Chương 13+14+15
Chương 13
Sáng hôm sau, hắn vẫn như bình thường đi ra ngoài từ sớm, Phác Chí Mẫn đến trưa vẫn không thấy ra khỏi phòng, Trương lão quản gia lo lắng lên phòng cậu xem thử, gõ cửa cậu cũng không có trả lời.
Lúc ông vào trong, thấy cậu đang chùm kín chăn qua đầu, ông ngồi xuống giường lật chăn ra, một màu đỏ thẫm nhức mắt lộ ra. Bên cạnh cậu là một vũng máu khô, toàn thân cậu nóng bừng như lửa đốt.
"Mẫn Mẫn! Mẫn Mẫn cháu mau tỉnh lại đi!" Ông lay cậu thật mạnh nhưng lúc lâu sau cậu mới có phản ứng. Phác Chí Mẫn hé mắt cười với ông "Gia gia! Cháu ... Không sao!"
Trương quản gia không nói thêm lời nào, mời bác sĩ của Kim gia đến rồi báo cho Kim Tại Hưởng.
Hắn lúc nhận tin vô cùng nóng lòng nhưng không muốn quá quan tâm đến cậu, cuối cùng vẫn là không kìm chế quay về nhà.
Kim Tại Hưởng lái xe rất nhanh, về đến nhà khi kim đồng hồ mới chạy qua con số 30 không lâu , hắn mở cửa bước vào thấy cậu ngồi trong phòng ăn nói chuyện phiếm với hạ nhân liền nhẹ nhõm thở ra. Thêm một lần nữa hắn cảm thấy sợ cảm giác của mình, lẽ nào hắn thực sự là gay ? Không bao giờ.
Liễu Thi Thi đang lau nhà, nhìn thấy thiếu gia đang ở trước mặt mau chóng lễ phép chào hỏi. Nghe thấy tiếng động, cậu quay lưng lại nhìn hắn. Ánh mắt này của cậu không như trước đây, lúc này đôi mắt ấy phủ lên một lớp u buồn, che lấp sự ngây thơ không vươn chút bụi trần vốn có của nó.
Kim Tại Hưởng thấy cậu nhìn mình bằng ánh mắt kỳ lạ, quay mặt bước lên cầu thang, không quên giải thích "Tôi quay về lấy văn kiện!"
Phác Chí Mẫn thấy hắn trở về còn tưởng hắn quan tâm mình nên mới quay về xem bệnh tình của mình như thế nào, không ngờ cậu chưa kịp vui mừng đã vì câu nói kia của hắn mà mọi hy vọng cùng vui mừng đều lụi tàn trong nháy mắt. Từ trước đến nay đều là do cậu nghĩ quá nhiều rồi.
Cuộc sống của cậu và hắn cứ như thế diễn ra, hắn tình cảm của mình không (dám) thể minh bạch, còn cậu cứ như thế từng ngày từng ngày mà chết tâm. Trong chuyện tình ái, nếu là chỉ có một người mải mê đuổi theo người kia thì không thể có kết quả.
Cậu cười khổ, không phải từ đầu là cậu ngoan cố đâm đầu vào điên cuồng chạy theo hắn sao ? Là do tự mình tự chịu, hắn thực sự chưa từng hứa hẹn qua, chỉ là dễ dàng đáp ứng cậu. Dù sao đi nữa, nhà cậu cũng không thể về, đành mặt dày bám lại đây, hắn mặc dù không quan tâm cậu nhưng ít ra không có ngược đãi hay có ý muốn đuổi cậu đi.
"Gia gia! Hôm nay ông nói xem nên mua gì trước ?" Phác Chí Mẫn hôm đó được cùng Trương quản gia đi mua sắm, cậu lâu rồi không ra ngoài nên vô cùng cao hứng, cứ chạy loạn cả lên. Ông nhìn cậu chạy nhảy như đứa trẻ trong lòng cũng vui vẻ theo, hết đưa cậu đi mua thứ này lại đi mua thứ kia, còn có mua vài món cho hắn.
Lúc ở cửa hàng bán vật dụng cá nhân, Trương quản gia vô tình nhìn thấy thiếu gia nhà họ đi ngang qua cùng với hôn thê là Trần tiểu thư. Ông ra sức đứng che lại để cậu không nhìn thấy, cho đến khi hai người kia đi khuất mới trở về bộ dáng bình thường.
Phác Chí Mẫn làm sao có thể không nhận ra sự khẩn trương trong lời nói của ông, cậu thật ra đã thấy hắn đi cùng với nữ nhân xinh đẹp kia nhưng cậu có thể làm gì đây ? Nếu buồn bã không giúp gì được thì hà tất gì phải như thế, chi bằng cứ cười nói bình thường để người quan tâm cậu không phải lo lắng.
