Chương 10: Đam mê kì lạ
Thưởng thức xong bữa trưa tại một
hàng ăn bình dân, hắn gọi điện cho
quản gia để đưa Na Eun về.
-Phiền chú đưa Ne Eun về nhà
giúp cháu nhé! – Hắn bế đứa bé
trên tay rồi trao cho quản gia – Chắc tại nó mệt quá nên ngủ thiếp đi mất rồi.
-Được rồi, cậu cứ yên tâm! – Quản
gia cười, đỡ lấy đứa bé. Rồi ông đặt
Na Eun nằm ở phía băng ghế sau.
Trước khi quản gia lái xe đi, hắn dặn dò thêm:
-Nhờ chú mang luôn cặp sách của
cháu và Seob đến trường luôn!
Cảm ơn chú!
Quản gia gật đầu, lái xe chầm chậm
về nhà để không đánh thức Na Eun dậy.
Sau khi bóng chiếc xe đã khuất hẳn
khỏi tầm nhìn, nó và hắn đi dạo trên vỉa hè của con đường vắng. Bỗng nhiên, đôi chân nó dừng lại ở một hiệu sách quen thuộc.
-Vào đây! – Nó kéo tay hắn vào trong hiệu sách đó.
Đây là một cửa tiệm được bày trí
không quá sang trọng, nó nhỏ thôi.
Gian chính kê ba, bốn kệ sách đã
được người bán phân loại rõ ràng
mục nào ra mục đó với các tấm biển Truyện tình yêu, Tiểu thuyết, Sách giáo khoa, Từ Điển,…v …v. Trên tường được trang trí bằng những bức tranh nói về Lịch Sử hay thậm chí là những nét vẽ kì lạ, non nớt của những em nhỏ đam mê hội họa ở Cung văn hóa Thiếu nhi. Ngoài cửa chính là quầy tính tiền cùng rất nhiều cuốn tạp trí Thời trang dành cho các bạn trẻ thời nay.
-Oh! Yo Seob đó hả cháu! – Bà chủ
hiệu sách kêu lên rất ngạc nhiên –
Cháu lớn nhanh quá!
-Dạ! – Nó gãi đầu – Cũng có cao
được thêm vài mi-li-mét nữa thôi
chứ đâu có nhiều ạ!
-Ủa? Ai đây cháu? – Thốt lên từng
lời, bà chủ trố mắt.
-Bạn cháu ạ! – Hắn đang định trả lời thì nó nhanh nhảu bịp miệng hắn lại, không cho nói một câu. Làm hắn bực tức vô cùng.
“Bạn cái gì mà bạn? Chồng thế này
mà bảo là bạn à!”
-Ừ! Trông đẹp trai thế! – Bà chủ xuýt xoa, mắt bắt đầu lóe lên những tia lấp lánh – Giới thiệu cho con nhỏ nhà cô đi!
-Dạ? – Mắt nó nhìn bà chủ không
khác gì mắt ốc nhồi – Cháu cho luôn đấy! Thôi, để cháu đi xem vài cuốn truyện đẫ nha cô!
Nó chạy vút đi, để mặc lại hắn bị bà chủ hiệu sách hỏi han này nọ, xem tiêu chuẩn mẫu con gái như nào, có người yêu chưa,…v …v.
Ngón tay thon nhỏ của nó khẽ lướt
trên từng quyển truyện dày cộp.
-Bạn cũng thích truyện ma à? – Một
cô bé khoảng tầm tuổi nó hỏi.
-Ừ! Bạn đọc truyện “Báo Mộng” của
Người Khăn Trắng rồi chứ? Kẻ thủ ác khá tinh vi trong việc giấu xác bằng cách bọc lớp thạch cao và biến nó thành những bức tượng tuyệt mĩ! Khá hay đó! – Nó nói một hồi về một cuốn truyện kinh dị ngắn.
Có lẽ mọi người không biết chứ thực ra thì truyện ma và kinh dị là sở thích của nó. Nó thích cái cảm giác rùng rợn đó, tuyệt vời. Có thể nói như thế nào nhỉ? Nó hay vẽ vời
những thứ kiên quan đến máu me,
xác chết.
-Bạn có vẻ thích máu me nhỉ? – Cô
bạn kia hỏi nó, chất giọng có xen lẫn phần tò mò.
-Có lẽ! – Nó trả lời ngắn gọn, mân
mê một cuốn truyện kinh dị trong
tay.
