chap 2

– Sao nhìn em hoài vậy? – Một thanh niên vóc dáng cỡ tôi đang bịt mắt kẻ đối diện.

– Nhìn mãi không thôi! Đẹp mà lại! – Người kia tháo tay của bạn mình ra.

Cooong... cooo... oọc... Kéttttt... – Tiếng mở cửa song sắt, một mớ ký ức thoát ra.

– Nếu mày còn theo tao nữa thì con vợ mày sẽ tới hốt xác mày về! Thằng hâm! – Hắn vô tình một cách miễn cưỡng rồi quay đi. Tôi giải thích nó như thế vì rõ ràng tôi thấy hắn rất khó khăn bỏ lơ cái nhìn của hắn về phía tôi, đôi mắt đó như là... mệt mỏi nhưng vẫn cố gắng dứt ra. Có gì chăng?

Một bước...

Hai bước...

Ba bước...

Chưa hết bước thứ tư – hắn gục ngã xuống mặt đường, mũi chảy máu đen.

Tại Hưởng

Khó khăn nâng hai hàng mi lên, tôi nhận ra được mùi của thuốc sát trùng, giường bệnh trắng và một chiếc gối cùng màu đang gối đầu tôi. Bờ mi rụt rè cộng thêm đôi mắt lười nhác của tôi đã rất khó khăn trước ánh nắng chiều chiếu từ cửa sổ căn phòng này, nó có màu tim tím.

– Ở đâu đây? – Đã quá quen thuộc và biết rõ cái nơi này nhưng vẫn làm như xa lạ, tôi đã hỏi Minh Ngọc và... vợ của tôi như thế!

– Bệnh viện đa khoa chứ ở đâu mà anh hỏi! D... Chồng em mang anh tới đây lúc anh bị ngất trên đường. – Minh Ngọc suýt chút nữa là suông miệng nói đại một câu, chắc là vị trí mới này còn lâu lắm em mới tập cho quen dần được! Dù sao em diễn cũng rất đạt rồi!

Tôi thấy đang rót một ly nước cho tôi.
Em mang nó tới.

– Uống đi ông bạn thân! – Em cười.

Nếu là trước đây tôi sẽ uống cả bờ môi và chiếc lưỡi ngọt như kẹo đường của em vào cùng, còn bây giờ thì... bây... giờ thì không! Tôi quát lớn:

– Sao cái thằng mát này ở đây?

– T... ôi...

– Cô dẫn thằng điên này vào đây làm gì? – Tôi chỉ tay vô mặt em rồi làm như đang tức giận trước một việc vô cớ, tôi đã nói rất lớn tiếng.

– Ai là thằng điên? – Minh Ngọc giả vờ hỏi tôi.

– Tao sẽ bị lây bệnh mất trí của nó nếu nó còn ở đây phút giây nào nữa, chính bà thầy bói đã nói thằng điên này không được tới gần tao! – Lục tung bộ não lên tôi tìm thấy câu nói dối hay nhất mà mình từng nghĩ ra; một kẻ mê tín ư? Hay thật đó!

– Tôi không điên, tôi chỉ tạm thời mất trí... tôi... tôi... sẽ nhớ lại mà! – Chung Quốc khó khăn nói với tôi.

– Ai cho ông chửi chồng tui điên? – Giả vờ như không biết, Minh Ngọc chống nạnh rồi nanh sừng hằn học với tôi – y như thể một bà vợ yêu chồng đang bênh vực cho tình lang.

Trái tim tôi đau lắm! Lồng ngực rát buốt còn miệng thì đắng chát, không phải vì căn bệnh ung thư máu mà vì tôi phải xua đuổi em mỗi ngày mới nên nỗi đó. Thời gian của tôi còn rất ít nên tôi không dám cho em nhớ lại mình đã yêu người nào, đã thuộc về của ai và nếu như vậy thì em sẽ không khóc lúc tôi bị thượng đế cướp đi sự tồn tại. Hàng xóm với nhau thì một gã khó tính biến mất đâu có gì là quan trọng!