Hắn đêm hôm đó không có về nhà, cậu cũng từ lâu đã không đợi nữa. Cậu thực sự là một đứa thân lừa ưa nặng, càng bị hắn đối xử lạnh nhạt lại càng yêu hắn. Thật muốn như một chú lạc đà, chôn đầu dưới lớp cát dày không nghe cũng không thấy những việc đang diễn ra xung quanh.
Phác Chí Mẫn dành cả ngày để suy nghĩ, sau đó mượn máy tính của hắn ở thư phòng, lên mạng tra cứu thông tin. Hắn ngày hôm đó ngồi trầm tư trong thư phòng, sắc mặt khó coi, hắn nhờ Trương quản gia mời cậu đến thư phòng.
Phác Chí Mẫn rất nhanh xuất hiện, gõ cửa "Có thể vào trong không ?"
"Vào đi!" Thanh âm của hắn không cao không thấp, cậu nghe không ra hắn tìm cậu là có chuyện gì.
Đặt mình xuống ghế, cậu nhìn từng cử chỉ của hắn, người đàn ông trước mặt bỗng nở nụ cười, nhưng một chút tiếu ý cũng không có "Hôm nay cậu làm gì ?"
"Không có làm gì cả!" Cậu không nhìn hắn, qua loa đáp.
Kim Tại Hưởng a một tiếng, vờ như vừa phát hiện ra gì đó "Hóa ra mấy trang tìm việc làm đó là do tôi tự mở mà quên mất !"
Cậu khẽ rùng mình, chuyện này vốn muốn giấu hắn, không ngờ dễ như vậy lại bị bại lộ "Cái đó là do....!"
Hắn ngắt lời cậu "Không cần nói lý do, tôi cũng không quan tâm, tùy cậu vậy !"
"Vậy tôi đi trước!" Cậu cúi đầu đứng dậy bước thẳng về phòng.
Chương 14
Nói về chuyện cậu đi làm hắn ngoài mặt là hoàn toàn không quan tâm nhưng thực ra trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu. Từ khi nào cậu lại tự tiện quyết định không thèm hỏi ý hắn.
Từ ngày cậu đến đây tới nay đã được hơn một năm, chuỗi ngày đó cậu được hắn mời gia sư về dạy, không cần đến trường và hoàn thành xong chương trình đại học trong một năm trời. Xin việc thành công, ngày ngày Phác Chí Mẫn đi sớm về khuya, hắn mỗi lần từ công ty về không còn nghe thấy tiếng cậu ồn ào cùng với hạ nhân liền cảm thấy có chút trống trải.
Kim Tại Hưởng đêm đó vừa đi bar về, từ xa nhìn thấy trước cửa nhà mình có ánh đèn xe chói mắt. Hắn giảm tốc độ lại rồi tắp vào vệ đường.
Hắn thấy Phác Chí Mẫn được người khác đưa về, là một nam nhân tướng mạo xuất chúng, còn có cậu cười với người kia bằng nụ cười rất lâu rồi hắn đã không nhìn thấy.
Hai người đứng đó nói cười vui vẻ, một lúc lâu sau người kia mới luyến tiếc rời đi.
Phác Chí Mẫn nhấn chuông, Trương quản gia ra mở cửa, hắn cũng từ ngoài chạy vào.
Hoa Phi Phi thấy hắn chạy xe vào cổng liền lo sợ, không biết mình về trễ thế này hắn có không hài lòng hay không. Quên đi, hắn trước nay chưa từng quan tâm cậu làm gì hay ở đâu.
Kim Tại hưởng vào nhà không nói gì, hắc tuyến trên mặt lộ rõ. Hắn cởi cà vạt ra ném lên sofa ở phòng khách, đi nhanh đến chỗ cậu, lôi cậu lên phòng mình khóa trái cửa.
Phác Chí Mẫn bất ngờ bị kéo đi nhất thời hoảng hốt không nói thành lời.
Hắn ra sức ghì cậu xuống giường, giữ chặt lấy hai tay cậu giữ tại đỉnh đầu.
Cậu bị hắn điên cuồng cắn xé, đau đớn thét lên "Buông tôi ra! Anh... dừng lại!"
Hắn dường như không nghe thấy, tiếp tục bạo ngược cậu.
Phác Chí Mẫn nhanh nhẹn len lỏi qua khe hở trượt xuống khỏi giường. Cậu chạy nhanh đến cửa, nhưng cửa đã bị khóa, cậu vô vọng đập mạnh vào cửa nhưng làm sao cũng không thể thoát ra.
