CHAP 89: Mất trí nhớ
---------
Ngày hôm sau Kim Tại Hưởng tới nhà đón Chí Mẫn cùng Nicole, ba mẹ Chí Mẫn ra ngoài nên không có người ngăn cản, Bill cũng bởi vì chuyện tối ngày hôm qua nên đặc biệt đi tìm Dennis.
Ở trong thành phố này Bill không có bạn bè, mặc dù quen biết Dennis đã một thời gian nhưng hai người nói chuyện tương đối hợp. Nicole có chút sợ Kim Tại Hưởng, có lẽ do trời sinh Kim Tại Hưởng đã có một loại uy nghiêm đặc biệt. Cho nên từ đầu tới cuối Nicole đều rất biết điều, không giống như lúc ở với Bill.
Hôm nay Kim Tại Hưởng cũng không đi làm, hắn muốn ở nhà cùng với vợ và con gái. Nhưng cũng bởi vì hắn ở nhà nên Chí Mẫn với Nicole có chút không tự nhiên. Hắn cũng không ép Chí Mẫn phải ở chung phòng với hắn, vì vậy Chí Mẫn chọn căn phòng gần phòng Kiều Y lúc trước. Từ nhỏ Nicole đã có thói quen ngủ một mình, trước đó Kim Tại Hưởng cũng đã chuẩn bị một phòng cho trẻ con. Bên trong đều là đồ chơi dành cho trẻ em cùng thú nhồi bông, gian phòng màu hồng rất hợp với con gái, chỉ nhìn một cái Nicole liền thích căn phòng này rồi. Con bé thích thú lăn lộn trên giường, ôm thú nhồi bông nhìn chung quanh. Trong lúc nhất thời quên mất rằng Kim Tại Hưởng vẫn ở bên cạnh.
Ở Anh Nicole cũng có rất nhiều thú nhồi bông, chỉ là những thứ đồ chơi đó con bé nhìn đã chán. Nicole gọi Kim Tại Hưởng là bác Kim chứ không kêu ba, bởi vì con bé cho rằng Bill là ba mình. Kim Tại Hưởng có chút thất vọng, chỉ là điều này đã nằm trong dự đoán của hắn. Hắn chỉ cầu xin con bé đừng ghét hắn. Nhìn con gái vui vẻ, Chí Mẫn không biết trong lòng mình có cảm giác gì, vốn dĩ cậu định rời khỏi thành phố G, cùng Bill sống những ngày hạnh phúc. Nhưng trong lòng lại có một giọng nói khác, giọng nói kia nói rằng cậu không được rời đi. Ba mẹ cùng bạn bè của cậu đều ở đây, cậu lớn lên từ thành phố G, làm sao cậu có thể bỏ đi?
"Chí Mẫn, anh đưa em đến một chỗ." Kim Tại Hưởng dắt tay Chí Mẫn "Nhưng Nicole......."
Ý của cậu là không thể để Nicole ở nhà một mình.
"Không sao, chúng ta lên sân thượng!"
Vì vậy Chí Mẫn đi theo hắn lên sân thượng, chỗ này không có gì thay đổi chỉ có hai cái ghế nằm có vẻ cũ. "Còn nhớ chỗ này không?". Bất chợt Kim Tại Hưởng thấy ánh mắt Chí Mẫn mờ mịt
"Không nhớ rõ"
"Trước kia chúng ta thường ở chỗ này ngắm trăng sao, anh nhớ em thích nằm ở đây uống nước, có lúc em còn đem theo sách lên đọc......."
"Đừng nói......Em thật sự không nhớ!" Rõ ràng Chí Mẫn đang trốn tránh quá khứ.
Kim Tại Hưởng nhìn sắc mặt cậu hơi đỏ giống như nhớ ra gì đó "Tiểu Mẫn, em không mất trí nhớ, đúng không?" Kim Tại Hưởng đứng trước mặt Chí Mẫn, nhìn chằm chằm cậu, không để cho cậu có cơ hội trốn tránh.
