chap 1
Tình yêu có nhiều trạng thái để gọi là cuối. Phút cuối của một cuộc tình có thể là khoảng thời gian còn đọng lại chút ít khi tình yêu đó dần chuyển mình sang bước ngoặt khác; nhưng cũng có thể nó chỉ là một ít phút giây của anh hoặc người anh yêu trong cuộc tình đó.
——— º♥º ———-
Tuấn Chung Quốc
Sau tai nạn giao thông, trạng thái hôn mê của tôi kéo dài gần mười hai ngày; đã đến lúc phải tỉnh lại!
– Tôi là ai? – Vật chất vô định hình có tên là "ký ức" trở nên quá xa hoa với một kẻ như tôi. Như Pinochio được bà tiên ban cho sự sống, rõ ràng đã có một phép màu làm cho tôi tỉnh lại nhưng cái giá phải trả là tôi không thể nhớ ra bất cứ điều gì. Đầu tôi như một cuộn băng bị xoá sạch hết mọi thứ, nó trắng xoá.
————–
Kim Tại Hưởng
– Chung Quốc em ấy có bị làm sao không bác sĩ? – Đón tờ giấy xét nghiệm trên bàn, tôi gấp gáp hỏi ông bác sĩ già mà những người trong bệnh viện bảo là rất có chuyên môn, nên đưa những ca như trường hợp của ChungQuốc cho ông ấy là tốt nhất!
Tôi lại thấy nó không phải thế!
– Về mặt vật lí thì không có tổn thương nào! – Ra chiều chậm chạp, ông ta nói một cách bình thản với tôi. Lại có cả một ngụm trà như thể không chuyện gì xảy ra, bác sĩ già kia không quên cả nhấp nháp nó. – "Tỉnh lại được là tốt rồi!"
– Tôi không nghĩ vậy đâu! Rõ ràng v... em đã luôn miệng hỏi "tôi là ai?", "anh là ai?" những bảy mươi hai lần, suốt thời gian từ khi tỉnh lại ChungQuốc không hề xác định được chuyện gì cả... Ông nói không sao là thế nào? – Hấp tấp không phải là tính tốt nhưng với cách cư xử này thì liệu mà... làm sao tôi có thể ngồi ù lì để đợi ông ta trả lời được chứ. Em đã hôn mê hơn một tuần lễ sau chấn thương của tai nạn giao thông, tôi lo và đợi chờ từng giây từng phút cho em... Thế mà lúc tỉnh lại...
– Khoẻ lắm đấy! Rất tiếc là cậu ta không phải phụ nữ, nếu phải thì sau khi xuất viện có thể sinh một lúc vài nhóc tì cho cậu ngay lập tức ấy chứ; đàn ông không nên vội vã! – Lại cái thái độ dửng dưng đó, ông ta đang thách thức tôi với ngụm trà thứ hai. Tôi sắp điên lên còn ông ta thì lại coi nó vốn dĩ bình thường như bao chuyện đã xảy ra, sao tôi lại có thể điên khùng mà đưa Chung Quốc cho một lão già gàn dở như thế hở trời??!!! Ông ta nói không có gì ư?
Không giữ được bình tĩnh, tôi đập tay lên bàn giấy, mặt hầm hầm.
– Nhưng trí nhớ thì sao? Ông phải nói là tại sao chứ! – Có tin được lão già này không khi mà...
– Thông thường những ca chấn thương do va chạm vào đầu thường có những trường hợp tương tự như thế, mất trí nhớ cũng là chuyện rất hay xảy ra! – Ông ta nói một cách thản nhiên nhất.
– Bao giờ thì cậu ấy bình phục? – Tôi lườm lão.
– Nhanh có thể là một hay hai tuần, chậm tí thì vài năm, nếu trễ sẽ tới vài chục hoặc cũng có thể là sẽ chẳng bao giờ! – Tôi chết điếng đi!
