CHAP 75: Nước mắt đàn ông

--------

Chí Mẫn nhìn chừng chừng hai người đàn ông đang lôi kéo tay mình, cảnh tượng này không khỏi khiến nhiều người đi đường chú ý, đồng thời muốn tránh ra hai người, nhưng không thể.

"Bỏ tay cậu ấy ra, Chí Mẫn không muốn đi theo anh, người trong lòng cậu ấy là tôi." Mân Duẫn Kì nổi giận nói, cũng không quan tâm ngày càng nhiều đi đường chú ý. Trực tiếp ngả bài với Kim Tại Hưởng. Dù sao lúc ở Anh hai người đã không đội trời chung rồi, sau khi về nước cần gì phải diễn trò với hắn.

"Người nên buông tay là cậu, thân phận Chí Mẫn bây giờ đã là vị hôn thê của tôi!" Kim Tại Hưởng cũng không cam chịu yếu thế, mà ánh mắt của hắn đã sớm lạnh như băng.

"Đó cũng là do anh dùng thủ đoạn áp bức cậu ấy!"

Mân Duẫn Kì còn chưa nói hết, quả đấm của Kim Tại Hưởng đã chào hỏi, nặng nề đánh vào gương mặt anh tuấn của hắn. Gương mặt đó, chính là tâm ma, mỗi lần Tiểu Mẫn nghĩ đến đều là hắn, đáy lòng giống như bị sắt nung.

Hắn vốn dĩ là một người tỉnh táo, nhưng lại mất khống chế trước nhiều người như vậy.

Mân Duẫn Kì cũng không ngồi không, ăn một đấm trên mặt liền buông lỏng tay Chí Mẫn, hai người đẹp trai cao to như vậy cứ đánh nhau trước mặt nhiều người.

"Đừng đánh.......Cầu xin hai người mau dừng tay lại......." Chí Mẫn nhìn hai người đánh nhau, vội vàng muốn đi ngăn cản, nhưng vóc dáng cậu nhỏ gầy như vậy, làm sao có thể ngăn cản chứ?

Bên cạnh ngày càng nhiều người tập trung xem kịch vui, thậm chí có vài người nhận ra Kim Tại Hưởng.

Mân Duẫn Kì một mét tám so với Kim Tại Hưởng một mét chín, bất luận là sức lực hay chiều cao đều không có ưu thế, đứng chung một chỗ với Kim Tại Hưởng, Mân Duẫn Kì có chút lép vế.

Sau mấy lần đánh nhau, Mân Duẫn Kì bị đánh một quyền ngã trên mặt đất, trên mặt cùng thân thể dính mấy quyền, mặc dù Kim Tại Hưởng thắng, nhưng khóe miệng cũng bị đánh tóe máu.

Vừa thấy Mân Duẫn Kì bị đánh té trên mặt đất, Chí Mẫn là người đầu tiên đến gần xem xét vết thương của hắn "Anh Duẫn Kì, đừng đánh, cầu xin anh không cần phải đánh, lại bị thương thành như vậy......."

Nhưng Mân Duẫn Kì ngồi trên đất đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm Kim Tại Hưởng, nhìn thấy bởi vì phản ứng của Chí Mẫn mà hắn đỏ bừng đôi mắt. Hắn đánh thắng thì sao, hắn có sự nghiệp thì thế nào, trong lòng Chí Mẫn thủy chung là Mân Duẫn Kì.

Nghĩ như vậy Mân Duẫn Kì cố ý đưa tay, một tay kéo Chí Mẫn ôm vào trong lòng, ôm thật chặt "Chí Mẫn, đỡ anh đứng dậy được không?" Ánh mắt nhìn về phía Kim Tại Hưởng, trong lòng vô cùng sảng khoái.

"Được, anh Duẫn Kì chậm một chút, anh có thể đứng được không?" Giọng nói Chí Mẫn có phần nức nở, là bởi vì hai người đánh nhau, cậu gấp đến độ kêu gào, âm thanh ảo não, tuy nhiên không thể ngăn cản tất cả.

"Chí Mẫn, xe anh ở bên kia, đỡ anh qua đó, chúng ta về nhà đi!"

"Được!" Chí Mẫn chỉ lo cho Mân Duẫn Kì, vừa lau nước mắt, đứng dậy cậu quay đầu nhìn Kim Tại Hưởng.

Mà hai tay hắn vẫn nắm thật chặt, ánh mắt thịnh nộ nhìn bọn họ chằm chằm "Không cho phép đi! Tôi không cho phép đi!"

"Anh Kim, em thật sự hy vọng cho tới bây giờ chúng ta chưa bao giờ gặp nhau." Một câu nói hời hợt tràn ra từ miệng Chí Mẫn, lại như con dao bén nhọn đâm vào trong lòng Kim Tại Hưởng.

"Đi thôi!" Mân Duẫn Kì thấy cậu quay đầu nhìn Kim Tại Hưởng, lên tiếng. Sau đó cố ý đem sức nặng cơ thể đè lên người cậu, để cho cậu tưởng rằng hắn bị thương rất nặng.

Kim Tại Hưởng nhìn hai bóng lưng đi mất, vẫn duy trì tư thế đứng bất động tại chỗ, nhìn bọn họ lên xe, rời đi tầm mắt của hắn.

Xoay người lại, hắn tựa vào trên cửa xe, khóe miệng vẫn còn vương máu, nhưng hắn cũng không buồn lau đi.

Hắn cảm thấy thật mệt mỏi, cũng đau, cho tới nay, một mình hắn chống đỡ Kim Thị, đối mặt với những lang sói giở trò với Kim Thị chưa bao giờ nương tay. Nhưng khi đối mặt với Chí Mẫn, hắn một lần nhẫn nhịn, một lần nữa bỏ qua, lại lấy được kết quả là như vậy.

Cậu không thương hắn. Cho nên đỡ người mà cậu yêu rời đi trước mặt hắn. Hắn hận, hận đến không còn chút sức lực.......

Tất cả mọi người, ba mẹ Chí Mẫn, ba mẹ hắn, em gái, bạn tốt Denis đều nói hắn quá mức, em gái lấy trộm đĩa CD, tất cả mọi người không để ý, Chí Mẫn chưa từng có biểu hiện tốt với hắn, càng sẽ không yêu hắn.

