Chương 21

Prem thường ngày đều đem bữa trưa đến cho Boun sau đó cùng ở lại công ty với anh. Người trong công ty biết cậu ngày càng nhiều. Lâu lâu cậu còn ngồi nói chuyện với họ. Cũng như mọi ngày, Prem đang ngồi ăn cơm trưa cùng với anh. "Xin lỗi vì đã quấy rầy hai người đang dùng cơm, đây là những thứ mà ngài cần." Thư kí bước vào cung kính nói, cô đặt một chiếc hộp nhung hình chữ nhật lên bàn.

"Được rồi, ra ngoài đi." Boun lạnh nhạt nói. Sau đó đưa chiếc hộp cho cậu. Prem buông đũa xuống, tò mò hỏi "Là gì vậy?"

"Mở ra đi."

Prem mở chiếc hộp ra. Bên trong là một sợi dây chuyền bạch kim lấp lánh, mặt giây chuyền đính viên đá sapphire xanh được gọt giũa thành hình mặt trăng cùng chiếc nhẫn bạch kim, cũng được đính đá sapphire. Prem say mê nhìn, thật là món trang sức quý báu, chắc hẳn nó cũng không ít tiền.

"Để anh đeo cho em." Boun mỉm cười, anh đưa tay lấy sợi dậy chuyền ra nói.

"Ưm..không được đâu." – Cậu vội nói.

Boun nhíu mày nhìn cậu "Tại sao?"

"Sao anh lại tặng cho em món quà đắt tiền như vậy?"

"Vì em là vợ anh!" Anh tỉnh bơ trả lời, cậu vì câu nói của anh mà hai bên má ửng hồng. Boun bật cười, nhéo nhẹ má cậu, không hiểu sao mỗi lần thấy mặt cậu đỏ lên lại rất muốn nhéo một cái. "Quà anh tặng không được từ chối." Anh đưa tay đeo cho cậu, sợi dây bạch kim nằm gọn trên cổ cậu, thật đẹp. "Còn nữa chiếc lắc này em phải luôn mang theo. Mất hai thứ kia được nhưng tuyệt đối không được làm mất cái lắc này biết chưa." Prem khó hiểu nhìn anh, chiếc lắc này làm bằng bạch kim. Xung quanh gắn ngôi sao, và những cái chuông bé nhỏ rất hợp với sợi dây chuyền cùng chiếc nhẫn. "Cảm ơn anh!"

"Được rồi, ăn cơm tiếp đi " Anh mỉm cười, gắp thức ăn cho cậu.

Vẫn như mọi khi, ăn xong thì cậu ở lại cùng anh, cậu ngồi trên sofa mân mê chiếc lắc... cho đến khi anh cùng cậu về nhà...

Một buổi chiều ngày giữa đông, khi mọi vật bao quanh một màu trắng. Tuyết rơi khắp sân, Prem ở trong phòng thử quần áo. Cậu lựa qua lựa lại rất nhiều.

"Cậu chủ, cậu thử bộ vest đi." Người giúp việc đưa cho cậu bộ vest màu xám nhạt và sơ mi trắng mặc ở trong. Prem cầm lấy mặc thử "Hi...bộ này được đó. Cảm ơn chị." Cậu cười tươi nói.

"A...không có chi ạ." Người giúp việc bối rối trả lời. Thật không ngờ cậu chủ lại thân thiện như vậy.

Ít phút sau, Prem bước ra, mái tóc được vuốt nhẹ, cặp mắt đen láy to tròn. Trên cổ là sợi dây sapphire lấp lánh. Boun đang ngồi trên sofa dưới sảnh chờ cậu, phát hiện ra cậu đang từ từ đi xuống, anh đứng lên, đưa tay ra đón cậu. Anh mặc bộ Âu phục màu đen lịch lãm, mái tóc được chải chuốt gọn gàng. Đôi lông mày rậm, cặp mắt màu hổ phách sắc bén hút hồn, cái mũi cao, chỉ khi nhìn thấy cậu, đôi môi ấy lại nhếch lên tạo thành một đường cong hoàn mĩ. Prem vì vẻ đẹp ấy mà bị hút hồn, đứng ngây người. Hằng ngày cậu luôn thấy anh chỉnh tề và phong độ như vậy, nhưng không hiểu vì sao hôm nay lại đặc biệt mê người đến vậy. Boun nhìn dáng vẻ của cậu, anh liền bật cười, để lộ hàm răng trắng đều "Đi nào, bà xã."

