Chương 27 : Viên Mãn (END)




Ji Min như không tin vào tai mình, cậu nghi ngờ hỏi lại.

- Anh vừa nói gì ?

Tae Hyung hắn cũng không ngần ngại mà trả lời.

- Ji Min, anh yêu em.

Ji Min bật khóc điều cậu muốn nghe nhất cuối cùng cũng đã nghe được rồi. Không kiềm được bực bội cậu nhào vào người hắn vung hai tay đấm lên vòm ngực chắc khỏe của Kim Tae Hyung.

- Anh....đồ ngốc...anh đúng là đồ đại ngốc.

Không thể hiểu nổi tại sao mình lại bị cậu vừa đánh vừa mắng như vậy, hắn giữ lấy hai bàn tay đang vung loạn xạ lên của cậu, biểu cảm trên gương mặt điển trai rất là vô tội.

- Em làm sao thế ?

Cậu ngước đôi mắt ngấn lệ lên nhìn anh.

- Anh biết em chờ anh lâu lắm rồi không hã ? Em cứ tưởng....

Phải mất mấy giây hắn mới hiểu rõ ý tứ trong lời nói của cậu.

- Khoan đã ý em là... ý em chính là điều mà anh bây giờ nghỉ tới đúng không ? _ Hắn ngô nghê hỏi.

- Anh đúng thật là ngốc.

Tae Hyung đang đắm chìm trong niềm vui sướng, đúng là hắn thật ngốc nói sớm tý thì đã tốt biết bao. Nhưng bây giờ cũng chưa phải là quá muộn.

- Ji Min anh vui quá.

Hắn ôm cậu quay vòng vòng cậu hốt hoảng ngăn lại.

- Không phải anh đang bệnh sao ? Mau ngừng lại đi.

- Không bây giờ anh rất khỏe anh vẫn có thể ôm em quay thêm mấy vòng nữa cơ.

Không nói gì nữa bây giờ tiếng cười đã đánh tan sự ảm đạm trong căn nhà bấy lâu nay.

..........

4 tháng sau~~

- Anh đang đưa em đi đâu vậy ? Anh làm em tò mò quá.

- Được rồi tới nơi rồi nè.

Giây phút mở mắt ra Ji Min kinh ngạc đến mức phải thốt lên nơi đây là một hòn đảo.

Nói hòn đảo này quá đẹp là bởi vì cát ở đây rất tinh khiết, trắng đến mức làm cho người ta không dám giẫm lên nó, mà những cái cây lùn nhỏ ở trên đảo này cũng là những loài cây mà cậu chưa bao giờ nhìn thấy, khiến cho cả hòn đảo trỗi dậy sức sống bừng bừng, một vùng xanh biếc dào dạt, rất đặc biệt hoàn toàn không hề giống với những hòn đảo khác.

Ngay từ cái nhìn đầu tiên khi được chứng kiến quang cảnh trên hòn đảo này thì Ji Min đã cảm thấy vô cùng yêu thích nơi đây. . . . . .

Sau khi lên đảo cậu phấn khích nhìn quanh cảnh xung quanh, hít vào một hơi thật dài nói.

- Oa, đúng là một nơi tuyệt vời như trong mơ, thật là đẹp quá !

Đột nhiên trong tầm mắt cậu lại hiện lên một lễ đường được trang trí cực kỳ lộng lẫy. Ji Min kinh ngạc đến mức không biết phải nói gì.

Tae Hyung ôm eo Ji Min bước đi trên tấm thảm đỏ.

- Đi nào, chúng ta vào trong xem thế nào nhé !

Khi vào trong cậu đã thấy một vài người mặc lễ phục trắng đứng trong đó. Thắc mắc định hỏi hắn thì không ngờ vào lúc này hắn quỳ một chân trên đất và điều càng làm Ji Min nghẹn họng trố mắt đứng nhìn đó là không biết Kim Tae Hyung đã lấy đâu ra một bó hoa hồng tươi thắm cùng một nhẫn cưới. Ngay sau đó hắn lấy ra chiếc nhẫn, nhìn Ji Min bằng ánh mắt chân thành nồng nàn, dịu dàng nói với cậu.

- Em có bằng lòng lấy anh không ?

Ji Min ngây người chết lặng, đứng sững sờ rất lâu vẫn không thể trả lời được. . . . . .

Tae Hyung bộc lộ tất cả tình cảm tha thiết của mình qua lời nói.

- Park Ji Min, anh chỉ muốn em hiểu rằng, cho tới ngày hôm nay, người đang mong mỏi chờ đợi không phải là em mà anh mới chính là người vẫn luôn đợi chờ em. . . .

Hoàn cảnh lãng mạn..

Nhẫn cưới..

Lời cầu hôn chân thành tha thiết như thế..

Cùng với tình yêu sâu nặng..

Ji Min cắn cắn môi, trong tích tắc quanh viền mắt cậu đã mờ hơi nước. 

Nước mắt từ hốc mắt cậu lăn dài xuống. Nhào vào lòng hắn, nức nở nói.

- Em đồng ý lấy anh Kim Tae Hyung.

Lúc này có một người đang cầm một chiếc hộp đựng áo cưới xuất hiện trước mặt cậu.

- Đi thay quần áo đi, anh ở đây chờ em.

=====

Không có hôn lễ xa xỉ của thế kỷ, cũng không có sự chúc phúc của cả thế giới. . . . . .

Mục Sư đã sớm chờ ở nơi đó, trong tay cô ta cầm cuốn Kinh Thánh.