Con đường này, vết thương của hắn, hắn mệt mỏi, cũng đều là do Chí Mẫn mà vết thương chồng chất.......

Nhưng hắn không buông. Ở Anh bảy ngày, mỗi ngày đều nghe giọng nói của cậu. Xử lý xong mọi chuyện việc đầu tiên chính là đi tìm cậu.......

Lúc này một cánh tay trắng như tuyết đưa tới trước mặt hắn, khăn giấy trong tay nhẹ nhàng lau miệng vết thương.

Kim Tại Hưởng quay đầu lại, thấy là Sultana, bài xích trốn khỏi động tác của cô ta.

Chỉ thấy cái tay cứng ngắc sau một khắc liền thu trở lại "Đây không phải là kết quả anh đã sớm đoán được sao? Người trong lòng Chí Mẫn cho đến bây giờ đều là Mân Duẫn Kì, mà thằng bé từ trước đến giờ chung tình, một khi yêu, sẽ rất khó thay đổi. Anh thua, không chỉ thua ở thời gian, cũng thua trong tay người anh yêu."

Sultana biết Kim Tại Hưởng không phải một người nhân từ, điểm này là xác định từ cách xử lý công việc hằng ngày của hắn, nếu như không có hắn Kim Thị đã sớm tàn. Nhưng cô ta cố ý nói hắn nương tay. Cô ta không có được, người khác cũng đừng mơ tưởng, bao gồm cả người đàn ông này.

"Đừng tưởng rằng cô hiểu rõ Chí Mẫn, thì có thể hiểu rõ tôi." Kim Tại Hưởng nói xong, đi vòng qua bên kia, lên xe, ngênh ngang rời đi.

Sultana nghe xong tức giận vô cùng, hung hăng nắm khăn giấy trong tay, nhìn chằm chằm chiếc xe sang trọng biến mất trước mắt.

Kim Tạ Hưởng nghe được lời nói khích bác cùng ly gián của cô ta, không sai, cô ta chính là muốn Kim Tại Hưởng quay đầu đánh Nam Cảng, sau đó Chí Mẫn càng hận hắn hơn, cứ như vậy, hai người bọn họ càng không thể ở cùng nhau.

Đáng tiếc Kim Tại Hưởng như con hồ ly giảo hoạt, không người nào có thể tưởng tượng hành động của hắn, ngoại trừ Chí Mẫn.

"Anh Duẫn Kì, vết thương của anh có sao không, thật sự không cần đi bệnh viện sao?" Mân Duẫn Kì cùng Chí Mẫn trở lại chung cư, Chí Mẫn đỡ hắn vào thang máy.

"Không cần, chỉ bị thương ngoài da thôi, bôi thuốc một chút là được, nhưng mà anh không thể trở về như vậy, gương mặt bị thương.......Nhất định ba mẹ có thể nhìn ra được là bị đánh." Mân Duẫn Kì nhìn khuôn mặt bị thương trong kính chiếu hậu, mặc dù bị thương không nhẹ, nhưng cũng đáng giá.

Nhìn Kim Tại Hưởng tức giận mặt lạnh như băng, trong lòng tức tối không thôi.

Tức thay cho Mân Duẫn Kì, Chí Mẫn lại bắt đầu lo lắng, vừa rồi cậu nói câu kia, có thể làm tổn thương người. Nghĩ đến tình cảnh của mình, nếu như hắn hứng lên liền hãm hại công ty ba thì thế nào? Càng nghĩ càng thấy sợ.

Chí Mẫn cũng không biết Mân Duẫn Kì ở Anh làm Kim Thị tổn thất không nhỏ, cho nên trong lòng cậu, Kim Tại Hưởng là một ác ma không thể phản kháng, mà cậu chỉ là một con kiến nhỏ mà thôi.

Nghe lời nói của Mân Duẫn Kì, Chí Mẫn không khỏi quay đầu nhìn một chút gương mặt tuấn tú trong gương, có nhiều chỗ đã bắt đầu đen, có nhiều chỗ sưng đỏ. Trên cánh tay bởi vì bị té ma sát với mặt đất mà bị thương.

Anh Duẫn Kì trở về như vậy nhất định sẽ bị cậu mắng.

"Có muốn vào nhà em bôi thuốc cho không, nếu cô nhìn thấy nhất định sẽ rất đau lòng."

"Cũng được, chắc ba mẹ em cũng ngủ rồi, không thể để cho họ nhìn thấy mặt anh bị thương, nếu không ngày mai nhất định sẽ truyền đến tai mẹ anh." Mân Duẫn Kì chờ chính là những lời này của Chí Mẫn, cảm giác bây giờ giống như khi còn bé, hai người gây chuyện bên ngoài, sau đó len lén trốn, không để cho người lớn biết.

"Yên tâm đi, bình thường ba mẹ em đi ngủ rất sớm, bây giờ cũng sắp mười hai giờ rồi." Nói xong thang máy đã đến tầng nhà Chí Mẫn.

Bởi vì trước khi đi đã gọi điện thông báo với nhà sẽ về muộn, cho nên ba mẹ không có đợi cậu đã đi ngủ.

Chí Mẫn mở cửa, đầu tiên là lén lút vào phòng khách tra xét một phen, thấy không có người, mới hướng về phía cửa ngoắc ngoắc tay với Mân Duẫn Kì. Cảm giác giống y như lúc còn bé. Mặc dù bọn họ đã lớn, nhưng có một số việc, vẫn có chút cảm giác đẹp như vậy.

Hai người vào phòng Chí Mẫn, trước hết Chí Mẫn để cho Mân Duẫn Kì chờ cậu lấy thùng thuốc ra.

"Anh Duẫn Kì ngồi đi, em bôi thuốc cho anh!"

Mân Duẫn Kì nghe lời ngồi vào ghế sô pha nhỏ, mặc dù hắn không cao lớn như Kim Tại Hưởng, nhưng chiều cao cũng một mét tám mươi ba, cho nên vào căn phòng nhỏ của Chí Mẫn, trong nháy mắt cảm thấy có chút chật chội, đặc biệt là ngồi trên ghế sô pha, ghế sô pha này vốn dĩ là ghế đôi.

