Appendix: "Inventory" by Carmen Maria Machado
Đôi lời
Cuối cùng thì mình cũng đã dịch xong Inventory của Carmen Maria Machado.
Mình đã lăm le chuyển ngữ truyện ngắn này từ tầm giữa năm ngoái, khi nhận ra bản thân mắc nợ Machado và những dòng chữ đầy sức nặng của chị quá nhiều, trong quá trình sáng tác fanfic của chính mình. Nhưng rồi một vài rào cản (chủ yếu là về mặt tư tưởng) đã ngăn trở việc mình thực sự ngồi xuống và bắt tay vào dịch nó, cho đến những ngày gần đây, khi mình bất ngờ tìm được một nguồn cảm hứng không rõ từ đâu xuất hiện. Và... chà, đến giờ mình vẫn không tin nổi rằng mình đã thực sự làm được điều này.
Inventory có lẽ là một trong những truyện ngắn kì lạ nhất mình từng đọc. Trong mắt mình, tác phẩm của Machado là một work of queer fiction đích thực - queer cả trong nghĩa strange, curious và trong từ genderqueer. Bối cảnh kì lạ, cách thể hiện kì lạ, và ý nghĩa cũng kì lạ nốt. Thực sự hiểu biết và ngôn từ của mình quá hạn hẹp để có thể giải thích rõ ràng rằng sự kì lạ ấy bắt nguồn từ đâu bên trong câu chuyện này. Chỉ là, truyện ngắn này đã để lại trong lòng mình một ấn tượng vô cùng sâu đậm, và mình tin rằng không chỉ riêng mình cảm thấy như thế.
Việc dịch Inventory cho mình cơ hội đào sâu hơn vào những con chữ của Machado, và nó khiến mình chợt nhận ra ở truyện ngắn này những điều mà trong lần đọc trước đây mình chẳng hề để ý đến. Ví dụ như là, Inventory thực ra không thiếu những khoảnh khắc hài hước, mặc dù bầu không khí bao trùm toàn bộ câu chuyện là bi thương. Hoặc là, cái cách mà không một nhân vật nào trong câu chuyện này có tên, chỉ hiện lên mơ hồ bằng những nét phác ngoại hình: gọng kính tròn, tóc vàng, tóc nâu bồng bềnh, đôi mắt xanh như ngọc, v.v. Hoặc chỉ là một vài tình tiết nhỏ nhặt nhưng lại thú vị vô cùng, như việc nhân vật chính có thể liệt kê ra toàn bộ các loại gia vị trong món phở.
Mình không chắc mọi người có muốn đọc câu chuyện này hay không. Chỉ là mình nghĩ, cũng đáng để chia sẻ nó với mọi người. Như chia sẻ một phần tâm hồn mình thông qua những con chữ vậy. Chúc mọi người nhiều niềm vui.
-----
Cảnh báo
Câu chuyện bạn sắp đọc có nhiều tình tiết liên quan đến quan hệ thể xác; một vài nhân vật có thiên hướng tự hại. Hãy đảm bảo chắc chắn rằng bạn cảm thấy những vấn đề này nằm trong khuôn khổ chấp nhận được của bản thân, trước khi tiếp tục đọc. Mình cảm ơn nhiều.
-----
Danh sách
Carmen Maria Machado, 2013
-----
Một cô gái. Chúng tôi nằm bên nhau trên tấm thảm mốc meo dưới tầng hầm nhà cô. Cha mẹ cô đều ở trên gác; chúng tôi nói với họ rằng hai đứa đang xem Công viên kỷ Jura. "Tớ là bố, còn cậu là mẹ nhé," cô nói. Tôi kéo áo lên, cô cũng làm điều tương tự, và chúng tôi cứ nhìn nhau như vậy. Trái tim tôi rung rinh trong lồng ngực, nhưng đầu vẫn bảng lảng nỗi sợ đám nhện chân dài và việc bố mẹ cô bắt quả tang chúng tôi. Đến tận bây giờ tôi vẫn chưa xem Công viên kỷ Jura lần nào. Có lẽ tôi sẽ chẳng bao giờ có cơ hội làm điều đó nữa, tôi đoán vậy.
