Chap 32
Trời đã quá trưa để có thể múa bút hoạ nên cảnh những tia nắng ban mai xen vào từng kẽ lá, ánh xuống mặt đường màu lam nhạt của vàng và xanh. Mặt trời đã lên đỉnh cao tự bao giờ, thẳng trên đỉnh đầu rọi xuống. Ánh nắng gay gắt mang hơi nóng hoà quyện cùng chút se lạnh trong không thật khiến người ta cảm thấy không thích ứng nổi dù đã trải qua hai mươi mấy tuổi xuân xanh.
Trong căn phòng nhỏ, ánh nắng soi sáng vào mọi ngóc ngách, khe hở, phản phất đâu đây chút hương gỗ nhè nhẹ, cứ như được chính Mẹ Thiên Nhiên đang giang rộng vòng tay ôm chặt vào lòng. Jimin-chàng trai của nắng toả ra ánh hào quang rực rỡ, không rõ là thực hay vô khi chính ánh sáng của Jimin mới thắp sáng cả căn phòng. Đôi tay hoạt động hết công suất, Jimin vội vã thu dọn hành lí để trở về.
-Jimin a~
Nên gọi JungKook là thỏ hay một con gấu Koala đây? Cậu bám lấy Jimin ngay từ khi quay trở lại.
-Đừng chạm vào tớ!
Jimin hất tay cậu ra. Đôi mắt một mí lộ rõ vẻ dỗi hờn, Jimin gằng giọng.
-Đừng mà~ Jiminie a~
-Đừng làm phiền tớ!
-ChimChim a~ Đừng dỗi tớ như thế mà~ Tội tớ lắm T^T
Từ phía sau lưng, cậu vòng tay ôm lấy vùng eo gầy của Jimin, xiết lấy nó. Mái đầu nhỏ của cậu vùi vào sống lưng Jimin khiến nó rối lên. Cậu thực sống không thể thiếu Jiminie a~
-Tớ là một con thỏ đáng thương nhất thế giới. Bị chính con mèo bạn thân bỏ rơi. Jimin a~
Jimin chẳng bận tâm. Đôi mắt vẫn dán vào đống hành lí, đôi tay liến thoắt xếp gọn gàng nhũng bộ y phục đầy màu sắc.
-Mèo nhỏ a~ Thỏ con biết thỏ con sai rồi, đừng giận thỏ nữa~ Mèo nhỏ nỡ lòng nao bỏ thỏ con lại đây một mình sao?
-Cậu đâu nghe lời tớ, cậu xem lời nói của tớ ra gì đâu. Tớ ở lại cũng chẳng ích gì.
Jimin vùng ra khỏi vòng tay của cậu. Đôi tai thỏ của cậu cụp xuống, hàng mi dài không hẹn mà rủ nhau ngã người, che đi đôi mắt sáng như chấp chứa cả bầu trời đầy sao lấp lánh rực rỡ. Cậu nắm lấy túi hành lí của Jimin rồi ném ra xa.
-Yah! Cậu làm cái quái gì vậy hả? Hay cậu muốn tớ nhổ luôn hai cái răng thỏ của cậu đây?
Jimin giận dữ, quay phắt người lại nhìn cậu nói. Cậu chẳng đáp lại lời gì mà lẳng lặng ngồi lên mép giường của mình rồi nức nở. Jimin nhìn thân ảnh của cậu, những giọt nước mắt hệt như những hạt mưa sa, rơi vào trong tim, làm dịu đi ngọn lửa đang cháy sáng ở Jimin.
-Kookie à...
Jimin ôn nhu, an toạ cạnh cậu, ôm lấy cậu.
-Tớ xin lỗi Kookie, tớ hư quá, sao lại nông nỗi bỏ cậu lại một mình được?
-...
Tiếng sụt sịt vẫn đều đều vang lên.
-Đừng khóc nữa Kookie a~ Tớ không đi nữa đâu~ Tớ còn phải chăm sóc một người mà~
-...
Bàn tay nhỏ nhắn vuốt ve tấm lưng cậu.
-Thỏ bếu mà còn khóc là mèo nhỏ đi thật đấy!
-Cậu không được làm vậy nữa...
-Ừ. Không bỏ cậu nữa.
