chân vào tẩm cung, liếc hai đứa bé một chút, đem thuốc đặt ở trên bàn trà một bên giường, ngữ khí lo nghĩ, đuôi lông mày vừa nhíu, "Đem thuốc uống rồi, bệ hạ dặn dò ta tận mắt thấy ngươi uống vào mới có thể đi."
Trường Thiên mím môi không nói, ngước mắt liếc mắt nhìn Phương cô cô bất động giống như môn thần, đưa tay nhận mệnh mà đem chén thuốc nhận lấy, ngửa đầu uống vào, sau khi uống xong chỉ cảm thấy trong bụng đều là nước đắng đang khuấy lên, vị giác đều bị miễn cưỡng tê dại rồi.
Phương Nghi tiếp nhận bát không, mới giãn lông mày nở nụ cười, không nhanh không chậm đi ra ngoài.
Người đi rồi, Viên Tử Thần một lời lắm lời lại mở ra máy hát, đứng ở nơi đó ghét bỏ nói chuyện không tiện, liền ngồi ở phía dưới giường, hai người mắt to trừng mắt nhỏ, nàng thu lại áo bào, nói: "Ngươi uống thuốc gì? Bệ hạ ra tay rất nặng?"
Trường Thiên chống lên cằm, nhìn lại nàng một chút, ngực còn mơ hồ có chút phát đau, trong mắt ngậm lấy một chút tức giận bất bình, "Viên Tử Thần, ngươi có phải Hàn di nhặt được không, bệ hạ tàn nhẫn nữa cũng không một phần cùng nàng."
Nói chuyện như vậy, Viên Tử Thần lúng túng đỏ mặt, gãi gãi đầu, có chút áy náy, chợt thay Hàn Mạc Ngôn phân rõ nói: "Ngươi nghĩ nhiều rồi, ngươi đột nhiên lao ra, mẫu thân không thủ được sức mạnh mới có thể tàn nhẫn chút, bình thường tức dữ rồi cũng nhiều nhất một nửa sức mạnh thôi. Nào như ngươi nói đáng sợ như vậy."
Viên Tử Thần quay mắt về phía giường mà ngồi, đưa lưng về phía gian ngoài, trong lòng đến cùng có chút hổ thẹn cũng thoáng biết chén thuốc vừa rồi là trị liệu côn thương, không biết phía sau lại đến gần một người, vẫn cứ lôi kéo tay của Trường Thiên, viền mắt dần dần đỏ một chút, nói liên miên cằn nhằn: "Mẫu thân để ngươi xem đại phu, ngươi xem rồi không? Mấy ngày nay rất bận, đều đang bồi tiếp thế tử vô lại tìm hung thủ cái gì, ngươi vết thương kia khẳng định liên quan đến phế phủ rồi, mẫu thân để ngươi xem đại phu, khẳng định biết thương thế có chút nghiêm trọng..."
Trường Thiên đột nhiên kéo về tay của chính mình, đông cứng cắt đứt lời của nàng, "A Thần, ngươi trở về trước đi."
Hết chương 35
Edit: Mọi người xem full qua bloger coi nghen, bên dembuon thì mn nói khó đọc, tụi tạo luôn bloger cho rồi, bên wattpad này nó quay quay quài đăng lâu quá mn ới, hu hu
Link: https://bhttmc.blogspot.com/p/giang-son-mot-mau.html
dưới bình luận có link luôn nha, mn click vào đó là oke hà
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top