Một chàng trai, một cô gái. Đều là bạn của tôi. Chúng tôi ăn trộm rượu hoa quả và lén lút đem vào phòng tôi đánh chén. Trên chiếc giường rộng thênh của tôi, ba đứa cười đùa và trò chuyện và chuyền tay nhau những chai rượu. "Điều tớ thích nhất ở cậu," cô bạn tôi mở lời, "là cách cậu phản ứng với mọi thứ. Những khi ấy trông cậu buồn cười lắm. Kiểu, lúc nào cậu cũng vô cùng nồng nhiệt ấy." Cậu bạn kia gật đầu đồng tình. Cô bạn vùi mặt vào cổ tôi, và lời thầm thì "Như này này," trượt qua da tôi nóng hổi. Tôi bật cười, tâm trạng lo lắng và hào hứng đan quyện vào nhau. Cứ như thể tôi là một cây ghi ta vậy, và ai đó đang vặn những cái khóa đàn, khiến cho những sợi dây của tôi căng hơn một tẹo. Lông mi của hai người họ lướt trên da tôi, hơi thở họ phả vào tai tôi. Tôi rên rỉ, oằn cong người, cảm giác như thể sắp lên đỉnh bao trùm tôi tới vài phút, mặc dù chẳng ai chạm vào tôi cả, kể cả chính tôi.
Hai chàng trai, một cô gái. Một người là bạn trai tôi. Bố mẹ anh vừa mới rời khỏi thị trấn, vậy nên cả bọn kéo tới nhà anh mở tiệc. Chúng tôi uống nước chanh pha với rượu vodka, và anh nói tôi hãy thử hôn cô người yêu của bạn anh xem sao. Chúng tôi ngập ngừng chạm môi nhau, rồi dừng lại. Sau đó đến lượt hai chàng trai âu yếm nhau, và chúng tôi ngồi nhìn họ một lúc lâu, cảm thấy cảnh tượng đó thật tẻ nhạt nhưng hai đứa đều đã say đến mức không thể đứng lên nổi. Cả bọn thiếp đi trong căn phòng ngủ dành cho khách. Khi tôi tỉnh dậy, bàng quang của tôi đã căng cứng. Tôi bước xuống tiền sảnh, và nhận ra rằng đêm qua ai đó đã làm đổ một chai rượu pha nước chanh xuống sàn nhà. Tôi cố gắng dọn sạch đống lộn xộn để lại. Thứ dung dịch ấy ăn mòn cả lớp sơn giả cẩm thạch. Vài tuần sau, mẹ của bạn trai tôi tìm thấy cái quần lót của tôi phía sau giường, giặt sạch nó và đưa nó cho anh mà chẳng nói thêm câu nào. Thật kì quặc, tôi vẫn thường nghĩ về mùi hóa chất tẩy rửa trên cái quần của tôi ngày đó bằng một nỗi hoài niệm mãnh liệt. Mãi sau này, điều duy nhất tôi còn nhớ vẫn chỉ là mùi nước xả vải năm ấy mà thôi.
Một chàng trai. Cao, gầy. Gầy đến mức tôi có thể nhìn thấy cả xương chậu của anh, thứ đối với tôi gợi cảm lạ lùng. Đôi mắt xám. Nụ cười gượng gạo. Tôi đã quen anh được gần một năm, kể từ tháng mười năm trước đó, khi hai đứa gặp nhau ở một bữa tiệc Halloween. (Hôm ấy tôi không trang điểm gì cả; anh thì hóa thành nàng Barbarella.) Chúng tôi uống rượu trong căn hộ của anh. Anh lo lắng và bởi vậy anh mát xa cho tôi. Tôi lo lắng và bởi vậy tôi để anh làm tùy ý. Anh xoa lưng tôi rất lâu. Thế rồi anh nói, "Tay anh mỏi rồi." Tôi đáp, "Vậy à," và quay người về phía anh. Anh hôn tôi, khuôn mặt anh lởm chởm râu. Người anh có mùi men rượu và phảng phất hương nước hoa đắt tiền. Anh nằm trên người tôi và chúng tôi âu yếm nhau một lúc. Mọi thứ bên trong tôi nhói lên, một cách dễ chịu. Anh hỏi rằng liệu anh có thể chạm vào ngực tôi không, và tôi nắm tay đặt lên chỗ đó. Cởi áo ra, tôi tưởng như đang có một giọt nước trượt dọc sống lưng mình. Và tôi nhận ra chúng tôi đang làm việc này, thực sự làm việc này. Tôi và anh cùng lột bỏ hết những lớp vải trên cơ thể. Anh đeo bao cao su và rồi bắt đầu di chuyển vào bên trong tôi. Cảm giác ấy đau đớn hơn bất cứ thứ gì tôi từng trải qua. Anh lên đỉnh, còn tôi thì không. Khi anh rút ra, bao cao su đã dính đầy máu. Anh lột nó ra và vứt nó đi. Mọi thứ trong tôi đập dồn như tiếng trống. Chúng tôi ngủ cùng nhau trên một chiếc giường quá-chật. Anh khăng khăng chở tôi quay lại ký túc xá vào ngày hôm sau. Trong phòng mình, tôi cởi bỏ hết quần áo và quấn mình trong một chiếc khăn tắm. Cơ thể tôi vẫn còn vương mùi anh, mùi của hai đứa khi bên nhau, và tôi muốn điều ấy lần nữa. Tôi cảm thấy khá ổn, giống như một người đàn bà có đời sống riêng tư và việc quan hệ tình dục là một phần trong số đó. Bạn cùng phòng hỏi tôi chuyện đó thế nào, rồi ôm tôi thật chặt.