Tôi chỉ tiếc là mình không được hôn em nữa, nhìn cũng không thể! Lúc ở ngoài đường tôi đã vô tình để ánh mắt nhìn vào vực xoáy tình yêu của em, tôi ngay lúc đó đã phải kiềm chế lắm mới không tới gần mà ôm em vào lòng, hôn em một cách trìu mến nhất cùng với việc quấn lưỡi với vợ mình... Em như một con gấu bông ngây thơ, cứ nhìn chằm chặp tôi còn bản năng săn mồi của gã đàn ông xa vợ lâu ngày lại muốn thiêu em bằng ngọn lửa dục vọng – thằng vợ bé nhỏ ở ngay bên cạnh mà mình không thể yêu thì... đau lắm!

– Sao... sao... sao mà anh ta có cái nhẫn y chang của mình vậy em? – Dự ngạc nhiên la lên khi thấy bàn tay tôi đang đeo là chiếc nhẫn cưới của hai đứa.

– Đồ dỏm đó, nhìn làm gì cho mỏi mắt! – Minh Ngọc đóng càng đạt hơn khi em cố lôi ChungQuốc đi.

– Chiếc nhẫn... cái này nó... – Vợ của tôi chết đứng ở trên sàn.

Mọi thứ sẽ trở nên phức tạp hơn nếu em nhớ được ra điều đó... Tôi phải chặn lại!

Bằng sức lực còn sót lại, tôi leo xuống giường rồi túm cổ Chung Quốc lôi ra ngoài, xô cả Minh Ngọc.

– Đừng có lảm nhảm ở đây... Cút xéo! – Em đang run lên, tôi thì thấy đau hơn là mệt mỏi.

– Làm gì mà xô đẩy hả? Đồ thứ vô ơn mà... – Tiếng thét của Minh Ngọc.

– Đầu tôi... đầu của em... anh... đừng có nhìn tôi như vậy mà!!!! – Dự ôm đầu rồi lăn lộn trên sàn.

Tôi đoán chắc em đang cố nhớ lại cái gì đó, em có thể sắp biết tôi là ai!

– Đừng để tao nhìn thấy thằng chồng mày xuất hiện trước mặt tao! – Để sự vô tình giả tạo chiếm hữu đôi mắt, tôi quay mặt sang hướng khác rồi đóng sầm cửa lại.

Bên ngoài, tôi nghe tiếng thét hốt hoảng của vợ mình và cô bạn thân, em đang đau lắm... tôi biết mà! Tôi không đau hay sao? Ruột gan, con tim, khối óc, đôi mắt như bị ai đó thiêu đốt, chúng chết cháy trong địa ngục vô tình. Tôi rồi phải làm gì đây?

– Minh Ngọc ơi, anh... anh xin em đừng bỏ rơi Chung Quốc nha em, a... nh còn ít thời gian lắm! – Tôi nói với Minh Ngọc qua điện thoại.

– Có em ở đây thì anh không gì phải lo hết, anh Chung Quốc sẽ không sao, anh cũng sẽ không sao đâu!

– Minh Ngọc giọng hơi lạc nhưng vẫn cố nói với tôi, có lúc em cũng phải khóc khi chuyện không phải của mình.

– Anh sẽ không sao ư? – Tôi thầm cảm ơn Minh Ngọc – bạn gái thân thiết nhất của Chung Quốc và tôi! Minh Ngọc yêu Chung Quốc từ lúc còn ngồi ở ghế giảng đường, tình cảm đó cũng không phai đi khi tôi và Chung Quốc kết hôn; em không chịu lấy ai mà chỉ nói với tôi là em sẽ đợi được Chung Quốc – chúng tôi trở thành đối thủ. Nhưng khi tôi rơi vào ngã rẽ mà thần chết chỉ định và đến lúc phải cậy vào sự nhờ vả của em, chăm sóc Chung Quốc thay mình thì Minh Ngọc đã không có một lời nói phân vân trong suy nghĩ, em đồng ý mà không có bất kỳ điều kiện nào. Tôi nghĩ những tháng ngày kế tiếp Chung Quốc sẽ hạnh phúc khi có em chăm sóc, hi vọng là thế!