Não tôi giãn ra cực đại, nhãn cầu đứng tròng còn tim đập dồn trong lồng ngực. Tôi không biết Chung Quốc sẽ đối mặt ra sao với cuộc sống tưởng như là không lối đi khi em không có trí nhớ? Rồi thiên hạ lại đổ dồn vào em với ánh mắt soi mói, em sẽ trốn ở một góc tối nào đó để khóc một cách đau khổ nhất khi nhận ra giới tính của mình lần thứ hai, hàng trăm thứ...
Tôi chưa kịp nói thêm thì... mũi tôi chảy máu.
Suốt ba tháng nay tình trạng này cứ tái diễn, tôi không có cách bắt nó ngưng lại!
– Lau đi! – Ông ta rút cho tôi một cái khăn giấy trong hộp của mình.
Máu chảy có màu đen, nhưng tôi không phải nhóm máu O; tôi cũng không bị chấn thương ở đầu.
– Cậu không thấy bản thân có gì khác lạ hay sao? – Bác sĩ già hỏi tôi bằng cái vẻ chậm rãi nhưng ánh mắt thì lại cho biết đó là một câu hỏi cần có lời đáp vội vàng.
– Tôi thấy trường hợp này hay tái diễn, đã hơn hai tháng! – Ngã đầu ra sau ghế theo cách cổ truyền, tôi lấy bàn tay đập lên đỉnh trán để cho máu mũi đừng chảy nữa.
– Anh bạn kia thì không có gì sau tai nạn, nhưng anh thì tôi không chắc... – Lại một phiếu xét nghiệm nữa, trên đó là tên của tôi. – "Anh không có chấn thương, cái này nó không thuộc về tai nạn vừa qua! Không hiểu rõ bản thân đôi lúc lại là một tác hại to lớn!"
Chung Quốc
Sau ba ngày kể từ hôm tôi tỉnh lại thì cũng tới lúc tôi xuất viện, tôi được một chiếc Taxi đưa về nhà. Xe chạy dọc suốt mấy làn đường thì tôi tới trước khu chung cư có tên Phan Xích Long – cái nơi với tôi hầu như không có một tí gì gọi là ấn tượng nhưng tôi lại phải nhớ đó đã từng là "mái ấm gia đình" của mình.
– Anh ăn cơm đi! – Cô gái có mái tóc màu nâu đỏ với những sợi light dài cùng màu gắp cho tôi một ít thức ăn. Tôi không nhớ được chuyện gì đã xảy ra ở đằng sau bức màn gọi là hiện tại – quá khứ trở nên trắng xoá và tôi không có cách chi lấy nó trở ra, tôi hay đau đầu khi cố nhớ lại một cái gì đó mơ hồ... nó xa xăm lắm! Với cô gái này thì tôi có một chút ấn tượng, chỉ một chút thôi!
– Ăn cơm... – Khó khăn lắm tôi mới nói được một câu, những con chữ hay cách ráp vần cũng trở nên dường như là xa lạ, tôi đã phải nhớ nó hơn một ngày. Trong tôi vẫn còn hồ nghi. – "Cô là ai? Tại sao cô đối tốt với tôi vậy?"
Bỏ đôi đũa xuống, nắm lấy hai bàn tay tôi rồi cô gái xa lạ kia nói thật dịu dàng:
– Em đã nói với anh rồi, em tên là Minh Ngọc! Anh là Chung Quốc, em là Minh Ngọc,Em là vợ của anh! – Nụ cười thật đẹp!
Tôi đã để ý cô gái này thật lâu kể từ ngày thứ hai ở bệnh viện, cô ta mang hoa đến rồi ôm hôn tôi ở trán; không biết làm sao và chả rõ thực hư là gì nhưng cái cô Minh Ngọc này lại nhận là vợ tôi – với cô ta thì tôi quả thật có nhiều ấn tượng nhưng tôi lại không nhớ được ra là ai. Cô ta dễ thương, sang trọng và đẹp như thể một viên ngọc biết suy nghĩ, có thể tôi yêu cô ta nhưng lại là tình yêu kiểu nào đó mà... không có sự giải thích! Dường như tôi đã có rất nhiều kỷ niệm với cô gái này nhưng không phải là với vai trò của một người chồng...
