Chương 19: Có thích khách
Editor: Miri
[....]
Toàn bộ tửu lầu trở nên yên tĩnh, chỉ có tiếng vang do vật nặng rơi xuống đất. Tro bụi mù mịt dần dần tan, mọi người cứ như vừa tỉnh mộng.
Cái bóng đen đang rơi xuống Kim Thái Hanh kia lại là một góc mái gạch trần nhà!
Thời khắc này, ngói đen mộc lương rơi đầy đất, trên đỉnh đầu lủng nguyên một lỗ to, gió lạnh từ ngoài cửa thổi vào. Điền Chính Quốc nhẹ nhàng nhón chân nhảy lên nóc, nhìn quanh một vòng, phát hiện nơi xa có một bóng người đang vội vàng chạy như bay vào một hẻm tối, có vẻ như đã nhận ra có người đang nhìn chăm chú, nên kẻ kia còn quay đầu lại nhìn y một cái.
Chính Quốc hơi hơi nheo mắt, nhưng không đuổi theo.
Trong tửu lâu, sau một tràng vô cùng yên tĩnh trôi qua, lại bắt đầu ồn ào lên. Mọi người ở đây đang kinh sợ, bàn tán không thôi, có người trộm liếc qua chỗ Thái Hanh, sau đó vội vàng dời mắt đi.
Thái Hanh ngẩng đầu, thấy trên đầu mình mọc ra một cái lỗ vô cùng to rõ, Chính Quốc từ lỗ thủng đó nhảy xuống. Hắn lại yên lặng cúi đầu, lấy tay phủi phủi mảnh vụn gạch cùng tro bụi trên đầu.
Chính Quốc quẹt kiếm một cái, thu vào trong vỏ.
Kiếm quang đã tan, nhưng Minh Nguyệt Dẫn trong tay y vẫn rực rỡ chói mắt dưới ánh mặt trời như cũ. Một đống vụn gạch đang nằm im lìm đã chứng minh được tốc độ cùng uy lực của một nhát kiếm này. Nếu có người cẩn thận quan sát, hẳn sẽ phát hiện thậm chí không có một mảnh gạch vụn nào rớt vào thực khách xung quanh, sức khống chế của một nhát kiếm này, có thể thấy là vô cùng chuẩn xác từng li từng tí.
Chính Quốc nhàn nhạt nói: "Có người muốn giết ngươi."
Thái Hanh ánh mắt lóe sáng mà nhìn về phía y, gật gật đầu: "Đúng là trông như nhắm vào ta."
Chính Quốc nói: "Sao trông ngươi có vẻ vui vậy?"
Hắn chớp chớp mắt, nói: "Ngươi cứu ta, ta đương nhiên vui rồi. Còn chuyện có người muốn giết ta, thì ta đã quen từ lâu."
Hắn đúng là đang rất vui, còn có chút nhẹ nhõm. Cục đá trong lòng rốt cuộc rơi xuống đất. Hắn nghĩ thầm, "Lâm Châu" không phải kẻ thần bí cướp xe chở tù đêm đó, thật sự là quá tốt.
Vừa mới nãy, hắn rốt cuộc đã thấy rõ ràng một nhát kiếm lộng lẫy hoa quang kia, vô cùng xinh đẹp, nhưng không giống với đường kiếm của kẻ kia —— thức mở đầu không giống nhau, tư thế thu kiếm không giống nhau, kiếm ý cũng có khác biệt.
Thái Hanh đọc sâu hiểu rộng, đối với kiếm pháp cũng có tìm tòi sơ qua. Hắn biết mỗi một kiếm tu đều có thói quen của mình, trong tư thế rút kiếm thu kiếm luôn có các chi tiết khác nhau, kiếm ý cũng thường thường không giống nhau.
Kẻ thần bí kia, kiếm rất lãnh lệ, không mang nét hoa lệ xinh đẹp. Nó vô cùng dứt khoát, chiêu số là dốc hết sức để phá thế công đối phương. Thái Hanh nghĩ, xem kiếm như xem người, người nọ vừa thấy chính là tính cách lạnh nhạt cô hàn, bất cận nhân tình.
Nếu nói kiếm pháp kẻ thần bí đêm đó lãnh lệ, dứt khoát, cô hàn như tuyết trên núi, vậy thì một kiếm vừa nãy của "Lâm Châu" lại mang nét ôn nhu, nhẹ nhàng linh động, hoa lệ xinh đẹp.
Ít nhất, hắc y nhân kia tuyệt sẽ không trước khi thu kiếm còn thản nhiên quẹt kiếm một cái.
Thái Hanh nhịn không được mà khẽ cười, trong nụ cười mang chút hiền hòa, cũng có chút tự giễu. Hắn nghĩ, lấy bản thân mình làm tiền đặt cược để thử lòng đối phương, thua thì mình quá ngốc, thắng lại thành đê tiện. "Lâm Châu" cứu hắn, hắn lại bắt đầu hơi áy náy.
