chap 138

Buổi tối ở thành phố lớn này lại tồn tại cái gì đó gọi là giản dị và lãng mạn, con người cho đến cảnh vật xung quanh đều rất thân thiệt dễ gần. Cuộc sống nơi này vào ban đêm trông rất tuyệt vời, đi dạo quanh hồ nước mát lạnh, chạy thuyền ngắm trăng hay đơn giản chỉ cùng nhau ngồi uống một ly trà nóng cũng rất là hạnh phúc. Anh và cậu thay đồ cho buổi tối đầy lãng mạn mà anh đã nói, nhìn hai người đi cạnh nhau không khỏi ganh tỵ.

- Chúng ta sẽ đi đâu?

- Đi thuyền ra ngoài hồ, đồng ý chứ?

- Có thuyền nữa sao?

- Đương nhiên!

Cậu trầm trồ ngạc nhiên không thể tin lời anh nói, ai bảo những lời Kim Taehyung anh nói đều không đáng tin. Hồ nước dành cho du khách tham quan nằm xa chỗ hai người một chút, đi bộ khoảng 10phút liền tới, đúng là cập bờ có nhiều thuyền lớn neo đổ, ngoài xa cũng có vài chiếc thuyền sáng đèn đang thả theo dòng nước, nhìn lãng mạn vô cùng.

- Em không biết còn có cả thuyền nữa!

- Giờ thì có thể cùng anh ra ngoài kia ngắm trăng chứ?

- Được thôi, Kim Tổng đã mời thì em sao có thể từ chối! Ha ha đi thôi!

Anh mỉm cười đưa tay bắt lấy tay cậu đan lại rồi từng bước đi xuống chiếc thuyền sẽ đưa hai người đến nơi lanc mạn ngoài kia, lên trên thuyền rồi mới thấy nó rộng lớn tiện nghi đến nhường nào, bếp ăn phục vụ cũng nằm trong khoang thuyền, ngoài kia mũi lại là khoảng trống mát mẽ để hai người ngồi tâm sự hóng gió cùng nhau. Khoảng một lúc sau, đầu bếp mang thức ăn được đậy kín lên chỗ anh và cậu, lại không nghĩ anh chính là sắp xếp từ trước.

- Đến bây giờ em mới không nghĩ anh là vô tình đưa em đến nơi này!

Cậu ngồi chóng tay thoải mái tận hưởng bầu không khí hơn cả lãng mạn này mà nói bâng vơ khiến ai kiên một chút chột dạ bật cười nhìn cậu.

- Ý em là đi thuyền, hay đến thành phố này?

- Đầu tiên là nơi này, sau đó là những sắp đặt từ trước! Tất cả đều không ngẫu nhiên trùng hợp như vậy, em nói đúng?

Cậu quay sang cười khút khít nhìn anh.

- Chỉ đúng một nửa!

- Là sao?um....

- Ăn trước đi rồi anh sẽ giải thích vì sao!

Anh đút vào miệng cậu trái cherry đỏ mọng mà cậu vẫn hay ăn mỗi khi ở nhà, cậu nhăn mặt nhìn ăn rồi phút chốc chuyển sang đỏ ửng.

- Anh đã nói chúng ta đi đến đây chỉ là vô tình, còn sau đó chính là như em nói!

- Hay thật, khi nào em chẳng biết cơ?

- Em thì có quan tâm gì đến anh mà biết với chẳng biết!

- Sao lại nói em không quan tâm đến anh? Chúng ta vẫn ở cùng nhau kia mà!

- Ở cùng nhau nhưng đôi mắt thì lại không hướng đến anh đấy thôi!

- Ơ hay, giờ là ý gì? Lúc nảy em còn nói anh có gì thì phải nói cho em biết, thế còn không đủ quan tâm?

- Chính là không đủ, anh quá thiệt thòi đi!

- Anh thiệt thòi cái quái gì?

Cậu nhìn anh đầy khó tin.

- Em không biết?.

- Em thấy anh chẳng có gì là thiệt thòi!

- Cuộc sống khó khăn của anh vẫn còn rất dài, mỗi ngày anh đều không muốn về nhà!

- Anh nói cái gì? Kim Taehyung...

- Còn không phải do em hay sao?

Cậu nổi nóng quay hẳn nhìn anh với ánh mắt rất chi là thiện cảm.