Mấy ngày trước hắn đã hoài nghi cậu không mất trí nhớ hoặc là cậu đã từng mất trí nhớ nhưng đã nhớ lại mọi chuyện rồi.
Ngày đó ở trong quán cà phê cạnh bờ biển, cậu vẫn nhìn về phía biển xa, suy nghĩ mông lung, nếu như không nhớ lại mọi chuyện thì sẽ không có vẻ mặt như vậy, bởi vì bọn họ có thể nhớ lại.
Còn tối ngày hôm qua cậu đột nhiên gọi tên Mẫn Duẫn Kì, Mẫn Duẫn Kì là người cậu thích có thể mở miệng gọi thì không có gì kỳ quái nhưng Kiều Y nói đến ngay cả tên mình cậu cũng không nhớ. Còn có lần đầu tiên bọn họ gặp mặt nhau ở nhà hàng, cậu cũng gọi tên hắn, vẻ mặt cùng động tác đều biểu hiện rõ cậu giống như mất trí nhớ nhưng không biết nhớ lại được từ lúc nào.
Nhưng cậu vẫn không dám đối mặt mà thôi.
Hắn cố ý nhắc về sân thượng này, nơi này lần đầu khi cậu tới hắn đã bỏ thuốc vào rượu của cậu, sau đó hai người mây mưa ở đây, cậu nhất định nhớ lại lúc đó cho nên mặt mới đỏ như vậy.
Hắn cũng không trách cậu rõ ràng đã nhớ lại nhưng vẫn giả bộ như không nhớ, bởi vì những chuyện kia là những chuyện cậu nên quên, cậu trốn tránh cũng là hợp tình hợp lý.
"Em không biết anh đang nói gì, em đi xuống trước, để Nicole một mình em không yên tâm." Chí Mẫn xoay người muốn đi xuống, Kim Tại Hưởng lại ôm cậu từ phía sau.
Bốn năm rồi cậu cũng không cao là bao nhiêu, đầu cậu chỉ đứng qua vai hắn một chút.
"Tiểu Mẫn, thực xin lỗi em về những chuyện trước kia nhưng anh làm tất cả cũng chỉ vì yêu em, anh biết rõ mình không xứng với em, biết mình hèn hạ, cũng biết mình có những thủ đoạn xấu xa như thế nào nhưng anh thật sự yêu em, từ lần đầu tiên gặp mặt, anh liền không thể kiềm chế được tình yêu anh dành cho em. Tất cả mọi người không hiểu anh, cho rằng anh chỉ vui đùa một chút, tất cả mọi người phản đối cho rằng anh có mới nới cũ.......Đối với em mà nói là ép buộc nhưng đối với anh mà nói ngày kết hôn của chúng ta là ngày anh cảm thấy vui nhất."
"Tiểu Mẫn, cho anh thêm một cơ hội lại làm người chồng yêu thương em, cho Nicole một người ba, được không? Anh sẽ không làm em tổn thương nữa, sẽ không làm những chuyện em không thích như trước, trước kia là anh sai, vô cùng sai nên mất đi em bốn năm trời......."
Chí Mẫn đưa lưng về phía Kim Tại Hưởng mặt đã sớm rưng rưng "Em không biết nên làm gì! Rõ ràng đã nhớ lại chuyện lúc trước, rõ ràng nên hận anh tới tận xương tủy, rõ ràng nên thoát khỏi anh nhưng em cảm thấy thật đau, chỉ cần vừa nghĩ tới rời khỏi anh đã cảm thấy nghẹt thở. Em nhớ em là người của anh, trong lòng đều là hình bóng anh nhưng lại sợ đến gần anh, cho nên em mới nghĩ muốn rời khỏi anh, em cũng thật lòng không muốn đi......."
