6. Chờ Anh Đến Bên Em
Tôi ngáp dài ngáp ngắn. Tôi thấy có một cô tiếp viên gọi mình, nhưng tôi không đủ sức lực nữa rồi. Tôi cần nghỉ ngơi. Tôi cần ngủ. Một giấc ngủ dài...
"Máy bay đang bay vào vùng trọng điểm, thời tiết sẽ thay đổi. Quý khách chú ý an toàn, kiểm tra phía ghế ngồi và những chổ xung quanh. Đề phòng những điều bất trắc mong quý khách hãy báo cho tiếp viên hổ trợ. Chúc quý khách có một chuyến bay vui vẻ"
________________________________________________________
"Này, này thằng nhóc kia"
Trong cơn mơ, một giấc mơ đẹp. Thì từ đâu váng xuống cái đạp thẳng vào người tôi. Bất giác tỉnh dậy.
"Đồ đàn bà"
"Đồ bánh bột"
"Đồ thối"
"Sao cuộc đời lại đẻ ra mày thế hả?"
Trước mắt tôi, họ sỉ vả vào tôi những từ thật khó nghe. Tôi đứng dậy, phũi phũi cái áo đã dính cát.
"Mẹ kiếp" một tên dữ tợn túm lấy vạt áo tôi, xô tôi. Lưng tôi đập vào tường đau ê ẩm luôn.
Tôi im lặng, ôm cái tay đau vừa va vào tường lên. Ngước mặt lên nhìn bọn chúng.
"Các cậu muốn gì?"
"Muốn gì à? Haha" tên dữ tợn cười ha hả rồi trêu đùa với lũ bạn của nó: "Nó hỏi tao muốn gì kìa bây?" rồi cả đám cười rố lên được mùa.
Có chuyện gì mà chúng nó vui vậy nhỉ? Làm vậy với tôi, tôi cũng đau lắm chứ. Mấy vết bầm tím hôm qua chưa phai, hôm nay lại chồng chất những vết xanh đỏ mới cho xem.
"Lột đồ nó cho tao, để tao xem nó còn mặt mũi gì với đám con gái ở lớp" hắn nó với đám bạn.
Tôi run cầm cập. Lột đồ sao? Đánh tôi cũng được, mắng tôi cũng được, sỉ vả gì tôi cũng được. Đừng bắt tôi lột đồ, xin đừng, xin đừng. Tôi gào khóc trong tâm trí, nhưng bọn chúng không nghe.
Hai tên xa lạ lớp bên giữ chặc hai tay tôi. Hai tên khác bắt đầu lại gần tôi. Chúng nhìn chầm chầm vào bộ đồng phục đi học của tôi. Tôi nhắm mắt lại, chỉ mong chuyện này qua thật nhanh, sẽ ổn thôi. Nhưng không! Cứu tôi, cứu tôi với. Tôi sợ, sợ lắm. Đừng làm thế với tôi. Dừng lại đi.
Xin hãy dừng lại đi!
"Dừng lại" Ai đó la lên. tôi chỉ nghe thấy tiếng thất thanh.
Hai tên kia đã buông tay tôi ra. Tôi thở phào nhẹ nhõm. Chầm chầm mở mắt thì đã thấy dáng người quen thuộc. Là Tại Hưởng!
"Cút đi" Thanh âm cậu ấy dữ tợn, tôi chưa bao giờ thấy vẻ mặt cậu ấy như bây giờ cả. Lúc nào cũng như một tản băng với tôi. Sao nay lại ra tay giúp tôi chứ? Lạ nha.
"Chúng, chúng tôi... Đi ngay" bọn chúng chạy tuột cả dép.
Tôi còn chưa kịp hoản hồn là chuyện gì đang sảy ra thì cậu lôi đi ra khỏi lớp. Biết bao nhiêu ánh mắt nhìn chúng tôi. Ôi ngại chết mất.
Trên đường đi chẳng ai nói gì với ai. Cậu cũng không mở lời, nên tôi chẳng dám nói gì. Rồi loi tôi thẳng về kí túc xá.
Thuận tiện là tôi đến trường mới được một tuần, tấp cả đều được sắp xếp ổn thoải. Trừ việc tôi phải ở chung phòng với cậu. Dù gì cậu ta cũng chẳng biết tôi là con gái, chắc không sao đâu.
"Này!!!" cậu ta thả tay tôi ra, quát thẳng vào mặt tôi vậy đấy.
"Hả?" tôi ngớ người, điên hả? Sao lại có thái độ đó với tôi?