Một chàng trai. Bạn trai, đúng hơn là vậy. Ghét đeo bao, hỏi tôi có đang dùng thuốc tránh thai không, nhưng rồi vẫn cứ rút ra. Một mớ bùng nhùng kinh khủng.
Một cô gái. Một kiểu bạn-gái-thời-vụ. Bạn đồng học của tôi ở lớp Tổ chức Hệ thống Máy tính. Tóc nâu dài quá lưng. Cô dịu dàng hơn tôi vẫn tưởng. Tôi muốn khẩu giao với cô, nhưng cô lại quá sợ hãi. Lúc chúng tôi ân ái nhau, cô đẩy lưỡi vào miệng tôi và sau khi cô ra về, tôi tự lên đỉnh hai lần trong căn hộ lạnh lẽo chỉ có một mình tôi sống. Hai năm sau đó, chúng tôi làm tình trên khoảng sân thượng rải đầy đá sỏi của công ty tôi. Bốn tầng bên dưới nơi cơ thể hai đứa đang quấn lấy nhau, trước một cái ghế trống không, những chuỗi câu lệnh do tôi viết vẫn đang được trình biên dịch miệt mài xử lý. Sau khi việc đó kết thúc, tôi ngẩng đầu lên và bắt gặp một người đàn ông trong bộ vest đang đứng quan sát chúng tôi từ một tòa cao ốc lân cận, bàn tay luồn bên trong khóa quần.
Một cô gái. Gọng kính tròn, mái tóc đỏ. Chẳng nhớ tôi đã gặp cô thế nào nữa. Chúng tôi làm tình trong cơn phê thuốc, tôi ngủ quên khi bàn tay mình vẫn còn đang ở bên trong cô. Sau ấy chúng tôi thức dậy trước lúc bình minh, và đi bộ xuyên qua thị trấn tới một nhà hàng 24/7. Trời lất phất mưa phùn; khi hai đứa đến nơi, hai đôi bàn chân đi xăng đan mỏng manh đều đã lạnh đến cứng đờ lại. Chúng tôi gọi bánh kếp. Khi hai cốc cà phê đã cạn sạch, chúng tôi đi tìm bồi bàn, chỉ để thấy cô ta đang chăm chú xem bản tin thời sự từ chiếc vô tuyến cũ rích treo cao gần sát trần nhà. Cô cắn chặt môi mình, chiếc bình cà phê nghiêng đi trong tay cô, từng giọt màu nâu nhỏ tong tỏng xuống sàn gỗ. Chúng tôi cùng nhau xem bản tin đó khi hình ảnh cậu phát thanh viên biến mất, thay thế bởi một danh sách dài những triệu chứng của một chủng virus đang lây lan nhanh chóng ở miền bắc bang California. Khi cậu phát thanh viên nọ quay trở lại màn hình vô tuyến, cậu ta nhắc đi nhắc lại rằng các chuyến bay đều đã bị cấm vận, biên giới giữa các bang đều đã bị đóng cửa, và rằng có vẻ như chủng virus này đã được cách ly thành công. Khi cô bồi bàn quay trở lại, trông cô có vẻ xao lãng. Tôi hỏi cô, "Chị có người thân ở đó không?" và cô gật đầu, mắt ngấn lệ. Tôi thấy thật tệ hại vì đã hỏi cô bất cứ điều gì.
