4. Chưa hoàn toàn đầm ấm
Hôm nay tan tầm sớm nên JungKook mới quyết định đi bộ về căn hộ mình thuê cách đó không xa, hít thở không khí trong lành cũng khiến tâm trạng cậu có đôi chút phấn khích. Khi nãy vì nghe Taehyung bảo ở nhà có buổi ăn cơm gia đình nên anh cũng sắp xếp công việc để về, vì thế nên JungKook cũng được tan làm sớm.
Cậu lang thang khắp nẻo đường phố Seoul dáo dác mắt nhìn, điện thoại trong túi quần rung lên JungKook từ từ nhấc máy:
"Alo, JungKook hả con?" Giọng nói bên đầu dây có chút vui vẻ
"Vâng, mẹ gọi con có chuyện gì sao?"
Là bà Jeon MinAh mẹ của cậu, mất ba từ năm cậu mới lên mười tuổi nhưng những kí ức về người ba của mình trong cậu một chút cũng chưa từng mai một. Ông mất đi vì bệnh nặng thế nên hai mẹ con cũng chỉ biết nương tựa vào nhau mà sống, cuộc sống lúc trước rất khổ cực nhưng bây giờ đã tốt hơn nhiều.
Mấy năm gần đây bà Jeon phải đi làm xa nhà nên gởi gắm JungKook cho bà ngoại, thỉnh thoảng còn đưa sang nhà nội chơi. Vì vậy nên cách đây một tháng cậu mới từ dưới quê Busan lên đây xin việc sau khi hoàn thành xong các khóa học. Xa ông bà ngoại nội cậu cũng nhớ lắm nhưng ông bà bảo ổn và vui vẻ tiễn cậu đi thế nên JungKook cũng an tâm thập phần, ông bà đã có tuổi lại nuôi nấng cậu từ bé vì thế cậu thương yêu họ rất nhiều. Và JungKook chính là bảo vật của nhà họ Jeon.
"Mày không nhớ mẹ hả Kook? Sao mẹ chẳng thấy mày gọi hỏi thăm gì cả?"
Jeon MinAh là một người phụ nữ sắp sửa bước sang ngưỡng cửa bốn lăm tuy vậy lại cực kì trẻ trung xinh đẹp, tính cách thì thập phần thoải mái dễ gần. Chồng mất sớm thế nhưng bà không hề có ý định kết duyên thêm với ai chỉ cần đứa con trai vụng về kia là đủ rồi.
"Nhớ chứ nhớ chứ! Con nhớ mẹ mà khóc không ra nước mắt luôn"
"Thằng nhóc này! Lần này mẹ đi làm lâu lắm nhé có thể hơn nửa tháng lận, ở đó nhớ tự lo cho mình biết chưa?"
"Vâng"
Nói với nhau thêm vài câu thì hai mẹ con cúp máy bà Jeon MinAh khoanh tay thở phào một hơi, bà đang đi làm nên ở rất xa cậu mà bản tính của JungKook vốn rất giống ông Jeon JungKi, đã vụng về lại còn hậu đậu chỉ sợ cậu bị ăn hiếp. Thôi thì cứ để cậu tự lực cánh sinh vậy.
JungKook cười nhẹ rồi tiếp tục bước đi đang tung tăng cậu bất chợt bị ai đó ôm chặt lấy, cả thân thể người đó như muốn ngã ầm vào người cậu còn có thêm mấy cái túi đồ nặng trịch nữa. Cậu chưa kịp xử lí dữ liệu thì người kia đã lên tiếng vui vẻ:
"Tao nhớ mày lắm Kook à!"
Giọng nói này? Cậu liền bật ra thấy khuôn mặt quen thuộc bất chợt hoảng hốt chỉ sợ là ảo giác, JungKook túm lấy vai của người đối diện lắc lắc:
"Là mày sao? Có thật không vậy?"
"Thật! Là tao nè! Là Park Jimin đứa bạn thân chí cốt của mày đây"
.....
Taehyung dừng xe trước nhà lớn của Kim gia anh hít một hơi sau đó tiến thẳng vào cửa chính, nhà cửa thì có rất nhiều gia nhân ra vào vì thế thấy anh họ liền liên tục cúi chào. Dù gì thì anh cũng là con trai thứ của dòng họ Kim gia tộc này.
Bên trong phòng khách anh thấy ba mẹ cùng bà nội của mình đang trò chuyện hôm nay nhà anh tổ chức một bữa ăn cơm như thế này nên Taehyung cũng phải gác công việc qua một bên để về sớm, anh thấy người lớn cũng cúi đầu chào:
"Thưa cả nhà con mới về"
Bà nội vừa thấy anh đã ríu rít chạy lại kéo tay ngồi xuống ghế sopha, bà cười hiền hỏi:
"Taehyungie của bà làm việc có mệt không? Sao mày càng ngày càng xấu dần vậy con?"