"Chí Mẫn, phòng em vẫn giống như trước kia. Không có gì thay đổi."

Ra nước ngoài bốn năm, sau khi trở về vẫn chưa có cơ hội vào phòng cậu xem một chút. Chí Mẫn cho hắn cảm giác thay đổi, trưởng thành, đẹp cũng trầm tĩnh không ít. Nhưng cảm giác thích hắn lại chưa từng thay đổi.

Tính toán ra thì bọn họ là thanh mai trúc mã. Hắn thích Chí Mẫn, Chí Mẫn cũng thích hắn.

Chỉ tiếc giữa bọn họ có một ác ma Kim Tại Hưởng, cậy mạnh bá đạo, đoạt đi Chí Mẫn của hắn, phá hủy mọi thứ tốt đẹp.......

"Vậy sao? Ngày ngày ở đây, em đều không có cảm giác gì nữa rồi. Anh Duẫn Kì đừng nói chuyện, em giúp anh lau vết thương, sẽ có chút đau nha......." Chí Mẫn nói xong, cầm cái ghế nhỏ ngồi trước mặt hắn, mà Mân Duẫn Kì vừa mới tách đôi chân thon dài, Chí Mẫn ngồi giữa hai chân hắn.

Chí Mẫn một lòng nghĩ tới vết thương trên mặt hắn, hơn nữa từ trước tới nay đều gần gũi với Mân Duẫn Kì như vậy, căn bản không nghĩ tới bọn họ đã trưởng thành, nói cách khác là nam nữ thụ thụ bất tương thân.

Vừa giúp Mân Duẫn Kì lau vết thương trên mặt, vừa nhẹ nhàng thổi, chỉ sợ làm hắn đau "Đau phải nói nha!" Chí Mẫn phát hiện hắn không la đau.

"Không đau, so với vết thương lúc trước, vết thương này không là gì!" Mân Duẫn Kì nhìn Chí Mẫn từ từ đến gần, có thể ngửi được mùi hương từ tóc cậu, làn da trắng nõn không tì vết, má hồng tự nhiên, rất hài hòa.

"Trước kia có chịu bị thương sao?"

"Trước kia ở Anh có người lai lịch không rõ làm chút phiền toái, anh cũng không biết chuyện gì xảy ra, bị giáo huấn một trận." Mân Duẫn Kì nhẹ nhàng nói.

Thế nhưng lại nói ra, liền làm cho Chí Mẫn liên tưởng đến chuyện Kim Tại Hưởng đã từng tìm Mân Duẫn Kì gây phiền phức.......

Rất tự nhiên kéo Kim Tại Hưởng vào. Nhưng cũng chỉ có Mân Duẫn Kì biết, những chuyện này không liên quan đến Kim Tại Hưởng.

Nếu như không phải là hắn liều mạng, hơn nữa mình may mắn có một đầu óc buôn bán, tinh thông máy tính, mới lấy được sự tin tưởng của ngài Terry, ngày hôm nay hắn có tất cả cũng không phải là tình cờ mà có.

"Anh Duẫn Kì, anh nhất định chịu rất nhiều khổ sở." Chí Mẫn dừng lại động tác trên tay, vẻ mặt thương hại.

"Đúng vậy, nhưng mỗi khi anh nhớ tới em, cũng không thấy khổ. Chí Mẫn, đừng dùng loại ánh mắt này nhìn anh, sẽ xảy ra chuyện......."

"Xảy ra chuyện gì?" Chí Mẫn còn đang nghi hoặc, gương mặt tuấn tú của Mân Duẫn Kì đã dựa vào cậu, đưa tay giữ chặt thân thể cậu, vây cậu trong lòng ngực, nhẹ nhàng hôn đôi môi phấn hồng của cậu. Lần đầu tiên chỉ là dò xét, hắn muốn xem phản ứng của cậu đối với nụ hôn của mình như thế nào.

Vậy mà Chí Mẫn cũng ngây ngẩn cả người, đột nhiên cậu bị hôn dọa cho sợ. Không nghĩ rằng Mân Duẫn Kì sẽ hôn mình......

Mân Duẫn Kì giống như không hài lòng với phản ứng của cậu, giống như trừng phạt nặng nề hôn cậu. Lần hôn thứ hai, có chiếm đoạt cũng ôn nhu.

Chí Mẫn không biết mình nên phản ứng thế nào cho tốt, đây là người đàn ông thứ hai hôn cậu, người thứ nhất là Kim Tại Hưởng, tiếp xúc thân mật như vậy làm cậu nhớ tới Kim Tại Hưởng, nụ hôn của Kim Tại Hưởng luôn có chiếm đoạt cùng ôn nhu, tuy nhiên so với nụ hôn của anh Duẫn Kì kích tình hôn.

Mặc dù đa số là cậu bị Kim Tại Hưởng cường hôn, nhưng tại sao, ở trong ngực anh Duẫn Kì, tim của cậu vẫn đập như bình thường chứ? Hoàn toàn không có cảm giác giống như lúc đi chung với Kim Tại Hưởng. Cậu có chút không rõ.

Nhưng trong đáy lòng của cậu, vẫn có cảm giác ngọt ngào như trước.

"Ưm, anh Duẫn Kì, không muốn......" Chí Mẫn cố trốn khỏi nụ hôn của Mân Duẫn Kì, khuôn mặt sung huyết đỏ bừng.

Mân Duẫn Kì biết cậu xấu hổ, cũng không để ý. Ngược lại rất vui vẻ.

Lúc buông cậu ra không cẩn thận đụng phải thành ghế, cọ vào vết thương trên cánh tay.

"A.......Đau......."

"Cẩn thận một chút.....Để em xem vết thương!" Chí Mẫn vội kéo tay hắn qua kiểm tra.

"Không sao, Chí Mẫn, tin anh, anh sẽ đoạt em về, cho anh chút thời gian, chờ anh được không?" Mân Duẫn Kì nhìn Chí Mẫn, chân thành tha thiết nói.

Chí Mẫn không nói gì, trong mắt chỉ là lo lắng, Kim Tại Hưởng là ai, sống chung với hắn ba năm nay cậu rất hiểu hắn. Anh Duẫn Kì là loại người nào. Một sinh viên mới tốt nghiệp đại học, mặc dù là tốt nghiệp trường đại học danh tiếng ở nước ngoài, nhưng làm sao anh Duẫn Kì có thể so được chứ?