Ngực tôi đau buốt! Mũi lại chảy máu, những dòng máu đen như mớ cát trong đồng hồ đang rơi xuống, nó báo hiệu thời gian của tôi còn sót lại một chút thôi!

—————

Chung Quốc

Tối hôm đó tôi về nhà hơi muộn, Minh Ngọc chở tôi về chung cư bằng xe gắn máy. Trên đường, tôi lờ mờ nhận ra được những câu nói của vợ mình đều là giả tạo – ký ức như tái sinh một phần kể từ lúc tôi gặp tên hàng xóm lạ mặt trên đường về nhà với cái nhẫn bạc.

—————

Về đến nhà tôi đã đói lả, Minh Ngọc bảo tôi lên phòng còn em thì xuống bếp nấu mì cho hai đứa.
Tôi ngồi thu lu một mình trong phòng, có mỗi một cái đèn ngủ lờ mờ.

...

Hôm nay Minh Ngọc quên khoá tủ, em đã mở nó ra lúc sáng mà quên cất chìa khoá. Bí mật mà em luôn giữ cho riêng mình đang ở trước mắt tôi, đó chỉ là một cái hộp màu đen và Minh Ngọc phải lấy nó ra để lau chùi mỗi đêm; có mùi thơm của quế.

Là một kẻ tò mò nên tôi mở vội cái hộp ra mà không chút đắn đo
Loé sáng lên
Cạch... coọoọc... – Ngăn tủ ký ức của tôi đang mở.

– Hôn ** một cái nào **!

Người đàn ông tôi không nhận thấy mặt bây giờ đã hiện hình.

Tấm hình chụp chung của tôi và một người... chính anh... chúng tôi đang hôn nhau ở thác Giang Điền.

Đầu tôi đau buốt!

– A... n... h ơi!! – Tiếng gọi yếu ớt. Bản năng của kẻ yêu si dại đang làm việc – ký ức tôi đang...

Minh Ngọc đứng ở trên đỉnh núi, tay giang ra đón gió và em đứng ở chính giữa tôi với... anh...

Chớp sáng
Màn đêm mở ra

– Anh say rượu rồi đó, anh để em chạy xe cho!
Một con mèo băng qua đường trong màng đêm vắng vẻ

– Ông xã!!! – Tôi lớn tiếng thét lên khi chuyện của hai tháng trước như đang diễn ra trước mắt.

Cái khoá của căn phòng bí mật mà tôi luôn muốn mở toang ra đã bị tan chảy.

Chiếc nhẫn cưới của Minh Ngọc là giả, cái của tôi và anh mới là một đôi thật!
Anh trao cho tôi nhẫn cưới ở một d́đồi hoa hướng dương xinh đẹp đón cơn mưa tầm tã vào lúc hoàng hôn.

...

– Anh Chung Quốc ơi, mì...

Tiếng rơi của bát đĩa, Minh Ngọc đứng chết trân trước cửa phòng, mặt sàn đầy những sợi mì.

– Tại sao em gạt anh?

– Em... – Minh Ngọc đang tránh cái nhìn của tôi lẫn cú xiết tay.

– Anh Tại Hưởng đâu?

– E... m...

...

"Tôi là Minh Ngọc, hiện tại tôi và chồng tôi không có ở nhà, phiền bạn để lại lời nhắn sau khi nghe tiếng bíp nha! Cảm ơn nhiều!!"

"Cô Minh Ngọc, chúng tôi là bác sĩ theo dõi bệnh nhân Kim Tại Hưởng. Bệnh viện đã cố hết sức nhưng anh Kim Tại Hưởng đã không thể vượt qua! Anh vừa mất cách đây mười phút, nếu cô nhận được..."

