CHAP 27: Thật như vậy sao ?
----------
Nhìn thân thể trong ngực bởi vì kích động mà phản kháng, lòng Kim Tại Hưởng giống như bị dao nhọn cắm vào, đau đến không thể thở được. Cậu rất quan tâm đến vấn đề tuổi tác......
"Không liên quan đến anh!" Chí Mẫn quay đầu lại nói với hắn.
"Chẳng lẽ em quên công ty Nam Cảng với tình trạng của ba em sao?" Kim Tại Hưởng khẽ cười, chỉ chạm nhẹ qua gò má cậu.
"......."
"Anh chỉ muốn em với các bạn trai học cùng lớp giữ khoảng cách nhất định mà thôi!" Trước mắt hắn chỉ có thể đưa ra yêu cầu như vậy đối với cậu, về phần lòng của cậu ở nơi nào, lúc nào thì có thể thuộc về hắn, thì đó chính là chuyện của tương lai.
"Vậy có phải nếu tôi giữ khoảng cách với bọn họ anh sẽ bỏ qua cho tôi?"
"Ừ!"
"Tôi có thể tin tưởng anh?"
"Anh nói được làm được, chỉ cần em làm được những chuyện này, anh đảm bảo Nam Cảng sẽ không có việc gì." Giọng nói của Kim Tại Hưởng đem theo nhiều dụ dỗ, đối với em gái của mình chưa bao giờ dịu dàng như vậy.
Chí Mẫn còn quá nhỏ, hắn không hy vọng quan hệ của hai người đi quá xa. Nếu như có thể, sẽ có ngày cậu yêu hắn. Nhưng bởi vì tuổi của cậu quá trẻ, bên cạnh luôn có nhiều người cùng khác phái vây quanh, tâm tình chưa ổn định, khó tránh cậu sẽ rung động trước những chàng trai ưu tú.
Cho nên, trước khi cậu lớn lên, tuyệt đối không thể để cậu động lòng đối với bất cứ người con trai nào
Mân Duẫn Kì là ngoại lệ, hắn biết Chí Mẫn trước Kim Tại Hưởng, cho nên hắn xui xẻo bị cầm chân ở nước ngoài.
Ánh mắt Chí Mẫn hiện lên vẻ nghi ngờ, nhưng cậu không có lựa chọn khác.
Bạn tốt của cậu ở trường cũng chỉ có Ngô Soái với Tiểu Cương, cậu không hiểu sao Kim Tại Hưởng lại muốn làm như vậy, giữ khoảng cách với Ngô Soái và Tiểu Cương, cậu không thể làm được. Nhưng suy nghĩ lại một chút, dù sao mình ở trường chơi với ai Kim Tại Hưởng cũng sẽ không biết, chỉ cần không đi chung khi rời khỏi trường là được.
Sau khi tính toán, Chí Mẫn đáp ứng yêu cầu của Kim Tại Hưởng.Khẽ hôn lên trán Chí Mẫn, Kim Tại Hưởng đứng dậy cầm áo khoác muốn đi về. Mặc dù muốn ở bên cậu rất nhiều nhưng thời gian cũng không còn sớm nữa.
"Ba mẹ em cũng sắp về, anh về đây." Hắn cũng không sợ Chí Mẫn đem chuyện hôm nay nói cho ba mẹ, bởi vì cậu sợ ba mẹ lo lắng, giống như lần trước mẹ Chí Mẫn phát hiện điều gì, Mẫn Mẫn cũng không nói.
Nếu như cậu nói ra, đến lúc đó giúp cho hắn giảm đi rất nhiều phiền toái, mà hắn cũng không cần ở trước mặt Chí Mẫn phải giả bộ trăm phương ngàn kế.
Kim Tại Hưởng đi rồi, còn lưu lại Chí Mẫn bất an trong phòng .Chờ đến lúc lắng xuống, Chí Mẫn mới bắt đầu sợ. Thì ra mình vừa mới trải qua sinh tử như vậy, nếu như vừa rồi không đáp ứng Kim Tại Hưởng, Nam Cảng sẽ như thế nào, ba sẽ như thế nào? Cậu sẽ như thế nào?
Vừa nghĩ tới, trong đầu liền nổi lên một số thắc mắc, Kim Tại Hưởng thật là quá đáng sợ.
Về sau mình sẽ như thế nào? Thoát được rồi trốn tránh mãi sao?
Mơ màng trở về phòng, cả đêm Chí Mẫn sẽ không ngủ được.
Ngày hôm sau theo ba mẹ đi ra ngoài cũng không có tinh thần, hoàn toàn mất đi nhiệt tình của ngày hôm qua.
Buổi tối trở về nhận được điện thoại của Kiều Y, lại nghĩ tới Kim Tại Hưởng. Chí Mẫn không biết, hai năm trong tương lai, người đàn ông uy hiếp mình kia lại trở thành ác mộng của mình.
Mà đối với Kiều Y, cậu không biết đối xử với cô ấy như thế nào, cô ấy là bạn tốt nhất của mình, nhưng Kim Tại Hưởng cũng là người đàn ông mình sợ nhất.......Nói cũng kỳ lạ, một tuần liền không gặp Ngô Soái, bình thường ngày nào hắn cũng đến nhà cậu trình diện hoặc là đi đến chỗ Cát Phàm.