Chỉ biết là cậu sẽ làm liên lụy đến anh Duẫn Kì. Đây là điều cậu không mong muốn.

Chí Mẫn cúi đầu không nói lời nào, Mân Duẫn Kì cho rằng cậu ngầm đồng ý, không khỏi đưa tay ôm lấy thân thể nhỏ bé của cậu vào lòng, nhẹ nhàng hấp thụ mùi thơm trên cơ thể cậu.

"Anh Duẫn Kì, không nên đấu với hắn, anh đấu không lại hắn." Âm thanh trầm buồn của Chí Mẫn từ trong lòng truyền tới.

"Yên tâm đi, mặc dù bây giờ anh không đủ mạnh nhưng một ngày nào đó, anh sẽ lấy lại tự do cho em."

"Nhưng mà......."

"Không có nhưng nhị gì hết, tin tưởng anh, anh có thể làm được!"

Kim Tại Hưởng ở một bên nghe những đối thoại này, đã giận đến mức ném bể hết chai rượu ở quầy bar.

Mân Duẫn Kì, được lắm!

Lại dám giành Chí Mẫn với hắn, xem ra hắn dạy dỗ còn chưa đủ.

Dưới ánh đèn mờ, vết máu ở khóe miệng Kim Tại Hưởng vẫn còn, thế mà hắn đã uống đến điên khùng, nói năng lung tung.

"Chí Mẫn, em dám đối xử tốt với người đàn ông khác sau lưng anh, anh sẽ không bỏ qua cho em và hắn."

"Mân Duẫn Kì, Mân Duẫn Kì.......A......" Kim Tại Hưởng đột nhiên kêu to, mang theo tức giận, hơn nữa là phát tiết.

Tiếp tục nâng lên ly rượu nhỏ xinh đẹp dưới ánh đèn, tức giận ném vào tủ rượu, tủ rượu bằng kính với những chai rượu bên trong tan nát dưới đất, âm thanh kính vỡ vang khắp phòng.

Hôm nay Kiều Y về trễ, vừa lúc đi ngang qua phòng anh trai liền nghe thấy âm thanh vang lên, mà lúc cô đẩy cửa đi vào thấy anh trai nằm thê thảm giữa ghế salon, nước mắt vương trên khóe mắt. Cảm giác giống như một chút sức sống cũng không có.

Kiều Y lập tức bối rối, sửng sốt! Làm sao anh trai có thể trở thành như vậy? Quá chán chường như vậy, uống đến không còn hình người, không phải anh ấy vẫn còn ở Anh sao?

Bộ dáng này của anh, còn đâu một người anh tuấn đẹp trai đầy mị lực chứ?

Tại sao lại như vậy? Ngay cả lúc anh trai tức giận cũng không có bộ dạng như vậy, giống như say không còn biết gì, mất đi phong thái ngày thường.

"Chí Mẫn......Mẫn Mẫn......" Gần thêm một chút, anh trai nỉ non cái tên này trong miệng. Lập tức hiểu rõ.

Anh trai, vì sao anh phải khổ vậy chứ, người mà Chí Mẫn yêu cho đến bây giờ cũng không phải anh! Đây không phải là làm khổ Chí Mẫn, làm khổ chính anh sao?

Trước kia cô cảm thấy những việc anh trai làm đều quá mức, nhưng bây giờ, cô biết anh trai yêu Chí Mẫn khắc cốt ghi tâm như thế nào. Anh ấy là một người đàn ông tự cường như vậy, lại bị Chí Mẫn làm tổn thương mà rơi nước mắt. Dù sao cũng là anh trai mình, làm sao Kiều Y có thể không đau lòng chứ.

"Em nên làm gì đây?" Kiều Y than nhẹ.

Một người là anh trai, một người là bạn thân nhất......

Tiễn Mân Duẫn Kì về, Chí Mẫn vẫn không thể ngủ được. Nhắm mắt lại hình ảnh Kim Tại Hưởng lại hiện ra, hay là Mân Duẫn Kì.

Đột nhiên điện thoại vang lên, nhìn số hiển thị là kiều Y.

Bây giờ đã là nửa đêm rồi, sao cô ấy lại gọi điện thoại cho mình chứ?

"Alo, Kiều Y! Sao thế?"

"Chí Mẫn, bạn mau qua nhà mình đi, anh trai mình uống say rồi, mình sợ anh ấy gặp chuyện không may, hơn nữa anh ấy một mực kêu tên bạn, bạn mau tới xem thế nào."

Chí Mẫn nghe, đầu tiên là sửng sốt sau đó mới phục hồi lại tinh thần. Kim Tại Hưởng uống say, xem ra là bởi vì chuyện vừa rồi.

Thật ra thì Chí Mẫn vẫn hối hận vì nói câu kia với Kim Tại Hưởng, sợ hắn sẽ đối phó ba hoặc anh Duẫn Kì. Mới vừa rồi cậu còn nghĩ làm sao để xin lỗi hắn. Không nghĩ tới Kiều Y nói hắn say, đối với Chí Mẫn mà nói, đối với việc Kim Tại Hưởng say giống như có bão lớn.

Cậu biết tửu lượng của hắn, có lúc bọn họ hẹn hò, Kim Tại Hưởng có thể uống hết hai ly whisky mà không say.

Cúp điện thoại của Kiều Y, Chí Mẫn thay quần áo liền đi ra ngoài.

Chung cư Kim Tại Hưởng cách chung cư Chí Mẫn cũng không xa, đi qua một con phố là đến. Bởi vì buổi tối, mặc dù trên đường thỉnh thoảng có người qua lại nhưng vẫn rất an tĩnh.

Thật may là lúc này vẫn còn taxi, thật vất vả gọi một chiếc taxi, Chí Mẫn nói địa chỉ chung cư kia.

Tới đây lần nữa, Chí Mẫn lại có cảm giác sợ hãi.

Nơi đây làm cho cậu nhớ lại lần đầu tiên, lần đầu tiên trong đời cậu mất ở đây, khi đó Phổ Thụy đưa cho cậu đồ uống, rồi đưa cậu tới đây, tất cả mọi chuyện đêm đó vẫn diễn ra trong đầu cậu.

