"Thế, cậu không biết dỗ à?"

Taehyung là một thằng nghiện game chính cống, và đó là lý do cậu luôn có mặt hàng giờ tại tiệm net hoặc dành phần nhiều thời gian để ru rú trong phòng ngủ và ôm chiếc điện thoại được chỉnh ánh sáng yếu. Vậy nên, Taehyung không thể sống mà thiếu wifi hay mạng internet được, cậu sẽ chết (không nói quá đâu). Và tất nhiên là, không ai trong nhà có thể chấp nhận được việc mà Taehyung đang làm.

Ly nước sóng sánh dưới ánh đèn điện quang, Taehyung ngồi bó gối cúi gằm mặt xuống đất và thở dài một hơi não nề, cậu lại quên đem kính nữa rồi. Thế nên, việc cậu thấy không rõ và trở nên khó chịu là lẽ đương nhiên, tại sao Taehyung lúc nào cũng vội vàng đến mức quên bẵng thứ quan trọng thế nhỉ? Và hơn hết, đây là lúc Taehyung đang đối mặt với bố cậu. Ông ấy trông có vẻ giận cậu lắm, Taehyung định bụng sẽ đánh tiếng bào chữa nhưng lời chưa kịp thốt đã phải nuốt lại vì bố:

"Bỏ game hoặc ra khỏi nhà!"

Thể nào cũng thế, Taehyung thầm nhủ. Câu nói quen thuộc của bố mỗi khi cậu chơi game quá giờ hoặc thường xuyên ở ngoài đường, hay quá hơn nữa là quầng thâm ở mắt ngày càng đậm vì cậu luôn chạm vào chiếc điện thoại mỗi tối và thức đến khuya muộn. Taehyung nuốt nước bọt và khẽ xoa mũi một cái, nhẹ giọng nói:

"Bằng cách nào mà con có thể bỏ game được?" Và làm sao Taehyung có thể bỏ game được trong khi cậu nghiện nó đến mức không thể ngủ nghê gì? Taehyung xuýt xoa một hồi, sau đó lẩm bẩm về thứ gì đó mà bố cậu chả bao giờ hiểu được. Taehyung thề là cậu đã có ý định bỏ con game ấy rồi nhưng vì một điều gì đó, nó lại tiếp tục thôi thúc Taehyung chạm vào chiếc máy game trông rất oách kia. Và thật thì chỉ còn cách đánh gãy tay cậu mới có thể cứu vãn nổi một bàn thua trông thấy. Taehyung đã từng nghĩ thế, và nó không sai chút nào.

"Thế thì cút khỏi nhà đi." Bố Taehyung đứng dậy và đi lên phòng, ừ thì nói nhẹ nhàng là thế nhưng Taehyung vẫn thấy bố đang căng đét lắm. Cậu xoa tay và chun mũi lại, hai cẳng chân đã bắt đầu tê cứng vì ngồi bó gối quá lâu. Taehyung duỗi thẳng chân và lầm bầm, tại sao cậu lại chọn kiểu ngồi bó gối thay vì ngồi thẳng thốn lại? Thói quen cả thôi, Taehyung nghĩ lúc chơi game cậu nên tập ngồi lại cho đúng cách. Mà, chơi game cũng có chuyện ngồi đúng cách nữa hả? Cậu không biết đấy.

Cánh cửa đánh cạch một cái khiến Taehyung chợt quay đầu lại, và mắt cậu quá mờ để thấy ai đó đang vào nhà mình. Mặc dù vậy, nhưng Taehyung lại đoán chắc đấy là Jimin - chẳng ai khác ngoài cái người đến vào chín giờ tối và rời đi lúc mười hai giờ rạng sáng. Taehyung nhớ, và hầu như chỉ có mình cậu mở cửa cho cậu ta ra ngoài, có lẽ là vì giờ đó chỉ còn Taehyung còn thức (bởi game).

"Cậu nhìn tôi với ánh mắt gì đấy?"

"Chẳng gì cả." Taehyung nhỏ giọng trả lời và quay ngoắt sang nơi khác để ngắm bức tường vôi trắng đã bị bong tróc ra vài chỗ. Cậu định làm ngơ Jimin cứ ra vào nhà mình tự nhiên như thế, và ngày nào cũng vậy. Nếu không vì cô em họ xinh xẻo của Taehyung thì cậu ta chả bao giờ ở đây cả. Và thỉnh thoảng, Taehyung nên đấm vào bản mặt của tên nào đó để hắn nên biết chào hỏi khi vào nhà người khác.