Jimin âu yếm cậu trong vòng tay ấm áp của mình. Cậu ngẩng đôi mắt trong veo như mặt nước hồ thu nhìn Jimin, đôi mắt hoe đỏ nổi bần bật trên làn da trắng tinh khiết như những bông tuyết nhỏ nhiều cánh rơi trong vùng trời trắng xoá như tranh vẽ. Đôi gò má như phủ một lớp phấn ửng hồng lên. Ngũ quan cậu hoàn hảo ngay cả khi nó ướt đẫm lệ.
-Hứa đi... À không thề đi...
Cậu mếu máo.
-Xì, hứa thôi.
Jimin giơ ngón út mũm mĩm lên trước mắt cậu. Cậu giơ tay ngoéo lấy tay Jimin.
-... Cậu nhớ cậu nói đó!
-Ừ.
Jimin cười, đôi mắt híp chặt lại tạo thành một đường thẳng nằm ngay ngắn trên gương mặt rạng rỡ.
-Huray~ Jimin sẽ không bỏ JungKook nữa. Jimin không bỏ JungKook nữa. Jimin không bỏ JungKook nữa.
Những giọt nước mắt ngưng đọng lại. Cậu lấy tay quệt hai hàng nước mắt trên đôi gò má. Cậu cười ngoác miệng lộ cả những chiếc răng thỏ. Cậu nhảy cẳng lên, hai tay múa trong không trung.
-JungKook...cậu...
Jimin cứng người nhìn cậu. Cảm xúc như dâng trào.
-Tớ biết cậu thương tớ mà. Tớ cũng thương Jiminie nhiều lắm~
Gương mặt cậu đúng kiểu phởn đời nhìn Jimin.
-Cậu gạt tớ?
Còn Jimin, gương mặt cậu hoàn toàn trái ngược với JungKook, gương mặt tối lại, không chút cảm xúc.
-Không! Tớ khóc thật mà...
Cậu cười, xua tay biện hộ.
-Kookie... Cậu to gan lắm a~~
Jimin cười một cách đầy hàm ý rồi ném ánh nhìn viên đạn cho cậu. Jimin đứng phắt dậy tiến về phía con thỏ đang thừa năng lượng kia.
-ChimChim a~ Tớ khóc thật mà~
Theo phản xạ của con người, cậu tự giác lui về phía sau sau mỗi bước tiến tới của Jimin.
-Trong chưa đầy năm phút, cậu đã dùng ba cái tên để gọi tớ rồi ấy: Jimin, Jiminie, ChimChim...
Cả một bầu trời đầy mây đen ôm trọn lấy nam nhân có đôi mắt biết cười ấy. Jimin nổi giận quả là đáng sợ a ;;-;;
-Ân. Tớ thích gọi cả ba như thế~
-Ân cái đầu cậu. Lại đó nhặt y phục lại cho tớ! Nhanh lên.
Cậu nhảy khựng lên rồi vắt chân lên cổ chạy khắp căn phòng nhỏ .
-Aaaaaaa~ Mèo muốn ăn thịt thỏ! Aaaaa~ Thỏ không phải thức ăn của mèo mà~ Aaaaaa~
Cậu chạy, Jimin đuổi theo, những vật dụng nhỏ nhắn, vừa tầm như gối, thìa, ly, bát, thậm chí cả đĩa, dao đều được Jimin dùng triệt để làm vũ khí phi thẳng vào người cậu. Chắc Jimin thích ăn thỏ xiên que ấy mà :))
Mèo vờn thỏ ngay giữa cái thời tiết của buổi trưa mùa đông. Cảnh tượng này quá là hiếm có.
____________________
-Cậu tính thế nào đây?
Chơi với nhau mệt lã người, hai người nằm dài trên sàn nhà được lót bằng những mảnh gỗ dài, thẳng tắp.
Jimin nằm cạnh cậu, một tay gối đầu, một tay làm gối cho cậu kê quả đầu của mình lên.
-Ý cậu là sao?
Cậu ngây ngốc nhìn Jimin. Gương mặt phóng to của Jimin quả thực rất đẹp, vừa ngây thơ nhưng lại không kém phần sắc xảo.
-Chuyện của Taehyung... Cậu tính thế nào...
-...