Đêm hôm đó, Kim Tại Hưởng mạnh mẽ cướp đi không chỉ là lần đầu tiên của cậu, còn có cuộc sống hồn nhiên hy vọng của cậu. Cậu và Duẫn Kì chấm dứt như vậy.

Nhưng anh Duẫn Kì lại vì cậu mà làm tất cả, lại làm cho cậu cảm thấy ấm áp trong lòng.

Kiều Y đưa cậu đến trước cửa phòng Kim Tại Hưởng liền rời đi.

Hôm nay Kiều Y có chút là lạ, nhìn ánh mắt cô ấy giống như có trách cứ, lại có chút không thể làm gì. Cuối cùng, cái gì cũng không nói liền trở về phòng. Chí Mẫn cũng không nghĩ nhiều, đẩy cửa phòng Kim Tại Hưởng đi vào.

Cậu đối với căn phòng này cũng không quen thuộc lắm, lúc vào cửa ánh đèn mờ làm cậu không thoải mái, trong đầu giống như có những thước phim hiện ra, nhở ở chỗ cửa này, cậu cầu cứu Kiều Y, nhưng vẫn bị người đàn ông này mạnh mẽ đem vào phòng......

Ký ức như vậy không khỏi làm cậu khẽ run. Chí Mẫn hơi sợ, cậu thật sự không nên đáp ứng Kiều Y đến đây.

"Mẫn Mẫn......" Giọng nói nhẹ nhàng truyền đến, làm cho cậu chú ý.

Một đường đi thẳng vào phòng, căn phòng rất rộng, diện tích giống như mấy căn phòng gộp lại, tủ rượu hỗn độn, xung quanh đầy mảnh kính vỡ cùng với chai rượu, ly rượu, áo khoác Kim Tại Hưởng tùy ý vứt trên mặt đất.

Mà trên ghế salon to lớn, thân hình người đàn ông chán chường đang nằm.

Giống như uống rất nhiều rượu, đã bất tỉnh nhân sự. Chí Mẫn chưa từng thấy dáng vẻ hắn uống say như vậy.

Lúc này hắn lẳng lặng tựa người vào ghế salon, chai rượu rớt xuống cạnh chân, có thể thấy được hắn vừa uống hết cả chai.

Kim Tại Hưởng xoay đầu về hướng khác, Chí Mẫn chỉ nhìn thấy được gò mà của hằn, tư thế ngủ như vậy nhất định không thoải mái. Cậu nhẹ nhàng tới gần ngồi bên cạnh hắn.

Phát hiện ra hắn không giống như Kiều Y nói uống say rồi mê sảng. Nhìn hắn giống như đã ngủ thiếp đi, Chí Mẫn cảm thấy cậu không nên tới đây, Kim Tại Hưởng không có chuyện gì.......

"Mẫn Mẫn......Đừng đi cùng hắn......." Âm thanh nỉ non lần nữa truyền đến, lần này Chí Mẫn nghe rõ hắn nói những gì. Nhất thời không biết phản ứng thế nào. Lại thấy hắn lật người, đem thân thể quay về hướng khác.

Mà ngay lúc này cậu cũng thấy được những giọt nước mắt chưa khô trên mặt hắn, hắn khóc sao? Khóc thật lâu hoặc là vẫn đang khóc, tại sao trên mặt còn nước mắt?

Chí Mẫn không biết làm sao, ở trước mặt cậu vĩnh viễn là một người đàn ông cường thế, thậm chí có một mặt như vậy không ai biết đến. Hắn luôn cưỡng bách cậu, nhưng bây giờ hắn đang chảy nước mắt, là bởi vì câu nói kia của cậu sao? Hoặc là do vừa rồi cậu đi cùng anh Duẫn Kì bỏ lại mình hắn.......

Không, không, không thể nào, hắn không phải là người yếu ớt như vậy.

Chí Mẫn đứng dậy đi vào nhà vệ sinh lấy khăn mặt ướt, đi tới trước người hắn, nhẹ nhàng lau khô vết nước mắt trên mặt hắn. Động tác rất nhẹ cũng không làm hắn thức tỉnh. Bởi vì khăn ướt, hắn lập tức cảm thấy thư thái rất nhiều, cảm giác lạnh làm cho hắn thanh tỉnh không ít.

"Mẫn Mẫn!" Kim Tại Hưởng mở lim dim mắt nhìn Chí Mẫn trước mặt, trên mặt tràn đầy cảm xúc không thể tưởng tượng nổi. Đưa tay nắm bàn tay nhỏ bé của cậu, không để cho cậu lau mặt hắn.

Chí Mẫn không nghĩ tới đột nhiên hắn tỉnh lại, có chút ngây ngẩn.

"Lại là mơ rồi, có thể mơ thấy em đối xử dịu dàng với anh như vậy. Thật là một giấc mơ đẹp." Thấy người trước mặt không nói lời nào, Kim Tại Hưởng tiếp tục lẩm bẩm nói nhỏ, nhưng toàn bộ lời nói của hắn Chí Mẫn đều nghe thấy.

Lật người một cái, Kim Tại Hưởng nằm nghiêng trên ghế salon, nhân tiện ôm Chí Mẫn trong ngực, Chí Mẫn cũng nghiêng thân thể, chỉ là dựa vào trong ngực hắn.

Vừa định giãy giụa đứng dậy, một tay Kim Tại Hưởng đã nắm chặt eo cậu, cánh tay khác ôm cái đầu nhỏ của cậu, cho dù là trong giấc mơ, động tác vẫn là che chở cậu.

"Nếu như là một giấc mơ đẹp, vậy thì vĩnh viễn không tỉn lại thì hay biết mấy." Âm thanh nỉ non lần nữa vang tới.

Đối mặt với một người đàn ông so với mình cao lớn hơn nhiều, Chí Mẫn không biết làm thế nào, coi như lúc này hắn ngủ thiếp đi, nói mớ, nhưng cậu không biết mình có nên tránh ngực hắn ra hay không.

Cho đến nay, cậu không dám nhìn thẳng trái tim cũng như sự quan tâm của hắn, mong muốn thoát đi. Chưa từng nghĩ tới là hắn thật lòng đối xử với cậu, cực kỳ dễ dàng bị tổn thương, nhưng có lẽ là hắn làm cậu thương tích đầy mình rồi.