"Tiểu Mẫn, thật xin lỗi làm cho em khổ sở như vậy!" Kim Tại Hưởng nhẹ nhàng hôn lên trán cậu, sau đó chiếm cứ đôi môi cậu hôn say đắm, hai người ôm chặt nhau.
Giữa bọn họ đã không còn khoảng cách, chỉ cảm thụ sự tồn tại của nhau.
Chí Mẫn không biết bản thân yêu hắn từ lúc nào, có lẽ trước đây rất lâu đã yêu chỉ là chính bản thân cậu không biết mà thôi, sau đó lại mất trí nhớ, cái gì cũng không nhớ cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm, chỉ cần nghĩ tới con gái đã cảm thấy hạnh phúc.
Nhưng sau khi tới thành phố G, cậu từ từ nhớ lại chuyện lúc trước, nhớ lại chuyện với Kim Tại Hưởng từng ly từng tí, mới phát hiện ra bản thân vô cùng sai, rõ ràng yêu Kim Tại Hưởng nhưng vẫn không dám đến gần, vẫn cho rằng bởi vì anh Duẫn Kì.
Là do cậu không có quyết đoán khiến cuộc sống của ba người đều rất khổ sở.
Kim Tại Hưởng thổ lộ làm cậu mở rộng tấm lòng, hắn đối với cậu hết sức chân thành. Có lẽ giữa bọn họ chênh lệch rất lớn nhưng cũng không bởi vì sự chênh lệch đó mà thay đổi tình yêu của bọn họ.
Cậu muốn cho bản thân mình một cơ hội phát triển tình yêu đó.
Anh Duẫn Kì quả thật rất tốt, cậu rất yên tâm, mặc dù Bill chăm sóc cậu nhưng tình cảm cậu dành cho anh không phải là tình cảm nam nữ, có lẽ anh ấy có tình cảm với cậu nhưng anh ấy không phải là người cố chấp trong tình yêu, cậu tin tưởng Bill sẽ sống tốt.
Thị Trấn Phu Đức, trong phòng khách tại trại giam.
Mẫn Duẫn Kì ngồi đối diện với Sultana, hôm nay Mẫn Duẫn Kì đã không còn là tên nhóc của bốn năm trước, không dễ kích động mà Sultana cũng không phải là Sultana của năm đó nữa, tuổi thanh xuân của cô ta đã qua, chỉ còn lại toàn là thù hận.
"Chị Sultana, thật xin lỗi, tôi không ngờ chuyện năm đó sẽ thành ra thế này!" Mẫn Duẫn Kì mặc âu phục, tinh thần sáng láng, nhìn lại Sultana toàn thân mặc quần áo tù, thanh xuân không còn giống như phụ nữ bốn mươi tuổi.
"Bây giờ cậu rất khí phách! Không giống tôi, bị giam ở đây, từng ngày từng ngày già thêm......."
"Chị Sultana đừng nói vậy, năm đó bởi vì giúp tôi chị mới thành ra thế này, bây giờ tôi đã về, ân tình này làm sao tôi có thể quên?" Năm đó hắn ở Anh có thể giúp Sultana đến Anh tránh khỏi khó khăn này nhưng hắn không làm như vậy.
Mặc dù Sultana đã giúp hắn tuy nhiên đó cũng là một nhân vật nguy hiểm, cũng như cô ta đã bán đứng Kim Tại Hưởng, nếu như ngày nào đó cô ta trở mặt với hắn, hắn cũng sẽ không có kết quả tốt, hơn nữa mấy năm nay đối với hắn tương đối quan trọng, nếu như đưa Sultana đi theo chỉ sợ mọi chuyện sẽ không thuận lợi.
Hơn nữa lúc ấy Jayson cũng không muốn đắc tội với Kim Thị, hắn cũng không muốn chứa chấp một người phụ nữ bán mình. Vì vậy, Sultana không có chỗ dựa phải vào tù bốn năm.