Một chàng trai. Tôi gặp anh ở một quán rượu gần nhà. Chúng tôi ân ái với nhau trên chiếc giường của tôi. Người anh có mùi vang, mặc dù thứ anh nốc khi còn ngoài quán là rượu vodka. Hai đứa làm tình, nhưng được nửa chừng thì anh dừng lại. Tôi ôm hôn anh một vài bận nữa. Anh muốn dùng miệng với tôi, nhưng tôi không muốn anh làm vậy. Anh nổi giận và bỏ đi, đóng sầm cánh cửa lại, lực tay mạnh đến mức khiến cái giá đựng gia vị treo trên tường nhà tôi rơi xuống đất vỡ tan tành. Con cún của tôi nhai ngấu nghiến chỗ nhục đậu khấu, và tôi phải bắt nó ăn muối để nó nôn hết chỗ nhục đậu khấu đó ra. Adrenaline chảy rần rật, tôi buộc bản thân lập ra một danh sách toàn bộ những loài động vật tôi từng nuôi trong đời mình - bảy con cả thảy, bao gồm cả hai con cá lia thia đã đánh nhau đến chết chỉ sau một tuần tôi thả chúng vào chung một bể, cái hồi tôi mới lên chín. Và thêm một danh sách tất cả các loại gia vị trong món phở. Đinh hương, quế, đại hồi, mùi, gừng, bạch đậu khấu.
Một chàng trai. Thấp hơn tôi mười lăm phân. Tôi kể với anh rằng trang web mà tôi làm việc đang thua lỗ nhanh chóng bởi chẳng ai muốn đọc về những mẹo chụp ảnh giữa thời buổi dịch bệnh, và rằng tôi vừa mới bị sa thải sáng hôm ấy. Anh trả tiền bữa tối cho tôi. Chúng tôi làm tình bên trong xe của anh bởi vì anh ở chung nhà với vài người bạn còn tôi lúc bấy giờ không thể trở về nhà mình, và anh luồn hai tay vào bên trong áo lót của tôi và đôi tay anh thật hoàn hảo, thật sự là hoàn con mẹ nó hảo, và chúng tôi đổ nhào lên nhau nơi hàng ghế sau chật chội. Lần đầu tiên sau hơn hai tháng, tôi lên đỉnh. Tôi gọi cho anh vào buổi sáng hôm sau, để lại một tin nhắn thoại, nói với anh rằng tôi đã có một buổi tối thật tuyệt vời và rằng tôi muốn gặp anh lần nữa, nhưng anh chẳng bao giờ gọi lại.
Một chàng trai. Làm công việc chân tay nào đó để kiếm sống - tôi không nhớ là việc gì - và có một hình xăm loài trăn siết mồi cùng một dòng chữ tiếng Latin sai chính tả phía sau lưng. Anh khỏe đến mức có thể nhấc bổng tôi lên, làm tình với tôi khi lưng tôi đang áp chặt vào tường, và đó là thứ cảm giác ngây ngất nhất mà tôi từng trải qua. Chúng tôi thậm chí còn làm vỡ một vài khung ảnh treo tường vì việc đó. Anh dùng bàn tay của anh và tôi bấu chặt móng tay mình vào lưng anh và anh hỏi tôi rằng liệu tôi có sẽ lên đỉnh vì anh không. Và tôi nói, "Có, có chứ, em sẽ làm điều đó vì anh, em làm điều đó vì anh."
Một người phụ nữ. Tóc vàng, giọng nói xấc xược, quen tôi thông qua một người bạn chung. Chúng tôi cưới nhau. Đến giờ tôi vẫn không chắc rằng ngày ấy tôi ở bên nàng là bởi tôi muốn điều đó, hay chỉ vì tôi sợ hãi thế giới đang ngày một thu hẹp lại xung quanh mình. Trong vòng chưa đến một năm, cuộc hôn nhân đã trên bờ vực đổ vỡ. Chúng tôi gào thét vào mặt nhau nhiều hơn là làm tình, nhiều hơn cả những lần ngồi xuống nói chuyện tử tế. Thế rồi một đêm nọ, chúng tôi cãi nhau gay gắt đến mức tôi bật khóc. Nàng hỏi tôi có muốn làm tình không, và lột bỏ hết quần áo trước cả khi tôi kịp trả lời. Tôi chỉ muốn đẩy nàng ra ngoài cửa sổ. Chúng tôi làm tình và tôi lại khóc. Khi việc đó kết thúc, trong lúc nàng còn đang tắm rửa, tôi thu dọn đồ đạc, xách va li và lái xe bỏ đi.