Đi về phía cuối chiếc kệ đặt những
cuốn Truyện kinh dị là một khoảng
không gian khá rộng. Ngoài ra còn có một số băng đĩa hoạt hình, phim dài tập…v …v. Cũng như sách, nó lại tìm đến những đĩa phim kinh dị, phim ma với cảm giác hứng thú vô cùng.
-3 giờ sáng sao? – Nó đọc thành
tiếng nhan đề của một chiếc đĩa
DVD – Nghe cũng ổn đó chứ! Hình
lại nhiều máu và ma với quỷ! Được
rồi, mình sẽ chọn chiếc đĩa này!
Từ ngoài cửa của hiệu sách, một
đám du côn gồm cả gái lẫn trai tổng thế là năm người bức vào và đi thẳng đến chỗ kệ băng đĩa. Thấy nó đang cầm chiếc đĩa DVD mà mình muốn chọn, một con bé khá kênh kiệu lên tiếng.
-Ê mày, đưa tao cái đĩa DVD đó!
-Sao tôi phải đưa cho cô chứ? – Nó
cười khẩy một cái, đưa ánh mắt sắc
sảo nhìn cả đám du côn. Nhất là con nhỏ mà nó không bao giờ quên
mặt khi đã đánh nó.
Nhận ra nó chính là con nhỏ mà
hôm nọ bị Hara đánh, con bé nhếch mép và lướt qua nhìn bộ đồ
của nó, gồm áo trắng, quần bò đen và đôi giày đen trong khá hiền lành.
-Thì ra là mày sao? Ăn mặc như này
mà cũng đòi… Đưa tao cái đĩa mau!
– Con bé kia trợn mắt, giọng nói thì
như chỉ trực muốn hét lên – Mày
thích ăn đòn hả? Nếu lần đó không
có thằng bé Dong Woon gì đó thì mày đã không còn giữ lại cái nhan sắc xấu xí này rồi!
Nó cười lớn, khinh bỉ con nhỏ:
-Thôi đi, đừng làm trò cười cho thiên hạ chứ!
-Mày! – Cứng họng, con nhỏ chỉ
thẳng tay vào mặt nó, gân xanh đã
nổi hết trên trán tỏ rõ vẻ tức giận.
Đôi mắt nó nhìn qua cô bạn cùng
tuổi vừa xã giao, mỉm cười hiền:
-Bạn nên thanh toán những cuốn
cần mua và tránh xa chỗ này ra nhé!
Sẽ không hay nếu như bạn có bị làm sao đâu!
Nãy giờ nép vào một góc nhìn bọn
du côn với ánh mắt sợ sệt khiếp đảm bởi những hình xăm, những vết sẹo còn lại trên cánh tay, cô bạn hiểu lời và chạy ra quầy thanh toán.
-Giờ mày muốn đánh nhau phải
không? – Một đứa con trai lên tiếng
– Đồ rác rưởi!
Nó lắc đầu trong sự bình thản:
-Có lẽ là không đâu! Trừ trường hợp bắt buộc thôi!
Một thằng khác tiến lên và cầm lấy
bàn tay nó, nắm chặt như muốn bóp nát. Với một cú lên gối nhanh như chớp mà nó làm thằng đó chảy máu mũi vừa nhận lấy một cú đánh của một thằng con trai.
-Không gian ở đây rất thoáng! – Nhìn bốn đứa còn lại, nó đưa tay lên bẻ nghe rắc rắc – Lên hết đi chứ!
Binh!
Bốp!
Một loạt những tiếng động xảy ra
liên tiếp, hắn đứng đó mà chứng
kiến hết. Đầu tiên định xuống bảo
vệ cho nó nhưng bị bà chủ hiệu
sách ngăn lại và nói:
-Nó biết phải làm gì mà!
Mấy đứa du côn đã bị nó hạ rất gọn, nhưng nó bị xước một vết ở cánh tay phải khi bị một đứa rút dao đâm lén nhưng may mắn nên nó đã tránh được kịp thời. Cả lũ cuống cuồng kéo nhau chạy khỏi cửa hàng sách đó, không dám quay đầu lại.
“Đồ rác rưởi sao? Cần xem lại!”
-Woa!
Tiếng hắn thốt lên có vẻ rất ngạc
nhiên.
-Làm sao? – Nó thấy tự tin lắm vì
thể nào mà hắn chẳng khen tài
đánh nhau của nó.