Xem như là đang trong giấc mơ, cậu còn phải giãy giụa sao? Hoặc là dịu dàng đối đãi với hắn như vậy, định ngày mai tỉnh lại lặng lẽ rời đi.

Nhớ tới bộ dạng hắn chán chường như vậy, Chí Mẫn có chút không nhẫn tâm rời đi.

Cứ như vậy đi, yên lặng ở bên cạnh hăn đợi đến ngày mai, ngày mai cậu sẽ lặng lẽ rời đi.

Nghĩ như vậy, Chí Mẫn từ từ tiến vào giấc mơ đẹp, ngọt ngòa ngủ. Giống như lúc ở trong lòng hắn đặc biệt an tâm.......

Ngày hôm sau, Kim Tại Hưởng tỉnh lại trước, khi hắn thấy bóng dáng nhỏ nằm trong ngực, đầu tiên là sửng sốt, hoàn toàn không hiểu tình huống thế nào. Hắn nhớ hôm qua hắn uống rất nhiều rượu, nhưng cũng không có tìm cậu không phải sao?

Chẳng lẽ hôm qua không phải giấc mơ.

Nhìn cậu ngọt ngào ngủ, hắn tuyệt không muốn quấy rầy cậu tỉnh giấc, cứ nhìn cậu như vậy. Nếu như có một ngày tỉnh dậy người đầu tiên hắn nhìn thấy là cậu, thật là tốt biết bao?

Cho đến nửa giờ sau, Chí Mẫn mới tỉnh lại, nhìn hoàn cảnh xa lạ, thần trí lập tức chưa ổn định, chỉ chốc lát sau mới nhớ tới hôm qua đến nhà Kim Tại Hưởng.

"Mẫn Mẫn chào buổi sáng!" Đỉnh đầu truyền đến giọng đàn ông khàn khàn, cắt đứt suy nghĩ của cậu.

"Anh.......em.......Chỗ này!" Trong đầu Chí Mẫn trống rỗng, không biết nói gì cho phải, vội vàng lật người một cái, rơi trên đất. Kim Tại Hưởng không kịp đỡ cậu, làm cậu mới tỉnh lại liền té trên mặt đất rồi.

Kim Tại Hưởng vội vàng đứng dậy đi đỡ cậu "Té có đau không, có đập đầu vào đâu hay không?"

"Không có, em không đau!" Chí Mẫn có chút kích động, thế nào mới sáng sớm đầu óc liền trống rỗng rồi.

Chí Mẫn không đứng dậy, mà nửa nằm nửa quỳ trên salon, Kim Tại Hưởng ngồi trên ghế salon nhìn cậu, làm cậu khẩn trương đến mức xoắn tay.

Ngày hôm qua rõ ràng nói muốn lặng lẽ rời đi, không nghĩ đến ngủ quên, hắn lại tỉnh trước cậu. Cho nên mới có buổi sáng lung túng như vậy.

"Cái đó, anh......Em về nhà trước. Bái bai!" Cậu muốn hỏi thân thể hắn thế nào, nhưng từ trước cho tới bây giờ cậu đều chưa có quan tâm hắn, hơn nữa đối mặt với gướng mặt hắn, càng không thể quan tâm.

Nói xong Chí Mẫn liền đứng dậy muốn đi.

"Mẫn Mẫn, đợi chút, tại sao tối qua em ở đây?" Không phải cậu nên ở nhà sao?

Tối qua nghe cậu nói chuyện với Mâm Duẫn Kì, hắn giận điên lên, uống rất nhiều rượu, hơn nữa còn vì câu nói của cậu "Cho tới bây cũng không muốn gặp qua hắn". Hắn cảm giác như đột nhiên thế giới của mình sụp xuống, làm cho hắn không có cách nào chịu đựng.......

"Hôm qua anh uống say, Kiều Y gọi điện thoại bảo em tới, thân thể anh có khỏe không?"

Kim Tại Hưởng cho là hắn nghe lầm, Chí Mẫn lại quan tâm thân thể hắn. Đây là giấc mơ ngàn năm có một của hắn.

Cậu chịu xuất hiện bên cạnh hắn, thậm chí lúc hăn say rượu vẫn bên cạnh chăm sóc hắn, đây không phải là một mở đầu tốt sao?

Bây giờ mặc dù có chút nhức đầu, nhưng vào sáng sớm hắn cảm thấy hạnh phúc vô cùng.

"Đầu còn hơi đau, Mẫn Mẫn, tới đây được không?" Cậu đứng cách hắn hơi xa, hắn không thể với tới thân thể cậu.

Chí Mẫn đi tới, có lẽ bởi vì cậu mà tối qua hắn chán chường, cũng có lẽ bởi vì hắn khóc, tóm lại Chí Mẫn bắt đầu mềm lòng với hắn.

Hắn không dang tay ôm cậu vào ngực, chỉ là nhẹ nhàng nắm hai bàn tay nhỏ bé "Mẫn Mẫn, về sau không cần bỏ lại anh một mình đi với người đàn ông khác, được không?"

"Em......Thật xin lỗi!"

"Anh không đứng dậy nổi, anh muốn em bảo đảm, còn nữa, về sau cũng đừng nói "Cho tới bây giờ cũng không muốn gặp qua anh, như vậy anh sẽ rất đau lòng." Đây là lần thứ hai Kim Tại Hưởng nói ra những điều trong lòng với cậu, lần đầu tiên là lúc thổ lộ với cậu, khi đó cậu sợ đến choáng váng.......

"Thật xin lỗi!"

"Không sao, anh chỉ cần em thu lại câu nói làm tổn thương người kia, về sau chúng ta vẫn là vợ chồng chưa cưới, anh không xin em bây giờ có thể yêu anh, chỉ cần em không đẩy anh ra xa là được rồi." Hắn yêu rất chân thành, hèn mọn đến muốn hướng nàng như ăn xin.

Không phải hắn không để ý cuộc đối thoại của cậu với Mẫn Duẫn Kì ngày hôm qua, nhưng đó là chiến tranh giữa hắn và Mân Duẫn Kì, hắn sẽ không trách Chí Mẫn. Hắn sẽ từ từ tính sổ với Mẫn Duẫn Kì.