Cho đến thứ hai đi học, Ngô Soái mới xuất hiện.
Chỉ là hôm nay mọi người hình như cũng thay đổi, không giống như bình thường sau giờ học liền kêu la rùm beng.
Chí Mẫn không có tâm trạng đọc sách, trong giờ học đều nằm gục trên bàn, bởi vì bình thường có quan hệ tốt, giáo viên thấy cậu nằm ngủ không nghe giảng, ngược lại quan tâm cậu sợ cậu bị bệnh.
Ngô Soái thì ngược lại, cũng nằm gục xuống bàn, nhưng bởi vì bình thường thành tích không tốt, liền bị giáo viên gọi tên mấy lần.
Trong bốn người chỉ có Kiều Y là bình thường.
"Chí Mẫn, Ngô Soái rốt cuộc hai người làm sao vậy? tại sao lại không có sức sống như vậy?"
Ngày hôm qua Chí Mẫn đi hoạt động từ thiện, hôm nay nên linh hoạt theo sát cậu kể chuyện ngày hôm qua như thế nào mới đúng. Mà Ngô Soái, biết hắn lâu như vậy, lần đầu tiên nhìn thấy hắn không có sức sống như vậy. Cậu cảm thấy lo lắng cho hắn.
Ngô Soái khoát khoát tay, liếc nhìn Chí Mẫn, lại nằm xuống bàn. Vị trí của hai người vuông góc với nhau, Chí Mẫn ờ hàng trước, Ngô Soái ở phía sau.
Chí Mẫn giương mắt nhìn Kiều Y, quay đầu lại nhìn Ngô Soái một chút, đứng dậy thu dọn sách vở, tự mình đi đến phòng thí nghiệm, chuẩn bị lên lớp.
"Ai.......Chí......." Kiều Y tưởng Chí Mẫn không thèm quan tâm đến lời nói của mình, trong lòng không giải thích được, Chí Mẫn bị làm sao? Giống như giận mình.......
"Kiều Y, bạn......." Thấy Chí Mẫn đi, Ngô Soái đứng dậy ngăn Kiều Y lại, mà bộ dáng của hắn giống như biết cái gì.
"Ngô Soái, rốt cuộc là thế nào? Bạn nói mình biết!"
"Bạn đừng hỏi, qua một thời gian ngắn, đợi bạn ấy điều chỉnh tốt tâm tình sẽ nói với chúng ta."
Kiều Y nghi ngờ nhìn nam sinh ngăn cản trước mình, hai người đồng thời như vậy, hai người kia chẳng lẽ đồng thời xảy ra chuyện gì? Hoặc là.......Quan hệ của hai người xảy ra chuyện gì rồi?
Kiều Y chỉ có thể nghĩ như vậy, bình thường quan hệ của hai người rất tốt, thời gian trước Ngô Soái giới thiệu Chí Mẫn cho Cát Phàm, tám phần là Ngô Soái làm mai không thành nên cãi vả.
Thế nhưng có liên quan gì đến mình, tại sao Chí Mẫn lại giận mình?
"Cái gì gọi là đợi bạn ấy điều chỉnh tốt tâm tình lại nói, bạn ấy không nói với mình, vậy bạn nói đi? Như vậy là bạn tốt của mình sao?" Kiều Y có chút giận rồi, Chí Mẫn có chuyện nhưng không nói cho cô biết, mà Ngô Soái lại biết.......Nghĩ lại quan hệ của cô với Chí Mẫn lúc trước, họ là bạn tốt không có gì giấu diếm lẫn nhau, khi nào tới nghỉ lễ hay kết thúc nghỉ lễ đều là ở cùng nhau, nhưng bây giờ thì sao, kể từ khi Ngô Soái xuất hiện, Duy Y với Ngô Soái hình như tốt hơn bản thân mình với Chí Mẫn.......Nghĩ tới đây Kiều Y bắt đầu thấy ghen tỵ!
"Thật ra thì mình cũng không biết xảy ra chuyện gì!"
"Gạt người, rõ ràng bạn biết!"
"Mình thật sự không biết, tin hay không tùy bạn, mình đi học đây!"
"Bạn......." Kiều Y bực vô cùng, lại chỉ có thể nhìn chằm chằm Ngô Soái đi ra phòng học.
"Kiều Y, thôi để ngày mai hỏi đi, xem bộ dáng của bọn họ, cũng không thể hỏi được gì." Tiểu Cương ở một bên an ủi, vô luận bộ dáng như thế nào, hắn cũng sẽ đứng bên cạnh Kiều Y, dù Kiều Y có thích mình hay không.
"Không được, hôm nay nhất mình phải hỏi được!" Nói xong Kiều Y cũng dọn sách vở đi đến phòng thí nghiệm.
Chỉ là khi tới phòng thí nghiệm Chí Mẫn cũng không có ở đây, hỏi giáo viên mới biết, thì ra là cậu xin giáo viên nghỉ vì bị bệnh.
Gọi điện thoại cậu cũng không nhận, lần này làm Kiều Y lo lắng chết rồi.
Chưa từng thấy Chí Mẫn như vậy.......
------------
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top