Vì hai tiếng "bà xã" của anh mà khiến cho khuôn mặt cậu đỏ ửng, không biết phải làm sao. Boun kéo cậu lại rù rì nói "Da mặt em thật mỏng.

"Hứ..." Cậu bặm môi trừng mắt nhìn anh. Lững thững đi theo. Anh cầm chiếc áo khoác lông cừu khoác cho cậu, sau đó lên xe ra khỏi cổng.

"Boun, anh lại mới mua xe sao?" Prem thắc mắc hỏi, chiếc xe này cậu chưa thấy bao giờ.

"Không phải, anh mua lâu rồi, bây giờ mới lấy ra đi." Boun vừa lái xe vừa trả lời.

"Hửm...anh...rốt cuộc cuộc có bao nhiêu xe vậy?"

"Không biết, anh cũng không nhớ."  Anh nhếch miệng cười, đưa mắt nhìn cậu.

"Hả? Anh có sở thích sưu tầm xe quý hiếm sao?"

"Haha...chắc vậy."

Prem nhíu mày khó hiểu nhìn anh. Chiếc siêu xe vi vu trong gió sau đó dừng ở nhà hàng "Noble" - Đây là nhà hàng của nhà Ohm nắm giữ. Mọi người đều ngước nhìn siêu xe Huracan LP610-4 màu vàng được sản xuất bên Ý, đáng giá hàng tỉ USD. Với thiết kế độc đáo đậm chất thể thao, công nghệ tiên tiến, khả năng vận hành năng động và linh hoạt.

Từ trong xe bước ra là một người đàn ông ngũ quan tinh tế, dáng vẻ cao ngạo và phi thường, cùng cậu con trai hệt như thiên sứ bước ra theo sau. Mọi ánh mắt đều dừng lại trên người của Prem và Boun, thật đẹp đôi. Prem khoác tay anh đi vào trong, cánh cửa ghỗ cao to mở ra, mọi người trong nhà hàng đều hướng mắt về phía cánh cửa. Đó chẳng phải là chủ tịch tập đoàn Noppanut sao? Còn cậu trai xinh đẹp kế bên là ai vậy???

"Boun, Prem đến rồi sao? Mọi người đang chờ đấy." Ohm từ xa đi đến.

"Chà...hôm nay em còn lộng lẫy hơn mọi ngày đó Prem." Ohm cười tươi nhìn cậu.

"Cảm ơn anh!" Prem híp mắt nói.

"Boun, lên phát biểu kìa." Yacht đi tới cùng Santa

"Được, canh chừng Prem dùm tôi." Boun lạnh nhạt nói.

"Không cần...tại sao lại canh chừng em?"

"Nghe lời anh, đừng đi lung tung "  Anh dịu dàng xoa đầu cậu.

"Vâng..." Cậu khó hiểu nhìn anh. Cuối cùng cũng phải vâng lời.

Boun bước lên bục, để cậu lại cùng Santa, Ohm và Yacht. Prem bắt đầu tìm kiếm món ngon để thưởng thức, vì vốn dĩ cậu đến đây để ăn mà... Cậu vừa ăn vừa nghe Boun phát biểu. " Xin chào, tôi là Boun Noppanut, chủ tịch tập đoàn Noppanut, đây là tiệc mừng 10 năm thành lập tập đoàn này. Cảm ơn mọi người đã đến đây."