"Phác Chí Mẫn! Cậu thật tài giỏi! Từ khi nào ra vào nhà tôi tùy tiện như vậy, cậu có biết bây giờ là mấy giờ rồi không ?! Xem hôm nay tôi như thế nào trừng phạt cậu!"
Hắn không cho cậu cơ hội trả lời liền đem cậu quay lại giường, bất luận cậu van xin thế nào cũng không buông tha.
Hai người triền miên giao hoan đến nỗi cậu ngất đi hắn vẫn không quan tâm, chờ lúc hắn hoàn toàn kiệt sức mới buông cậu ra.
Phác Chí Mẫn mệt mỏi rời khỏi giường lúc 3 giờ sáng, quay trở về phòng mình khóa chặt cửa phòng lại nhốt mình bên trong. Cậu suy nghĩ rất nhiều. Hắn rốt cục tại sao lại như vậy ? Cậu thường ngày vẫn về trễ như thế tại sao hôm nay hắn lại trách cậu ? Tính cách hắn vẫn luôn như vậy, ngang ngạnh ương bướng nhưng hắn càng như thế cậu lại càng yêu hắn hơn. Kim Tại Hưởng hắn bên ngoài là một vẻ cao ngạo lạnh lùng xuất chúng, bên trong hoàn toàn không phải, hắn cũng là con người cũng có thất tình lục dục. Cậu ngay từ đầu đã bị vẻ ngoài của hắn đánh lừa mà ngu ngốc chạy theo hắn vô điều kiện, bây giờ không thể thoát ra nữa rồi.
Phác Chí Mẫn chờ đến khi hắn ra ngoài rồi mới dám ra khỏi phòng, cậu do toàn thân đau nhức nên đã gọi đến công ty xin nghỉ phép, giám đốc cũng không nói nhiều liền đồng ý.
Cậu đem đĩa trái cây vừa gọt đặt lên bàn trong phòng khách, tay nhấn nút mở TV.
Trên màn hình lập tức xuất hiện hình ảnh của Kim Tại Hưởng.
"Kim tiên sinh! Anh có thể nói cụ thể hơn về chuyện lập chi nhánh không ?" Vị phóng viên kia hỏi hắn.
kim Tại Hưởng bày ra bộ dáng vô cùng tao nhã trả lời câu hỏi. Cậu nhìn hắn trên TV, tim đập thình thịch. Vẫn như ngày nào cậu dõi theo hắn, chỉ có khi nhìn hắn cậu mới có loại cảm giác này.
Vị phóng viên kia lại tiếp tục hỏi "Chúng tôi được biết anh và Trần tiểu thư của Trần gia có hôn ước, hai bên các vị có dự định gì trong tương lai ?"
Cậu gần như nín thở trông chờ câu trả lời của hắn. Nói với họ rằng hắn không kết hôn với Trần tiểu thư đi, nói rằng hắn thực ra không có hôn ước gì cả.
Hắn điềm nhiên trả lời "Chuyện này chúng tôi đang lên kế hoạch, xin cảm ơn đã quan tâm!" Trái tim Phác Chí Mẫn rơi xuống khoảng không sâu thẳm, "Bang" một tiếng vỡ tan. Hắn nói hắn muốn lấy vợ, hắn nói hắn đang lên kế hoạch...
Chương 15
Kim Tại Hưởng hôm nay không có về nhà, ngược lại là Kim Tại Mân (ba của KTH) ghé đến. Cậu trốn sợ hãi trốn tránh, ở yên trên phòng đến khi ông rời đi.
Không phải ông không biết, chỉ là không muốn nói đến, từ lâu ông đã cho người quan sát hắn, cũng tự nhiên biết đến cậu...
Phác Chí Mẫn mệt mỏi lăn qua lộn lại trên giường mãi không ngủ được, bỗng nghe tiếng xe bên ngoài cửa sổ vọng vào. Hắn cuối cùng cũng về rồi. Im lặng lắng nghe đến khi phòng bên cạnh có tiếng mở cửa rồi đóng lại cậu mới hạ xuống quyết định.
Phác Chí Mẫn gõ cửa phòng Kim Tại Hưởng, hắn rất nhanh liền ra mở cửa.
"Có chuyện gì ?" Kim Tại Hưởng nhìn cậu, hỏi.
Phác Chí Mẫn cúi đầu ngại ngùng "Tôi có chuyện muốn nói với anh!"
"Vào trong đi!" Hắn thật bất ngờ khi cậu tự mình sang tìm hắn, hắn còn tưởng sau lần đó cậu đã sợ hắn đến không dám gặp mặt rồi "Chuyện hôm kia... tôi xin lỗi!"