"Cậu cứ im lặng thế mãi hả? Thích cô bé đó hay không thì cứ nói ra. Cậu không thấy anh cô bé kéo băng bọn đến kiếm chuyện với cậu à? Cứ giả làm ngơ hoài vậy?"
Mặt cậu trùng trùng sác thí luôn.
"Tớ không biết" tôi gụt mặt xuống sàn. Thật ra là trong lòng đang mắng thầm cậu. Bị thần kinh à? Ai biểu thích tôi chi giờ bắt tôi chịu trách nhiệm. Còn cái tên phá hoại này nữa, sao cứ mắng tôi mãi thế. Thật ra tôi có biết gì đâu.
Cậu nhìn tôi hồi lâu, tôi nhìn sàn nhà hồi lâu.
"Đưa tay đây" Tại Hưởng nói với thanh âm trầm ấm của cậu.
"Hả" tự tìm thức suy nghỉ, tôi nhảy ra. Muốn gì đây?
"Đưa đây!" cậu trợn mắt lên với tôi, hung dữ quá mà ~
Tôi im lặng, đưa tay cho cậu ta.
Cậu ta kéo tay áo đồng phục của tôi lên. Nào là những vết bầm xanh bầm đỏ nằm chồng chất lên nhau, rồi vết thương cũ còn tụ máu. Cánh tay trắng nõn của tôi mà bị thương nữa chắc sẽ bị phết mất ư.
"Tay như thế này? Bọn chúng không mắng cậu là đồ đàn bà là phải" Tại Hưởng cậu xoay tay tôi qua lại hồi lâu, rồi nói câu làm cho tôi muốn đá cho cậu một phát ghê.
"Cởi áo ra" cậu hô lên.
"Hả" tôi hoảng hồn, cởi gì sao phải cởi?
"À, à cậu tự sử đi..." nói xong cậu chạy nhanh ra ngoài, cậu còn ửng đỏ hai má lên nữa. Cậu ta bị sao đấy?
Thật là khó hiểu.
Vài ngày sau, là bắt đầu ca trực dọn dẹp của tôi ở phòng tập thể dục của trường. Cô gáo thổ lộ tôi hôm bữa, bây giờ không thấy xuất hiện nữa. Bọn quấy phá tôi hôm bữa cũng biến mất tâm. Còn cái tên kia, dạo này cứ hay tránh né tôi. Lần nào đối diện mặt tôi mặt cũng đỏ ửng lên. Kì lạ vậy ta?
Tôi phải thay đồ để dể vậy động hơn. Tôi bắt đầu với chiếc áo đồng phục nhiều nút. Một nút, hai nút, rồi ba nút...
'RẦM'
Phản ứng đầu tiên của tôi là ôm ngực lại, cho mình một cảm giác thật an toàn. Tôi nghe tiếng đạp cửa lớn lắm. Rồi một người con trai xong vào. A sao cậu ta ở đây?
"Chúng mày, cút" cậu ta nhìn phía tủ đằng kia, rồi quát hẳn hoi một câu làm tôi sợ muốn trốn.
Bất thình lình, tôi thấy trong tủ có tiếng cọ kẹ. Mấy bàn tay bắt đầu mở cửa tủ ra. Một người, hai người... Tôi thấy những ba tên bậm trợn. Chúng cầm theo máy quay. Lúc nãy chỉ có tôi ở đây thôi. Chúng muốn quay cái gì? Chẳng lẽ...
Bọn chúng chạy ra, còn liếc trừng tôi với cậu ta.
May gê luôn. Tôi có tròng thêm cái áo thun mỏng bên trong áo đồng phục. Mặc khác lúc nãy chúng quay chẳng thấy gì.
Tôi ngước lên nhìn cậu.
"Không sao chứ?" Tại Hưởng ôm tồn hỏi tôi.
"Không, không sao" tôi ấp úng trả lời.
"Ừ"
Tôi thấy rõ ràng, mặt cậu lại đỏ? Ơ hơ.
"Vậy thì tốt rồi" cậu ấy thở phào, mặt cũng nhẹ nhõm hơn trước.
"Ừ"
Ôi tim tôi đập nhanh quá. Nãy giờ mới biết là chúng tôi đứng gần nhau đến thế. Thế này cậu ấy sẽ nghe được luôn tiếng nhịp tim tôi đang rung động mất. Người tự nhiên nóng hẳn ra. Tôi lùi lại vài bước, cụp mặt xuống đất.