"Con không sao mà nội"
"Được rồi, vậy chúng ta vào ăn cơm đi." Ông Kim cười nhẹ nói
"Vâng, để em vào dọn đồ ăn." Bà Kim cũng vui tươi đi vào bếp
Taehyung nghĩ ngợi một lúc rồi cũng theo sau bà nội vào phòng ăn quan sát một vòng không thấy người cần tìm, anh đi dạo quanh nhà cũng không thấy ai. Taehyung khẽ nhíu này nói:
"Anh NamJoon không tới ạ?"
Câu hỏi của anh làm mọi người khựng lại một chút bà nội cũng thắc mắc lên tiếng:
"Phải đó, NamJoon cháu ta đâu?"
Bà Kim khó xử nhìn chồng mình nhắc đến NamJoon lòng bà cũng nhớ nhung buồn bã không thôi, ngập ngừng bà đáp:
"Thật ra...NamJoon..."
"Con không bảo nó tới." Ông Kim lãnh đạm cắt lời vợ mình, vẻ mặt nghiêm trọng của ông bây giờ thật khác hẳn lúc nãy
Taehyung thực sự khó chịu anh nhíu mày chặt hơn nắn giọng hỏi ba mình:
"Tại sao ba lại không gọi ảnh tới? Anh ấy cũng là người thân của mình"
"Im miệng! Nó cãi lời tuyệt đối không phải con của ta!" Ông Kim lớn tiếng hét lên
Không khí ngày càng nặng nề bà Kim cũng khó xử nên im lặng vì dù bà có nói bao nhiêu lần nữa thì chồng bà cũng quyết không nghe, bà nội cũng khó chịu không kém cháu của bà tại sao lại dám bảo không phải thân quen? Mấy năm trước bà ở nước ngoài cùng với Taehyung đến khi anh đủ tuổi phải về Hàn đảm nhiệm công ty, bây giờ bà về đây đã hai tháng cũng chưa từng gặp lại NamJoon. Rốt cuộc bà không biết chuyện gì? Nhưng bà chưa kịp lên tiếng Taehyung đã đáp lại:
"Ba à, chuyện xảy ra đã lâu lắm rồi. Ba làm ơn đừng đối xử với anh ấy như vậy có được không? Anh ấy không đáng để chịu những thứ đó"
"Kim Taehyung! Hôm nay con lại dám lớn mật cãi lại ta sao?" Ông tức giận quát lên rồi đập bàn một cái thật mạnh, tất cả gia nhân lẳng lặng biết điều mà lần lượt ra ngoài
"Con không cãi lại ba nhưng làm ơn hãy hiểu cho anh ấy, ảnh đã phải chịu đựng rất nhiều thứ rồi. Cũng vì ba mà NamJoon anh ấy đánh mất người mình yêu nhất, ba làm sao lại đối xử với anh của con như vậy?"
"Con im miệng cho ta! Con đừng có mà học cái thói ngông cuồng của nó!"
"Ba đừng nói những lời xúc phạm đến anh ấy như vậy nữa! Con đã đủ trưởng thành để hiểu mọi chuyện rồi, đúng hay sai con cũng tự biết. Kim NamJoon là anh hai của con và là con trai của ba làm ơn đừng lạnh nhạt như vậy"
"Ta không có đứa con trai như nó!"
Tình hình căng như dây đàn đừng nói là ông Kim mà Taehyung cũng tức giận không kém, bà nội mệt mỏi xoay lưng ra về không nói gì thêm bà Kim thì nhanh chóng ngăn cản chiến tranh bùng nổ. Taehyung rất ngoan hiền và lễ phép cũng chưa bao giờ cãi lại lời của ông Kim, vậy mà khi nãy anh dám quát lại và nói ra quan điểm của mình thật khiến bà có chút bất ngờ.
"Con nói rồi, nếu ba không dừng lại thì chuyện tồi tệ gì cũng sẽ đến thôi." Nói xong Taehyung lạnh lùng quay lưng bước đi
Ra ngoài xe hơi anh mới ổn định lại nhịp thở của bản thân ban nãy anh thật sự rất tức giận, và anh đã cãi lại ông Kim người ba quyền lực của mình. Nhà của anh từ ba năm trước đã thiếu vắng hình bóng của một thành viên. Như vậy còn được gọi là một gia đình sao? Người đời nhìn vào còn tưởng cả nhà anh rất hạnh phúc nhưng họ đã sai vì sự thật nó không phải như vậy.
Gia đình đối với anh giây phút nào việc của NamJoon chưa được giải quyết thì nó vẫn chưa hoàn toàn đầm ấm. Người anh trai mà anh kính mến ngưỡng mộ bây giờ lại bị chính ba mình hắt hủi như không quen. Taehyung mệt mỏi xoa thái dương rút điện thoại ấn số, đầu dây bên kia lập tức có kết nối. Anh lên tiếng nói:
"Đến bar Bloom với tao"
"Ok bạn hiền!"
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top