Cậu bất ngờ khi nghe tiếng xin lỗi đó, có phải hắn cảm thấy có lỗi khi giấu cậu chuyện hắn đã có vợ tương lai không ? Là do hắn cảm thấy có lỗi với cậu khi sắp phải đuổi cậu ra khỏi nhà ? Phác Chí Mẫn mỉm cười với hắn "Không sao! Tôi sớm đã quên rồi! Kim tiên sinh! Hôm nay tôi có một thỉnh cầu!"
Hắn cau mày "Đã bảo đừng gọi tôi là tiên sinh rồi mà! Có chuyện gì cậu mau nói đi!"
Phác Chí Mẫn vo vo vạt áo, không biết nên mở lời thế nào. Hắn đã rất lâu rồi không thấy cậu như vậy, trong tâm liền cảm thấy có điểm kỳ quái nhưng hắn vẫn im lặng chờ cậu nói.
"Thật ra... Đêm nay tôi muốn... Cùng anh...!" Nói xong toàn thân cậu đỏ bừng nóng như muốn bốc khói.
Kim Tại Hưởngkhông nói gì, trầm mặc một hồi rồi đè cậu xuống, ôn nhu hôn, thô bạo trước kia đã đi đâu mất chỉ còn lại nhu tình trong từng hành động.
Đêm nay là lần cuối, cậu vĩnh viễn muốn nhớ thật rõ. Sau này không còn gặp lại hắn nữa, ký ức về hắn cậu cũng sẽ lưu lại thật kỹ.
Hôm nay thật lạ, hắn trong lúc làm còn gọi tên cậu, điều này khiến cậu vui mừng, chí ít còn có thể được hắn xếp cho một vị trí nhỏ trong lòng. Đánh đổi ba năm cho hắn như vậy cũng đủ rồi. Nếu đã biết trước kết cục hà tất phải dây dưa, ngươi khó chịu mà ta cũng không được vui vẻ gì.
Phác Chí Mẫn không hề nói cho ai về quyết định của cậu. Chỉ im lặng như mọi ngày mà đi, sau khi tan ca ngày hôm đó cậu cũng không trở về nhà nữa. Cậu thỉnh thoảng lại đem điện thoại ra nhìn chằm chằm vào màn hình. Một giọt nước mắt rơi xuống, cậu tự cười mình, đã đến nước này cậu còn trông chờ điều gì ? Chờ hắn tìm cậu sao?
Kim Tại Hưởng ngồi làm việc mà trong lòng bỗng lại thấy bất an, hắn gọi cho thư ký dặn dò chuyển công việc tất cả sang ngày mai, hôm nay hắn về nhà sớm. Lúc về tâm trạng thật thoải mái, bởi lẽ hắn sắp được gặp cậu.
Kim Tại Hưởng mở cửa, trong phòng khách không có cậu, lên phòng cậu cũng không thấy đâu, đêm qua làm như vậy lẽ nào cậu còn có thể đi làm.
Đúng lúc Trương quản gia thấy hắn hôm nay về sớm, đến đưa cho hắn mẩu giấy của cậu gửi lúc sáng, bên trong vỏn vẹn vài chữ "Cảm ơn anh! Kim tiên sinh!" Hắn thần sắc thay đổi vội chạy trở lại phòng cậu, Trương quản gia lần đầu tiên thấy thiếu gia có loại biểu tình này, nhặt mẩu giấy dưới đất, ông đọc xong liền lắc đầu không nói gì 'Có không biết giữ, giờ thì hay rồi!'
Hắn không đi tìm cậu, mặc dù điều này cậu đã dự đoán từ trước nhưng không ngờ tới lúc thực sự trải nghiệm mới cảm giác được cái đau đớn đến rùng mình này.
Cậu đi lang thang không có mục đích, không hiểu sao lại vô thức bước lên xe bus. Trên xe, bác tài xế mở một bài hát :
"...Cho tôi một chén nước quên tình, đổi lấy một đêm không rơi lệ
Tất cả tình ý chân thành cứ để cho mưa dập gió vùi
Tình yêu dành trao đã không thể nhận lại.
Cho tôi một chén nước quên tình, đổi cho tôi một đời không đau thương
Cho dù tôi sẽ uống say, cho dù con tim tôi tan vỡ
Cũng không để anh thấy tôi rơi lệ..."
Con tim cậu co thắt lại, tình cảm cậu dành cho hắn chẳng những không được đáp lại còn bị hắn chà đạp, cái gì cảm hóa hắn bằng tấm chân tình, suy cho cùng cũng chỉ là lừa mình dối người thôi...
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top