Chương 7+8+9


Chương 7

Mặt trời vừa hé, Phác Chí Mẫn khóe mắt khẽ động đậy. Đầu cậu hiện tại đang rất đau. Mở mắt ra, toàn bộ khung cảnh đập vào mắt, tường trắng, rèm cửa sổ trắng, ga trải giường cũng là một màu trắng tinh khiết, bên cạnh cậu còn có người mà cậu ngày đêm tưởng niệm. Đây có phải là mộng cảnh không ? Cậu lắc lắc đầu rồi dụi mắt, không hề mờ đi, không phải là mơ. Nhìn xuống thân mình, áo đã bị cởi ra nằm dưới thảm từ khi nào, cậu nắm chặt chăn, mặt nóng bừng xúc động dùng tay che miệng để không phát ra âm thanh đánh thức hắn.

Thiếu niên trong lòng vô cùng phấn kích, lẽ nào đêm qua hai người...

Hắn không biết thức giấc từ lúc nào nhìn chằm chằm cậu, đem toàn bộ biểu cảm điên cuồng ấy cho vào mắt. Hắn tuy ngoài mặt không nói gì nhưng trong lòng rất kỳ thị đồng tính. Kim Tại Hưởng mặc kệ cậu muốn làm gì đứng dậy bước ra ngoài, không quên quăng cho cậu một câu "Chuẩn bị một chút, tôi đưa cậu về!"

Phác Chí Mẫn nhìn biểu tình lạnh nhạt của hắn. Có phải hay không là chỉ muốn đùa bỡn cậu ? Tâm tình đang bay bổng trên cao của cậu bị một cước đá rơi xuống đất.

Mặc lại áo, cậu đi tới toilet tùy tiện vệ sinh cá nhân một chút,sau đó liền chạy ra khỏi phòng. Căn nhà thực sự rộng lớn, cậu bị lạc từ tầng 3 xuống tầng 1, phòng nào bên ngoài cũng như nhau,cậu lòng vòng tìm chỗ đi nhưng vẫn không biết phải đi lối nào, bất chợt Trương quản gia từ đâu tới, mỉm cười lịch thiệp dẫn đường cho cậu.

Trên đường đi về nhà cậu một câu cũng không dám nói, ánh mắt của hắn khiến cậu lo sợ.Phác Chí Mẫn hít một hơi thật sâu hỏi "Tiên sinh... Anh... Tối qua... Chúng ta..."

"Tối qua không có gì, là do cậu tự uống say tôi không biết nhà cậu nên cho cậu mượn tạm nhà tôi!" Cậu chưa kịp nói xong đã bị hắn ngắt lời, cũng tốt, chuyện khó nói như vậy cậu làm sao có thể nói ra.

"Nhưng sáng nay tôi ... Lúc thức dậy không có mặc..." cậu cúi thấp đầu, tay theo thói quen vò vò vạt áo.

Hắn nhìn cậu qua tấm kính, hắc tuyến bắt đầu nổi lên "Chuyện đó là do cậu tự làm !"

Nói rồi hắn chuyên chú lái xe, còn cậu nhìn sắc mặt hắn mà không dám nói thêm lời nào nữa.

Hắn cho cậu xuống tại trạm xe bus ở gần Kim Thị không nói thêm lời nào liền bỏ đi. Cậu ủ rũ quay về. Toàn thân mệt mỏi. Lần này về nhà chắc chắn bị Phác mẫu thân ngũ mã phanh thây.

Quả nhiên dự đoán không sai, cậu vừa bước vào cửa liền bị Phác mẫu thân đang nấu ăn trong bếp chạy đến dùng đôi đũa đang xào rau tới tấp đánh "Đứa con bất hiếu này, có phải muốn mẹ lo lắng đến chết không! Cả đêm qua không về nhà, nói! Con đi đâu ?"

Phác Chí Mẫn đứng yên chịu trận không dám nói nửa lời. Nhìn bộ dáng cậu như vậy bà càng tức giận hơn, bà nghĩ cậu đã gây ra chuyện lớn nên mới sợ hãi như thế.

May mắn thay Phác phụ thân còn chưa đi làm nhìn thấy liền chạy nhanh ra đỡ lấy chiếc đũa đang tới tấp quất xuống cậu "Có gì từ từ nói !"

Phác Chí Mẫn lúc này mới hoàng hồn, sắc mặt trắng bệt ngã xuống sàn nhà khóc rống.

Chảo thức ăn của Phác mẫu thân đã bị khét, bà chạy nhanh vào trong nhà bếp. Phác phụ thân dìu cậu đến sofa ngồi xuống, nói vài câu rồi ra đi làm. Cậu thiếp đi, đến lúc Phác mẫu thân xong việc quay ra nhìn thấy cậu đã ngủ, trên người đầy lằn đỏ mới cảm thấy lòng đau như cắt, bà lắc đầu tự nói "Đứa trẻ này... Khi nào mới trưởng thành đây ?!"

