Chap 31: Thỉnh cầu tha thứ

Nghe có tiếng ai đó gọi mình. Jungkook  quay qua trái. Y cau mày khó nhìn vì nơi phát ra thanh âm kia ở một góc khuất ánh sáng,  dáng người quen thuộc trong tối dần dần bước ra. Khi đã thấy rõ mồn một khuôn mặt con người kia chân mày Y mới từ từ dãn ra, thay vào đó là đôi mắt tròn xoe bất ngờ, chân bất giác lùi về sau 2 bước

"Tae...Taehyung. Sao anh ta biết được?"

Hắn bước tới, bước chân có chút vội vàng, dang tay ôm chầm lấy Jungkook, đầu dụi vào hõm cổ Jungkook hít lấy mùi cơ thể nhỏ một hơi thật sâu, vòng tay siết ngày càng chặt khiến Jungkook khó thở.

__ Em về rồi, anh đã ngồi ở đây đợi em rất lâu.   Xin lỗi em.   Jeon Jungkook.  Anh xin lỗi em.

Jungkook  dùng hết lực đẩy Hắn ra. Khá bất ngờ bởi trên người Kim Taehyung có nhiều vết bầm tím sưng đỏ như vừa mới đánh nhau. Nhưng Jungkook chẳng buồn hỏi han mà lại dùng ánh mắt xa lạ không chút lưu tình nhìn Hắn.

__ Đừng động vào người tôi. Xin Kim Tổng tự trọng cho.

Taehyung vẫn tiếp tục lao tới dù bị Jungkook gạt tay ra tận mấy lần. Đôi tay đau rát cố nắm lấy hai vai của Jungkook, đôi mắt tựa biển hồ gợn nước đang dâng lên, Hắn đưa đôi đồng tử nhìn qua nhìn lại đôi mắt của Jungkook vẻ xót xa

__ Em gầy đi nhiều quá.

Cái ôm vừa nãy hẳn là Kim Taehyung đã cảm nhận rất rõ thân ảnh kia đã gầy đi rất nhiều.  Mặc kệ người đối diện có hỏi han đến mấy, Jungkook vẫn thờ ơ lơ đãng, cười nhạt miệng

__ Đủ rồi Kim Tổng. Anh về đi.  Chẳng phải  muốn tôi mãi mãi không xuất hiện trước mặt anh nữa sao?  Tôi cũng đã đi rồi, anh còn tới đây làm gì?  Không khí nơi đây sẽ khiến Kim Tổng  khó thở vì có tôi vấy bẩn đó.

Đúng vậy.  Chính Kim Taehyung đã từng nói  "tôi mong từ giờ tới cuối cuộc đời mãi mãi không bao giờ gặp lại cô dù là vô tình".  Vậy bây giờ, lí do gì không vô tình gặp mà lại cố ý đến tìm Jeon Jungkook?  Kim Taehyung không còn lòng tự trọng nữa hay sao?

__ Một tiếng Kim Tổng. Hai tiếng Kim Tổng. Jeon Jungkook, trong mắt em chúng ta xạ lạ đến mức đó rồi sao?

__ Phải. Tôi và anh là 2 đường thẳng chéo nhau, giao nhau tại một điểm đủ đau thương rồi, bây giờ là tách ra mãi mãi. Anh hiểu chứ?

Kim Taehyung lại một lần nữa siết chặt Jeon Jungkook vào lòng. Mặc kệ Jungkook có vùng vẫy, càng cố đẩy Hắn ra bao nhiêu Hắn càng siết lại bấy nhiêu.  Nước mắt Kim Taehyung không kiềm được nữa, bất  giác rơi xuống ướt đẫm cả khuôn mặt Hắn và một khoảng vai áo Jungkook, ấm nóng như vậy Hẳn là Jungkook cảm nhận được.

Bất lực. Jungkook buông lỏng cơ tay, đứng yên cho Taehyung cứ siết mình đến mức xương cốt sắp vỡ vụn. Nét mặt được ánh trăng chiếu vào nhưng chẳng có lấy chút ấm áp nào dành cho Kim Taehyung nữa, chắc Jungkook đã tôi luyện việc hận Hắn thành công rồi. Con người kia đáng bị như vậy mà. Sau ngần ấy tổn thương, không lí nào Jungkook lại còn tình cảm với Hắn như trước kia được nữa.