– Cô là vợ tôi sao? – Sự hồ nghi lấn át lí trí của tôi. Mặc dầu đã hỏi câu này rất nhiều lần và lần nào tôi cũng nghe duy có một câu trả lời nhưng lí trí của kẻ mất trí này lại thấy nó... như giả tạo! Chắc là vì tôi bị mất trí nhớ?!
Minh Ngọc giơ bàn tay trái của mình lên trước mặt tôi, dùng ngón tay trỏ của bàn tay còn lại chỉ vào ngón áp út, em nhỏ nhẹ nói:
– Nhẫn cưới của chúng mình đây này! Nhẫn cưới đó...
Nhìn bàn tay Minh Ngọc rồi giơ bàn tay mình lên, tôi nhìn lại nơi ngón áp út bên trái của mình, quả thật có một chiếc nhẫn y hệt. Hai chiếc nhẫn cùng làm bằng bạc và có đính một viên đá quý ở trên, thân nhẫn được chạm khắc tinh tế như một dấu hiệu thừa nhận chúng được tạo ra với sứ mệnh phục vụ cho một đôi tình nhân – là một cặp.
Tôi thấy đúng nhưng lại có gì đó sai sai... Bằng hành động vô thức, tôi lắc đầu. Rõ ràng là nhẫn cưới nhưng sao nó... lại là...
Lờ mờ
Đầu tôi đau lắm!
Cái hộp cất giữ những mảnh vụn ký ức đột nhiên bị rạn nứt...
– Từ bây giờ em là vợ của anh rồi, cấm em yêu ai nữa, biết không hả **?
Một người quen thuộc... Nụ hôn nóng bỏng... Đôi mắt sáng... Không rõ được gương mặt mà chỉ có vóc dáng...
Chớp sáng
– Anh làm sao vậy? Anh cứ như người mất hồn àh! – Minh Ngọc giật tay tôi.
– Em là vợ tôi sao? – Câu hỏi được lặp lại như một lời khẳng định.
– Chứ anh nghĩ là ai khác? – Em nhăn mặt lại. – "Anh ăn cơm đi, không thì nguội lạnh hết! Chê em nấu dở hả?" – Minh Ngọc gắp thêm thức ăn cho tôi.
– Ăn cơm...!
Nhiều ngày sau đó tôi bắt đầu cuộc sống mới với nhiều điều lạ lẫm cho bản thân nhưng Minh Ngọc lại bảo nó quen thuộc và tôi cần phải làm để có thể nhớ lại được chuyện cũ. Bắt đầu là tôi phải đi loanh quanh trong nhà, coi Tivi, uống nước ngọt, đánh games và đợi vợ đi làm về. Em hay về lúc năm rưỡi chiều, rất mệt mỏi!
Minh Ngọc hay dẫn tôi đi dạo các khu phố, tới một quán ăn nhỏ ở trên đường lớn – cái nơi em nói là ngày xưa tôi đi làm ở đây, rồi cho tôi đi công viên nữa... nhiều lắm! Không đợi em nói tôi cũng biết là những việc em làm với hi vọng tôi sẽ nhớ lại chút gì của ngày trước. Có khi tôi nhớ ra một chút, nhưng nó mơ hồ và mau quên đi!
Có vài điều mà tôi thấy kỳ lạ! Như là miễn cưỡng và cố ý của vợ tôi hay do tôi đa nghi?
Tôi hay lờ mờ cảm nhận được vóc dáng của một gã đàn ông, người đó rất quen thuộc và vài chuyện tôi cho là mình cần phải nhớ lại thì Minh Ngọc đánh tan nó ngay trong sự vô ý mà em nói hay là do cố tình mà tôi phỏng đoán em lại muốn làm thế. Mấy thứ tôi không ấn tượng, thậm chí tôi biết chắc là ngày xưa tôi không có vậy thì Minh Ngọc lại bảo nó có thật và em bắt tôi phải cố gắng moi móc chúng ra.
