Chap 7
1 tiếng " Chắc anh ấy bận gì đó "
.
.
.
2 tiếng " Chắc anh ấy đang đến "
.
.
.
3 tiếng " sắp tới rồi...."
Jungkook cứ ngồi ở đó mà đợi Taehyung mặc cho trên tóc và 2 vai của cậu bị phủ bởi 1 lớp tuyết, chân, tay tê cứng lại. Đến khi công viên không còn bóng người nào nữa, ngoài đứng thì lâu lâu có một vài chiếc xe chạy ngang qua thì cậu mới ngộ được một điều cậu là đang trông chờ vào điều gì, cậu đang làm trò đùa cho anh thôi. Taehyung sẽ tới và cùng cậu hẹn hò sao ? Nực cười chuyện này vốn không thể nào xảy ra . Taehyung sao có thể để ý đến người như cậu được. Jungkook nên nhận ra điều này sớm hơn trước khi cậu trở thành trò đùa của anh. Là cậu quá ngốc phải không? Cậu ngước lên nhìn bầu trời đêm đang thả từng bông tuyết nhỏ xuống. Cảnh vật thật đẹp và cũng....thật buồn.
Jungkook đứng dậy lặng lẽ quay lưng bước về nhà.
Haiz Taehyung có cần phải đùa giởn tình yêu của cậu như vậy không?
Đoạn đường cậu đi vắng tanh , chỉ có 1 mình cậu. Bóng tối bao trùm lấy cả người cậu. Mà nãy giờ Jungkook cứ cảm giác như có ai đang đi theo mình vậy. Cậu nhắm tịt mắt bước nhanh hơn. Không lẽ là ăn cướp sao? Nhưng cậu đâu có gì đâu mà cướp. A~ thiệt sợ quá!
Cứ nhắm mắt mà đi Jungkook vô tình đụng trúng vào ai đó .
- A tôi xin lỗi ...
Cậu xin lỗi rối rít . Cậu dần mở hai mắt ra nhìn người đối diện. Hắn là người cực kì cao lớn, người đen đúa, quần áo sộc sệt. Nhìn sơ cũng biết là người không đàng hoàng rồi . Để ý đến đôi mắt của hắn đang nhìn mình làm cậu sởn gai óc
- Nè cậu bé , bé đụng trúng anh làm anh đau quá nè chắc gãy vài cái xương sườn rồi, giờ bé tính sao đây ?
Không xong rồi cậu gặp phải loại người gì đây ? Muốn lấy tiền cậu sao ? Thiệt là khóc không ra nước mắt . Hôm nay là ngày gì vậy trời ? Jungkook thở dài 1 tiếng
- Xin lỗi nhưng tôi không có tiền đâu .
Tên đó khẽ cười 1 cái
- Không có tiền cũng được , anh còn cách khác, nhìn cậu bé xinh đẹp như vậy hay là vui vẻ với anh đi rồi anh sẽ tha,cho cậu bé , thế nào ???
Jungkook bị đơ vài giây . Là hắn muốn làm tình sao ? Mặt cậu xanh rồi trắng bạch
- Tôi...tôi có việc bận tôi đi trước nha
Cậu xoay người bước đi nhanh nhất có thể nhưng hắn đâu tha dễ dàng cho cậu. Hắn bước theo nắm lấy vai cậu xoay qua rồi đẩy cậu té xuống. Cậu vì bị lực đẩy mạnh làm đau điếng cả người
- Aaa anh l..làm gì vậy ?? Tôi có việc bận thiệt mà
Jungkook sợ đến toàn thân run rẫy, 2 chân như bị bao bọc bởi 1 khối xi măng lớn vậy, không thể nhấc chân lên mà chạy được. Jungkook chính là sợ đến phát khóc, 2 hàng nước mắt cậu cứ vậy mà ứa ra ngày một nhiều
- Hừ! rượu mời không uống, muốn uống rượu phạt. Được , là bé ép anh thôi
Hắn nói xong liền đẩy cậu nằm ra đất lạnh, cậu vùng vẫy, phản kháng lại bằng hết ý chí lẫn sức lực còn lại cuả mình. Hắn nắm giữ chặt hai tay cậu lại, tay hắn bắt đầu mò vào áo cậu...
