[End]Chap 15
Nghe tin, Jimin cùng Yoongi vội vã chạy đến bệnh viện. Jungkook ngồi trước phòng phẫu thuật, đầu gục xuống, áo dính đầy máu. Nghe tiếng bước chân đang tiến lại gần, cậu ngẩng đầu, cả người không ngừng run rẩy, mắt sưng húp, Jimin vội ôm lấy cậu an ủi, luôn miệng nói Taehyung sẽ không sao, nhưng thực chất trong lòng đang không ngừng lo sợ, tay bắt đầu đổ mồ hôi lạnh. Yoongi lặng im đứng dựa vào tường nhìn chiếc đèn đỏ vẫn sáng rực trước cửa phòng phẫu thuật, mắt ánh lên nỗi sợ hãi
Một giờ..
Hai giờ..
Bốn giờ trôi qua, cuối cùng cánh cửa kia cũng mở, một vị bác sĩ từ trong vội vã bước ra ngoài, cả người ướt đầy mồ hôi. Jungkook chạy lại, túm lấy ông, vẻ mặt vô cùng khẩn thiết, không đợi cậu lên tiếng, ông đã nhanh chóng gỡ tay cậu ra khỏi người, lắc đầu - Tình hình đang rất nguy cấp, tốt nhất người nhà nên chuẩn bị sẵn tinh thần cho tình huống xấu nhất - rồi nhanh chóng rời đi..
Cậu dường như đã mất hết bình tĩnh, lao đến đập mạnh vào cửa, Jimin vội chạy đến ngăn lại, nhưng lại bị cậu tàn nhẫn xô mạnh ra ngoài, Yoongi chạy đến đỡ, Jimin ôm chầm lấy anh mà khóc thét lên, anh bất lực nhìn cậu, tự trách bản thân không thể giúp gì vào lúc này, chỉ có thể cầu mong cho thứ được gọi là kì tích có thể xuất hiện
Càng lúc Jungkook càng đập mạnh vào cửa, máu ứa ra, cậu không hề thấy đau vì nỗi đau trong tim đã quá lớn, nó xâm chiếm toàn bộ cơ thể, cậu sắp mất anh, người quan trọng, người cậu yêu nhất trên đời
KIM TAE HYUNG, ANH QUÊN LÀ ĐÃ HỨA VỚI EM NHỮNG GÌ À, ANH HỨA SẼ KHÔNG BAO GIỜ BUÔNG TAY EM MÀ, MAU TỈNH LẠI THỰC HIỆN NÓ ĐI, NẾU KHÔNG EM SẼ GHÉT ANH CẢ KIẾP NÀY, ĐẾN KIẾP SAU, MÃI MÃI EM SẼ KHÔNG BAO GIỜ THA THỨ CHO ANH, VÌ THẾ ANH MAU TỈNH LẠI ĐI, EM XIN ANH..
Jungkook cố hét thật to, hi vọng anh có thể nghe thấy, hi vọng anh sẽ vì cậu và con mà cố gắng, cậu không thể mất anh, anh là lẽ sống của cậu, mất anh là mất hết tất cả, anh đi đâu cậu cũng sẽ đến đó, có chết cậu cũng nhất định sẽ theo anh..
Bất chợt, bụng dưới đau thắt lại, cậu ngã khuỵu xuống, có lẻ đứa trẻ cũng cảm nhận được nỗi đau từ cậu, nỗi đau khi sắp mất đi người quan trọng nhất cuộc đời mình
Bác sĩ, mau đến giúp..
Đó là câu cuối cùng cậu nghe được trước khi hoàn toàn ngất đi..
.
.
Lại là giấc mơ ấy, Taehyung nắm tay đứa bé đi về phía trước, Jungkook lại một lần nữa chạy theo cả hai, tưởng chừng lại để vuột mất họ một lần nữa, nhưng không lần này lại khác, cả hai đã quay lại và đứng trước mặt cậu, đứa bé nhào vào lòng ôm lấy Jungkook, Taehyung mĩm cười nắm chặt lấy tay
.
.