"Không quên thì sao, cậu có thể đưa tôi ra ngoài sao?" Sultana nhìn Mẫn Duẫn Kì, đối với hắn cũng không ôm hy vọng gì, cô ta tưởng rằng Mẫn Duẫn Kì chỉ là một tên nhóc như năm nào. Cô ta không biết rằng bây giờ Mẫn Duẫn Kì có địa vị như thế nào.
"Cái này......."
"Thôi, tôi biết rõ việc này cũng không dễ dàng, ai có thể đối phó được Kim Thị chứ?" Sultana nhìn Mẫn Duẫn Kì cho rằng hắn thật sự không có cách.
"Có hơi khó khăn một chút." Mẫn Duẫn Kì giả bộ, nếu để cho Sultana biết đối với hắn chuyện này chỉ là chuyện nhỏ, nói không chừng cô ta còn trách hắn lúc đầu không giúp cô ta, nếu để cô ta biết hắn ta mất công sức mới đưa được cô ta ra ngoài về sau cô ta sẽ cảm kích mà giúp hắn làm việc.
Mấy năm nay Mẫn Duẫn Kì ở Anh không phải chỉ chơi không. Hiện tại hắn đã nắm tất cả trong tay, chờ Terry đang ốm nặng chết đi, tất cả mọi thứ đều thuộc về hắn rồi.
"Nhưng không phải là không có biện pháp, nếu như tôi làm như vậy sẽ đắc tội với Kim Thị, Sultana chị cũng biết......."
Ánh mắt Sultana sáng ngời nhưng càng nghe về sau càng ảm đạm "Tôi không muốn cậu gặp nguy hiểm, hay là thôi đi, tôi chờ một năm hai tháng nữa là có thể ra ngoài rồi."
Sultana cũng không muốn kéo Mẫn Duẫn Kì vào, dù sao cô ta cũng đã chờ lâu như vậy rồi, chỉ cần một năm nữa, cô ta có thể ra ngoài, đến lúc đó cô ta không trả thù Kim Tại Hưởng thì không còn là Sultana nữa.
"Thật sự có thể ra ngoài sao? Nhưng tôi nghe nói Kim Tại Hưởng dùng thủ đoạn để hoãn thời gian ra tù của chị đấy."
"Cái gì? Tin tức của cậu chính xác chứ?"
"Em cũng không chắc lắm, tóm lại chị mau mau rời khỏi đây thì tốt hơn. Tôi sẽ tận lực giúp chị."
"Khó trách, thời gian trước hắn đột nhiên đến thăm tôi, thì ra......." Trong thời gian này những phạm nhân nữ luôn nhắm vào cô ta, chẳng lẽ có người chỉ thị? Mà người kia chính là Kim Tại Hưởng?
"Hắn đến thăm chị?" Mẫn Duẫn Kì không biết việc này."
Đúng vậy, hắn đột nhiên tới thăm tôi hỏi về chuyện của Chí Mẫn, thì ra là chỉ muốn dò tình hình của tôi, Kim Tại Hưởng anh thật độc ác." Sultana nheo mắt, có vẻ cực kỳ ác độc.
"Cho nên chị Sultana chị đừng suy nghĩ nhiều, tôi sẽ giúp chị ra ngoài hơn nữa còn chân chính đi ra."
"Ừ, làm phiền cậu. Sau khi ra ngoài tôi sẽ không quên cậu."
"Chị Sultana đừng nói vậy, tôi chỉ hy vọng sau này chị sống tốt tôi có thể yên tâm rồi!"
Buổi tối Kim Tại Hưởng đưa Chí Mẫn cùng Nicole về nhà ba mẹ ăn cơm, đây là lần đầu tiên sau khi đính hôn Kiều Y đưa chồng về nhà.
Khi bốn người hẹn nhau cùng về nhà thì ở đó xuất hiện một người không được hoan nghênh.......Dương Dương!
Phải nói là Dương Dương vẫn luôn ở đây không có rời đi.