"Được rồi, thời gian không còn sớm nữa, anh đưa em đi học!"

"A, đúng rồi, hôm nay em còn phải đi học......" Vừa nhắc tới đi học, Chí Mẫn mới nhớ tới cậu một đêm không về nhà, nhất định ba mẹ sẽ rất lo lắng.

Lúc Kim Tại Hưởng đưa Chí Mẫn về nhà vừa đúng lúc ba mẹ Mẫn muốn đi ra ngoài, thấy Kim Tại Hưởng đưa Chí Mẫn về nhà, mẹ Mẫn thật ra vẫn còn nhiều bất mãn, nhưng lại không thể phát tác trước mặt Chí Mẫn.

Bọn họ biết có lẽ ngày hôm qua đã xảy ra chuyện cấm kỵ, nhưng cũng chỉ có thể cắn răng nuốt vào trong bụng.

Con trai vì bọn họ mà khổ sở như vậy, làm sao bọn họ có thể mắng cậu chứ?

Nghĩ tới nghĩ lui, Phác Kiến Quốc nghĩ hôm nay nên ngả bài với Kim Tại Hưởng. Mặc dù công việc của Nam Cảng còn chưa chuẩn bị xong, nhưng con trai chịu khổ như vậy, ông không chịu được nữa.

"Tổng giám đốc Kim, tôi có chuyện muốn bàn với cậu một chút!"

"Được, tôi đưa Chí Mẫn đi học rồi sẽ đến công ty chú." Kim Tại Hưởng cũng có chút chuyện muốn tìm ông.

"Vậy đến phòng làm việc của cậu đi!"

"Cũng được!"

Trong phòng làm việc tổng giám đốc công ty Kim Thị.

Mặc dù Kim Thị đã trải qua phong ba trên thị trường chứng khoán, nhưng dù gì cũng là tập đoàn Châu Á có tiếng, hơn nữa Kim Tại Hưởng có nhiều mánh khóe, chuyện rất nhanh liền lắng xuống. Hai công ty con ở Anh đã khôi phục lại hoạt động bình thường.

Lúc này Kim Tại Hưởng cùng Phác Kiến Quốc ngồi với nhau, nhớ tới bữa tiệc đính hôn ngày đó, hai người đặt ra quyết định.

Quả nhiên thương trường vĩnh viễn không có kẻ thù, cũng vĩnh viễn không có bạn. Hai người đều là những người lăn lộn trên thương trường đã lâu, đối với điểm này thấm sâu trong người.

"Không biết tổng giám đốc Phác tìm tôi có việc gì?" Kim Tại Hưởng mở miệng trước.

"Tổng giám đốc Kim giống như cũng có chuyện muốn nói với tôi, vậy tổng giám đốc Kim nói trước đi."

"Nếu như vậy, tôi sẽ nói thẳng. Nghe nói gần đây Nam Cảng đang muốn hợp tác với Rayne, tổng giám đốc Phác muốn sang thị trường Anh sao?"

"Không sai, tôi đang có ý như vậy, hơn nữa đang tiến hành, chỉ còn ký hợp đồng nữa mà thôi."

"Có mấy lời không xuôi tai, nhưng đứng ở góc độ Chí Mẫn, tôi là con rể tương lai của ngài, những lời này có lẽ sẽ đắc tội ngài, chẳng qua là tôi muốn khuyên vài câu, Rayne không phải là miếng thịt dễ ăn như vậy. Tình trạng Nam Cảng bây giờ giống như hổ lột da. Tổng giám đốc Phác, ngài nên suy nghĩ rồi hãy quyết định."

"Tổng giám đốc Kim quá lo rồi, tôi quyết định như vậy tự nhiên sẽ có tính toán của riêng mình." Phác Kiến Quốc trăm phần trăm tin tưởng Mẫn Duẫn, ngược lại cảm thấy lời khuyên của Kim Tại Hưởng chẳng mấy tốt đẹp.

"Đã như vậy, tôi cũng không muốn nói thêm gì nữa."

"Thật ra thì muốn nói chuyện khác với ngài, hôn sự của tôi cùng Mẫn Mẫn, tôi nghĩ, dù sao đã quyết định cưới, kết hôn là chuyện sớm hay muộn, không bằng chúng ta quyết định thời gian để xử lý việc này thì sao?"

"Cái này......."

"Dĩ nhiên chuyện liên quan đến cả cuộc đời, tôi sẽ bàn với Mẫn Mẫn......."

"Tổng giám đốc Kim không giấu gì cậu, lần này tôi đến, là có hai chuyện muốn nói với cậu." Phác Kiến Quốc vẫn còn chút cứng ngắc, Kim Tại Hưởng còn chưa nói hết lời liền bị cắt đứt, vừa nghe đến hôn sự của Tiểu Mẫn, Phác Kiến Quốc cũng không vui cho lắm.

"Tôi muốn ngừng hẳn quan hệ hợp tác với Kim Thị!"

"Ngừng hẳn quan hệ hợp tác? Tôi không rõ ý tứ của tổng giám đốc Phác!" Kim Tại Hưởng quả nhiên là không hiểu, hai nhà hợp tác đem lại lợi nhuận hàng trăm triệu cho công ty Nam Cảng, nếu như ngưng hẳn quan hệ hợp tác, ý tứ như thế nào, không cần phải nói, Phác Kiến Quốc cũng biết lợi hại của quan hệ.

Ba năm nay Kim Thị đã như cốt tủy của Nam Cảng, nếu như không có Kim Thị, Nam Cảng rất khó sống. Xem như bây giờ hợp tác thành công với Rayne, lợi nhuận nửa năm sau mới có thể có, thời gian nửa năm đó, ai sẽ ủng hộ Nam Cảng?

Phác Kiến Quốc buôn bán nhiều năm như vậy, ông ấy không thể nào không nghĩ tới. Chẳng lẽ trên tay ông ấy có rất nhiều tiền, hoặc là sau lưng có người nâng đỡ.

"Tôi biết đây là một quyết định mạo hiểm, nhưng tôi đã quyết định, tổn thất sau khi phá bỏ hợp đồng sẽ do công ty Nam Cảng chịu, điều này xin tổng giám đốc Kim yên tâm."