Cậu đã phát sốt nhưng vẫn ngoan cố trốn Phác mẫu thân ra khỏi nhà như thường lệ,đúng giờ tan tầm chạy đến Kim Thị, nhìn thấy anh từ trong bước ra, trên môi cậu nở một nụ cười thật tươi gọi vài tiếng "Tiên sinh!" sau đó hai mắt nhắm lại toàn thân vô lực ngã xuống đất. Lúc tưởng như thân thể sắp chạm đất thì cậu lại không cảm có cảm giác như có thứ gì đó đỡ lấy cậu, ấm áp, mềm mại.

(Truy phu ???)

Chương 8

Lại một lần nữa sắc trắng tràn ngập, đại não hoạt động, nhớ lại ngày hôm qua là cậu đến Kim Thị gặp hắn rồi ngất xỉu, may mắn được hắn đích thân đem đến bệnh viện.

Câu đầu tiên cậu nghe khi tỉnh lại là "Cậu! Phiền phức!" Là hắn. Cậu thụ sủng nhược kinh nhìn chằm chằm người trước mặt.

"Tiên sinh! Anh... !"

"Đừng gọi tiên sinh nữa! Rắc rối, tôi họ Kim tên Tại Hưởng!" Hắn không thay đổi sắc mặt nói rồi lại trở về bộ dáng lạnh lùng.

Cậu biết được tên hắn vô cùng thích thú liên tục gọi, gọi thỏa thích đến khi hắn bực bội liếc cậu một cái mới bắt đầu giới thiệu về mình "Tôi là Phác Chí Mẫn, em trai chị Phác Lạc Lạc, cấp dưới của anh!"

"Tôi biết!" Kim Tại Hưởng tựa tiếu phi tiếu vòng tay trước ngực ngồi dựa vào ghế.

"Cha mẹ cậu chắc cũng sắp đến rồi! Tôi đi trước!" Hắn đứng dậy chuẩn bị đi thì bị cậu nắm vạt áo vest kéo lại "Tiên sinh...À không ! Kim Tại Hưởng ca, cảm ơn anh!"

Hắn nhìn nhìn vạt áo bị cậu nắm tỏ ý cậu thả tay ra, cậu nhìn bộ dáng này khoảng 20s sau mới hiểu ý, luyến tiếc buông tay, cúi đầu nhỏ giọng nói "Chuyện tôi thích anh, mong anh suy nghĩ! Kim tiên sinh. Nếu anh không muốn tôi sẽ không tới gặp anh nữa, nhất định nấp ở thật xa quan sát anh thôi."

Khóe mắt cậu hồng hồng, nước trong mắt lấp lánh phản chiếu lại ánh đèn, Kim Tại Hưởng nhìn thiếu niên trước mặt này cảm thấy vô cùng phiền phức, nếu hắn từ chối cậu, cậu vẫn từ xa quan sát làm phiền đến tự do của hắn. Chi bằng hiện tại đồng ý cùng cậu một chỗ, từ từ dập tắt thứ tình cảm nhất thời đó của cậu.

Đầu tiên hắn muốn cậu minh bạch tình cảm của mình, xem nó lớn đến đâu"Về nhà suy nghĩ thật kỹ, nếu đã nghĩ kỹ rồi, vẫn muốn cùng tôi có một mối quan hệ thì giờ tan học thứ 2 tuần tới tôi sẽ đến rước cậu, còn không cứ đến Kim Thị báo cho tôi biết! Đi đây!" Kim Tại Hưởng đẩy cửa bước ra ngoài, để lại cậu trầm tư suy nghĩ.

Nếu cậu đi rồi ba mẹ sẽ như thế nào ? Sẽ rất giận đi! Như vậy cậu chính là đứa con bất hiếu rồi! Nhưng cơ hội ở cùng hắn chỉ có một, sau này ổn định rồi quay về giải thích cho cha mẹ hiểu là xong. Nghĩ vậy Phác Chí Mẫn vô cùng an tâm, lúc Phác mẫu thân cùng Phác phụ thân tới có trách móc vài câu cậu vẫn tươi cười lắng nghe không hề thấy khó chịu.

Kim Tại Hưởng xoa xoa thái dương, không hiểu mình bị loại quỷ gì nhập lại có thể cùng cậu thỏa thuận một chuyện vô cùng điên rồ như vậy. Cả ngày hôm nay hắn đã rất mệt mỏi rồi, không muốn suy nghĩ thêm, hắn nới lỏng cà-vạt, săn tay áo lên bắt đầu lái xe tới chỗ có rất nhiều nữ nhân đang chờ hắn.

Còn cậu an tâm chìm vào mộng đẹp, trong mơ còn cười thật tươi, ngày mai của cậu có lẽ sẽ thật vui vẻ.

Chương 9

Kim Tại Hưởng là một đại nam tử hán hông hề nói hai lời, hắn đúng giờ tan học đứng trước cổng trường chờ cậu.

