chương 6

Buổi sáng, Tô Uyển mơ mơ màng màng cảm giác được có người kêu cô, đó là một loại thanh âm rất mềm nhẹ, nhưng do tối hôm qua làm loạn đến quá muộn, cảm giác hai mắt của mình giống như bị cao su dính lại với nhau, như thế nào cũng không mở ra được.

Cuối cùng vẫn là không ngăn cản được cơn buồn ngủ, cô vừa ngủ trong đầu vừa mơ mơ hồ hồ nghĩ: "Giọng nói nhẹ nhàng như vậy sao có thể kêu mình tỉnh?"

Tần Chấp bất đắc dĩ nhìn cô vợ nhỏ trở mình, đem mặt chôn ở trong chăn lẩm bẩm một câu gì đó rồi lại ngủ tiếp. Anh có chút hối hận vì tối hôm qua quá kịch liệt, nhưng mà Uyển Uyển cũng như anh, đụng tới cô anh liền không kìm chế được, thế nào cũng thấy không thỏa mãn, chỉ có thể càng thâm nhập càng dùng sức chiếm hữu lấy cô.

Anh buồn cười giúp cô trở mình, cưng chiều hôn lên cái trán của cô, thật là, xem ra hôm nay chỉ có thể một mình anh đi công ty.

Lúc Tô Uyển tỉnh lại, là bởi vì nghe thấy tiếng thím Vương gõ cửa phòng cô, "Phu nhân, nên dậy rồi."

Thím Vương là người giúp việc ở nhà cũ, khi cô cùng Tần Chấp dọn ra riêng mẹ Tần liền cho thím Vương đi theo để chiếu cố bọn họ, Tần Chấp ngày thường không thích có người lạ trong nhà, nên thím Vương cùng vệ sĩ giống nhau, đều ở gian phòng bên cạnh nhà chính, chờ khi Tần Chấp rời đi sẽ đến quét tước một chút trừ bỏ phòng ngủ chính cùng thư phòng.

"Con chưa muốn.."

"Thiếu phu nhân, thiếu gia nói muốn cô trước 10 giờ phải ăn xong bữa sáng, cô có thể ăn xong rồi ngủ tiếp."

Tô Uyển không tình nguyện mở mắt ra, bỏ đi, Tần Chấp vẫn luôn đặc biệt chú ý đến thân thể của cô.

Cô ăn xong bữa sáng mới 10 giờ rưỡi, trên người còn mặc áo ngủ, đang chuẩn bị đi ngủ tiếp thì có người bên ngoài gõ cửa, thím Vương ra mở cửa, một người phụ nữ trung niên cùng một cô gái từ bên ngoài đi vào.

Người phụ nữ trung niên bảo dưỡng cực tốt, cơ hồ nhìn không ra tuổi tuổi, ngược lại trên người bà lại nhiều hơn cổ phong tình không nói nên lời.

"Mẹ!"

Tô Uyển cũng không có ân cần ra đón, chỉ là vui vẻ hướng mẹ Tần cười, ngược lại tò mò nhìn cô gái bên cạnh kia.

Cô gái đó cũng thật xinh đẹp, một thân váy liền áo màu đỏ làm nổi bật làn da trắng lộ ra sau váy, khóe môi giương lên cười cười, giữa mày cất giấu một cổ khí kiêu ngạo.

Tần phu nhân rõ ràng quen với hành động của Tô Uyển, đối với việc cô không chào đón thì không có bất luận phản ứng gì. Chính mình đi đến sô pha phía trước, ngược lại là cô gái bên cạnh có chút kinh ngạc.

Cô há miệng thở dốc, sắc mặt có chút kinh ngạc, giả vờ như thuận miệng nói: "Tô tiểu thư như vậy không tốt lắm đâu?"