"Cái tôi lo lắng không phải cái này, mà là......."

"Tổng giám đốc Kim không cần nhiều lời, tôi đã quyết định rồi."

"Ngài......." Trong mắt Kim Tại Hưởng lạnh lùng, hợp tác hai năm, hắn vẫn cho rằng Phác Kiến Quốc là một thương nhân thông minh nhưng tại sao ông ấy lại có quyết định như vậy? Nếu không làm được Nam Cảng sẽ phải đóng cửa.

Không cần Kim Tại Hưởng suy đoán, bởi vì Phác Kiến Quốc đã nói tiếp.

"Một chuyện khác là tôi muốn hủy bỏ hôn sự giữa cậu và Chí Mẫn."

"Ngài nói gì?" Kim Tại Hưởng bị lời nói của ông làm cho hoảng sợ, ông ấy muốn hủy hôn.

Có phải sai lầm chỗ nào rồi hay không, sáng sớm hôm nay hắn còn cảm giác mình vô cùng hạnh phúc, bởi vì có Chí Mẫn bên cạnh cho đến khi trời sáng. Nhưng tại sao hạnh phúc chỉ kéo dài hai giờ liền biến mất?

"Tổng giám đốc Kim không nghe lầm, tôi đến đây với mục đích khác là hủy bỏ hôn sự của hai người." Phác Kiến Quốc thấy hắn cau chân mày, sắc mặt lạnh nhu băng, nhưng thâm làm ba, ông nhất định phải bảo vệ được con trai mình, không để cho cậu phải chịu tổn thương.

"Tổng giám đốc Phác, tôi không hiểu đây là có ý gì." Vừa muốn hủy bỏ hợp tác, lại muốn từ hôn, ông ấy thực sự muốn thoát khỏi hắn sao?

Kim Tại Hưởng biết ông ấy rất yêu gia đình, tưởng rằng ông ấy có thể vì Nam Cảng mà làm tất cả, ít nhất cũng không đến cực đoan như vậy, xem ra là hắn đoán sai sự yêu thương của Phác Kiến Quốc đối với con trai. Ông ấy thà bị tán gia bại sản, cũng không bằng lòng gả con trai cho người đàn ông mà cậu không yêu.......

Tiểu Mẫn có một người cha yêu thương cậu, Kim Tại Hưởng rất vui vẻ, có lẽ nghĩ ở một góc độ khác, lại cảm thấy Phác Kiến Quốc là rắc rối lớn rất khó giải quyết.

"Lúc trước tôi bị một số việc che mờ mắt, hiện tại tôi đã biết rõ, cho nên quyết định hủy bỏ hôn sự, chỉ đơn giản như vậy. Có một số việc tôi không muốn nói rõ ràng, tránh làm ảnh hưởng đến hòa khí." Phác Kiến Quốc nghiêm túc như cũ.

"Tổng giám đốc Phác có gì hiểu lầm......." Sáng sớm hôm nay hắn còn đang trong hạnh phúc, nghĩ tới Chí Mẫn bắt đầu có chút tốt với hắn, rốt cuộc quan tâm hắn, đây hẳn là một bắt đầu tốt. Hắn không cho phép xảy ra chuyện không hay.......

"Tổng giám đốc Kim không cần nhiều lời, chuyện tôi đã quyết định, qua một tháng nữa, tôi sẽ cho thông báo với giới báo chí." Bởi vì tuần trước vừa mới đính hôn, nếu như bây giờ liền từ hôn thì không tốt. Cho nên Phác Kiến Quốc mới nói một tháng nữa sẽ công bố.

"Vậy tổng giám đốc Kim, tôi đi trước!" Nói xong Phác Kiến Quốc đứng dậy muốn đi.

Kim Tại Hưởng nhìn mặt ông mặt đầy hắc tuyến, cũng không có ý ngăn cản, đứng dậy tiễn cũng không.

Chuyện này càng ngày càng khó giải quyết, mặc dù công ty Nam Cảng ngừng hẳn quan hệ hợp tác công ty cũng không bị ảnh hưởng gì, hắn chỉ nghĩ đến Chí Mẫn. Nếu như ngừng hẳn quan hệ hợp tác, tổn that lớn nhất chính là Nam Cảng, hơn nữa Nam Cảng còn phải bồi thường tất cả chi phí, không chỉ dừng lại ở tổn thất của Kim Thị, còn có tổn thất về khách hàng lớn. Đó chính là một số lượng kinh người. Hơn phân nửa mạng của Nam Cảng.

Cứ như vậy, Nam Cảng gặp chuyện không may, đến lúc đó Chí Mẫn sẽ đổ mọi trách nhiệm lên người hắn.

Tiểu Mẫn vừa mới bắt đầu quan tâm hắn, đối đãi với hắn khá hơn một chút, hắn không muốn trong lúc mấu chốt này gặp chuyện không may.

Kế sách hiện giờ, chỉ có thể khiến cho Nam Cảng thuận lợi ký hợp đồng với Rayne.

Kim Tại Hưởng đứng dậy, gọi điện thoại cho ngài Terry ở Anh, đơn giản chỉ nói chuyện mấy câu sau đó cúp điện thoại.

Suy nghĩ một chút lại gọi một cuộc điện thoại khác "Phổ Thụy, cô đang ở đâu? Về nước giúp tôi làm một chuyện.......Tôi muốn cô giúp tôi điều tra Sultana một chút.......Đúng......."

Kim Tại Hưởng đã sớm hoài nghi Sultana, chỉ là gần đây có quá nhiều chuyện. Tối hôm qua thấy cô ta xuất hiện cùng Mân Duẫn Kì, hai người giống như rất thân.

Còn có lần trả giá trước, văn kiện cơ mật bị mất, cuối cùng rơi vào tay Rayne, điều này không khỏi làm hắn liên tưởng đến Sultana.

Phân phó xong mọi chuyện, Kim Tại Hưởng đi tới cửa sổ sát đất, ngắm nhìn phong cảnh ở xa, lại bắt đầu dòng suy nghĩ. Đột nhiên, hắn nhìn một chỗ dưới lầu, chỉ thấy Phác Kiến Quốc mới từ phòng hắn đi ra cùng Sultana, cùng đi vào quán cà phê đối diện công ty.......

-------  

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top