Tiếng pháo tay tràn ngập, cậu ở đằng xa nhìn anh, hôm nay anh còn oai hơn mọi khi nữa. Ánh mắt của cậu vô tình chạm với đôi mắt của anh, có chút bối rối, hai gò má cậu ửng hồng. "Còn một việc nữa, đây...là vợ tôi." Boun đưa tay về phía của cậu, Prem đang cầm chiếc bánh chocolate liền giật mình, xém chút nữa là rơi xuống đất. Santa đặt tay cậu khoác lên tay anh, từ từ tiến tới chỗ Boun. Prem sợ hãi nói nhỏ "Anh...làm gì vậy?"

"Đưa em cho cậu ta." Santa cười tươi nói. Anh đẩy cậu lên phía trước, bàn tay nhỏ bé nắm lấy tay của Boun có chút ngượng ngùng. "Cậu ấy tên Prem." Thanh âm trầm thấp vang lên. Mọi người trong đây đều kinh ngạc, thật không ngờ anh đã có vợ, họ không biết đám cưới của hai người diễn ra khi nào, chỉ số ít người trong đây là không kinh ngạc vì họ đã biết trước. Prem cúi đầu chào, cậu cố gắng tươi tắn nói "Tôi là Prem...xin chào mọi người."

Tiếng vô tay cùng tiếng cười lại vang lên. Anh ôm ngang eo cậu bước xuống bục. "Sao vậy?"

"Anh đó...làm em muốn đứng tim." Prem cảm thán nói, bây giờ tim cậu còn đập rất mạnh.

"Haha...chỉ là do em nhìn anh nên anh mới nhớ tới mục đích lần này thôi." Boun bật cười. Prem chu môi bất mãn, cái miệng bé xinh không ngừng lầm bầm "Sau này không nhìn anh nữa ... Sẽ không bao giờ nhìn."

"Em cứ thử đi, em mà không nhìn anh, thì anh cũng không nhìn em. Anh đi nnhìn người con gái khác." Boun vờ mặt lạnh chọc ghẹo cậu. Prem bặm môi ngước mắt nhìn anh "Không được, Anh không được nhìn cô gái khác. Không được. Biết chưa?" Đôi mắt màu hổ phách say đắm nhìn cậu, thì ra cậu cũng biết ghen, lần đầu tiên anh thấy cậu ra lệnh cho anh đấy. Quả thật to gan..

"Được." Anh mỉm cười trả lời.

"Boun...anh nói đi. Tại anh thính lắm sao. Mỗi lần em lầm bầm anh đều nghe rất rõ là sao?" Cậu thắc mắc hỏi. Thật kì lạ nha. Mỗi lần cậu nói nhỏ hay lầm bầm, dù là rất nhỏ anh cũng đoán được. Anh đưa mắt nhìn cậu, vẻ mặt thích thú trả lời "Anh có thể đọc khẩu hình!"

"Sao?" – Cậu trố mắt nhìn anh.

"Hừm...ngoan ngoãn đừng đi lung tung. Anh đưa tay vuốt má cậu, cưng chiều nói.

"Chủ tịch Noppanut, xin chào!" Một vị khách trung niên cầm ly Whisky bước đến.

"Chào!" Boun chào lại ngắn gọn. Prem thấy anh đang tiếp khách liền đi qua bên kia. Từ cánh cửa xuất hiện một người phụ nữ mặc đầm đỏ tiến vào. Cô gái ấy thân hình rất hấp dẫn, cổ áo rẽ sâu để lộ đường cong lả lướt. Đôi lông mày thanh tú, cặp mắt sắc bén, cái mũi cao. Đôi môi được đánh son đỏ. Nhìn cô gái ấy vừa khiêu gợi vừa rất cao ngạo, cô ấy chính là con gái của giám đốc công ty Guun - Kirin, Prem cũng chẳng để ý, chỉ cắm cúi ăn.

"Chào cậu" – Chợt một tiếng gọi phát ra từ phía sau của cậu. Prem quay đầu lại. Khi phát hiện ra cô gái ấy liền nở nụ cười thân thiện "Chào chị, thư kí Jane."

"Hôm nay cậu thật sự rất đẹp." Thư kí Jane vui vẻ nói.

"Hi..cảm ơn. Chị cũng vậy. Hôm nay nhìn chị thật khác ngày thường. Rất xinh đẹp."