Khi đôi cả hai đã đứng ở dưới chân chân của vị Mục Sư, sau một hồi vị Mục Sư đọc những lời chúc phúc từ Thượng Đế ban đến cho hai người, sau đó cũng hỏi một câu hỏi mà từ xưa tới nay chưa bao giờ thay đổi trong các buổi chủ trì tại hôn lễ.

- Thưa ông Kim Tae Hyung....

- Thưa cậu Park Ji Min...

Cùng với hai giọng nói "Tôi đồng ý" đồng thời được thốt ra, trên bầu trời bắt đầu tung bay đầy những cánh hoa hồng trắng.

Hai người nhìn tới nhau, cuối cùng dừng lại trên tờ giấy đăng ký kết hôn đang được một người luật sư cầm trong tay, đôi bên cùng kiên định ký tên mình lên trên đó.

Sau khi luật sư gật đầu, Mục Sư nói với hắn.

- Đã có thể trao nhẫn cưới rồi.

Tae Hyung nâng bàn tay Ji Min lên, cầm lấy chiếc nhẫn mà bấy lâu nay hắn luôn ấp ủ đeo vào ngón áp út cho cậu.

Lúc này Ji Min không kiềm được liền kéo hắn vào một nụ hôn cuồng nhiệt.

~~~~~~~~

Ánh chiều tà kéo dài hình bóng hạnh phúc của Kim Tae Hyung nắm tay Park Ji Min sóng vai chậm rãi bước đi trên bãi cát trắng.

- Anh à nhưng tại sao chỉ có hai chúng ta mà không có khách khứa, anh cũng không mói trước với em ?

Tae Hyung đưa mắt nhìn xa xăm thực ra hắn có cho mời hai người nữa nhưng không thấy tới.

- Lúc ấy em rất đẹp em biết không nên anh chỉ muốn mình anh được chiêm ngưỡng thôi. Nhưng thực ra lúc nào em cũng đẹp trong mắt anh.

- Vậy sau này anh sẽ nhốt em trong nhà luôn hả ?

Tae Hyung cười cười đáp.

- Cũng có thể hì hì...

Liền sau đó liền nhận một cú đá vào chân kèm theo câu '' Anh dám '' từ cậu.

Thấy cậu tức giận bỏ đi hắn liền ba chân bốn cẳng đuổi theo cậu.

- Minie anh nói đùa thôi mà. Sau này đều nghe theo em hết mà _ Cuối cùng thì hắn cũng bắt được tay của cậu, bĩu môi nói _ Em hết thương anh rồi sao, sao lại nỡ đánh anh chứ.

Ji Min phì cười sao có thể nói ra mấy lời này chứ, thật chẳng biết xấu hổ.

- Cái khí thế dọa người của anh đâu rồi ? Tại sao lại thành ra một đứa trẻ ngốc nghếch thế này chứ ?

- Chỉ có mình em mới được nói chuyện với đứa trẻ ngốc này thôi đấy.

Xa xa, có hai hình bóng trên bãi biển đang nhìn bọn họ.

Jung Kook thốt lên đầy xúc động, nó ước mơ nói.

- Ji Min thật hạnh phúc, Tae Hyung thật yêu thương cậu ấy.

Seok Jin không nói gì, chỉ là lẳng lặng đứng nhìn hai bóng dáng ấy đi càng lúc càng xa. 

- Tại sao anh không tham gia hôn lễ. Tae Hyung đã ngỏ ý mà, hơn nữa là Ji Min không hề biết hôn lễ này chứ không phải là cậu ấy không muốn anh tới.

Jin cười nhẹ.

- Chỉ cần đứng từ xa nhìn là đủ rồi.

Vì khi lại gần lòng anh sẽ đau đớn biết nhường nào đây ?

- Được rồi ta về thôi.

________

- Chúng ta đang đi đâu vậy ?

Tae Hyung không nhịn được mà ôm Ji Min thật chặt, hôn nhẹ lên môi cậu thì thầm nói.

- Cũng gần tối rồi em nghĩ xem.

Hắn vừa nói vừa cạ đầu vào hõm cổ cậu. Ji Min bất giác đỏ mặt.

- Tối nay có được không ?

- Nếu em trả lời không thì sao ? _ Ji Min tinh nghịch hỏi lại.

Tae Hyung xoay người cậu lại ánh mắt và giọng nói đầy kiên định.

- Anh đã nói rồi từ nay mọi chuyện đều nghe em. Kể cả chuyện ấy cũng không ngoại lệ _ Câu sau Tae Hyung nói nhưng có chút không cam lòng.

Ji Min xúc động nhìn hắn, lúc nãy cậu nghĩ hắn nói đùa thôi. Cả chuyện ấy mà hắn cũng kiềm chế vì cậu thì quả thật rất đáng thương.

- Ji Min đỏ mặt nói, chuyện kia thì dĩ nhiên là được rồi dù sao cũng là đêm tân hôn...

Chưa nói hết câu hắn đã nhấc bổng cậu lên.

- Ầy sao em không nói sớm xém tí là làm anh tụt cảm xúc rồi hì hì.

Tae Hyung tràn ngập sung sướng bế cậu vừa đi vừa nói.

- Nhanh thôi tới giờ '' ăn '' rồi.


_____END_____

End rồi bà con ơi...

Fic đầu tay của tuôi..

Cảm ơn mọi người đã đồng hành và ủng hộ.

Tiện thể chuẩn bị có fic mới mong mọi người cũng sẽ ủng hộ tui nhé :)))

LOVE ALL

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #jinmin#vmin