5

"Anh ơi"

"Hả?" Hoseok đang lén lút, định yên lành trốn ra khỏi đây ai ngờ vẫn bị cậu bắt gặp

"Anh đang làm gì vậy?"

"Không làm gì hết"

"Anh ra ngoài kia với em một lát được không?" Nó vừa nói tay vừa chỉ ra khu vườn phía sau

"Hình như ở đó có hồ nước đẹp lắm ạ"

"Ừ cũng được"

Hoseok và nó một người đi trước một người đi sau

"Anh Hoseok lâu ngày không gặp anh cũng không thay đổi mấy nhỉ? Chỉ là trắng hơn, gầy hơn một chút"

"Ừ thoáng đó đã hai năm rồi"

"Có vẻ bệnh em cũng đã khỏi rồi?"

"Không có, chưa khỏi chỉ là nhẹ đi thôi"

"Em về khi nào vậy?"

"Chắc cũng gần nửa năm rồi ạ"

"Không ngờ lại gặp anh ở đây"

"Haha anh cũng bất ngờ đấy"

"Em trưởng thành hơn trước rất nhiều" Hoseok thầm cảm thán, nó lớn lên trông thật đẹp trai, nhưng vẫn giữ cái nét gì đó vô cùng đáng yêu, đặc biệt là đôi mắt long lanh và cái cặp răng thỏ ấy

Có vẻ như bệnh của nó đã đỡ nhiều rồi, giờ biết gọi anh là hyung không còn Kook với Seok như trước nữa, kể ra tự nhiên cũng thấy thật xa lạ, dù gì lúc trước cũng do nó bị bệnh nên mới làm ra những hành động kia, quá khứ qua rồi thì nên cho qua đi

Thật sự thay đổi quá nhiều

"Anh cho em xin số điện thoại với, mà sao lúc trước em không liên lạc cho anh được ạ?"

"À hồi đó anh làm mất sim nên mua sim mới"

"Ngày mai anh rảnh không? Đi cà phê với em đi"

"Ừ cũng được" Taehyung về nước công ty cho nghỉ ngơi mấy ngày nên anh cũng khá rảnh rỗi

"Mà chuyện anh muốn nói với em là gì vậy?"

"Hả, chuyện gì?"

Nó nghe anh nói vậy cũng chỉ cười trừ, dùng hai tay làm gối đầu trực tiếp nằm xuống thảm có xanh mướt

Thời tiết dần chuyển lạnh rồi nhỉ?

"Hồi nhỏ trước khi đi hyung có nói với em khi em trở thành người lớn, khỏi bệnh trở về anh sẽ nói những điều muốn nói với em, rất nhiều điều" Nó quay lại nhìn anh nói

Hoseok như chìm đắm vào ánh mắt của nó, ánh mắt sâu thẳm như bầu trơi đêm, như chứa hàng ngàn vì sao lấp lánh, trời chưa tối hẳn nhưng cũng bắt đầu bao phủ bởi một màu xám nhạt, gió hồ thổi lên có chút lạnh lẽo, mái tóc nâu bồng bềnh của nó bị gió thổi có chút rối, vẫn là ánh mắt nụ cười ấy, vẫn là sự đáng yêu ấy, nhưng thật sự không còn như xưa nữa, anh mắt chứa đầy sự mệt mỏi, đầy tâm sự muốn giải bày. Nghĩ lại kể cả lúc nhỏ hay bây giờ nó cũng chẳng giống như người có bệnh, nhưng cô Joen chắc chắn cũng sẽ không lừa anh. Đột nhiên Hoseok cảm thấy có chút tò mò với con người này khi đã trưởng thành

"Anh quên rồi"

"Sao anh vô tâm thế? Chỉ mới có hai năm thôi mà anh dường như đã quên mất em luôn rồi" Nó nửa thật nửa đùa nói

"Chắc do công việc bận rộn quá"

"Em đang làm công việc gì vậy?"