-Sao cưng giỏi thế? – Hắn tiếp tục
há hốc mồm.
-Hố hố! – Cười mãn nguyện, nó xua
tay – Có gì đâu mà!
Hắn nghiêng đầu, nói rõ:
-Cưng giỏi quá trời luôn!
OMG!
Mặt nó cứng đờ, trên môi là một nụ cười méo mó khó tả.
Bốp!
Giáng một cú thật đau vào đầu hắn
mà nó thấy vẫn rát là tức. hắn thì
ôm đầu kêu oai oái.
-Á! Đau quá! Sao cưng đánh anh hả?
-Cái đồ dâm dê, đê tiên! Cái đồ biến thái! Mấy ngày qua ở cùng nhà với anh là tôi còn bỏ qua đó! Đừng nghĩ tôi dễ dãi mà nói gì cũng được à nha! – Phun ra một tràng rất lưu loát, nó dường như đang trút giận lên hắn.
Vẫn trong tình trạng ôm cái đầu như bị búa bổ, hắn hỏi:
-Sao đánh nhau siêu thế?
-Hồi Trung học tôi cũng từng là đầu
gấu, bây giờ thì vẫn là giang hồ
nhưng đang trong tình trạng Rửa Tay Gác Kiếm để học đã! – Nó trả lời, với lấy chiếc hộp cứu thương trên kệ, mang ra chiếc băng cá nhân để băng vết thương lại.
-Anh cứ nghĩ là cưng hiền lắm cơ! –
Hắn chu mỏ nói.
-Còn nhiều thứ anh không hiểu được đâu! – Nó vừa băng xong, nói nhẹ.
Sau khi ra khỏi tiệm sách, nó đã mua một đĩa DVD phim kinh dị và một số những bức tranh máu me về ma.
-Sao toàn mua đồ kinh tởm thế? –
Khẽ cau mặt lại, hắn chỉ chỉ vào
đống đồ trên tay nó.
-Kệ tôi! – Nó bĩu môi, không quan
tâm.
Hắn cũng không nói gì nữa mà cả
hai cứ lặng lẽ bức đi trong cái nắng
oi của buổi trưa hè.
Còn nhiều thứ anh không hiểu được đâu…
Câu nói của nó lại làm hắn phải suy
nghĩ. Rốt cuộc, nó là con người như
thế nào?
-Anhđịnh đưa em đi đâu vậy Dong Woon? – Nó tròn xoe mắt, không hiểu nơi này là đâu.
Anh họ nó đành lắc đầu ngán ngầm với cậu em bị bệnh mù đường này thôi:
-Em thực sự không biết đây là đâu
hay sao?
Nó cố gắng nhìn xung quanh căn
phòng khá rộng màu trắng, có một
chiếc gương to với những phòng khá nhỏ được ngăn cách nhau. Nói thực ra thì nó bị bệnh mù đường thì làm sao đi ra ngoài đường và biết đến mấy cái chỗ kì lạ này được chứ?
Đầu nó lắc qua lắc lại, nhìn Dong Woon chờ đợi câu trả lời.
-Đây là phòng thay đồ nam của trường đó! – Dong Woon cho nó quay người lại và nhìn lên cái biển bào màu xanh được treo trên cửa ra vào – Bộ em chưa vào đây bao giờ sao?
-Dạ! – Nó cúi đầu, có lẽ là thấy
thương cho chính bản thân mình –
Vì em bị bệnh mù đường nên từ khi anh đi đâu biệt tăm mất tích nên em cũng không còn ai giúp đỡ ngoài ba và mẹ, nhưng ba và mẹ thì chỉ có thể giúp em ở nhà thôi! Em không muốn làm phiền lòng hai người nên không cần ba mẹ giúp khi ở trường!
Mỗi ngày thấy các bạn rủ nhau đi
đâu thì em lại thấy buồn lắm! Tại
sao ông trời lại cho em căn bệnh
này vậy anh?
Nước mắt nó lã chã rơi, làm ướt
nhèm cả khuôn mặt.
-Em đừng như thế! – Nhẹ lau những giọt nước mắt kia, Dong Woon an ủi em, cậu
biết là em cậu khổ lắm chứ – Anh biết là anh bỏ đi là không tốt nhưng vì hoàn cảnh gia đình anh thôi em à!
Anh biết bỏ đi là tội nghiệp cho em!
Anh biết em sẽ cảm thấy tự ti khi
không có ai bên cạnh để giúp đỡ
em!