Tô Uyển còn chưa nói lời nào, Tần phu nhân liền ngắt lời, bà cười nói: "Nhà của chúng tôi a, đều cho rằng người một nhà còn muốn nghênh đón nghênh đi không phải quá khách sáo sao?" Ý ngoài lời, chúng tôi là người một nhà đâu cần phải đa lễ tiết, bổn phu nhân còn chưa nói cái gì, cô một người ngoài thì nói cái gì?

Con dâu tuy hơi ngốc, nhưng ít nhất đối đãi với mọi người chân thành, tốt hơn nhiều so với loại người trên mặt vĩnh viễn mang theo nụ cười giả tạo, lại nói, con dâu của bổn phu nhân con dâu tuy ngốc nhưng cũng không tới phiên một người ngoài tới khi dễ.

Triệu tiểu thư mặt rõ ràng cứng đờ, ngay sau đó liền cười cười, tựa như vừa rồi cái gì cũng chưa phát sinh, tự nhiên xoay đề tài, "Tô tiểu thư vừa rời giường sao? Như vậy đối với thân thể không tốt đâu?"

Tần phu nhân bội phục nhìn vẻ mặt ý cười không rõ ràng của Triệu tiểu thư, lại nhìn

Con dâu ngốc nhà mình, thấy không, đây chính là tố chất tâm lý!

Tô Uyển không rõ nguyên do nhìn qua ánh mắt Tần phu nhân, thuận tiện hỏi một chút vị Triệu tiểu thư. "Còn rất sớm, A Chấp nói vậy nên tôi tiếp tục ngủ." A Chấp nói khẳng định là đúng!

Tần phu nhân nghẹn lại tiếng cười đã đến miệng cười, chậm rì uống trà do thím Vương vừa mới bưng lên.

Triệu tiểu thư sắc mặt lập tức thay đổi. Cô có phải hay không cố tình khoe ra?

Tô Uyển cảm thấy người ngồi ở chỗ kia không nói lời nào, sắc mặt còn đổi tới đổi lui, có lẽ là Triệu tiểu thư có điểm bệnh, nhưng là A Chấp đã nói qua, kiểu người này thường không biết chính mình có bệnh, nếu là đụng tới bệnh, cô liền phải tốt bụng nói cho các cô ấy biết! Tuy rằng cô không biết vì cái gì cô ấy không quá thích cô, cô cảm thấy mình chính là người tốt hiếm gặp a!

Cho nên cô nghĩ nghĩ một chút, sắc mặt lo lắng nhìn về phía cô ấy, "Triệu tiểu thư cô có phải hay không không thoải mái?"

"Cái gì?" cô đây là ở châm chọc tôi sao?

"Triệu tiểu thư cô không cần tùy hứng, có bệnh liền phải trị, giấu bệnh sợ thầy là không được!"

"Tôi không.."

"Không quan hệ, A Chấp có rất nhiều tiền, tôi có thể cho cô mượn trước, bệnh là nhất định phải trị!"

Triệu Lệ Hoa sắc mặt vặn vẹo nhìn vẻ mặt thành khẩn của Tô Uyển lấy tiền nhét vào trong lòng ngực cô ta, sau đó lại giống như mình đã hoàn thành đại sự, vẻ mặt thỏa mãn, móc di động ra gõ gõ cái gì đó. Mà Tần phu nhân cũng vẻ mặt mỉm cười.

Cô cơ hồ mất đi lý trí, cô ta nhất định là cố ý, cố ý khoe ra, cố ý châm chọc mình, một người như vậy vì cái gì mà những người này còn che chở?

Trên thực tế, Tô Uyển hoàn toàn không có đem cô ta để vào mắt, sau khi cô tự giác làm một chuyện tốt, liền vui sướng hướng ông xã mình khoe chiến công~

Cô gõ gõ nhắn tin một lúc, mới phát hiện Triệu tiểu thư vẫn chưa đi khám bệnh, không khỏi lo lắng hỏi, "cô như thế nào còn chưa đi? Còn có chuyện gì sao?"