Phác Chí Mẫn xách cặp đi ra, len lỏi vào đám đông mới biết hắn vừa đến được một lúc đã có một đống người hâm mộ.

Tiếng xầm xì to nhỏ bàn tán, những cô nữ sinh mắt chữ A miệng chữ O nhìn hắn, mỹ nam trước mặt này có phải hay không hoa tinh tu luyện thành người.

Phác Chí Mẫn chen mãi mới vào được chỗ hắn đang đứng "Kim tiên sinh!" Cậu đưa tay lên vẫy vẫy với hắn.

Kim Tại Hưởng liếc mắt một cái ý bảo cậu lên xe rồi nói tiếp, cậu hôm nay cũng rất nhanh nhạy nhìn sơ biểu tình của hắn đã hiểu ý (bị liếc riết quen :)) ), lon ton chạy vòng qua ghế lái phụ mở cửa ra ngồi vào.

"Cậu đã suy nghĩ kỹ rồi đúng không ?" Hắn híp mắt lại trông vô cùng nguy hiểm khiến cậu chỉ dám gật đầu chứ không dám lên tiếng.

Sau đó là một hồi trầm mặc. Hôm nay hắn cũng không phải đi làm, Kim Tại Hưởng lái xe thẳng về nhà. Căn nhà cách thành phố không xa nhưng đủ để cảm nhận được chính là hai không gian hoàn toàn khác biệt. Nơi đây trong lành yên tĩnh, không như thành phố đông đúc náo nhiệt.

Phác Chí Mẫn lúc đi còn chưa nói với ba mẹ chuyện này, cậu không biết nên mở lời thế nào nên đã gọi cho Phác Lạc Lạc nhờ giúp đỡ. Cô bên kia điện thoại nghe cậu trình bày suýt làm rơi điện thoại. Cha mẹ làm sao có thể tha thứ chuyện này còn nữa, sếp lớn của cô sao lại có thể thích cậu...

Căn nhà rộng 3.600 m2 cậu đi lòng vòng một chút đã thấy chân mỏi nhừ, thật khâm phục Trương quản gia.

Phòng của cậu được bố trí cạnh phòng hắn (có ý đồ cả) tất cả vật dụng đều màu vàng nhạt cùng màu trắng tinh tế. Cậu cực thích căn phòng mới này.

Phác Chí Mẫn không hề quan tâm cảm nhận của cậu, chỉ qua loa sắp xếp một chút rồi tới thư phòng làm việc, chỉ có mình cậu thật buồn chán。

Phác Chí Mẫn vốn tính cách hiếu động, chạy lòng vòng trong nhà một chút nói chuyện với các vị giúp việc tỷ tỷ liền quen biết, cậu nói luyên thuyên cả buổi không ngừng, Trương quản gia bị cậu nháo đến phải bật cười.

Lúc đầu người trong nhà ai cũng nhìn cậu bằng cặp mắt kỳ lạ, thường ngày Phác Chí Mẫn có đem tình nhân về nhưng toàn là nữ hôm nay lại đưa nam nhân về ? Còn sắp xếp cho cậu một căn phòng ở cạnh phòng hắn.

Nhưng bất quá cậu cũng không đáng ghét như họ nghĩ, gương mặt đáng yêu, thích làm nũng còn có rất lễ phép nữa, không như giọng điệu của mấy nữ nhân kia, vừa đanh đá và tự cao.

Phác mẫu thân chờ mãi ở nhà nhưng không thấy cậu đi học về, bà dự định sẽ lại cho cậu một trận vừa lúc bà định tìm đến trường thì điện thoại reo.

"Alo!"

"Mẹ! Là con, Lạc Lạc đây. Tiểu Mẫn lúc nãy gọi con, nó nhờ con báo lại với mẹ là tạm thời nó sẽ đến nhà bạn ở một thời gian, mẹ đừng lo! Con đã xác thực và đảm bảo nó an toàn!"

Phác mẫu thân càng nghe mắt trợn càng to, nộ khí bốc lên cao qua khỏi đầu "Tại sao nó lại không tự báo cho mẹ ?Con bảo tiểu tử đó về đây ngay!"

Phác Lạc Lạc khó xử trầm mặc một hồi mới tiếp tục nói "Tiểu Mẫn nó không dám gọi cho mẹ, nhưng mà mẹ à! Nó thực sự không sao, bây giờ bảo nó về mẹ nghĩ nó sẽ nghe theo sao ?"

"Aiz! Cái đứa trẻ bướng bỉnh này! Lạc lạc! Khi nào con về đem mẹ đi gặp nó!"

"Chuyện này...!"

"Vậy đi, mẹ cúp máy đây!" Bà quả thực không hề chừa cho cô đường lui.

Phác Chí Mẫn đang ngồi nói chuyện phiếm với toán người giúp việc tỷ tỷ. Bỗng hắt xì liên tục "A~ kỳ quái, tự dưng lại bị cảm !!!"

(Tự dưng bây h mình muốn thêm H k biết nên hay k đây ?!干v干)

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top