Jungkook trợn tròn mắt, vừa tỉnh dậy đã bị tên nào đó gặm gặm môi, đã thế còn vòng tay ôm trọn cậu vào lòng. Khuôn mặt này, hơi ấm này có đánh chết cậu cũng nhận ra.
Taehyung buông Jungkook ra, mĩm cười nhìn cậu. Jungkook mắt đỏ hoe vội sà vào lòng anh, khóc nức nở rồi cùng nhau ngấu nghiến môi..
Làm gì có chuyện đó. Trên thực tế, Jungkook mặt đen như đít nồi, đánh thẳng vào mặt cái tên đang dám hôn mình, hết cắn rồi nhéo
Tha cho anh đi mà, đau quá - Taehyung ôm má mắt rưng rưng, vết thương vẫn chưa lành không thể di chuyển, nên đành cắn răng chịu đựng
Sao lúc đó không la đau đi, còn nói mấy câu.. thiệt tình.. muốn chết lắm à.. sao không chết luôn đi.. đáng ghét - càng nghĩ đến càng tức, Jungkook càng đánh mạnh hơn, Taehyung dùng hết sức ôm cậu vào lòng, giẫy giụa một lúc cũng thấm mệt, Jungkook cũng ngoan ngoãn nằm trong lòng anh mà khóc
Anh sai rồi, đừng giận anh nữa - Taehyung vỗ vỗ nhẹ vào lưng cậu dỗ dành
Hứa với em không bao giờ nói những câu đó nữa
Không nói, có đánh chết cũng không nói - Taehyung càng siết chặt cậu vào lòng, cảm thấy vô cùng có lỗi
Yaaa, đang trong bệnh viện mà hai đứa làm trò gì đó, mau buông ra - Jimin từ đâu xách mông chạy đến, cười khinh bỉ
Taehyung liếc Jimin một cái, định đáp trả, nào ngờ trông thấy Yoongi đứng đằng sau, đành ôm cục tức chờ ngày báo thù..
Lúc tưởng chừng như mất hết hi vọng, dường như có một thứ gì đó thúc đẩy Taehyung, không cho anh được phép bỏ cuộc, kì tích đã xuất hiện, ca phẫu thuật thành công vào phút cuối. Không những thế, Taehyung còn tỉnh lại rất nhanh, trước cả Jungkook. Mặc dù vậy, anh vẫn cần nghỉ ngơi để hồi phục vết thương
Taehyung của tui, bảo bối của tôi - tiếng hét từ hành lang càng lúc càng gần, không cần thấy mặt cũng có thể biết là ai. Hoseok đạp tung cánh cửa nhào vào lòng Taehyung khóc nức nở
Ai dám làm em ra thế này, nói anh biết, anh lập tức thiến hắn - Nhận thấy mọi người đang nhìn mình kì dị, Hoseok cũng biết mình làm hơi lố, ho khan mấy tiếng lấy lại hình tượng, bắt đầu nhìn về phía người ngồi gần Taehyung, trí nhớ của Hoseok cực kì tốt, sau khoảng 10s lập tức nhận ra
Cậu, Jung..kook, đúng rồi, cậu là Jungkook, tại sao lại ở đây.. lúc trước cậu đi Taehyung vì cậu mà nhập viện, lần này cậu lại xuất hiện, lần này cũng là vì cậu đúng không, sao cậu cứ ám theo thằng nhỏ hoài thế, cậu u..m u..m
Chưa kịp nói hết cậu, Hoseok đã bị Jimin bịt miệng kéo ra khỏi phòng thủ tiêu. Jungkook hơi sửng người, sau đó cụp mắt xuống, vẻ mặt vô cùng buồn bã. Nguyên cả ngày, cậu không nói một câu nào, Taehyung có hỏi cũng chỉ gật đầu, tuyệt nhiên không nhìn thẳng vào mắt anh.