Kim Taehyung một tay giữ lấy eo Jungkook, một tay xoa xoa tấm lưng gầy guộc kia.  Đầu gác trên vai của con người nhỏ nhắn mà thút thít như một đứa trẻ, giọng nói thủ thỉ nghẹn ngào, nói 1 tiếng nấc một tiếng rót vào tai Jungkook

__ Jungkook. Anh biết là anh sai. Anh sai nhiều lắm. Anh làm rất rất nhiều chuyện khiến em tổn thương. Anh đã rung động với tình yêu của em, nhưng anh ngu ngốc không dám đối diện với tình cảm của mình. Cho đến lúc em đi căn nhà đâu đâu cũng toàn hình bóng em, mọi thứ xung quanh anh đều trở nên vô nghĩa khi không có em ở đó.  Anh biết em quan trọng với anh cỡ nào rồi Jeon Jungkook. Em....em có thể, có thể bao dung 1 lần nữa....quay về bên anh. Được không?

Hắn không ngừng xuýt xoa tấm lưng kia, không ngừng thút thít, không ngừng van xin Jungkook ban cho Hắn tình yêu thêm một lần nữa. 

"Trong mắt tôi hình dáng của cô chưa bao giờ được võng mạc lưu lại thì tôi có thể có tính cảm gì với cô được đây.

Cô chỉ là một vật thể chắn ngang cuộc sống của tôi.

Đi đi và trả lại cho tôi bầu không khí trong lành cho tôi hít thở".

Những lời đó...còn nhớ hay đã quên hồi Kim Taehyung.  Bao dung quay về bên anh sao?  Anh nói có nghĩ đến những gì bản thân anh làm không?
Không cần thì hắt hủi. Lúc muốn lại ỉ ôi nài nỉ. Anh xem Joen Jungkook như mối tơ rối trong tay muốn vò thế nào thì vò sao? Anh ác quá vậy!

Trái lại vẻ bi thảm người kia, Jungkook vẫn đứng yên, đôi tay nãy giờ vẫn buông thõng không hề ôm lại Hắn. Nghe những lời ấy Jungkook không có lấy chút lay động.

Cứ vậy Taehyung ôm Jungkook rất lâu, một giây cũng không muốn buông Jungkook ra khỏi Hắn.

Đẩy nhẹ Taehyung ra.  Jungkook dùng khuôn mặt vô hồn hất cằm về phía chai thủy tinh ở đằng góc cạnh bồn hoa

__ Anh mang nó lại đây giúp tôi.

Taehyung nhìn Jungkook. Có chút khó hiểu nhưng rồi cũng quay lưng đi lấy cái chai. Bây giờ dù có lên núi đao hay xuống biển lửa, chỉ cần Jungkook nói Hắn đều sẽ làm không chút do dự.

__ Anh mang nó lại rồi đây.

__ Đập đi

Vẫn là nét mặt khó hiểu nhìn Jungkook.  Jungkook  quay mặt lơ đãng nhìn sang hướng khác.

Cuối cùng Hắn cũng phải làm thôi.  Chớp mắt một cái, chai thủy tinh kia đã vỡ vụn thành nhiều mảnh không rõ hình dạng rải đầy trên mặt đất.

Giữ nguyên khuôn mặt ở hướng đó. Giọng nói vừa đủ nghe, Jungkook yêu cầu Taehyung làm thêm một việc nữa

__ Xin lỗi nó đi

__ Xin lỗi!

Không cần não hoạt động. Jungkook vừa dứt lời Taehyung đã nhìn chằm vào đống vỡ nát kia mà thốt lên hai từ "xin lỗi"

Jungkook bây giờ mới quay mặt sang nhìn xuống nền đất, quả thật đã vỡ vụn cả rồi. Y bước tới gần, từ từ ngồi thụp xuống, đưa tay cầm lấy hai mảnh vỡ lớn nhất chấp lại gần nhau.  Kim Taehyung vội chạy đến cầm chặt tay Jungkook khiến hai mảnh kia rơi xuống lại mặt đất.