Cậu thoáng chút bất ngờ. Đang yên đang lành sao lại nhắc đến chuyện ấy?
-Bao giờ thì mới làm lễ?
-Một tháng nữa...
-Nhanh thế sao? Cậu chuẩn bị gì chưa đấy?
-Vẫn chưa... Tớ không biết bắt đầu từ đâu...
Cậu thoáng chút bối rối, hai tay giơ lên tầm mắt rồi đan vào nhau.
-Cậu đã nhận lời rồi, đúng chứ?
Jimin lo lắng hỏi.
-Tớ có thể từ chối sao?
-Cậu không hối hận sao?
-Không hề. Những ngày qua, tớ đã quá yếu đuối. Tớ chỉ biết khuất phục và gục ngã, chẳng có chút gì gọi là đối mặt hay thậm chí là vùng lên với số phận. Tớ không thể bắt Jimin của tớ ở mãi bên tớ mà chăm sóc tớ từng chút.
Cậu nghiêm túc nói. JungKook đã thực trưởng thành.
-Biết vậy thì tốt.
Giọng nói nhẹ nhàng, ngọt ngào của Jimin chen vào những khe nứt trên trái tim cậu và lắp đầy nó. Cậu thực hạnh phúc khi có một người bạn bên cạnh là Jimin.
-Bao giờ cậu mới bắt tay làm?
-Chiều nay, hoặc tối nay, hoặc ngày mai~
-Hay quá ha! Là đánh đổi bằng tính mạng đó thằng điên! Nghiêm túc đi!
-Ra là có người sợ mất tớ~
-Ấu trĩ!
Khoé miệng cậu cong nhẹ lên tạo thành một hình cong tuyệt mĩ.
-Cố thôi chứ còn cách nào khác.
Cậu bình thản nói.
-Phải nói với tớ khi cậu cần giúp! Nếu cần nữa thì tớ sẽ gọi YoonGi đến, hoặc huy động cả giai nhân trong phủ đến, cả phủ cậu lẫn phủ tớ~
-YoonGi hyung? Xem ra cậu thân với anh ấy ghê nhỉ?
-Uầy~
Jimin ngượng đỏ cả mặt, xua tay cười trừ.
-Tớ thật hâm mộ tình cảm của hai người...
-...
-Nhẹ nhàng, âm thầm, ngot ngào và sóng yên biền lặng.
Cậu cười nhạt, nhìn lên trần nhà đã được giăng đầy mạng nhện.
-Ngốc! Cậu đúng là đại ngốc! Yêu làm mờ mắt...
Nụ cười trên môi chốc vụt tắt. Biết mình lỡ lời, Jimin lấy hai tay che lấy miệng, im lặng không nói gì.
-Thay đổi cả rồi...
Đôi mắt cậu nhắm chặt lại như thể chẳng muốn mở lên lần nào nữa. Hít một hơi thật sâu, cậu nói.
-Gì cơ?
-Hết rồi... Trong mắt Taehyung còn có tớ sao? Đơn phương...đau lắm... Tớ không can đảm để chịu đựng nổi...
-Xin lỗi... Xin lỗi cậu.
Jimin nhìn cậu mà lòng không khỏi dậy sóng.
-Vì chuyện gì?
Cậu trố mắt hỏi.
-Vì tất cả...
-Ha ha ha!
Cậu phá lên cười rồi quay sang ôm chầm lấy Jimin.
-Cảm ơn cậu.
-Vì chuyện gì?
-Vì tất cả.
Cậu cười ngâu si nhìn Jimin.
-Jeon JungKook này sẽ không tự làm mình đau nữa đâu. JungKook hứa với Jimin!
-Hứa đấy!
-Yup~
Vẫn khung cảnh hai hai nam nhân ôm chầm nhau trong căn phòng nhỏ, nhưng sao lại khác nhau đến thế? Một bên ngập tràn tiếng khóc, đầy sự đau thương... Một bên ngập tràn tiếng cười và sự ấm áp. JungKook có được Jimin là phúc, Jimin có được JungKook là duyên kiếp trước.
_____TBC_____
Up chap khuya quá, chả biết có ai đọc không ;;-;;
À chap sau sẽ đẩy tới tháng sau luôn nha :)))
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top