-Anh có biết rằng… – Nó khóc to hơn, nước mắt cũng rơi nhiều hơn – Bọn nhà giàu cùng trường thường hay bắt nạt em, họ khinh bỉ em vì không phân biệt được phương hướng!
Những lần ra chơi, họ túm lấy cổ áo em mà lôi ra bãi đất sau trường để ném đá vào em như một trò chơi, để đánh đập như trút nỗi tức giận của những chuyện khác! Đau lắm anh ạ!
Lúc đó, dường như em không thể
chịu đựng được nữa! Cho dù em có
ngất đi nhưng họ vẫn đánh em! Em
vẫn coi họ là những người bạn, vậy
họ coi em là gì chứ?
-Đồ rác rưởi!
-Mày sinh ra đã bị bệnh mù đường
vậy sống làm gì!
-Mày chỉ đáng làm đồ chơi cho tụi
tao thôi!
-Đánh chết thằng nhỏ đó đi mày!
-Ha ha…!
Những câu nói của đám bạn cùng
trang lứa bỗng hiện lên trong đầu
nó. Rõ ràng từng câu một, không thể nào sai lệch vào đâu. Hình ảnh của đám bạn đó cũng hiện ra…
Dong Woon im lặng không nói gì, chỉ nghe nó nói. Đôi khi muốn cảm nhận nỗi đau của người khác không nhất thiết là qua lời nói mà đơn giản là qua cảm xúc và trái tim. Trông cậu thì có vẻ là kém tuổi nó nhưng cậu lại người
lớn hơn nó nhiều, rất ra dáng là một người anh đích thực.
-Yo Seob! – Một lúc sau, thấy nó
không nói gì nữa, cậu mới lên tiếng –
Đó là lí do tại sao em trở thành đầu gấu thời Trung học?
-Dạ! – Nước mắt nó vẫn rơi, nó gật
đầu – Em chỉ không muốn bị bắt nạt nữa thôi! Em không có đánh các bạn ấy như bọn đầu gấu khác trong trường hay làm đâu!
Mỉm cười hài lòng, cậu quay người,
lấy chiếc túi to đang treo trên mắc
áo, lấy ra bộ đồng phục cho nó, cô
dặn dò:
-Em cao thượng hơn chúng nó đó,
Yo Seob! Anh rất tự hào về em!
Còn bây giờ thì em vào trong phòng kia và thay đồng phục đi, anh đợi!
Đừng khóc nữa em nhé!
-Dạ! – Nó lấy tay lau nước mắt, hệt
như một đứa trẻ. Khi chuẩn bị bước vào trong phòng thay đồ, nó cười lớn
– Anh à, anh vừa cười đó!
Giật bắn mình, Dong Woon bịp miệng lại. Lâu lắm rồi, cậu không cười thì phải?
Đứng dựa vào bức tường ốp gạch
men sáng bóng, cậu nói vọng vào cho nó nghe, chất giọng như vừa nói mà vừa cười:
-Cười với em thì không làm sao đâu!
-Thế sao trước mặt Jun Hyung với
Ki Kwang anh không cười bao giờ thế ạ? –
Nó hỏi, cùng lúc bước ra khỏi phòng thay đồ.
-Không thích thôi em! – Cậu thu dọn bộ quần áo lại cho nó và cất vào trong chiếc túi to lúc nãy – Vào lớp
đi nào! Anh đưa em đi!
Cậu cầm tay nó bước ra khỏi phòng, nó lon ton đi sau. Hai người nói chuyện một lúc lâu, dường như hai người đã xa nhau quá lâu rồi…
“Yo Seob, anh sẽ không bỏ lại em
một lần nữa đâu! Đừng lo em nhé!
Những kẻ làm em tổn thương thì anh sẽ cho chúng nó sống không yên đâu! Kể cả có là Jun Hyung hay con nhỏ Hara đó!”
-Học xong gọi điện cho anh và ngồi
yên trên lớp đợi anh nhé! – Trước khi trở về lớp mình, Dong Woon nói với nó.
-Để làm gì thế ạ? – Mặt nó ngẩn tò
te, bình thường Dong Woon đâu có rảnh rỗi thế này đâu nhỉ?
-Cứ làm đi! – Dong Woon bước đi, bỏ lại mỗi câu nói ngắn gọn…
“Rốt cuộc thì anh ấy định làm gì thế
nhỉ? Càng ngày hình như anh ấy
càng khó hiểu quá!”
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top