Cậu nhắm chặt mắt, cắn môi mình đến rớm máu, lòng không ngừng cầu nguyện , mong là sẽ có ai đến cứu mình. Hình ảnh của anh hiện lên đầy trong tâm trí cậu. Vô vọng rồi, tất cả vô vọng rồi. Từ nay cậu không còn mặt mũi nào để gặp anh nữa rồi vì bây giờ cơ thể cuả cậu sắp bị người khác chiếm đi. Số phận cậu thật đáng thương. Hai hàng nước mắt nóng hổi cứ thế lăn dài hai bên khoé mắt rơi xuống nền tuyết trắng. Cậu chỉ còn biết kêu cứu non nớt như mèo con hy vọng sẽ có người đến cứu mình
- C..Cứu tôi..với...
" Bụp " " Ầm ". Quả thật ông trời có mắt, cứu giúp số phận đáng thương nhỏ bé này. Hắn bị một người đàn ông cao to mặc vest đen đạp ngã sang bên kia. Đằng sau người đàn ông đó có một cô gái rất xinh đẹp, da trắng như những bông tuyết dưới đất kia, môi đỏ,mộng cùng đôi mắt to long lanh đang từ từ đi lại chỗ cậu và đưa tay ra.
Cậu nắm lấy bàn tay thon mịn ấy rồi đứng dậy, người cậu loạng choạng, tay chân thì rụng rời. Cô gái đỡ lấy cậu.
- Cậu có sao không ? Có cần đi bệnh viện không ?
Jungkook tròn mắt nhìn cô gái xinh đẹp nọ
- Hức..tôi...hức...huhuhu...
Cậu biết 1 thằng con trai mà khóc trước mặt 1 đứa con gái là rất xấu hổ nhưng cậu không thể ngưng được. Một chút nữa thôi là lần đầu của cậu đã bị lấy đi bởi 1 người xa lạ rồi
Cậu rất biết ơn cô gái này, thật sự rất biết ơn , Jungkook không biết phải trả ơn như thế nào mới đủ. Khóc 1 lúc, Jungkook đưa tay lau đi 2 hàng lệ, cậu quay ra phía sau nhìn tên lúc nãy, hắn đã bị vệ sĩ của cô gái xinh đẹp này đánh cho bất tỉnh .
- Thật sự rất cảm ơn....
- Chị là Oh HaeMi gọi là chị đi vì hình như em nhỏ tuổi hơn chị .
Nói rồi cô đưa tay lau đi giọt nước còn động lại ở khóe mắt của cậu
Cảm giác gì đây ? Tim cậu như được 1 luồng hơi ấm bao lấy vậy ? Đây là cảm giác mà cậu hằng mong ước bấy lâu , không phải sao ? Cảm giác của gia đình .
- Nae~ , cảm ơn chị HaeMi , em là Jeon JungKook
Cậu vừa khóc vừa nói , đây không phải là khóc do nỗi sợ lúc nãy, nỗi sợ đó đã bị hơi ấm của HaeMi xóa tan lâu rồi, cậu khóc do hạnh phúc.
- Tên em rất hay đó , sau này chị gọi em là Kookie nha~ nghe rất dễ thương
Jungkook cười rồi gật nhẹ 1 cái
- Kookie à chị đưa em về nha
- không cần đâu chị , vậy phiền chị lắm
- Có gì đâu mà phiền
- Em tự về được mà
-Nhìn em kìa chân run đến nỗi kh đứng vững nữa thì làm sau mà về được , lở như em lại gặp mấy tên giống như tên lúc nãy nữa thì sao ?
- Nhưng...nhưng...
- Không nhưng nhị gì cả , chị đưa em về
Không để Jungkook nói lời nào HaeMi liền kéo Jungkook lên chiếc xe hơi sang trọng của mình .....
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top