Một người đàn ông. Sáu tháng sau đó, trong lúc đầu óc tôi còn đang mịt mờ sau cuộc ly hôn. Tôi gặp anh ở đám tang của người thân cuối cùng mà anh còn lại. Tôi đang đau buồn, anh cũng đang đau buồn. Chúng tôi tìm đến nhau trong căn nhà trống rỗng từng thuộc về gia đình anh trai anh - tất cả đều đã chết - và làm tình ở mọi ngóc ngách có thể, bao gồm cả hành lang nơi tôi không thể oằn cong xương chậu của mình trên sàn gỗ cứng, và tôi thủ dâm cho anh trước cánh tủ quần áo. Trong phòng ngủ, tôi bắt gặp hình ảnh phản chiếu của mình trong chiếc gương trang điểm khi tôi đang ngồi lên người anh, ngay trước lúc ánh đèn phụt tắt. Da thịt chúng tôi phản chiếu ánh trăng bàng bạc; khi anh tiến vào bên trong tôi, điều duy nhất anh lặp đi lặp lại chỉ là, "Anh xin lỗi, anh xin lỗi." Anh tự sát một tuần sau đó. Tôi dọn ra khỏi thành phố, xuôi lên phía bắc.
Một người đàn ông. Vẫn là màu mắt xám ngày ấy. Tôi đã chẳng gặp anh suốt bao năm rồi. Anh hỏi tôi đang sống sao, và tôi cẩn thận lựa chọn những điều tôi gợi lại. Tôi không muốn khóc trước mặt người đàn ông đầu tiên của tôi - việc đó có chút gì không được đúng lắm. Anh hỏi rằng tôi đã mất những ai, và tôi đáp, "Mẹ em, cả bạn cùng phòng của em thời đại học." Tôi không nói với anh rằng tôi đã tìm thấy mẹ tôi chết một mình trong nhà, và rằng ba ngày sau đó tôi đã gặp không biết bao nhiêu bác sĩ nhờ họ kiểm tra xem có phải tôi đã nhiễm bệnh hay không, và cũng chẳng kể cho anh về cái cách tôi đã xoay sở trốn thoát khỏi khu cách ly. Anh nói, "Hồi đó, lúc anh gặp em, em còn trẻ quá." Cơ thể anh quen thuộc, và cũng lạ lẫm. Chúng tôi đều đã có nhiều kinh nghiệm hơn. Khi anh rút ra, tôi những tưởng sẽ nhìn thấy máu, nhưng tất nhiên, chẳng còn gì nữa. Suốt những năm tháng ấy, anh đã trở nên đẹp hơn, và cũng thâm trầm hơn. Tôi gần như ngạc nhiên khi bắt gặp mình bật khóc trong bồn tắm. Tôi mở vòi nước để anh không nghe thấy tiếng nức nở của tôi.
Một người phụ nữ. Tóc nâu. Cựu nhân viên của Trung tâm Kiểm soát và Phòng ngừa Dịch bệnh. Tôi gặp chị trong một buổi họp mặt cộng đồng nơi người ta dạy chúng tôi cách tích trữ lương thực và quản lý các đợt bùng phát dịch bệnh trong khu dân cư của chúng tôi. Tôi chưa ngủ với người đàn bà nào kể từ ngày ly hôn vợ tôi, nhưng khi chị vén áo lên, tôi nhận ra rằng tôi đã thèm khát hai bầu ngực, sự ướt át, và một đôi môi mềm dịu biết nhường nào. Chị muốn dùng dương vật giả, và tôi nghe theo. Sau khi làm chuyện đó xong, chị lần ngón tay theo vết hằn dây áo ngực trên da tôi, và thú nhận với tôi rằng việc nghiên cứu chế tạo vắc xin đang rơi vào bế tắc. "Nhưng cái thứ tởm lợm chết tiệt đó chỉ lây lan qua tiếp xúc cơ thể," chị nói thêm. "Giá mà mọi người chịu cách xa với nhau..." Rồi chị im lặng. Chị cuộn tròn người bên cạnh tôi và hai chúng tôi thiếp đi. Khi tôi tỉnh giấc, chị đang tự xử với dương vật giả, và tôi vờ rằng mình vẫn còn ngủ say.