Jungkook, lại tủ đồ lấy giúp anh vật trong túi áo khoác - cậu lặng lẽ gật đầu, từ trong áo khoác Taehyung lấy ra tấm thiệp màu đỏ
Mở ra, đọc giúp anh trong đó ghi gì
Cậu mau chóng mở tấm thiệp ra, sau đó lại sững sờ nhìn dòng chữ rồi nhìn anh, tiếp tục nhìn lại dòng chữ, rồi lại nhìn anh. Taehyung nhìn cậu cười hiền, sau đó dang rộng hai tay, chỉ 2 giây sau, cậu đã lao vào vòng tay anh, mũi đã hơi cay cay
Anh chuẩn bị từ khi nào thế, sao không nói với em
Taehyung không trả lời mà chỉ xoa xoa đầu cậu, ánh mắt tràn ngập yêu thương
Thực ra chúng ta không cần phải công khai đâu, cứ như thế này là em đã rất hạnh phúc rồi.. - Giọng cậu ỉu xìu, thực chất cậu rất vui, nhưng đồng thời cũng lo lắng việc này sẽ ảnh hưởng tới anh.
Taehyung nhéo nhẹ mũi cậu, sau đó cưng chiều đặt Jungkook trong lòng, đan nhẹ ngón tay mình vào bàn tay cậu
Đại ngốc, anh đã khác 7 năm trước rồi, đã đủ sức để bảo vệ em, các fan của anh cũng đã trưởng thành, mọi người nhất định sẽ hiểu và chúc phúc cho chúng ta
Nhưng không phải thời gian rất gấp sao, em còn chưa chuẩn bị gì cả - Jungkook một lần nữa nhìn vào tấm thiệp, lo lắng hỏi anh
Em không cần chuẩn bị gì cả, anh đã lo liệu hết rồi, em chỉ cần nắm tay anh, cùng anh bước lên lễ đường là được - Vừa nói, Taehyng vừa nắm tay cậu đung đưa, vừa nở nụ cười thân thuộc. Jungkook cảm động mắt ngấn đầy nước, cố nhướn người lên hôn Taehyung một cái, sau đó nằm trong lòng anh dụi dụi như con mèo nhỏ, nhớ lại chuyện hồi sáng liền cảm thấy đau lòng
Taehyung, anh luôn đối với em, còn em chỉ luôn đem lại rắc rối cho anh, hại anh không biết bao nhiêu lần
Chuyện cũ, đừng nhắc lại, sau này từ từ đền đáp anh là được, à mà hôm nay luôn cũng được - Taehyung đưa tay sờ sờ mông cậu, cười dâm tà, sau đó mau chóng đè cậu lên giường, tay không yên phận mà bắt đầu sờ mó lung tung
Anh mới phẫu thuật đừng làm bậy, chờ vết thương lành đi..
Không được sờ chỗ đó... yaaa.. Kim Tae .. u..m.. aaa.. T~T
.
.
Hai ngày sau đó, Hayi đến đồn cảnh sát tự thú, Taehyung bàn bạc với Jungkook nhất trí xin giảm hình phạt cho cô, chỉ mong sau này cô có thể sống tốt hơn và yêu một người có thể mang lại cho cô hạnh phúc thực sự
Một tháng sau, đám cưới được diễn ra ở một nhà thờ nhỏ cùng với sự chúc phúc của tất cả mọi người trong đó có cả gia đình Jungkook, các thành viên BTS và các fan của họ
Câu chuyện của họ sẽ vĩnh viễn không kết thúc. Nếu như phải có kết thúc, thì chỉ có một kết thúc, đó chính là họ sống hạnh phúc bên nhau trọn đời..
Cảm ơn mn đã luôn theo dõi, đọc, vote, cmt cho bộ truyện này ^^. Đây là truyện đầu tiên mình viết nên còn rất nhiều lỗi, thời gian ra chap còn rất lâu nữa. Lúc đầu mình chỉ định viết OneShot không ngờ lại thành ra dài qằn qại dị đây :D.. Kể từ đây là hết truyện thật rồi, không còn nhận dc vote hay cmt nữa T~T, trở về tiếp tục sự nghiệp đọc chùa như trước đây:>
Một lần nữa cảm ơn mn nhìuuu
*cúi đầu* *chổng mông* :x
17.04.15 - 04.08.15
Kết thúc..
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top