"Lâm Châu" lo lắng an ủi mình như vậy, lần này mình lại còn vô cớ hoài nghi đối phương, nếu để đối phương biết, thì y sẽ khổ sở biết bao nhiêu? Thái Hanh nghĩ thôi, sau này hắn lấy tâm đối đãi y tốt gấp đôi, có lẽ mới có thể bồi thường một phần chân tình này.
Chính Quốc không thể hiểu được: "Ngươi đang nghĩ gì?"
Thái Hanh nghiêm túc nói: "Cảm thấy tư thế quét kiếm của ngươi rất đẹp."
Chính Quốc nghĩ thầm tất nhiên, tư thế này là lúc y còn trẻ cố ý tạo ra, cố tình chọn góc độ tiêu sái soái khí nhất. Đáng tiếc sau khi y xuất quan phải tiếp nhận chức vụ tông chủ Minh Tông, phải biểu hiện ổn trọng cùng uy nghiêm, ép buộc bản thân trở thành đóa hoa cao lãnh mặt đơ ít nói, lãnh khốc vô tình. Mấy kiếm pháp không thực dụng cũng bị y vứt xó hết sạch, khác hoàn toàn với phong thái trước kia của y.
Nhưng hiện tại y chỉ là một đệ tử Kim Đan tầm thường "Lâm Châu", lại không phải là tông chủ Minh Tông, y thích thế nào thì làm thế đấy. Chính Quốc nghĩ như vậy, nói: "Người chạy."
"Chạy rất nhanh, hết đuổi kịp." Thái Hanh đứng lên, có chút tiếc nuối mà nhìn thoáng qua đồ ăn bị dính đầy bụi đất trên bàn, nghĩ thầm uổng mất một bữa cơm vừa mua. Tên nào lại ám sát trong lúc nhân gia đang ăn cơm, chẳng phúc hậu tí nào.
"Thật đáng tiếc."
Khi nói chuyện, hai người liếc nhau, từng người niệm một lần ở trong lòng: "Ta chỉ là một Kim Đan kỳ, đuổi không kịp là bình thường".
Chính Quốc lại nói: "Bất quá ta nhớ kỹ mặt gã, có thể vẽ...không, dùng Hóa Ảnh thạch tái hiện ra." y sực nhớ ra mình có biết vẽ tranh đâu, hổ thẹn sửa miệng.
Thái Hanh có chút kinh ngạc, xen lẫn vui vẻ: "Ngươi có mang Hóa Ảnh thạch có thể tái hiện hình ảnh trong trí nhớ? Thế thì tốt quá, chúng ta về khách điếm xem."
Chính Quốc gật đầu. Trước khi ra khỏi tông môn, Phác Trí Mân đã nhét cho y một đống đồ thượng vàng hạ cám, trong đó cũng có Hóa Ảnh thạch, giờ lại vừa dịp dùng đến.
Tại khách điếm, nhìn hư ảnh được tái hiện lại trên không nhờ Hóa Ảnh thạch, Thái Hanh sững người tại chỗ.
Đó là một nam tử trông khá thanh tú, sắc mặt tái nhợt, khóe mắt có một vết sẹo dài kéo tới huyệt Thái Dương, làm tăng thêm vài phần hung ác cùng yêu dã cho gã.
Chính Quốc nhạy bén chú ý tới cảm xúc của hắn, hỏi: "Ngươi biết người này?"
Thái Hanh nhấp nhấp môi, lại nhìn chằm chằm hư ảnh này trong chốc lát, trầm giọng nói: "Ta không biết tên của gã, nhưng ta xác thật đã từng gặp qua."
Chính Quốc nhìn về phía Thái Hanh, chờ hắn tiếp tục nói.
"Ta gặp qua gã ở Vân Châu," Thái Hanh thì thầm, "Hắn chính là thích khách ám sát thế tử điện hạ."
"...Thích khách ám sát Kim thế tử? Là người đã dùng kiếm khiến ngươi đứng ra chắn?" Chính Quốc không ngờ sẽ nhận đáp án như thế, cũng ngẩn ra một chút.
Y còn nhớ rõ chuyện này. Lúc ấy, Yến Vương thế tử vừa mới từ hôn, trên dưới Minh Tông đều phẫn nộ không thôi, đột nhiên lại xảy ra chuyện ám sát, thích khách còn dùng kiếm pháp của Thần Cung. Tin tức truyền tới Minh Tông, Chính Quốc lập tức hạ lệnh tra rõ, nhưng cuối cùng cũng không tìm ra thích khách ấy..
Ai ngờ lại gặp ở chỗ này!