"Tự nhiên trời nóng quá, haha" tôi đùa một câu.
Cậu nhìn tôi, tôi nhìn cậu. Tim tôi lại đập nhanh lạ thường.
Trời có lẽ nóng quá, người tôi cũng nóng rang từ sáng đến tối. Khó chịu mà hít thở. Giờ phút này nằm trong kí túc xá, lòng trống trải vô cùng.
Tôi nhớ mỗi lần tôi sốt, mẹ tôi chăm sóc tôi, đặt cái khăn âm ấm lên tráng tôi mà hạ nhiệt. Tôi nhớ món canh đậu mà bà hay nấu cho tôi ăn mỗi khi tôi bị bệnh. Tôi nhớ mỗi buổi tối, bà canh tôi đến khuya mới chịu ngủ. Cái ôm của bà, nụ hôn của bà, lòng tôi nhớ không tả siết.
"Mẹ à con nhớ mẹ"
"Mẹ à..."
Tôi không biết mình đang nói gì. Tôi mê mang, trước mắt tôi là một khoảng trắng hư hư thực thực. Cái nóng như thêu như đốt tôi. Tôi khóc. Tôi không nhớ mình đả khóc bao lâu nữa.
Thoải mái quá. Tôi cảm giác được chiếc mền nhiều lông phủ lên người tôi. Tôi lười phải mở mắt. Ước gì khi mở mắt ra, tôi thấy mẹ, tôi thấy anh tôi. Họ ở đó chào đón tôi. Thì hay biết mấy.
Tôi thiếp đi, tôi không suy nghỉ nữa.
Sáng sớm, tôi tỉnh dậy. Tình trạng đã ổn hơn nhiều. Tôi sờ sờ trên trán. Ai đó đã hạ nhiệt cho tôi sao? Nhìn xung quanh nhà. Tôi thấy cậu ấy.
Cậu nắm lấy tay tôi, thiếp ngủ như một đứa trẻ. Tay cậu mền lắm, chúng to đủ để bao bộc bàn tay nhỏ bé của tôi. Cậu ở đây chăm sóc tôi cả đêm sao? Là cậu sao?
"Tại Hưởng à..."
Tôi thấy cậu vẫn nắm chặc lấy tay tôi. Sợ mất thứ gì đó vô cùng quý giá. Bộ dạng cậu ngủ trong thật thư thả. Có ai nói khi cậu ngủ, trong thật là hút người chưa? Nhìn nụ cười hồn nhiên khi ngủ kìa. Đẹp trai bá chấy luôn.
Hôm nay là ngày nghỉ, tôi để cậu ngủ một chút nữa. Tôi gỡ các ngón tay cậu ra, mà nó cứ bám chặc lấy tay tôi. Aiss.
Buổi trưa nắng lên, chiếu rọi khắp hàng cây của kí túc xá.
"Tiểu Quốc..."
Hình như có ai đó kêu tôi, đang lây hoay nấu gói mì. Tuy là trường không cho nấu nướng gì trong kí túc xá. Đây còn là kí túc xá hạng sang, nếu mà sảy ra cháy nổ gì đó thì ai chịu trách nhiệm. Nhưng mà hôm nay là cuối tuần, cũng để tôi khoay thỏa mà ăn mì gói đi chớ hở?
À là cậu. Cậu kêu tôi.
"Cậu dậy rồi à?" tôi vẫn loay hoay xé gói mì.
"Cậu khỏe chưa?" cậu hỏi tôi.
"Tớ ổn rồi" tôi cười hì hì. Canh nồi nước đang nấu dở trên bếp ga mini.
"Ừm, tốt rồi"
Đến bây giờ tôi mới xong việc. Tôi quay sang cậu. Tôi thấy cậu cười, một nụ cười ngây ngất. Thật rất xinh đẹp nha.
Tim tôi lại loạn nhịp, nó đập liên hồi. Tự dưng tay chân tôi thấy bủn rủn. Chẳng lẽ đây là cảm giác thích một người sao? Sao có thể thế được?
Tôi nhìn cậu trầm tư suy nghỉ. Trên bếp nồi nước đang tràn ra. Nó nóng giống như tôi đang nóng vậy.
"Tiểu Quốc, cậu sốt đấy à?"
"Đâu, đâu có" tôi ôm mặt.
"Mặt cậu đỏ cả lên kìa"
"Đã nói là không có mà!" tôi thẳng thừng phản bát.
Ăn mì, dọn dẹp mọi thứ đồ xong thì cũng đến xế chiều. Tôi nhận được một cuộc gọi. Một cuộc gọi quen thuộc nhưng cũng vô cùng xa lạ.