"Thế sao? Bé Cưng của tôi đâu rồi?"

"Ngủ rồi."

Đứa em họ của Taehyung được gọi là Bé Cưng. Và vì lẽ đó, Jimin cũng tập tành gọi con bé bằng cái tên này (trước đó thì gọi bằng tên thật cơ). Hơn nữa, Taehyung có chút khó chịu và ngứa ngáy khi nhìn thấy cảnh tượng Jimin luôn đến nhà mình vào buổi tối muộn, vì những lúc như thế cậu ta sẽ gián đoạn trò chơi của Taehyung, đương nhiên là cậu chẳng thích điều đó tý nào cả.

"Cậu không thể đến sớm hơn được sao? Sáng hay trưa, chiều gì cũng được mà?" Hay khỏi đến luôn cũng được nữa, Taehyung lầm bầm bực bội nhìn về phía Jimin.

"Giờ đấy thì con bé đi học mất rồi còn đâu?" Jimin thản nhiên nói, không tặng cho Taehyung một cái liếc mắt, thong dong làm động tác cởi chiếc áo khoác gió và móc chúng vào khuỷu tay. Chưa cởi đến giày, Jimin lại nghe được giọng nói trầm đặc của Taehyung dồn vào tai mình:

"Còn giờ này thì nó đã ngủ rồi."

"Nếu không thì tôi ngủ cùng con bé là được chứ gì?"

Jimin mặt méo xệch, cậu không thể hiểu vì sao Taehyung lại luôn cố gắng bài xích cậu. Xét lại về vấn đề, Jimin cũng có làm cái gì to tát để mà bị ghét đâu? Chẳng qua là nhờ cậu ấy mở cửa giúp, tiện thể thăm đứa em họ vì bố mẹ con bé bận du hí, thật thì Jimin thấy cậu không sai cái gì cả.

Cởi hẳn đôi giày thể thao chật chội, Jimin nghĩ cậu nên mua một đôi mới cho rộng hơn. Vừa mới bước chân vào nhà, Jimin vẫn thấy Taehyung gán cái nhìn chằm chằm vào mình, chẳng lẽ, lời cậu nói có gì không đúng?

"Gì thế?"

"Con bé ngủ rồi!", đây là lần thứ hai Taehyung nhắc lại vấn đề này, và tiếp theo sẽ là lần thứ n.

"Tôi biết! Thì sao?" Jimin thấy khó hiểu vì Taehyung luôn nhắc mãi về việc này, và đương nhiên Jimin không có lòng kiên nhẫn để nghe Taehyung lòng vòng.

"Cậu không thể ngủ cùng con bé, hiểu chưa?" Taehyung nói, cậu không hài lòng với những điều mà Jimin định làm, tên đáng ghét ấy. Mi mắt của Taehyung đã trở nên mỏi nhừ vì cứ chăm chăm vào Jimin, cậu chớp mắt rồi lại dụi, hít thở thật sâu khi nghe những lời Jimin vừa nói:

"Bé Cưng là em của tôi."

"Cũng là em của tôi."

Được rồi, Taehyung biết cuộc tranh cãi sắp bắt đầu vào thời điểm khuya khoắt như hiện tại. Cậu đứng dậy bỏ đi vào phòng mình, bỏ mặc Jimin ở ngoài để tránh việc cãi vả xảy ra và làm thức giấc cả nhà. Cậu thấy ổn với điều đó, ít nhất là bây giờ. Mở cửa phòng với một tốc độ vũ bão, chạy ù vào con game bày bừa sẵn trước mặt, tâm trạng Taehyung phút chốc đã sáng rỡ. Màn hình hắt thẳng ánh sáng xanh xuống người cậu, lờ đờ đến mệt mỏi.

Taehyung có thể nghe thấy được tiếng đóng cửa từ phía ngoài vọng vào, ngay cuối góc cầu thang, tim cậu đánh thịch mấy cái. Chẳng xa lạ gì tiếng động đó, Taehyung hy vọng rằng Jimin không đánh thức Bé Cưng của cậu.

