Chap 13: Không tên

Chap này tặng bạn Hana-Yuki, một lần nữa mơn bạn và mọi người đã ủng hộ Au nha.
________________________
Tưởng chừng như mới đây, ấy vậy mà đã là sáu ngày, gần một tuần anh và cậu đối mặt với Tử Thần, là ngày hai người đem sinh mạng đổi lấy sinh mạng. Có lẽ, hai người đều đã quen lấy cái mùi nồng nồng của lá thuốc, cái hình ảnh lúp xúp của túp lều, cái dáng người lom khom của chính ân nhân đã cứu mạng cậu. "Sáu ngày", khoảng thời gian này không đủ lâu để một con người vừa bị thương, vừa sốt cao có thể hồi phục; nhưng có lẽ, cậu là trường hợp ngoại lệ. Cậu về cơ bản đã hồi phục, chỉ có vết thương kia là chưa lành hẳn. Không biết rằng là do tài nghệ xuất sắc của lão ông, hay sức đề kháng của cậu mạnh, hay là sự ấm áp, quan tâm của anh đã khâu lại vết thương của cậu.

-Taehyung ah~

Cậu từ trong nhà chạy ra ngoài, tiến lại chỗ anh đang ngồi phía xa. Hôm nay lão ông phải đi hái thuốc dự trữ, chỉ có hai người trông nhà.

-Gì?

-Chúng ta phiền lão ông lâu lắm rồi đấy! Chỉ ăn nhờ ở đậu... Không giúp gì được cho ông... Chúng ta nên...

-Đủ rồi đấy nhóc! Ta biết ngươi muốn nói gì. Ngươi muốn bảo rằng chúng ta nên rời khỏi đây, tìm đường về kinh thành, rồi mới báo đáp sau chứ gì?

-À ờ, còn nữa, tôi...

-"Đã hoàn toàn bình phục, vết thương bây giờ không ảnh hưởng đến tôi nên rời đi là phải".

-Ờ, nhưng mà...

-"Tôi muốn xin lỗi vì món đồ quý giá của anh, tôi hứa sau này sẽ chuộc lại cho anh món đồ gì gì đó ấy" ta nói vậy, đúng chứ?

Vừa nói, anh ngoáy đầu về phía cậu, đưa mắt nhìn cậu như thể hiểu rất rõ cậu, môi anh cong lên, anh mỉm cười.

-À ờ... Nhưng... sao anh... biết... tôi nói... gì chứ?

Cậu đỏ mặt ngượng ngùng, miệng lắp bắp thành tiếng, cúi gầm mặt xuống, tránh tiếp xúc ánh mắt đen láy của anh.

-Ta "đi guốc trong bụng" ngươi rồi! Người thông minh như ta biết tất đấy nhóc!

-Xì! Nhóc cái đầu của anh! Thông minh cái mông anh ấy!

-Thô tục! Nói chuyện thô tục!

Anh ném cho cậu ánh mắt khinh bỉ cực độ. Cậu rùng mình một cái. Nói đoạn, anh tiếp lời

-Ta sẽ suy nghĩ sau, nhưng bây giờ thì chưa được.

-Sao cơ? Sao lại chưa? Nếu ta tiếp tục kéo dài thì appa và omma sẽ lo lắng lắm đấy. Anh không lo cho họ sao?

-"Appa, omma?" Ngươi đang nói phụ thân, mẫu thân của ta sao? Quân vô lễ, ngươi tin ta chém ngươi ngay không hả?

-Ầy! Chỉ là... À mà chuyện đó không quan trọng, trả lời câu hỏi tôi trước nào!

-Ngươi không thể dùng não của mình để suy nghĩ à? Ngươi không có ngân lượng vậy lấy đất mà ăn à? Ngươi không có ngựa để đi vậy đi bộ trong hơn một tháng à? Còn nữa, ngươi bảo ngươi hồi phục nhưng ta không tin đấy. Ta bảo nó chưa lành, ngươi chưa khoẻ! Chưa thể đi được. Lỡ đang đi, ngươi lại ốm thì làm sao ta chữa cho ngươi hả? Lỡ đang đi, vết thương bị hở thì ta phải làm sao hả? Ta có phải "Jiminie" của ngươi đâu?

