Chap 4
Buổi tối tại Kim gia.
Tuấn Chung Quốc ngồi trong lòng Kim Tại Hưởng thoải mái ăn táo. Kim Tại Hưởng một bên ôm ấp Tuấn Chung Quốc lại một bên gõ gõ laptop trước mặt xử lí đống công văn chồng chất sau một tuần trốn việc để vừa bắt vừa phạt Tuấn Chung Quốc.
Lúc hay tin Tuấn Chung Quốc biến mất tim Kim Tại Hưởng lạnh đi, trước mặt tối xầm xuống, vừa đau lòng vừa tức giận. Vì cái gì? Vì cái mãi vẫn chống đối anh. Không phải là tình yêu của anh không đủ, mà là một mình anh yêu thôi thì chưa đủ. Anh mệt mỏi. Tìm cậu ba ngày, anh không ăn không ngủ ba ngày. Khi nhìn thấy thân ảnh của cậu gắn sức đuổi theo Trầm Đình Hạo cùng Dục Nghinh phía trước anh thực phẫn nộ, tôi yêu chiều, thương xót em em không muốn, lại muốn đuổi phía sau một tên chẳng ra gì... tôi phải làm gì với em đây hả?
Bắt cậu về, anh dùng xích trói cậu, dùng gọng cùm lạnh lẽo trói cậu như trói đi trái tim nồng nhiệt tình yêu của anh, ép buộc mình không được mềm lòng, một khi mềm lòng cậu sẽ lại bỏ rơi anh, vứt đi trái tim bê bết máu vì thương tổn của anh.
Đối cậu điên cuồng hoan ái, điên cuồng trói buộc, điên cuồng ái.
Nhưng cậu không hiểu, cậu nói cậu hận anh, cậu nói cậu sẽ rời xa anh, cậu nói cậu dù có chết cũng không yêu anh... dùng lời lẽ để làm sâu thêm những vết rách trong lòng anh, dù như thế anh vẫn không thể buông tay cậu, thế mà sau khi cậu tỉnh dậy, mọi thứ hoàn toàn thay đổi, sự thay đổi này xoa dịu trái tim bị tổn thương nặng nề của anh, từng chút từng chút vá nó lại, khiến anh cảm nhận được hạnh phúc. Anh tin cậu, anh cũng sợ một ngày đột nhiên cậu quay lại như trước, lúc đó trái tim nếm trải được dịu dàng này của anh làm sao có thể chịu nổi. Cậu cho anh chút ngon ngọt, anh liền đem cả thể giới dâng dưới chân cậu, đem tim mình đặt vào tay cậu. Kim Tại Hưởng đối với Tuấn Chung Quốc là mang chấp niệm mãnh liệt như thế.
" Ông xã~ em mệt mỏi a~"
Tuấn Chung Quốc bày ra bộ dạng mềm mại bắt đầu quấy phá Kim Tại Hưởng. Kim Tại Hưởng đang trong hồi ức đau lòng giật mình, kinh ngạc hỏi cậu:
" Bảo bối, em vừa gọi anh là gì?"
Nhìn đến bộ dáng giật mình kinh hãi của anh, cậu đau lòng không thôi, rốt cuộc người đàn ông này yêu cậu bao nhiêu, bị cậu tổn thương bao nhiêu...
" Ông xã, từ này em luôn gọi anh như thế, được không?"
" Hảo, bà xã ngoan." Kim Tại Hưởng đỏ mắt, ôm chặt lấy Tuấn Chung Quốc như muốn khảm cậu vào lòng, cậu ấy là vợ của tôi, mãi là thế.
Tuấn Chung Quốc dùng mặt bánh bao cọ cọ Kim Tại Hưởng, nũng nịu:
" Ông xã, bà xã hảo mệt mỏi, chúng ta đi ngủ được không?"
Thực tình thì người mệt mỏi không phải cậu, mà là Kim Tại Hưởng. Nhìn đôi mắt thâm quầng cùng gương mặt hốc hác của anh tim cậu lại nhói lên. Ông xã...
Kim Tại Hưởng ngỡ cậu mệt thật đành không nói một lời nhanh chóng bế cậu vào phòng ngủ. Đặt cậu xuống giường anh cũng thuận thế ngã xuống ôm lấy cậu. Tuấn Chung Quốc dựa vào lồng ngực rắn chắc, vững chãi của Kim Tại Hưởng, tay ôm chặt lấy anh, ở trong lòng anh cọ a cọ. Bỗng nhiên Kim Tại Hưởng giữ cậu lại, hơi thở anh gấp gáp hơn, thứ dưới thân đỉnh đỉnh vào mông cậu, nóng bỏng kề sát tai cậu bảo:
'" Bảo bối, em mà còn cọ nữa sẽ cọ ra lửa đấy."