Một người đàn ông. Bên trong căn bếp nhà tôi, anh tự tay làm cho tôi bữa tối. Vườn nhà tôi chẳng còn mấy cọng rau, nhưng anh vẫn tận dụng được những nguyên liệu còn sót lại. Anh cố gắng dùng thìa đút cho tôi ăn, nhưng tôi giật phăng chiếc thìa khỏi tay anh. Thực lòng đồ ăn anh làm cũng không quá tệ. Mất điện lần thứ tư trong tuần, và hai đứa phải ngồi ăn dưới ánh nến. Khung cảnh lãng mạn không chủ đích ấy khiến tôi bực dọc vô cùng. Anh vuốt ve gương mặt tôi khi chúng tôi làm tình và nói rằng tôi thật xinh đẹp, và tôi ngoảnh đầu đi để thoát khỏi những ngón tay của anh. Khi anh làm điều đó thêm lần nữa, tôi bấu chặt lấy cằm anh ấy và bảo anh hãy trật tự. Anh lên đỉnh ngay lập tức. Tôi không nhấc máy khi anh gọi đến, những ngày sau đó. Khi đài phát thanh đưa tin rằng chủng virus bằng cách nào đó đã thâm nhập được vào tiểu bang Nebraska, tôi nhận ra rằng mình phải đi về phía đông. Tôi bỏ lại khu vườn, bỏ lại mảnh đất nơi con chó của tôi được chôn cất, bỏ lại cả chiếc bàn gỗ thông chi chít những bản danh sách tôi đã lập ra để chống lại nỗi lo âu - những loài cây tôi từng gặp qua: phong, mimosa, gụ, dâu tằm, mộc lan, tần bì, đước, sim; những tiểu bang tôi từng sinh sống: Iowa, Indiana, Pennsylvania, Virginia, New York. Tôi dùng số tiền tiết kiệm để thuê một căn nhà nhỏ gần biển. Vài tháng sau, người chủ nhà, vốn sinh sống ở bang Kansas, chẳng còn tới rút số tiền tôi gửi đi nữa.
Hai người phụ nữ. Dân tị nạn từ bang nào đó ở miền tây, lái xe ròng rã hàng tháng trời cho tới khi chiếc xe của họ bị hỏng trên đường, cách căn nhà của tôi khoảng một dặm. Họ gõ cửa nhà tôi, và ở cùng tôi hai tuần lễ sau đó, trong khi vẫn cố gắng khởi động chiếc xe đã hỏng. Một đêm nọ chúng tôi uống rượu và trò chuyện về những khu cách ly. Máy phát điện dừng đột ngột; một trong hai người họ xung phong đi sửa. Người còn lại ngồi xuống bên cạnh tôi và vuốt những ngón tay dọc đùi non của tôi. Chúng tôi thủ dâm cho nhau, rồi chìm vào một cái hôn dài. Máy phát điện đã hoạt động trở lại, điện sáng, và người phụ nữ còn lại cũng quay về. Chúng tôi ngủ chung trên một chiếc giường. Tôi muốn họ ở lại, nhưng họ nói rằng họ đang tìm cách đến Canada, nơi người ta đồn rằng an toàn hơn so với ở đây. Họ mời tôi đi cùng, nhưng tôi đùa rằng tôi đang trấn giữ tiền đồn cuối cùng của nước Mỹ. "Chúng ta đang ở bang nào vậy nhỉ?" một người hỏi, và tôi đáp rằng, "Ở Maine." Họ hôn lên trán tôi và gọi tôi là quan nhiếp chính xứ Maine. Sau khi họ rời đi, tôi chỉ thi thoảng mới dùng đến máy phát điện. Tôi thích dành nhiều thời gian hơn trong bóng tối, giữa những ánh nến. Người chủ cũ của căn nhà này có một chiếc tủ đựng đầy nến bên trong.
Một người đàn ông. Vệ binh Quốc gia. Lần đầu anh xuất hiện trước cửa nhà tôi, tôi tưởng rằng anh đến để đưa tôi đi sơ tán, nhưng hóa ra anh đã bỏ trốn khỏi tiền đồn của mình. Tôi mời anh ở lại một hôm, và anh cảm ơn tôi. Đêm hôm ấy, tôi tỉnh giấc với một con dao đang kề trên cổ và một bàn tay người lạ đặt lên ngực mình. Tôi nói với anh ta rằng tôi không thể quan hệ với anh ta trong tư thế đó. Anh ta để tôi đứng dậy, và tôi xô anh ta vào tủ sách, khiến anh ta bất tỉnh. Tôi kéo cả người anh ta ra bãi biển và đẩy anh ta vào giữa những con sóng. Anh ta hồi tỉnh, phun phì phì chỗ cát trong miệng. Tôi chĩa con dao vào anh ta và bắt anh ta bước đi, và nếu anh ta còn quay lại, tôi sẽ lấy mạng anh ta. Anh ta nghe lời, và tôi nhìn theo cho tới khi anh ta chỉ là một đốm đen trên dải bờ biển xám xịt, và rồi cái đốm đen ấy cũng biến mất. Suốt một năm sau đó, tôi không gặp thêm ai cả.