"Anh Taehyung..." Taehyung bị giật mình bởi tiếng nỉ non của ai đó, vội thả máy game xuống, cậu nhìn ra phía cửa và thấy Bé Cưng đang ôm con gấu bông sẫm màu đứng tựa vào cánh cửa phòng cậu với vị trí ngược sáng. Thừa nhận là không đáng để hù doạ, nhưng Taehyung cảm thấy hoảng hốt thật sự.

"Sao em không ngủ mà lại chạy lên đây?" Dây thần kinh của Taehyung giật tưng tưng, đầu óc cậu trở nên loạn xạ hết cả. Chạm đôi chân vào sàn nhà lạnh ngắt, Taehyung đưa tay, quỳ xuống chân con bé đang mếu máo khóc ngoài cửa. Chẳng mấy khi Bé Cưng lên phòng Taehyung, hơn nữa lại còn lên với tình trạng thậm tệ như thế này, ít nhất trong mắt cậu là như vậy.

"Anh Taehyung, em, em không thấy anh Jimin đâu."

"Vì vậy em mới thức giấc sao?"

"Em... Thường ngày anh Jimin luôn ngủ với em, nhưng hôm nay em không thấy anh ấy đâu hết." Bé Cưng đưa tay quệt nước mắt, thút thít lên xuống làm Taehyung bắt đầu cuống quýt, thật thì tiếng đóng cửa lúc nãy chẳng phải của Jimin đi vào mà là của Bé Cưng đi ra? Taehyung thầm chửi bới Jimin, tên chết tiệt ấy.

"Anh Taehyung ngủ với em nhé?" Taehyung nhỏ giọng hỏi, nán lại một chút dỗ dành đứa nhỏ. Tay cậu nhẹ nhàng đưa lên má Bé Cưng rồi mỉm cười: "Ngày mai anh Jimin sẽ đến."

"Vâng..."

Thế là đi tong một ván game.
Nhưng Taehyung nghĩ, em của cậu là quan trọng hơn hết.

-

Taehyung nhấn nhá bàn tay, không biết có nên gọi cho Jimin hay không. Về cơ bản, cậu nên gọi cho Jimin để cần định hình kịp những gì cậu ta vừa làm. May mắn là Taehyung đã thành công ru ngủ Bé Cưng, nếu không thì cậu sẽ mắng Jimin xối xả một trận. Mặc dù lỗi sai cũng là nằm ở Taehyung vì đã không ngờ tới việc tối nào Jimin ở lại ru ngủ con bé, nhưng đừng vì mấy lời đó mà bỏ rơi Bé Cưng thế chứ? Taehyung không tài nào hiểu nổi.

Trong quá trình suy nghĩ, Taehyung đột nhiên ấn nút gọi. Đến cả cậu cũng bất ngờ vì hành động của mình, rồi khi Jimin bắt máy thì cậu sẽ nói những gì? Tay Taehyung nọ đang cầm chiếc điện thoại vang lên một hồi tút, bỗng dưng cứng đờ ra, giương ánh mắt mỏi nhừ chăm chăm vào màn hình đợi người bắt máy. Gió ùa vào khe cửa sổ he hé, Taehyung tự nhiên thấy lạnh.

"Alo?" Là giọng của Jimin.

"Cậu đang ở đâu?" Môi Taehyung bắt đầu run rẩy, hai đôi mắt đã nheo lại khó chịu. Thậm chí giọng nói cũng đã bắt đầu trở nên sắc lẹm. Đến giờ này mới bắt máy, cậu ta đang định đùa hả? Taehyung lẩm bẩm.

"Tôi có việc, sao thế? Bé Cưng bị gì à?"

"Con bé khóc vì cậu."

"Thế, thì sao? Cậu không biết dỗ à?" Giọng nói lanh lảnh của Jimin vang đều bên tai khiến Taehyung muốn đập nát điện thoại, cậu ta nói như thể mọi trách nhiệm đổ vào đầu cậu. Vậy, bắt đầu công cuộc chửi xối xả rồi chứ? Taehyung nhăn mặt định mở miệng thì bị Jimin bên đầu dây tiếp tục chặn họng:

"Hơn nữa, Bé Cưng cũng là em của cậu."

"..."