"Em giúp ba quản lí công ty, thời gian rảnh thì làm hoạ sĩ, cũng có vài triễn lãm tranh ạ"

"Em......"

"Hoseok" Hoseok đang nói thì bị xen ngang

Cả anh và JungKook cùng đồng thời quay đầu lại nhìn, là Taehyung

"Mẹ kêu anh"

"Ừ"

"Jungkook lên thôi, buổi tiệc bắt đầu rồi"

Hoseok chỉ đơn giản chọn đại một chỗ ngồi trong góc, JungKook từ đầu vẫn luôn đi theo anh, thấy anh ngồi xuống nó cũng ngồi bên cạnh

"Anh Hoseok em nhớ anh lắm"

"Lúc đó không liên lạc được với anh em đã đòi mẹ về Hàn Quốc để gặp anh nhưng mẹ lại không cho"

Nó lại bắt đầu giải bày nỗi lòng của mình

Hoseok không đáp, đúng hơn là không biết nên trả lời như thế nào

Làm gì có chuyện mất sim, vốn là anh cố tình cắt đứt liên lạc với nó

Đúng lúc đó có một người phụ nữ đi lại phía bàn hai người

"Hoseok lâu rồi không gặp con"

"Cô Jeon, lâu rồi không gặp, cô vẫn khoẻ chứ?" vừa thấy mẹ JungKook anh bắt đầu nhớ lại lời cô đã nói trước khi rời đi, hình như anh đã thất hứa rồi nhỉ?

Jungkook thấy mẹ hình như có hơi giật mình sau đó bình ổn lại, ý cười không chạm đến đáy mắt nói

"Mẹ, lâu rồi không gặp"

"Biết ngay con sẽ ở đây mà"

Hoseok khó hiểu nhìn hai người họ đối thoại, họ không về nước cùng nhau à?

"Cái....." Cô Jeon đang định nói gì đó bỗng ngừng lại, thở dài một hơi nói

"Cô ra kia một lát"

"Vâng"

Nhìn theo bóng lưng cô Jeon, anh bắt đầu thắc mắc hỏi

"Em không về nước cùng mẹ à?"

"Đúng rồi"

"Em về trước khoảng ba tháng, sau đó mẹ em mới về"

Bữa tiệc cũng không có gì đặc biệt hết ngoại trừ việc JungKook uống đến say mèm, không hiểu nó có chuyện buồn hay gì nốc hết li này đến li khác, cô Jeon còn nhờ vả anh đưa nó về cho bằng được, dì Kim thì kêu anh ở lại cùng dì dọn dẹp

Để không phụ lòng cả hai người phụ nữ anh liền đưa ra quyết định cuối cùng, đưa JungKook lên phòng dành cho khách nghỉ ngơi sau đó liền xuống bếp giúp dì Kim dọn dẹp

"Được rồi, còn nhiêu đó cứ để giúp việc làm, con lên phòng nghỉ ngơi đi"

"Thôi chắc con về ạ"

"Khuya rồi, ở lại đi"

"Nhưng mà hết phòng cho khách rồi ạ"

"Lên mà ngủ với Taehyung"

"Đừng lo, giường nó rộng lắm"

Hoseok cũng vâng vâng dạ dạ định bụng sẽ sang phòng ngủ với JungKook ai ngờ lúc đó Taehyung lại xuống bếp uống nước

"Mày tối nay ngủ với Hoseok đi"

Nó không nói gì chỉ khẽ liếc nhìn nhìn anh. Sau khi uống nước xong cũng quay lưng bước đi

"Anh không ngủ à?" Đi được mấy bước thấy anh vẫn đứng im liền quay lại hỏi

"Có"

"Đi thôi" Nó nói xong cũng ngoảnh mặt đi mất

Hoseok cũng nhanh chóng chạy theo sau

.

Cứ tăng lên 200 view tôi sẽ ra 1 chap mới nha

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top