Tôi ra ngoài. Định tìm cậu dặn dò canh phòng. Nhưng không thấy cậu đâu. Tôi viết miếng giấy rồi dán lên tủ lạnh. Mong là cậu sẽ thấy.
Tôi bắt xe. Là xe lưu động nên giờ nào cũng có, tiện gê ha. Đến một khu chung cư xa xỉ mà suốt cuộc đời này chưa chắc gì tôi được ở đây. Tôi lấy miếng giấy coi địa chỉ nhà. À ngôi nhà tôi đối diện đây mà
Tôi cảm thấy hồi hợp, lúng túng. Tôi hít thật sâu, thở thật mạnh. Thiên Băng à, cố lên nào. Phải kiếm được tiền điều trị cho mẹ. Phải cứu được mẹ. Tôi bước vào. Tôi có cảm tưởng. Nơi này chưa bao giờ chờ đón tôi. Không sao, tôi cũng không trong mong vào điều này.
"Quốc Quốc, con trai ta" cái tên thân mật của tôi bị một người đàn ông gọi, tôi cảm thấy gê tởm hết nhường nào.
"Ông muốn gì?" tôi trừng mắt nhìn ông ta. Dồn nén sự uất hận.
"Sắp xếp đồ. Ra nước ngoài" giọng ông cứng rắn.
"Tại sao?" tôi nhờ ngệch chẳng hiểu gì.
"Chữa trị bệnh cho mẹ con"
"Không còn cách khác à?" tôi tiếp tục hỏi.
"Luyến tiếc nơi đây à"
"Không" tôi cụp mi mắt xuống, đúng vậy tôi luyến tiếc nơi này. Quê hương của tôi, nơi dạy dỗ tôi. Đâu phải muốn đi là đi, muốn bỏ là bỏ?
"Hôm nay con ở đây ăn cùng ta bữa cơm" ông ta nói với giọng điềm đạm. Ánh mắt dịu hiền của người bố dành cho con.
Nhưng ông ấy nào biết? Tôi và mẹ tôi đã trải qua những ngày tháng điện ngục như thế nào. Anh tôi vì một vụ tai nạn mà mất đi. Bỏ lại đây bao nhiêu kí ức và nổi buồn. Mẹ phát bệnh. Có lúc trầm ổn nhưng có lúc đáng sợ, thật sự rất đáng sợ. Bà nhớ anh tôi, nên bà đánh tôi. Cũng không đau lắm, vì tôi cũng đã quen với cuộc sống như vậy.
Vậy mà bây giờ ông ấy trở về. Mọi thứ để ông ấy quyết định. Người ta nói cuộc đời không công bằng quả là không sai. Tôi dần hiểu ra điều đó rồi.
Đến gần tối, tôi vẫn chưa muốn trở về kí túc xá. Tôi dạo quanh con đường mà anh trai hay dẩn tôi đến lúc nhỏ. Có lần vì mãi mê long nhong nên tôi đã bị lạc. Đêm đó anh tôi phải tìm tôi cả đêm. Tôi nhớ anh ấy quá. Anh à, em phải làm sao đây?
Về đến kí túc. Tôi thấy đèn phòng đã tắc. Chắc cậu ấy đã ngủ. Bước vào nhà thì bất ngờ...
'BÙM'
Đèn sáng, giấy, pháo hoa bay tứ tung trong phòng.
'Happy birthday to you.
Happy birthday to you.
Happy birthday. Happy birthday.
Happy birthday to you...'
'Tiểu Quốc, chúc mừng sinh nhật" giọng Tại Hưởng vang lên, cộng thêm nụ cười mê người tỏa nắng.
Cậu bị ngốc à? Chắc tôi phải quát vào mặt cậu như thế quá. Không thấy mãnh giấy tôi ghi lên bàn là tối nay tôi sẽ không về sau. Sao lại đợi tôi chứ. Đồ ngốc này! Cái đồ ngốc! Cậu làm tôi cảm động sắp khóc rồi này...
"Đồ ngốc" mắt tôi ương ướt, tôi không nói nên lời nữa.
"Cậu khóc à? Cái đồ ngốc. Này này..." nhìn mặt cậu lúc đó quýnh quán lên, làm tôi càng khóc lớn hơn nữa.
"Này!" Cậu la lên.
Nếu bí mật là một tản băng trôi. Cứ trôi phập phòng ở đó, đến mùa hạ tự khắc tan chảy, quyện thành nước của đại dương thì hay biết mấy.
