singularity.
hôm qua, taehyung bắt được một quả bóng bay. anh nhìn nó. màu vàng lạ lùng không hòa hợp được với thế giới xung quanh nó. màu vàng của những cánh hướng dương. màu vàng của nắng.
taehyung ngẩn ngơ. lần đầu tiên ánh sáng nằm trong tay anh. đôi tay vẫn còn vương ánh nước, lạnh ngắt. sợi chỉ mềm phất phơ, chạm mép áo khoác.
đêm đó, anh thấy mặt trời trong giấc ngủ.
hôm nay, thế giới của anh không một tiếng động. mặt tường phủ một màu xám nhờ. từng miếng chữ nhật ghép vào với nhau, không một khe hở, không một vết nứt. hoàn hảo.
taehyung cẩn thận bước từng bước. trái. phải. trái. bóng người phản chiếu khắp xung quanh. xanh lam choán lấy đôi mắt. không phải màu trời. không phải sắc biển.
đôi chân thoáng loạng choạng. quả bóng bay theo sau giật nảy mình. từ trong tay áo nhung có một sợi dây.
taehyung khẽ khàng khép mắt lại.
"cả vũ trụ này đã khác biệt hoàn toàn với ngày hôm qua."
những tiếng động lạ quay lại, âm thanh bắt lấy đôi tai của anh. gần hơn. gần hơn. gần hơn nữa. chớp mắt. phía trước anh là màu vàng, rung rinh như đang gọi mời. taehyung mặc cơ thể mình đi theo nó. chạy theo.
trên mặt có một cái gì đó lạ lùng, mà cũng quen thuộc. anh chạm thấy một gương mặt cứng. không có da thịt, không đường nét, chỉ tuyền một màu trắng. taehyung biết nó. nó biết anh. những chiếc mặt nạ nứt vỡ từng đi theo anh, bám theo mùi hương của bông hoa cài giữa những ngón tay.
màu vàng dẫn anh đi, đi mãi. phía trước là ánh sáng. phía trước là âm thanh. phía trước là hơi ấm. taehyung nhìn mặt sàn gỗ, nhìn thấy những dải lụa dập dờn. có gió, nhưng anh không thể cảm nhận được gì cả.
giữa tất cả những gì anh khao khát, từng khao khát, vẫn khao khát, là một bóng lưng. nắng nhuộm trên từng lọn tóc khi người đó quay đầu.
"ai đó?"
không một câu trả lời. không thể trả lời.
"cậu là ai?"
cổ họng anh đau nhói. thế giới anh thuộc về không bao giờ có thể cho anh điều ước đó. không âm thanh, không giọng nói.
taehyung đặt tay lên môi. mặt nạ đã che đi cả khuôn mặt. không âm thanh, không giọng nói.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top