__ Jungkook. Em bị ngốc à? Làm gì vậy? Nhỡ đứt tay thì sao?

[[Còn nhỡ gì nữa. Đứt tay rồi]]

__ Tôi muốn thử xem khi được xin lỗi nó có thể giống với hình thù ban đầu được nữa hay không thôi.

__ Làm sao có.....

Bây giờ Kim Taehyung mới suy nghĩ tới. Hắn giương mắt phủ một tầng thu thủy trong suốt nhìn Jungkook.  Bây giờ Hắn đã hiểu

Jungkook  cũng từ từ  ngước mắt nhìn Hắn. Môi nở nụ cười không thể nào nhạt hơn

__ Không thể đúng không? Đó là câu trả lời cho anh đấy. Không phải cứ xin lỗi là sẽ như không có chuyện gì. Mọi chuyện không thể giải quyết đơn giản bởi hai từ "xin lỗi".  Anh hiểu chứ?  Đừng xuất hiện trước mặt nhau nữa. Tự cho nhau một lối thoát đi, sau này sẽ có người yêu anh hơn tôi từng yêu. Còn tôi chẳng mong mỏi vào tình yêu của bất cứ ai nữa. Tim tôi đã quá nhiều vết cắt, nó không thể lành lặn để yêu thêm ai hay nhận lấy tình yêu từ ai cả. Nó chết rồi.

Jungkook đứng dậy rời đi. Kim Taehyung ngồi trân người ở đó vài giây. Đến khi nhận ra Jungkook cứ bước mãi Hắn mới vội chạy theo nắm lấy cổ tay của Jungkook giật phắc lại. Khuôn mặt nhem nhuốc bởi nước mắt, thân người tiều tụy vì đánh nhau, tìm nhà và đợi Jungkook tận mấy tiếng đồng hồ  khiến Hắn bây giờ trông rất đáng thương.

__ Anh phải làm gì để được em tha thứ? Em nói đi Jeon Jungkook. Dù có là cái chết thì anh cũng sẽ chết để được em tha thứ.  Anh chỉ cần em thôi. Anh thực sự chỉ cần mỗi em thôi Jungkook. Em làm ơn!

__ Anh sống tốt cuộc đời của anh là được rồi. Về đi.

Jungkook khó chịu trả lời Hắn, Hắn vẫn không đi, cứ bị hất tay ra rồi lại kiên nhẫn lắm lấy bàn tay đó mà nài nỉ

__ Không Jungkook, anh không muốn.  Anh biết anh sai rồi mà, em hành hạ anh bao nhiêu cũng được, anh chấp nhận hết. Chỉ cần em vui anh sẽ làm mọi thứ.  Cho anh một cơ hội, một lần nữa thôi em, anh sẽ trân trọng em đến hết cuộc đời này.  Kim Taehyung  sẽ luôn yêu thương em, không để em phải chịu thiệt thòi vì anh nữa. Em...

__ Anh im đi.  Trước đây tôi đã từng ôm anh, khóc lóc trước mặt anh, van xin anh thương lấy tôi dù chỉ một chút thôi anh cũng chẳng đoái hoài tôi. Anh chưa bao giờ nghĩ đến cảm nhận của tôi dù chỉ một lần và cũng chưa một lần đặt niềm tin ở tôi.  Câu hỏi trước lúc ly hôn nếu câu trả lời đó anh nói "có" thì có lẽ đã không đến nước này rồi.  Anh biết không nếu anh nói "có" tôi sẽ tiếp tục chống chọi với cô ta dù là thêm bao nhiêu tổn thương nữa chỉ cần kết quả là nhận được tình yêu của anh thôi.  Nhưng tôi nhận lại được gì ngoài những câu nói tàn nhẫn thốt ra từ miệng anh chứ hả?  Anh nói như thể muốn tôi chết đi vĩnh viễn cũng đừng bao giờ xuất hiện trước mặt anh.  Tôi làm bẩn không khí anh thở, tôi là thứ phiền phức chắn ngang cuộc đời anh, tôi cầm vai phản diện luôn đi kiếm chuyện với người anh yêu.   Hết rồi Taehyung à, dừng lại đi.  Tôi không thể ngăn bản thân mình hận anh được. 

Có lẽ đây là lần đầu tiên Jungkook lớn tiếng như với Taehyung. Hất tay Kim Taehyung ra một cách dứt khoát và bước đi không một cái ngoảnh nhìn.  Ngỡ đâu con người này cứng rắn hận Kim Taehyung lắm nhưng khi vừa quay mặt đi bao nhiêu nước mắt nãy giờ gồng mình kiềm nén lại được tự do  đua nhau chạy xuống. 

Bước vào thang máy Jungkook ôm lấy lồng ngực khóc nghẹn, đôi môi cong mếu máo có chút không nỡ nhưng thực sự phải để Kim Taehyung hắn cảm nhận được cảm giác bị ruồng bỏ là như thế nào, phải để Hắn sống giống Jungkook một lần để có thể thấu tận tâm can những gì Jungkook đã từng chịu đựng. 

Có như vậy mới gọi là quả báo với Kim Taehyung chứ!

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top