Ngoại Truyện: Come Out và Hôn Lễ
Sau khi xác định được tình cảm của bản thân, cả hai cùng come out hai bên gia đình. Mẹ Jeon cực kì ưng ý với đứa con rể này. Vừa đẹp trai, cao ráo, lại có công việc ổn định. Theo lời của Jeon phu nhân thì "Kim Taehyung sinh ra chỉ để dành cho Jeon Jungkook."
Nhưng cuộc đời không dễ dàng như thế. Ba Kim nhất thời không chấp nhận được giới tình của con trai ông. Trước đến nay ông cứ ngỡ Taehyung là trai thẳng, vì hồi năm cấp 3 anh đã từng hẹn hò với một bạn học cùng tuổi. Nhưng sau khi chia tay cô gái ấy thì không thấy quen thêm một ai nữa. Đúng thật là ông có giục anh lấy vợ thật nhưng sao lại đưa một chàng trai về đây?
Sáng hôm ấy, một ngày đẹp trời. Anh dẫn Jungkook về nhà ra mắt ba mẹ Kim.
" Ba mẹ, đây là người yêu con."
Mẹ Kim không nói gì, nhưng cũng thầm chấp nhận Jungkook, một chàng trai đẹp người đẹp nết, lại tài năng. Nhưng ba Kim không thấy vậy, ông không đồng ý; thậm chí còn mắng nhiếc cậu.
" Mau cút đi, tôi không chấp nhận người đồng tính. Kim Taehyung, ba rất thất vọng về con. Con không thấy ghê tởm bản thân hay sao?"
Anh nghe xong liền nhíu mày. Từ khi nào mà ba anh lại trở nên cổ hủ và lạc hậu như vậy?
" Ba, con trước nay cái gì cũng nghe theo ba. Nhưng chuyện này thì không được."- Anh cầm lấy tay cậu giơ lên, nhìn ông bằng một ánh mắt kiên định.
Ông Kim tức tối trước hành động của anh liền lên lầu lấy vali thu dọn đồ của anh rồi ném xuống.
" Anh mau cút đi khuất mắt tôi. Anh không phải là con trai tôi. Tôi không có đứa con trai nào như anh."
Cậu nãy giờ im lặng thủy chung nhìn xuống đất. Nhưng bây giờ không thể không nói gì. Cậu quỳ xuống nền đất lạnh ngắt làm anh hốt hoảng không thôi.
" Em mau đứng lên."- Một tay kéo cậu lên nhưng bị cậu hất ra.
" Con xin lỗi bác. Nhưng tình cảm của hai chúng con là thật, trải qua một cuộc chia ly gần năm năm trời. Bây giờ con không thể nào mất anh ấy thêm một lần nào nữa. Con biết bác hiện tại không thể chấp nhận được con nhưng con mong bác hãy suy nghĩ thật kĩ. Còn con sẽ không bao giờ buông tay anh ấy." - Cậu đứng lên xách vali và kéo anh đi - " Xin phép hai bác."
Ra khỏi cửa nước mắt kìm nén từ lâu đã không ngừng tuôn ra trên khuôn mặt trắng trẻo của cậu. Cậu ôm chầm chầm lấy anh mà khóc nức nở như một đứa trẻ. Những lời nói lúc nãy cứng rắn bao nhiêu thì hiện tại cậu lại mềm yếu bấy nhiêu. Anh mỉm cười, lúc nãy cậu dọa anh một phen. Bây giờ ra đây lại khóc lóc thật dễ thương. Đứa trẻ của anh đáng yêu quá đi. Anh đưa tay vuốt mái tóc mềm mượt của cậu mà vỗ về. Kéo cậu ra liền thấy khuôn mặt đỏ ửng trông thập phần tội nghiệp. Anh cuối xuống dịu dàng hôn lên từng tấc thịt trên mặt cậu với ánh mắt ôn nhu.
" Kookie, anh tuyệt đối không để mất em. Bây giờ thì đi ăn nhé."
Anh yêu chiều lau nước mắt cho cậu. Từng hành động nhỏ của anh đã thu vào tầm mắt của mẹ Kim, không xót bất cứ một chi tiếc nào. Bà tin rằng đứa nhỏ kia chính là chân ái của đời anh, là người duy nhất khiến Taehyung cười ôn nhu như thế. Nhưng bà không muốn thuyết phục hộ hai chúng nó. Một mối tình đẹp ắt hẳn phải trải qua nhiều gian nan mới có thể bền vững được.