"Gì? Im rồi hả? Chẳng phải đó là cậu vừa nói sao? Có trách nhiệm chút đi chứ!" Cậu có thể nghe rõ mồn một ý châm chọc của Jimin trong lời nói, đương nhiên, Taehyung chính thức tự vả.

"Tôi biết, tôi đã dỗ Bé Cưng rồi, giờ thì nói tôi nghe cậu đang ở đâu?" Taehyung mở toang cửa sổ với một tay đang áp điện thoại vào tai, cũng nhờ đấy mà cậu nghe được tiếng cười khúc khích phía sân sau, phút chốc trở nên lạnh gáy. Taehyung cười tợn một cái.

"Tôi..."

"Này, đừng nói cậu ở sau nhà tôi đấy nhé?" Ánh mắt nghi ngờ của Taehyung chợt loé vì lấp ló ở đấy là chiếc áo màu sẫm của Jimin từ đâu rục rịch ở sân sau. Khỏi đoán cũng biết là cậu ta nấp ở đấy. Taehyung nhảy qua chiếc cửa sổ thấp chủn, nhào về phía Jimin đang núp sau góc tường, lúc đấy cuộc điện thoại cũng đã sớm tắt.

Taehyung đứng trước mặt Jimin và nhìn thấy mặt cậu chỉ với vài ánh đèn đường hắt vào, cậu có thể thấy đôi tay múp máp của Jimin còn đang cầm chiếc điện thoại và miệng vẫn đang treo lên một nụ cười mỉm. À, ra vậy, cậu ta kiếm cớ chỉnh Taehyung.
Được rồi, cậu thừa nhận là mình sai và những điều này là thích đáng. Taehyung đáng lẽ ra nên chú ý và quan tâm em mình nhiều hơn, và có thể cậu sẽ dành phân nửa thời gian thay vì để chơi game mà lo cho đứa em họ quý báu.

"Taehyung, cậu đang làm gì đấy?" Người Jimin đang chi chít những dấu muỗi đốt, mặc dù ngứa lắm nhưng vẫn nán lại vì con người có quầng thâm ngay hốc mắt đang nhìn vào cậu chằm chằm như người mất hồn.

"Tôi hỏi cậu mới đúng, cậu đang làm gì thế?"

"Tôi đợi cậu mở cửa để về." Jimin thản nhiên nói, mắt không chớp một tý nào. Điều đó khiến Taehyung muốn cười sặc sụa và lăn bò ra đây để thể hiện sự châm biếm của mình.

"Làm sao đây, tôi không muốn cậu về." Trong khi cậu chưa nói với tôi về những điều cậu làm, Taehyung âm thầm nhún vai và giương lên một nụ cười tươi rói dưới ánh đèn đường. Nếu Jimin thừa nhận những việc sai trái (mặc dù không sai cho lắm) đã làm với cậu và Bé Cưng vì đã dám làm con bé khóc, có lẽ Taehyung sẽ mở cổng cho cậu ấy về.

"Làm sao đây, tôi cũng chưa muốn về." Jimin đốp chát lại, chí ít cậu không muốn mình thua Taehyung.

"Thế cậu ở đây làm gì?"

"Được rồi, ngắn gọn là thế này. Tôi chỉ ở đây làm trò với cậu thôi, để cậu hiểu rõ Bé Cưng là em của cả hai. Tôi nghĩ cậu nên quan tâm đến con bé và ngưng lại việc bài xích tôi đi."

Taehyung gật gù như đã hiểu, thậm chí, không cần Jimin nhắc nhở cậu cũng biết mình sai ở chỗ nào, cần làm những gì khi ở trên danh nghĩa một người anh trai. Taehyung hiểu, và không có gì để nói về những điều đó. Nhưng mà: "Bài xích cậu hả?"

"Lúc nào mở cửa cho tôi cậu cũng nhăn nhó mặt mày?" Jimin đảo mắt nói, liếc một cái về phía Taehyung, cái đó không phải ghét thì là gì?

"Hôm nay tôi sẽ không nhăn nhó với cậu nữa."

"Ừ..."

"Vì tôi thích cậu rồi."

Không ghét nữa thì là thích chứ là gì?

"Tôi sẽ đi xin lỗi Bé Cưng." Cả hai đồng loạt thốt lên, sau đó là một tràng cười dài. Cho đến khi chiếc đồng hồ đã điểm mười hai giờ đêm vẫn chưa ngớt.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top