Anh đứng bật dậy, dứt khoát, anh tiến lại gần cậu. Dứt câu hỏi nào, anh lại thu hẹp khoảng cách, anh tiến lại gần cậu, khoảng cách giữa hai người giờ chỉ cách vài centi.

Cậu trố đôi mắt to tròn đầy ngạc nhiên ra nhìn anh. Cứ mỗi bước anh tiến lại cậu, mặt cậu lại đỏ lên bấy nhiêu, theo bản năng của một con người, hễ có người đột ngột tiến tới, phản xạ là tự mình lui về sau, cậu cũng hành động theo bảnn năng chỉ là bước chân cậu không dài bằng anh thôi. Đến lúc cậu chạm mặt anh, cậu gần như thở không nổi, từng hơi một, gấp gáp, tim loạn nhịp, rồi cậu nhìn anh, ngượng ngùng hỏi:

-Anh lo cho tôi sao?... Kim Taehyung... Anh đang lo cho tôi?

-Ừ.ĐẤY!

Anh kê sát miệng vào tay cậu. Phả ra từng hơi một, từng chữ một, anh đáp lại, miệng anh cong lên hình bán nguyệt.

Cậu rùng mình, mặt đỏ cực độ. Tim cậu như sắp nổ tung, từng hơi của anh len vào tim cậu cậu.

-Tại sao chứ? Anh ghét tôi mà? Tại sao lại...?

Cậu trông chờ điều gì đó ở câu trả lời của anh.

-Nếu ngươi chết, ai sẽ bảo vệ ta chứ?

Anh kéo người ra xa cậu, quay lưng đi, giọng mỉa mai.

Có vẻ câu trả lời ấy không đáp ứng sự mong đợi của cậu. Có chút hụt hẫng, tim bị thoáng một lỗ, rốt cục cậu mong đợi điều gì chứ?

-Hứ! Không nói tốt được câu nào cả!

-Há há!

Cậu đánh yêu anh, hai người cười nói vui vẻ vô cùng, tiếng cười tan ra trong không khí.

__________________________

-Mai chúng ta lên đường! Ta quyết định rồi.

-Phải vậy chứ hyung!

Anh ngồi cạnh cậu, trăng ban ánh sáng in bóng họ trải dài xuống mặt đất.

-Nếu chúng ta cứ kéo dài, đến khi ông về, dây dưa sẽ chẳng đi được, viết một bức thư, tâm tư ở lại cho ông, sau khi trở về trả ơn cũng chưa muộn.

-Vậy những vấn đề trước đó anh đã giải quyết xong rồi à? Như ngựa chẳng hạn?

-Làm việc.

-Gì cơ?

-Tìm việc làm rồi có ngân lượng đủ để đổi ngựa và làm lộ phí.

-Quào! Không ngờ anh lại nghĩ giống tôi đấy! Tôi sợ anh không chịu nên không dám nói. Giờ ổn cả rồi.

Cậu hít một hơi sâu, rồi thở phào, cứ như mọi muộn phiền cũng theo đó mà tan đi.

-Đi ngủ ngay!

Anh trỏ tay vào nhà, giọng dứt khoát.

-Gì nữa cơ?

-Tự giác ngay nếu không muốn bị đè giác! Sáng mai lên đường sớm!

-Sao cơ? "Đè giác?"

-Thử nghĩ đi!

-Đi... Ngủ ngay mà... Đi ngay đây.

Cậu tức tốc ngồi dậy, chạy một mạch vào nhà.

Anh từ từ bước vào. Đóng cứa nhà. Hai người dần chìm vào giấc ngủ.

       _____TBC_____

Mơn mấy bạn dạo này ủng hộ fic của Au. Thương thương thương~~ À, thứ 7 sẽ có chap mới, đúng 8:00 tối sẽ có chap 13. Chap này hơi ngắn nên chap sau sẽ dài lắm :v

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top