Anh dẫn cậu đi ăn thứ gì đó lót bụng rồi đưa cậu về nhà.
Ngắm nhìn khuôn mặt của Jungkookie lúc ngủ anh lại thấy bình yên đến lạ. Nhẹ nhàng hôn lên trán cậu rồi thì thầm vào tai câu ngủ ngon. Anh lặng lẽ rời đi dọn dẹp nhà cửa.
Cậu ngủ dậy đã là chuyện của năm tiếng sau đó. Cậu tìm khắp nhà nhưng chả thấy anh đâu, gọi điện thì không ai bắt máy. Trời mưa thế này anh có thể đi đâu được chứ?!
Trong lòng cứ bồn chồn, cậu không thể tiếp tục ngồi chờ anh thêm được nữa. Vơ đại chiếc áo mỏng tanh gần đó, vội vàng đến nổi quên đổi giày, và quên cả mang ô. Cậu đến từng nơi anh hay đến, gọi cho bạn thân của anh cũn không ai hay. Chợt cậu nhớ đến Kim gia. Trong đầu không biết vì sao mình lại nghĩ đến, cũng không hiểu tại sao anh lại đến đó. Nhưng chân cứ vô thức chạy thật nhanh đến đó.
Đập vào mắt cậu chính là hình ảnh một người đàn ông bản thân ướt như chuột lội quỳ gối trước cửa. Trong lòng cậu dâng lên bao nhiêu là chua xót. Cả đời này cậu chẳng tìm được người đàn ông nào có thể chờ cậu năm năm trời ròng rã, cũng sẽ không có ai vì cậu mà quỳ gối trước người khác.
Cậu chạy tới ôm chầm anh. Cả người anh lạnh ngắt nhưng thấy cậu nụ cười liền xuất hiện trên môi. Anh chẳng quan tâm bản thân nữa, thấy cậu mặc cái áo mỏng như vậy đội mưa liền không vui mà mắng yêu.
" Sao lại ăn mặc thế này? Muốn bị cảm đấy à? Jungkookie, em muốn bị đánh đòn phải không?"
Cậu cuối xuống hôn anh, không muốn anh nói nữa. Trên đời này nếu có chữ nào hơn chữ Yêu, cậu nhất định sẽ dành cho anh. Anh ôm chặt lấy tấm lưng đang run lên từng đợt của cậu. Cưng chiều mà trấn an cậu.
" Anh không sao. Em đừng khóc mà. Anh thương em lắm. Anh muốn ba chấp nhận em như cách nhà em chấp nhận anh vậy. Anh muốn cho em một thân phận."
Trong nhà, mẹ Kim đã khóc nấc lên, làm sao mà một người mẹ có thể thấy con trai của mình chịu khổ như thế cơ chứ? Ba Kim vốn chỉ định thử xem hai chúng nó có yêu nhau thật hay không, ông thật sự không muốn nhìn con trai ông chịu khổ. Năm năm qua ông sắp xếp cho Taehyung biết bao buổi xem mắt nhưng anh nhất nhất muốn đợi một người. Thật không ngờ chúng nó lại liều như vậy.
" Quản gia Kang, ra mở cửa đi."
Bà Kang chính là cảm động trước tình yêu của bọn họ, chỉ đợi cậu này của ông chủ lền chạy nhanh ra mở cửa.
" Ông chủ gọi cậu vào."- Bà đồng thời đỡ hai người dậy.
Taehyung xoay sang nắm chặt tay cậu trấn an.
" Em đừng lo, dù thế nào anh cũng bảo vệ em."
Sau khi cả hai người đã yên vị trên ghế, ông Kin mới mở miệng.
" Khi nào thì cưới?"
Anh và cậu trố mắt nhìn ông như không tin vào mắt mình.
" B...ba...ba..."
" Ba tháng? Lâu vậy à?"- Ông nhận được cái lắc đầu của con trai liền nhướn mày nói thêm.- " Ba tuần thì được."
" Ba, cảm ơn ba."
-3 tuần sau tại California-
Đám cưới của anh và cậu diễn ra tại bãi biển thơ mộng đầy nắng và gió ở California, Mỹ. Cậu và anh không mời nhiều khách lắm, chủ yếu là bạn bè hoặc đối tác thân thiết. Hôn lễ ấy, trời biết, đất biết, những người họ thân đều biết. Họ đã mãn nguyện với hôn lễ ấy, một hôn lễ chứng minh và đánh dấu cho tình yêu của họ.
---------------
#16/03/2020
VUI LÒNG KHÔNG RE-UP
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top