Có ai chắn kiếm cho đâu... Thái Hanh khổ trong lòng, lại không thể biện giải, cuối cùng quyết định nhảy qua chuyện này. Hắn nhìn hư ảnh chiếu ra từ Hóa Ảnh thạch, xác định: "Ngày đó, lúc gã hành thích thế tử, tuy rằng mang khăn che mặt, nhưng ta thấy khóe mắt gã có vết sẹo, giống y thế này, tuyệt đối sẽ không sai. Gã dùng kiếm pháp của đệ tử Thần Cung......chết...."
Thái Hanh đột nhiên nhớ tới bên cạnh đang đứng lù lù một đệ tử Thần Cung, quay đầu nhìn một cái.
Chính Quốc lắc đầu: "Ta không quen gã, chưa bao giờ gặp qua một người thế này ở Thần Cung. Gã không phải đệ tử Thần Cung."
Y thường xuyên đi Thần Cung giảng bài, chưa bao giờ gặp qua người này.
Thái Hanh gật đầu: "Ta biết việc này tuyệt đối không phải Minh Tông bày mưu đặt kế, Điền tông chủ là trời quang trăng sáng, những thứ y lưu tâm đều là đại sự, sao lại giận dữ vì một cái từ hôn hèn mọn này."
Điền Chính Quốc tự nhiên được khen: "...Ờm."
Thái Hanh cười cười: "Thế này thì tốt, thù mới hận cũ cùng nhau báo......Lăng Thành thật là càng ngày càng náo nhiệt."
"Đúng vậy, Ma tộc, thi cốt, lại thêm thích khách," Chính Quốc nhàn nhạt nói, "Rất náo nhiệt. Cũng không biết những việc này rốt cuộc có dây mơ rễ má với nhau không, cứ cảm thấy thời gian phát sinh cũng chúng cũng quá đồng loạt, không giống như trùng hợp."
Thái Hanh nói: "Ta đi quan phủ trước, xem bọn hắn tra xét chuyện Liễu phủ tới đâu rồi, sau đó lại sai bọn họ tìm thích khách có vết sẹo ở khóe mắt này, nói không chừng còn có thể tìm được chút dấu vết để lại."
"Được, cùng đi, vạn nhất trên đường gã thích khách kia lại tới, ngươi một người không dễ ứng phó." Chính Quốc dứt khoát gật đầu.
Thái Hanh quay đầu nhìn về phía y, có chút động dung. Cứ nghĩ tới chuyện một người bảo hộ mình đến vậy còn bị mình hoài nghi, trong lòng lại nảy lên một trận áy náy. Hắn âm thầm thề thốt trong lòng, về sau nhất định phải thiệt tình đối đãi "Lâm Châu", thiệt tình tín nhiệm y, không thể lại bởi vì một chút trùng hợp giống nhau mà dễ dàng hoài nghi.
Trên đường tới quan phủ, Chính Quốc im lặng suốt đoạn đường, trong lòng lại suy nghĩ chuyện khác.
Y đang lặng lẽ quan sát Kim Thái Hanh.
Y cảm thấy người này có gì đó không đúng. Hai ngày qua, không hiểu sao hắn lại bắt đầu chú ý tới kiếm pháp của y, y lập tức nhạy bén nhận ra chỗ kỳ lạ trong đó.
Cho nên hôm nay, lúc y xuất kiếm cứu hắn, thần sử quỷ sai, khoảnh khắc đó y lại không sử dụng phong cách ra kiếm pháp dứt khoát sát phạt thường dùng khi làm tông chủ Minh Tông, mà lại chọn cách thức khai kiếm khác.
Nhưng "Kim Tam Thất" chú ý phương thức xuất kiếm của mình làm gì? Hắn có bí mật gì?
Chính Quốc mặt vô biểu tình, cùng Thái Hanh sóng vai mà đi. Lại một lát sau, y đột nhiên nghĩ tới một chuyện kỳ lạ khác, bước chân hơi hơi dừng một chút.
"Tam Thất," y ngước mắt hỏi, "Nếu thích khách kia muốn đi ám sát Kim thế tử, tại sao giờ lại thay đổi mục tiêu, muốn tới giết ngươi?"
Tốn công sức để ám sát một thị vệ? Hình như hơi quái rồi.
Biểu tình ung dung trên mặt Thái Hanh cứng đờ.
Hỏi rất hay, bởi vì ta chính là Kim thế tử...nhưng vấn đề này khó trả lời lắm.
Chính Quốc quay đầu lẳng lặng nhìn hắn.
"......"
Y như cũ, nghiêm túc nhìn hắn.
Sau một lúc lâu, Thái Hanh rốt cuộc hít sâu một hơi, tự sa ngã nói bậy: "Có lẽ bởi vì ta là người Kim thế tử thích đi! Hủy hoại ta thì ngay lập tức có thể khiến Kim thế tử thống khổ, còn khiến ngài ấy khó chịu hơn cả chết."
Mẹ nó! Hắn thống khổ nghĩ, mình suýt chút nữa đã tự ghê tởm nôn hết ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top