Còn nữa, em hành xử rất ư kỳ lạ! Nhiều lúc tôi đang nằm trên ghế dài xem Tivi thì em bước ra từ nhà tắm mà lại không mặc quần áo, nằm ngủ trên giường của hai vợ chồng em lại than chật mặc dầu tôi đã nằm rất sát ở trong vách như thể em quen sống một mình – Minh Ngọc lại nói do em vô ý nên quên mất. Tôi còn một thắc mắc lớn là tại sao trên tay tôi có vết hằng của chiếc nhẫn cưới trong khi ngón áp út của em thì không! Thy đã nói chúng tôi kết hôn đựơc gần ba năm và chưa bao giờ em tháo nhẫn ra. Đó là câu hỏi tôi không có câu trả lời.
Về chuyện hàng xóm láng giềng tôi không thấy có gì kỳ lạ ngoài chuyện ở trên lầu có một ông bạn hàng xóm rất lập dị. Người này hay mặc áo phông dài tay, đội mũ lưỡi trai che kín mặt và không bao giờ chịu tiếp xúc với tôi mặc dầu tôi hay lên nhà gõ cửa làm quen. Trong khi đó, vợ tôi quen rất thân với người này và tôi thấy em hay lên sân thượng uống càfê với hắn ta thường là rất lâu; Minh Ngọc đã bảo tôi không cần phải làm quen người này và cũng đừng quan tâm chi đến hắn, một gã xa lạ thôi mà!
Cuộc sống mới của tôi bắt đầu với nhiều dấu hỏi chấm – (?).
...
Hôm nay tôi có một chuyện hay!
– Có cần tôi giúp không? – Tôi bắt gặp được tên hàng xóm khó tính ở trên lầu đang loay hoay với túi trái cây của mình. Cái hộp của hắn bị thủng một chổ to và mấy trái cam đang thi nhau lăn trên mặt đường. – "Ấy chết, nó lăn mất..."
– Tránh ra! – Hắn xô tôi trong khi bản thân thì khó khăn với công việc hiện tại.
Tôi thấy cần nên vẫn cứ lúi cúi nhặt hết số cam trên mặt đất, không bỏ sót quả nào!
– Mở túi ra đi! – Tôi chỉ tay lên mặt hộp.
– Đi chổ khác đi thằng mất trí điên khùng! – Hắn đẩy tôi một cái nữa, bỏ rơi cái nhìn về tôi, người hàng xóm khó tính đứng dậy và ôm túi trái cây đi. Lúc đi hắn không quên kéo cái mũ xụp xuống để che đôi mắt lại.
Tôi đã hạ quyết tâm là phải làm thân cho bằng được với gã khó tính này; không có lí do gì để hắn từ chối.
– Minh Ngọc đã nói là hàng xóm tối lửa tắt đèn có nhau vẫn hơn bà con xa mà, anh không thể... cởi mở hơn một tí sao? – Tôi kéo vai hắn quay sang mặt mình.
– Cút ngay trước khi tao nổi điên lên! – Lại là sự hững hờ, hắn không thèm nhìn tôi lấy cái thứ hai mà bỏ đi tiếp.
Nặn ra thêm một câu xã giao, tôi tiếp:
– Tôi nghĩ anh nên lấy một cô vợ để quán xuyến chuyện nhà, đàn ông đi ra đường làm ăn mà không có phụ nữ thì sẽ gặp khó khăn trong những chuyện lặt vặt. Vợ tôi...
– Không có đàn bà thì đàn ông trên thế giới này sẽ chết hết hay sao? – Hắn quát tôi.
Vô tình hay cố ý tôi không rõ, chỉ biết là ánh mắt của cả hai đang chạm vào nhau – xấp hình ký ức đặt trong ngăn tủ kỷ niệm đang được sắp xếp lại... bằng một trật tự nào đó?!
Và... tôi thèm khát ánh mắt đó.
Chớp sáng
Lờ mờ
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top