" A?" Mặt cậu đỏ lên, hai tai hồng thấu. Tại Hưởng mỉm cười đầy dung túng.
'" Vợ ngốc, ngủ đi."
Dứt lời liền hôn lên môi cậu một cái. Ôm cậu chìm vào giấc ngủ. Có lẽ Kim Tại Hưởng đã quá mệt mỏi nên vừa nhắm mắt một chút là ngủ ngay. Anh là người có tính cảnh giác cao độ. Nhưng khi bên cạnh Tuấn Chung Quốc, mọi cảnh giác của anh đều hoá không. Tuấn Chung Quốc nhìn dung nhan như tượng tạc trước mặt. Nhẹ hôn lên môi anh. Cậu khẽ thì thầm:
" Ông xã, xin lỗi, ngủ ngon. Em yêu anh"
Nói rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Điều cậu bỏ sót chính là khoé miệng kéo lên ngọt ngào của người đàn ông kế bên. Hạnh phúc, chỉ đơn giản là nghe tiếng yêu từ miệng của em. Anh cũng yêu em, vợ ngốc.
.
.
Ánh nắng nghịch ngợm len lỏi qua khe cửa, chạy lăn tăn trên gương mặt ngọt ngào của người con trai đang say giấc trong lồng ngực người đàn ông. Người đàn ông từ đầu chí cuối ánh mắt không rời khỏi gương mặt bầu bĩnh hồng hào của người trong lòng, đôi hàng mi dài cong vút như cánh bướm che giấu đôi con ngươi to tròn lúng liếng, mũi nhỏ khẽ khịt khịt, môi hồng dẫu lên khoé môi còn lấp lánh một dòng nước khả nghi.
Bé thỏ béo mập ngủ đến ngọt ngào làm Kim Tại Hưởng hận không thể làm cậu một trận. Nhưng phải từ từ, không để bé thỏ sợ hãi. Cục cưng của anh, vợ của anh, chúng ta còn nhiều thời gian để hảo hảo ân ái mà.
" Ưm..."
Có lẽ bởi ánh mắt Kim Tại Hưởng quá nóng bỏng nên sau một lúc Tuấn Chung Quốc đã tỉnh giấc. Đưa tay dụi dụi đôi mắt to tròn, bé thỏ béo mập vì vừa mới tỉnh dậy nên đôi mắt ngập tràn lệ quang, đôi má mập mập ửng hồng, đôi môi chu ra làm nũng. Tất cả đều được thu vào hết trong đôi mắt của Kim hổ. Vợ anh manh như thế này thì làm sao anh chịu nổi aa?
Trái tim như bị cục bông nhỏ nhẹ nhàng cọ qua, đập thình thịch, bao nhiêu yêu thương, bao nhiêu cưng chiều hận không thể nào một lúc tràn ra hết. Tuấn Chung Quốc đầu óc mơ mơ màng màng bắt gặp gương mặt phóng to của Kim Tại Hưởng theo phản xạ hôn nhẹ lên môi anh một cái, rất nhanh liền dứt ra.
Nhưng đối với Kim Tại Hưởng làm sao mà đủ? Hắn đỡ lấy cái gáy nhỏ mềm mại của cậu, ấn môi mình lên kéo cậu vào một nụ hôn thật sâu, bốn phiến môi quấn quýt, giao triền lẫn nhau, cắn nhẹ lên môi dưới của cậu buộc cậu há miệng, môi lưỡi giao hoà, hô hấp không thông, một nụ hôn kiểu Pháp đúng nghĩa. Kim Tại Hưởng gần như hút hết dịch vị trong khoang miệng của Tuấn Chung Quốc, nụ hôn kéo dài như muốn hút luôn cả hồn cậu, đến lúc Kim Tại Hưởng vừa lòng buông cậu ra thì Tuấn Chung Quốc mặt đã đỏ bừng, chân tay mềm nhũn, thở hỗn hễn dựa vào vòm ngực vững chãi ấm áp của anh lấy lại nhịp thở.
Kim Tại Hưởng ôm Tuấn Chung Quốc, hôn nhẹ lên tóc cậu, hít lấy tất cả những hương vị đặc trưng của cậu.
Cách đây một tuần, Tuấn Chung Quốc vẫn điên cuồng chống trả anh, ghét anh, hận anh, thế mà bây giờ, cậu ấy đang nằm trong lòng anh, yêu anh, đáp trả tình cảm cùng chấp niệm của anh. Kim Tại Hưởng cứ cảm thấy nó không thật, nhưng mỗi lần như thế anh tán bôm bốp vào mặt mình là đau muốn nhe răng.
Thế là không phải mơ~ .