Dương Dương đang ngồi bắt chéo chân, ăn táo, xem ti vi cười khanh khách, đối với bốn người hồn nhiên không biết gì.
"Sao cậu lại ở đây? Ba mẹ tôi đâu?" Kiều Y không khách khí bước tới trước mặt Dương Dương, Dương Dương hết hồn. Sau đó cậu ta thấy đoàn người đi vào.
"Sao các người cũng đi cùng nhau?" Dương Dương đột nhiên cảm thấy chột dạ. Đặc biệt là lúc thấy Kim Tại Hưởng, mà Kim Tại Hưởng lại đi cùng Chí Mẫn với Nicole.
"Đây là nhà của chúng tôi, sao có thể không về? Sao mẹ tôi lại không đuổi cậu đi chứ?"
Mẹ Kiều Y trong phòng bếp nghe thấy động tĩnh liền đi ra, ba Kiều Y cũng từ phòng đọc sách đi ra. Nhìn thấy trường hợp như vậy không khỏi sửng sốt, bọn trẻ lại định làm ầm ĩ gì đây?
"Chí Mẫn? Sao con tới đây?" Dĩ nhiên mẹ Kiều Y cũng nhìn thấy Nicole chỉ là không nhiệt tình như lúc đầu. Điều này cũng làm cho Nicole thở phào nhẹ nhõm.
Vợ chồng họ Kim nhìn con trai đưa vợ con về, còn có Dương Dương ở suốt trong nhà không chịu đi, trong nháy mắt cảm thấy cực kỳ lúng túng. Cũng không biết nên giải thích thế nào với Chí Mẫn.
"Ba mẹ, hôm nay con đưa vợ cùng con gái về ăn cơm. Chí Mẫn đã nhớ chuyện lúc trước!" Kim Tại Hưởng đưa hai người tới trước mặt mẹ xem như chính thức giới thiệu.
Mẹ Kiều Y không biết nên phản ứng thế nào, hai người không phải muốn ly hôn sao, đã nộp đơn lên tòa, sao trong nháy mắt liền thay đổi? Bà không biết làm thế nào với Dương Dương?
"Mẹ làm sao vậy, anh trai đưa con dâu của nhà họ Kim về ăn cơm mẹ phải vui mới phải? Sao lại không có phản ứng gì!" Kiều Y hỏi.
"Vui chứ, sao lại không vui được!" Mẹ Kiều Y liếc nhìn Dương Dương, trong lòng lo lắng.
Bà cho rằng con trai cùng Chí Mẫn không thể quay lại, lại thấy Dương Dương mang thai con cháu nhà họ Kim, lần này phải làm sao mới tốt. Con trai cũng thật là, sao có thể để Dương Dương mang thai! Xem hắn bây giờ làm sao giải quyết.
"Mẹ, tối nay người nhà chúng ta cùng ăn cơm, sao mẹ có thể để người ngoài ở lại đây chứ?" Kiều Y thật sự không thích Dương Dương, có cậu ta ở đây làm sao có thể nuốt trôi cơm chứ?
"Nhưng.......Dương Dương......." Mẹ Kiều Y đang muốn nói gì Dương Dương vội vàng cắt ngang.
"Anh Kim, sao anh có thể như vậy chứ, rõ ràng anh nói chờ em mười tám tuổi sẽ kết hôn cùng em, tại sao có thể......." Dương Dương nói xong mặt đã rưng rưng. Trước kia chỉ cần cậu ta vừa khóc anh Kiều Y sẽ nhân nhượng cậu ta.
"Việc này.......Trước kia quả thật anh có nói với em như vậy, nhưng lúc đó anh tưởng rằng đó là Mẫn Mẫn mới có nhầm lẫn như vậy, đối với chuyện lúc trước anh rất xin lỗi, bây giờ gia đình anh đã đoàn tụ nên mong em có thể quên đi chuyện lúc trước."