Triệu Lệ Hoa sắc mặt lại bắt đầu vặn vẹo, đuổi tôi một cách trắn trợn vậy sao, sợ tôi đụng tới Tần Chấp sao? Trên thực tế, ngày thường Tần Chấp giữa trưa nhất định sẽ trở về với cô (TU),  nhưng mà Tô Uyển căn bản không nghĩ tới điều này.

Triệu Lệ Hoa nhìn Tần phu nhân, thấy Tần phu nhân cũng tò mò nhìn lại cô ta, biết không có bậc thang đi xuống, đành phải từ trong túi xách lấy ra một tấm thiệp mời, "Đây là thiệp mời sinh nhật tôi, hy vọng đến lúc đó Tô tiểu thư cùng Tần nhị thiếu có thể đến dự."

Tô Uyển không hiểu tại sao, loại yến hội này không phải đều tổ chức trong gia đình thôi sao? Ngay cả tiệc sinh nhật của cha cô cũng không nhất định cần mời đến A Chấp, vì cái gì mà Triệu tiểu thư tự tin đem thiệp mời đưa đến đây?

"Chính là tôi không quen biết cô a? Vì cái gì muốn chúng tôi đi sinh nhật?"

"Tô tiểu thư là không muốn cho tôi thể diện sao?"

Tô Uyển cảm thấy kỳ quái, "cô là ai? Tôi vì cái gì mà phải cho cô thể diện?"

Tô Uyển không nghĩ ở cùng với Triệu tiểu thư kỳ quái này nói chuyện tiếp, tuy rằng cô ta có bệnh, nhưng cô vẫn là không thích loại người kỳ quái này, cô nghĩ nghĩ, hướng vệ sĩ không biết đứng ở đây từ khi nào nói, "đưa cô ta đi ra ngoài, thuận tiện giúp cô ấy kêu bác sĩ tâm lý."

Triệu Lệ Hoa sắp tức điên rồi, nhưng vẫn là không có hét lên, miễn cưỡng duy trì thân phận, cô cũng biết một tiểu thư gia giáo làm loạn lên rất khó coi, lại nói cô là một cô gái yếu đuối đánh không lại vệ sĩ, liền tự chính mình đi ra ngoài so với bị kéo đi ra thì tốt hơn, tiện nhân này! Chờ Tần Chấp yêu cô, cô nhất định không tha cho cô ta!

Tần phu nhân nhìn toàn bộ qua trình con dâu xử lý tình địch, không có bất luận bình luận gì, nhìn bộ dáng Triệu Lệ Hoa bị chọc tức phát run, còn rất là vui mừng nữa chứ, con dâu mình rốt cuộc cũng thông minh lên rồi.

Không biết trời cao đất dày, có vài người theo đuổi liền cho rằng mình là trung tâm vũ trụ, còn dám tơ tưởng con trai của bà! Triệu gia thật thế hệ sau không bằng một thế hệ trước.

Kỳ thật cũng không phải chỉ Triệu Lệ Hoa ngu xuẩn, thế gian này luôn có những người này, không tin một người đàn ông sẽ một dạ đến già, không tin một người con gái xinh đẹp lại có thân phận đưa tới cửa mà không có người đón lấy.

Tô Uyển là người đảo mắt liền đem chuyện này vứt ra sau đầu, còn rất là lo lắng báo cho bà, "mẹ à, cô ta đầu óc có bệnh, mẹ về sau thấy cô ta nhất định phải cẩn thận một chút!"

Vạn nhất cô ta đột nhiên phát bệnh muốn đánh người làm sao bây giờ, mẹ mảnh mai như vậy nhất định đánh không lại! "Ân, mẹ yếu như vậy, nhất định phải mang theo vệ sĩ!"

Mảnh mai? Tần mẹ nhớ tới lúc trước một mình tình mình đánh đuổi địch Giáp Ất Bính, vẻ mặt một lời khó nói hết.

Mới vừa khen con dâu tiến bộ,

Mẹ Tần: . Con dâu à sao con ngốc vậy chứ? Σ (っ°Д°;) っ

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top