Sự cố chấp của anh đối với cậu ngày càng lớn. Nếu một ngày nào đó cậu trở lại như xưa, thì không biết anh phải sống như thế nào nữa. Anh sợ bị tổn thương, anh sợ bị phản bội, sợ bị lừa dối, nhưng lại tự mình đắm chìm vào đó, chỉ cầu được chút ngon ngọt. Mong cậu đừng thay lòng.
Một Kim Tại Hưởng quyết đoán, tài giỏi trên thương trường, một Kim Tại Hưởng cao lãnh, không gần nam nữ sắc trong mắt người khác, mấy ai biết anh đối với một cậu bé, từ lúc cậu 12 tuổi đã ôm lấy chấp niệm, một lòng một dạ ái, một lòng một dạ luyến, một lòng một dạ chờ, chờ ngày cậu ấy hiểu được anh.
Nhưng anh không dùng cách bình thường mà theo đuổi cậu, anh cứ âm thầm theo sau cậu, nhìn cậu cười vui vẻ với bạn học, nhìn cậu ngày ngày đến trường, ngày ngày đi làm thêm, lúc cậu vui vẻ hắn cũng cao hứng theo, lúc cậu bị bắt nạt, bị tổn thương lòng anh như bị ngàn con dao găm phải. Anh luôn âm thầm bảo vệ cậu khỏi mọi nguy hiểm, âm thầm trợ giúp cậu trong mọi khó khăn. Anh đã nghĩ cả đời sẽ âm thầm che chở, cho cậu một chỗ dựa vững chắc bí mật, nhưng cậu lại đem lòng thích tên Trầm Đình Hạo kia.
Mỗi lần thấy đôi mắt chan đầy tình cảm của cậu dành cho tên Trầm Đình Hạo kia, cỗ hàn khí trong lòng Kim Tại Hưởng lại bốc lên ngùn ngụt, vì thế, năm Tuấn Chung Quốc 16 tuổi đã bị Kim Tại Hưởng bắt về.
Cậu chán ghét anh, oán anh, dùng mọi cách để trốn khỏi anh mà chạy theo thứ tình cảm bay bổng dành cho tên tra nam kia. Kim Tại Hưởng bi thương vô độ.
Nhưng anh không bao giờ buông tay.
Vĩnh viễn.
Nhiều năm như vậy, anh cứ mãi ở phía sau cậu, nhưng hôm nay, cậu cho phép anh đi chung bước với mình, cho anh sự ấm áp, cho anh tình yêu ngọt ngào anh mong muốn.
Cậu tựa như thiên sứ ban phát cho anh hy vọng trong vực thẳm vạn trượng cùng sự cố chấp bất diệt anh dành cho cậu. Tình yêu của anh đối với cậu là mãnh liệt, là cuồng cuộn dâng trào. Trái tim đem đặt ở trong tay cậu, đem số mệnh của bản thân cho cậu sắp đặt. Anh với cậu là không bao giờ thay đổi.
Kim Tại Hưởng là cố chấp như thế.
Bây giờ cậu đang nằm trong lòng ngực anh, nũng nịu với anh, nói yêu anh. Anh cảm thấy trên đời này, đã không còn gì để hối tiếc.
Thấy anh đột nhiên im lặng Tuấn Chung Quốc nắm lấy tà áo ngủ của anh kéo nhẹ.
" Ông xã..."
Cúi đầu xuống, anh bắt gặp đôi mắt to tròn mang theo nghi hoặc của cậu. Lòng anh mềm xuống, anh không còn một mình ái nữa, bây giờ anh với cậu là lưỡng tình tương duyệt.
" Bảo bối, anh mang em đi làm vệ sinh rồi xuống ăn sáng nhé, cũng trưa rồi."
" Được a."
Anh cười ôm lấy cậu, hôn hôn lên chóp mũi cậu thêm vài phát nữa mới thoã mãn ôm thỏ béo mập của anh vào WC. Đặt cậu đứng lên chân mình, bàn chân nhỏ nhắn tròn tròn của cậu đặt lên bàn chân to lớn ấm áp của anh, nhìn hài hoà vô cùng, thật đáng ngưỡng mộ~
Tự tay đánh răng cho cậu, lau mặt cho cậu, thay đồ cho cậu, lâu lâu lại ăn chút đậu hũ non mềm.
Một ngày mới bắt đầu bằng niềm vui và ngọt ngào của đôi trẻ.~
.
.
Mình hay bị nhầm cách xưng hô ấy. " anh" " hắn" tại vì thương anh Kim hổ quá nên gọi là anh. Bình thường mọi người thường dùng hắn mình đọc quen nên hay bị lậm. Hicc
Hiuhiuu~ có chap mới rồi nè~ dạo này bận khủng khiếp, mai là Festa rồi, vừa viết des xong là qua đây viết truyện luôn. ><
mấy bạn đọc rồi góp ý mình nhé~ yêuww~~ 💜😝
1306 💜 Luv you ~
#Bánh
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top