"Cậu quá khen. Phải rồi, đây là bánh mà chủ tịch nhờ tôi đưa cho cậu."

"Vậy sao. Cảm ơn chị."

"Thư ký Jane." Một tiếng nói phát ra cách đó không xa, Jane cúi đầu chào cậu "Xin phép tôi đi trước." Prem cũng cúi đầu chào. Sau đó quay sang thưởng thức cái bánh Kiwi thơm ngon. Tuy rằng anh đang bận nhưng vẫn quan tâm đến cậu, điều này làm cậu rất hạnh phúc.

*Bốp*

"Á..." Một tiếng kêu phát ra. "Đau quá..." Prem ôm đầu nói. Vừa nãy đột nhiên có người đập vào đầu cậu, khiến cho miếng bánh chư kịp bỏ vào miệng đã rơi xuống sàn.

"Nè, sao cậu lại đứng trơ trơ ở đó hả." Giọng nói đanh đá phát ra.

"Là do cô đi mà không nhìn đường mà." Prem tức tối nói. Rõ ràng là cô gái này có lỗi trước vậy mà còn hét toáng lên. "Gì hả? Cậu..." Kirin vốn định sẽ chửi Prem nhưng cặp mắt liếc thấy sợi dây chuyền trên cổ cậu cùng chiếc nhẫn liền ngưng lại, tức giận nói "Sợi dây chuyền này...cậu lấy ở đâu?"

"Ở đâu là sao? Là Boun tặng tôi" Prem nhíu mày trả lời.

"Sao?" Sợi dây chuyền do cô thiết kế, chết tiệt, Boun anh kêu cô làm nhanh để rồi tặng không cho người khác. "Đưa trả lại cho tôi."

"Sợi dây chuyền này là của tôi mà."

"Của cậu? huh...Tôi nói cho cậu biết, sợi dây chuyền cùng chiếc nhẫn này là do tôi thiết kế, chưa kịp tung ra thị trường, Boun bắt tôi phải hoàn thành nó trong vòng hai ngày, vậy mà lại đem tặng không cho cậu! Mau trả lại cho tôi." Kirin hừ lạnh. Cô ta rít từng tiếng. Prem nhìn cậu ta không khỏi kinh ngạc.

"Là do cô hợp tác với anh ấy, thì anh ấy có quyền nói cô làm mẫu thử chứ!"

"Im đi, mau đưa sợi dây chuyền đây." Kirin hét lên. Mọi người trong nhà hàng vì tiếng hét mà quay sang nhìn. Santa, Ohm, Yacht và Boun cũng kinh ngạc quay sang phía tiếng hét phát ra, chỉ thấy cậu đang bị bắt nạt. Boun vội chạy lại. Kirin vốn định đưa tay giật sợi dây chuyền nhưng rất nhanh, một bàn tay rắn chắc kéo Prem lùi lại.

"Chậc...là con gái sao lại hung dữ như vậy?"

Prem quay đầu lại nhìn. Cậu vô cùng kinh ngạc khi thấy người con trai ấy, cậu lắp bắp nói "Ne...New..." New cúi xuống nhìn cậu, vui vẻ nói "Đã lâu không gặp!". Anh là anh trai của Prem, tuy không cùng huyết thống nhưng từ nhỏ hai người đã xem nhau như anh em ruột. Mười mấy năm nay anh sống bên Anh. Ngay cả tin tức cũng không có, vậy mà bây giờ anh lại ở đây. Anh...đã biết hết mọi chuyện. Prem lo lắng nhìn New. Cậu đang sợ...vô cùng sợ chính cậu sẽ nhận những lời oán trách, mỉa mai của New.

New Warut: 26 tuổi con cả của nhà Warut, từ nhỏ đã ngang bướng cao ngạo, và hay bốc đồng với ông Pond nên khi lên 12 tuổi đã sang Anh du học và từ đó sinh sống ở bên Anh. Là tổng giám đốc công ty tài chính CNA. Một người rất nguy hiểm....

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top