- Do..em cái gì? Bây giờ em mới biết suy nghĩ của anh chính là như vậy, đáng chết lắm Kim Taehyung...

- Em còn chưa nghe anh nói xong mà!

- Được, Park Jimin em hôm nay sẽ lấy tư cách là vợ của anh mà lắng nghe Kim Taehyung anh giải thích rõ chuyện này, không là không xong với em đâu!

- Được, anh thật sự có rất nhiều kèm nén mà lâu nay vẫn chưa dám nói với em!

- Tại sao?

Cậu bắt đầu hồi hộp nhìn anh.

- Sợ em sẽ băm anh ra làm trăm mãnh nếu nghe anh nói xong!

- Đang nghiêm túc???

- Không, anh nói giỡn!

- Aaa Kim Taehyung...

- Nghiêm túc, anh bắt đầu nghiêm túc đây!

- Được, em nghe anh nói!

- Haizzz...từ ngày em nghĩ học, anh đã có cảm giác bản thân không gần gũi được với em!

- Tại sao? Em vẫn ở nhà mà, sao lại nói vậy!

- Chính là em ở nhà, ở ngay bên anh nhưng vẫn không gần gũi được nên bản thân mới thấy bất lực, rất không vui trong lòng!

Anh nói đến đây bỗng nhiên mặt trùng xuống, tay anh ôm gối buồn bã nói làm cậu cũng vô cùng nóng lòng lo lắng.

- Anh nói giỡn đúng không? Vô lí, quá vô lí!

- Anh nghiêm túc, tại sao lúc anh nghiêm túc thì em lại không tin anh vậy chứ? Anh thấy mình còn nhiều khuyết điểm quá...

- Không, anh hoàn hảo rồi, đừng nói vậy chứ!

- Có vẻ như thời gian tới anh nên ở lại cty, mỗi tuần đều về nhà thăm em! Nhé???

Anh quay sang cậu xếp chân ngồi đối diện mà thốt lên lời, mặt cậu mỗi chút liền biến sắc chăm chăm nhìn anh.

- Anh đang nghiêm túc sao? Đừng như vậy, tại sao muốn như vậy chứ?

Cậu như khóc ròng nắm lấy tay anh nói, vẻ mặt anh lại vô cùng nghiêm túc nhìn lại cậu khiến cậu càng thêm lo lắng.

- Anh nói giỡn, đừng quá nghiêm túc như vậy chứ vợ!

- Yaaa Kim Taehyung, anh...

Ngay sau khi thấy cậu vợ sắp tức đến bật khóc mà hét lên thì Kim Taehyung anh đã nhanh chóng chặng khuôn miệng xinh xắn ấy lại bằng quả cherry còn trong đĩa anh, tiếp theo đó là một bờ môi ấm áp của anh nối tiếp quả cherry chưa kịp ăn của cậu, đôi mắt to tròn ửng đỏ với giọt nước mắt đã rơi của cậu chạm vào mặt anh nóng hổi, tay anh bắt lấy đôi tay đang đánh lung tung của cậu mà đặt vào ngực mình đến khi không thấy người trong lòng cự quậy.

Môi chạm môi, cánh môi đỏ mọng bị anh khai phá luồn chiếc lưỡi tinh ma vào bên trong tìm lấy vật thể ướt át mà quấn lấy, trái cherry nhanh chóng bị anh cắn đứt rồi đưa sang cho cậu nuốt vào, hai chiếc lưỡi vờn lấy nhau âu yếm mút mát giữa không gian lãng mạn se lạnh, âm thanh ám muội trước mũi tàu day dưa thật lâu chưa dứt, tiếng "chụt chụt" làm người ta đỏ mặt cứ thế hoà vào tiếng nước chảy bên dưới, anh tham lam mút hết vị ngọt tư mật của người trong lòng đến kiệt sức thì mới luyến tiếc rời môi ôm lấy cậu vuốt ve cưng chiều.

- Một giờ không gặp nhau anh liền muốn chạy ngay về nhà ôm em, nếu phải ở cty cả tuần thì anh sẽ mang em trói theo bên mình.

- Lưu manh, có nên gọi anh như vậy?

- Sau khi cục cưng ra đời anh sẽ còn lưu manh hơn bây giờ, thời gian tới anh sẽ còn nhiều thiệt thòi, anh thật sự rất vất vả đó bảo bối...

"............................"


_________________________________
END CHAP 138


Ngủ ngon!!!

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top