Minh Ngọc chết sững, chân tôi chạy ra khỏi nhà mà không đóng cửa. Ngày tận thế của tôi đã đến!

————-

Khi tôi đến thì đôi mắt để báo hiệu sự sinh tồn của anh đã rơi vào giấc ngủ tự khi nào, người ta đã phủ lên mặt anh một tấm vải trắng. Giấc ngủ của anh được gọi tên là "mãi mãi" – anh sẽ không thể thức giấc khi hai hàng mi kia bị tước đi sự tự do của chúng.

– Ch... phải... chẳng phải anh đã nói là sẽ không bao giờ nhắm mắt lại trước khi em ra đi mà! Anh là đồ hứa lèo... tên ba xạo... Anh là người nói dối! – Tôi lay xác anh, không có nước mắt nhưng lại có quá nhiều nỗi đau do chúng chảy ngược về tim.

Phòng bệnh của anh lạnh lẽo, tối tăm, mờ mịt như tương lai của tôi.

– Em sẽ không bao giờ tha thứ cho sự lừa gạt của anh! Em sẽ giận anh! Anh tốt nhất là đừng tỉnh lại, nếu không thì em phạt anh quỳ gối trước cửa phòng ngủ của hai đứa mình... EM SẼ PHẠT NẶNG ANH! – Tôi lại độc thoại.

Tôi có một lời hứa với anh. Lời hứa đó cam kết nếu một trong hai đứa chẳng may có chuyện mà không thể mở mắt ra nữa thì người còn lại phải tiếp tục sống đến một trăm tuổi, không cần biết là vui hay buồn! – Tôi hứa nhưng là lúc anh còn sống, và tôi khi đó tràn ngập trong hạnh phúc nên đã không nghĩ tới hôm nay. Thực tế, tôi ước chi cho thời gian quay ngược lại để tôi không hứa với anh thì... có lẽ sẽ tốt hơn!

– Anh làm trò gì vậy? – Tôi phì cười hỏi anh.

Tình yêu của tôi nghiêng đầu, hai ngón tay chống hai con mắt mở to ra.
– Nó mà tới lúc buồn ngủ thì ai trông người yêu của anh? Em lại sốt cao thì anh phải làm sao?!

– Thì... ** lại bế ** đi phòng khám!
...

– " **, em có nhớ hai câu hát này không? "Đời có khi yên lành, khi cuồng phong..." – Giông bão tới bên mình một cách nhanh chóng quá, phải không em?

Anh xin lỗi vì tất cả! Anh xin lỗi... v... ì sự lường g... ạt ích kỷ đã qua, xin lỗi cả khi anh vô... tình dù trong l... òn... g không muốn, muôn vạn lời xin lỗi em khi không hôn từ biệt người yêu của mình! Ông xã lớn không thể nhìn ** nhỏ nữa, mắt của a... nh... nặng lắm! Hai bo... ờ mi cứ trĩu d... ần xuống! Ông xã lớn thất hứa với ** nhỏ rồi... hiiii...

Minh Ngọc àh, em giữ lại đoạn tho... oạ... oại... trên nha em! Em đợi đến lúc cần thiết hãy cho vợ của anh nghe, đến khi nào e... em... cảm thấy Chung Quốc sắp tới chổ của anh thì hãy mang ra, anh không muốn Chung Quốc buồn đâu! "

Tiếng của anh được ghi lại trong máy điện thoại, nó đang chạy ngược lại để kể cho tôi nghe. Chắc là anh cô đơn, đau và cũng khó chịu nhiều lắm khi tôi không ở bên anh phút cuối. Chúng tôi không nhìn nhau được nữa thì liệu người ra đi hay kẻ ở lại ai sẽ tốt hơn ai?

Nhưng tôi không giận anh, anh không nhìn tôi vì anh không thể chứ không phải vì sự vô tình trong anh.

Hết

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top