Cây kim trong bộc rồi cũng sẽ có ngày lòi ra. Chỉ là sớm hay muộn. Nhanh hay chậm.
Tôi sắp xếp đồ đạc. Mọi thứ tôi đã sắp xếp ổn thỏa. Duy chỉ có cậu, tôi không nói gì hết. Tôi không dám đối diện vì mãnh tình cảm này. Rồi cũng sẽ bỏ đi mà thôi. Cần gì phải day dứt?
Tôi đến sân bóng, lấy cớ đi dạo vài vòng thư thả với cậu.
"Tiểu Quốc..." cậu gọi tên tôi.
"Sao đấy?" tôi đáp trả.
"Khi kì thi đi qua, tớ sẽ nói cho cậu nghe một bí mật" cậu ngập ngừng, mặt ngấm đỏ.
"Cảm ơn cậu"
"Về gì chứ?"
"Tớ chỉ nói vu vơ thôi" tôi nói tiếp "Nếu một ngày nào đó, tớ không còn ở đây nữa, cậu sẽ làm gì?" tự nhiên tôi muốn tán tôi một cái quá. Đang hỏi cái quái quỷ gì vậy?
"Tớ sẽ đi tìm cậu, dù chân trời gốc bể cũng phải lôi cậu về cho bằng được"
Giờ phút này tôi thật sự cảm động. Tôi gắng gượng cho nước mắt đừng trào ra. Tôi đi trước, cậu vẫn đứng đó.
"Điền Chính Quốc, nhất định phải chờ tớ" giọng cậu vang ra xa.
Tôi không thể nén được nữa. Tôi lại khóc rồi.
Tôi nhớ lúc tôi còn ngây ngô bước vào lớp. Ngồi cùng bàn, ngủ cùng phòng. Sợ cậu xa lánh, sợ đủ điều. Nhưng dường như tôi cần cậu chở che hơn bao giờ hết.
Đời này, được gặp cậu, được yêu cậu thì tôi đã mãn nguyện. Không biết cuộc đời phía trước như thế nào. Nhưng có cậu ở đây, tôi nguyện vượt qua mọi thứ cản trở.
________________________________________________________
"Máy bay đang bay vào vùng trọng điểm, thời tiết sẽ thay đổi. Quý khách chú ý an toàn, kiểm tra phía ghế ngồi và những chổ xung quanh. Đề phòng những điều bất trắc mong quý khách hãy báo cho tiếp viên hổ trợ. Chúc quý khách có một chuyến bay vui vẻ"
Tôi tĩnh lại từ trong giấc mơ dài, tôi không biết mình đã ngủ được bao lâu nữa. Tôi vơ vơ tay lên xem đồng hồ. Tôi hình như đã ngủ được hai tiếng.
Giấc mơ thật đẹp, nhưng không khỏi khiến tôi nhớ kỉ niệm xưa. Lâu lắm rồi tôi chưa trở lại nơi đây. Nơi bao nhiêu vấn vương kỉ niệm.
Tôi tựa người vào chiếc ghế. Ngắm nhìn khoảng trời và những đám mấy bao la.
Tôi rời thành phố được hai năm. Bệnh tình của mẹ đã ổn. Tôi nhớ nơi này quá. Nhớ cậu quá, thật sự nhớ cậu quá.
Máy bay hạ cánh, tôi bước xuống, đi ra. Tiếng điện thoại reo lên.
"Alo, bố" tôi cất giọng dịu dàng nói chuyện với ông. Nhiều năm như vậy, tôi quên hết rồi. Để thù hận bon chen cuộc đời. Cũng chẳng thoải mái là bao, đúng không?
"Đối tác phía công ty kia ra sân bay đón con" thanh âm bố tôi bên kia truyền qua.
"Vâng" tôi ngước mắt nhìn xung quanh, tôi dừng lại phía dối diện. Hình như tôi đã tìm được người đại diện cho công ty đối tác?
"Hợp đồng lần này rất quan trọng, hãy cố gắng chiều lòng đối tác" ông nói ở đầu dây.
"Con đã thấy người đại diện chưa?" ông tiếp tục nói.
"Vâng con nghỉ là mình đã thấy rồi"
Tôi buông điện thoại xuống. Dịu dàng giương mắt lên, chính là cậu.
"Tại Hưởng..."
Tôi nhìn cậu. Cậu nhìn tôi. Một cái nhìn xa xăm.
________________________________________________________
[The End]
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top