Một người phụ nữ. Một lãnh tụ tôn giáo, đi cùng với năm mươi môn đệ, tất cả đều mặc đồ trắng. Trong ba ngày, tôi bắt họ ở xa bên ngoài phạm vi căn nhà, và sau khi kiểm tra mắt họ, tôi cho phép họ ở lại. Bọn họ cắm trại xung quanh tôi: trên bãi cỏ, dưới bờ biển. Lãnh tụ nói với tôi rằng bọn họ có đủ nhu yếu phẩm, và chỉ cần một nơi để nghỉ lại. Những chiếc áo choàng chị khoác lên người khiến chị trông chẳng khác nào một phù thủy. Rồi đêm buông. Chị cùng tôi đi chân trần qua những dãy trại, ánh lửa phản chiếu những bóng đen lên gương mặt chị. Chúng tôi đi bộ đến mép nước và tôi chỉ vào bóng tối, về phía hòn đảo nhỏ mà chị không thể thấy được. Chị đan những ngón tay chị vào tay tôi. Tôi pha cho chị một món đồ uống - "Na ná rượu moonshine ấy mà," tôi nói khi đưa cái cốc cho chị - và chúng tôi ngồi vào bàn. Bên ngoài, tôi có thể nghe được tiếng mọi người cười nói, hát ca, tiếng đám trẻ con nô đùa trên sóng. Trông chị có vẻ mệt mỏi. Tôi nhận ra rằng chị trẻ hơn vẻ ngoài, nhưng công việc lãnh đạo đã khiến chị già đi trông thấy. Chị nhấp một ngụm rượu, nhăn mặt trước mùi vị của nó. "Chúng tôi đã đi quá lâu rồi," chị nói. "Cũng từng có suy nghĩ định cư ở đâu đó gần Pennsylvania, nhưng con virus đã đuổi kịp chúng tôi khi chúng tôi tiếp xúc với một nhóm người khác. Mất mười hai giờ để chạy trốn khỏi nó." Chúng tôi hôn nhau thật lâu, và tưởng như tôi có thể nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch ở nơi sâu kín nhất. Chị có vị như khói và mật ong. Nhóm người của chị ở lại chỗ tôi bốn ngày, cho đến khi chị tỉnh dậy sau một giấc mơ và nói rằng chị đã nhận được điềm báo, rằng họ cần phải tiếp tục đi. Chị mời tôi đi cùng. Tôi thử tưởng tượng bản thân ở bên cạnh chị, đám môn đệ theo sau chúng tôi như những đứa trẻ. Tôi từ chối lời mời của chị. Chị để lại cho tôi một món quà - một con thỏ thiếc to bằng ngón tay cái - trên gối của tôi.
Một chàng trai. Có lẽ chưa đầy hai mươi tuổi, mái tóc nâu gợn sóng bồng bềnh. Đã cuốc bộ được khoảng một tháng trời. Trông cậu ta mong manh như mọi chàng trai tuổi đôi mươi khác. Hoàn toàn vô vọng. Khi chúng tôi làm tình, cậu quá thành kính và quá nhẹ nhàng. Sau khi chúng tôi tắm rửa sạch sẽ, tôi cho cậu ăn món súp đóng hộp. Cậu kể cho tôi rằng cậu đã đi bộ xuyên qua Chicago, thực sự xuyên qua nơi ấy, và rằng những ngày này người ta đã chẳng buồn xử lý những cái xác người nữa. Cậu phải nốc cạn một ly mới có thể tiếp tục câu chuyện. "Sau đó thì, tôi cố gắng tránh xa các thành phố, càng xa càng tốt." Tôi hỏi cậu rằng thực sự thì chúng tôi còn cách virus bao xa, và cậu đáp rằng cậu không biết. Thế rồi cậu cố gắng chuyển chủ đề, "Ở đây yên tĩnh quá, chị nhỉ." "Bởi vì không có đường xá," tôi giải thích. "Cũng không có khách du lịch." Cậu khóc rấm rứt, và tôi ôm lấy cậu cho tới khi cậu ngủ thiếp đi. Sáng hôm sau, khi thức dậy, tôi đã chẳng còn thấy cậu đâu nữa.