Trước kia quả thật Kim Tại Hưởng có nói với cậu ta như vậy nhưng bây giờ đã không giống lúc trước nữa.
Nếu như trong lòng không phải vẫn còn một cái bóng mơ hồ, hắn cũng sẽ không đối với Dương Dương như vậy.
"Con trai, sao con có thể nói không có trách nhiệm như vậy, Dương Dương đã mang thai!" Mẹ Kiều Y sốt ruột nhìn Dương Dương khóc thút thít, không khỏi đau lòng. Mặc dù trước kia không thích cậu ta nhưng dù sao cậu ta cũng mang thai con cháu nhà họ Kim, nếu cứ bỏ đi như vậy sau này phải làm sao?
Nhưng mẹ Kiều Y gây trở ngại rồi, Dương Dương muốn ngăn cản đã không kịp.
"Cái gì?" Ở đây ngoại trừ Nicole không hiểu chuyện, còn lại ai cũng khiếp sợ.
"Mang thai con của anh trai?"
Đây là đả kích lớn đối với Chí Mẫn, chỉ thấy ngoài vẻ mặt khiếp sợ còn có bi thương.
Thật vất vả mới mở lòng với hắn lại nghe tin người tình khác mang thai con hắn làm sao có thể không đau lòng chứ? Sớm biết như vậy cậu sẽ cứng rắn hơn không rộng lòng như vậy.
"Mẹ, mẹ nghe ai nói?" Kim Tại Hưởng nheo mắt đầy nguy hiểm về phía Dương Dương, ánh mắt đau lòng của Chí Mẫn hắn cũng nhìn thấy, điều này chứng minh cậu quan tâm hắn. Nhưng nếu hắn xử lý không tốt, Chí Mẫn rất có thể sẽ xoay người bỏ đi.
"Chính miệng Dương Dương nói, sao có thể là giả chứ? Hơn nữa sáng nào nó cũng ói như vậy......." Mẹ Kiều Y càng nói càng nhỏ tiếng bởi vì Dương Dương khẽ kéo áo bà.
"Anh Kim, em......."
"Không cần nói, tôi chưa bao giờ đụng tới cậu mà cậu đã có con, cậu nên tìm người đàn ông mà phải chịu trách nhiệm. Chỗ của tôi không chứa người lừa gạt."
Gương mặt Kim Tại Hưởng âm trầm, không phải vì Dương Dương mang thai con người khác mà bởi vì cậu ta lừa gạt mẹ hắn, làm xáo trộn nhà hắn.
Lời nói của Kim Tại Hưởng làm mọi người kinh hãi nhất là mẹ Kiều Y.
Chí Mẫn cũng bởi vì lời nói của hắn mà thở phào nhẹ nhõm, thì ra tất cả đều là giả, hắn không phản bội cậu. May mắn là cậu không xoay người bỏ đi.
"Anh Kim.......Anh hãy nghe em nói, không phải em cố ý lừa gạt, đều bởi vì cậu ta." Dương Dương chỉ vào Chí Mẫn, ánh mắt đầy hận thù.
"Nếu như không có sự xuất hiện của cậu ta, làm sao anh có thể không để ý em, rõ ràng anh thích em, là cậu ta cướp anh của em. Chỉ vì em muốn giữ anh nên mới.......Thật xin lỗi anh Kim em không dám như vậy, thật sự em rất thích anh......."
Dương Dương gấp đến cuống lên, chạy lên trước kéo cánh tay Kim Tại Hưởng "Anh Kim, anh không thể không quan tâm em. Cậu ta có gì tốt, chỉ là một người đã có con, cậu ta còn quan hệ với người đàn ông khác, con người đê tiện như vậy sao có thể đứng bên cạnh anh chứ. Nhà cậu ta rất nghèo, về mặt sự nghiệp căn bản không được như nhà họ Kim......."
"Đủ rồi......." Chí Mẫn đột nhiên lên tiếng làm Nicole sợ.
----------
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top