Một người phụ nữ. Hơn tôi khá nhiều tuổi. Trong khi đợi ba ngày cách ly trôi qua, chị ngồi thiền trên một đụn cát. Khi tôi kiểm tra mắt chị, tôi để ý hai tròng mắt ánh lên màu xanh như ngọc. Mái tóc chị điểm bạc ở hai bên thái dương, cách chị cười khiến trái tim tôi run lên một niềm vui thăm thẳm. Chúng tôi ngồi bên nhau nơi ban công mờ tối, và chầm chậm khám phá từng phần cơ thể nhau. Chị ngồi lên người tôi, và khi chị đặt môi mình lên môi tôi, ánh sáng bên ngoài ô cửa dường như đã bị uốn cong đến mức chẳng thể nhận ra khung cảnh bên ngoài nữa. Chúng tôi uống rượu và tản bộ dọc theo bờ biển, cát ẩm ướt tạo thành những quầng sáng nhạt màu quanh đôi bàn chân của chúng tôi. Chị kể về những đứa trẻ chị từng có trong đời, về những vết thương trên người chị ở tuổi thiếu niên, về cách chị đã phải cho con mèo của chị an tử sau khi chuyển đến một thành phố mới. Tôi kể cho chị nghe về cái ngày tôi tìm thấy mẹ tôi, chuyến đi đầy mạo hiểm xuyên qua Vermont và New Hampshire, về những ngày biển động, về người vợ cũ. "Chuyện gì đã xảy ra vậy?" chị hỏi. "Cuộc hôn nhân đó không thành, vậy thôi," tôi đáp. Tôi kể cho chị nghe về người đàn ông trong căn nhà trống rỗng, cách anh đã khóc, cách những giọt mồ hôi lấp lánh ánh bạc trên người anh và và cả cái cách tôi tưởng như có thể nắm được cả nỗi tuyệt vọng bằng bàn tay mình. Chúng tôi nhớ về những giai điệu quảng cáo trên truyền hình ngày nhỏ, bao gồm cả một hãng kem Ý mà tôi từng đi ăn vào ngày cuối cùng của một mùa hè dài đằng đẵng, nơi tôi thử món kem gelato và ngủ gà ngủ gật trong cái nắng oải. Chẳng thể nhớ nổi lần cuối cùng tôi cười nhiều như vậy là khi nào. Và rồi chị ở lại. Thêm nhiều đoàn người tị nạn tìm đến căn nhà, tìm đến chúng tôi, tiền đồn cuối cùng nơi biên giới, và chúng tôi cho họ ăn và đùa nghịch cùng những đứa trẻ. Chúng tôi trở nên bất cẩn. Vào cái ngày tôi thức dậy và nhận ra rằng bầu không khí trong nhà có gì đó là lạ, tôi biết rằng chuyện đó cuối cùng cũng đã đến. Chị đang ngồi trên đi văng. Nửa đêm hôm trước chị tỉnh giấc và đi pha trà. Nhưng lúc này cốc trà đã đổ nghiêng và vũng nước trên sàn nhà đã lạnh ngắt, và tôi nhận ra những triệu chứng mà tôi đã từng nghe không biết bao lần, qua vô tuyến, qua báo chí, qua những tờ rơi, qua tiếng radio và rồi qua những giọng nói thì thầm bên ánh lửa trại. Da chị tím bầm, tròng mắt vằn vện những tia đỏ ngầu, máu rỉ ra từ kẽ ngón tay. Chẳng có thì giờ để than khóc. Tôi nhìn bóng mình phản chiếu trong gương, thấy tròng mắt vẫn trong veo. Tôi xem lại một lượt những việc cần làm trong ghi chú khẩn cấp, kiểm tra nhu yếu phẩm, rồi gói ghém đồ đạc và chạy ra chiếc xuồng ba lá, chèo ra tới hòn đảo này, nơi tôi đã tích trữ sẵn lương thực kể từ ngày tôi dọn đến căn nhà bên bờ biển kia. Tôi uống nước, dựng lều, rồi bắt đầu viết ra những bản danh sách. Tất cả những thầy cô giáo tôi từng theo học, từ ngày còn ở mầm non. Tất cả những công việc tôi từng làm. Tất cả những ngôi nhà tôi từng trú ngụ. Tất cả những con người tôi từng yêu thương. Tất cả những con người có lẽ đã từng yêu thương tôi. Tuần sau, tôi sẽ tròn ba mươi tuổi. Cát bay vào miệng tôi, bám lên tóc tôi, luồn qua gáy cuốn sổ trong tay tôi, và biển khơi những ngày này đang đục ngầu và xám xịt. Qua tầng tầng sóng vỗ, tôi thoáng thấy ngôi nhà của tôi, một chấm nhỏ xíu trên bờ biển đằng xa. Cơ hồ tôi còn có thể thấy được cả cơn dịch bệnh bừng lên ở phía chân trời, tựa như ánh bình minh vậy. Và tôi nhận ra thế giới vẫn sẽ dấn bước tiếp thôi, ngay cả khi chẳng còn ai trên đời. Có lẽ nó sẽ trôi nhanh hơn một chút.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top