5

Jungkook đã từng là một cậu bé vui vẻ hoạt bát, nhưng sau khi gặp biến cố khiến cậu như mất trí. Sau khi tỉnh lại ở bệnh viện, cậu chẳng nhớ gì ngoài bố mẹ, cảm giác mọi thứ xung quanh đều mới mẻ và lạ lẫm. Nhà nội vốn không thích mẹ cậu, luôn coi bà lấy bố cậu vì tiền nên luôn bắt nạt, chỉ trích mọi thứ mẹ cậu làm.

Khi biết cậu mất trí, nhà nội lại càng thêm chán ghét bà. Đơn giản, cậu là lí do lớn nhất để chấp nhận cuộc hôn nhân của họ. Họ chuyển mục tiêu từ mẹ cậu sang cậu để đay nghiến, bệnh sợ người của cậu bắt đầu.

Cậu sợ bị đánh, cậu sợ đau, cậu không có bạn. Cậu sợ trường học, năm lớp 4, cậu thử bước ra vòng an toàn của bản thân và bắt đầu kết bạn với một bạn nữ. Cậu thích bạn ấy, bạn ấy rất tốt, không những không sỉ nhục mà còn chơi với cậu. Nhưng mọi người lại không nghĩ vậy, họ nghĩ cậu bám lấy cô, sau đó cậu bị đánh. Đau lắm, cậu sợ lắm, bụng, đầu, tay chân của cậu, chỗ nào cũng đau và còn chảy máu.

Cậu sợ họ, cậu sợ bạn bè, và cậu không muốn kết bạn, không muốn thích một ai nữa, cậu sẽ bị đánh, sẽ bị đau.

Cậu vừa nghĩ, tay thì xúc cơm bỏ vào miệng. Nhai thật lâu, thật kĩ rồi mới nuốt. Hắn biết cậu muốn no lâu nên mới làm thế, học ở trường top đầu nhưng lại phải đi làm thêm khiến hắn có chút thắc mắc.

"Này Jungkook, em đường đường là học sinh trường Hana Academy Seoul mà lại phải đi làm thêm? Bố mẹ em khó khăn đến thế cơ à, nếu không đủ tiền nuôi thì sao không chọn công lập thôi. Đỡ phải vất vả, không phải sao?"

"..."

Bố mẹ? Không đủ tiền? Cậu im lặng lúc lâu. Bố mẹ cậu không đủ tiền? Thật nực cười, bố đường đường là chủ tịch Jeon Thị mà lại bị nói là không có tiền? Ông ấy đầy tiền, nhưng không còn là bố cậu nữa. Còn mẹ? Mẹ cậu cũng là tiểu thư của một công ty nhỏ đấy chứ, chỉ là không đủ giàu có nên khi lấy bố cậu, bà mới bị coi là đào mỏ, yêu vì tiền. Nhưng nghĩ lại, bố, mẹ.... giờ đã là thứ cậu ao ước cũng không còn nữa rồi.

"Jungkook! Làm sao thế? Mắt đỏ hết lên rồi"

"Tôi không có bố mẹ, bữa cơm này cảm ơn anh, xin phép!"

Nước mắt bắt đầu rơi, cậu quay ngoắt người đi. Nhắn một tin nhắn nghỉ sớm rồi trở về nhà. Hắn ngồi sững người trên chiếc ghế gỗ, lúc nãy hắn làm cậu cười vui vẻ bao nhiêu giờ lại vì một câu hỏi khiến cậu khóc, có phải là tội lỗi quá rồi không?

Cậu đi bộ trên đường với gương mặt đỏ hỏn, tay đút vào túi áo. Được một đoạn cậu dừng lại ngồi trên chiếc ghế đá cạnh đó, ụp mặt xuống mà từng hàng nước mắt theo vậy chảy theo. Bỗng một cơn mưa ào đến, cậu lại thấy tốt hơn nhiều. Dòng người đổ xô chạy tìm chỗ ẩn nấp còn cậu cứ ngồi đó, một lúc nữa thôi.

Được 5 phút thì cậu bắt đầu thấy lạnh, đứng dậy chuẩn bị về nhà thì có cảm giác đã bị ai kéo lại, quay đầu đã thấy Taehyung ôn nhu một tay cầm ô che cho cậu, mộ tay nắm chặt lấy đôi tay lạnh buốt. Kéo cậu vào xe rồi nói với bác tài xế.

"Bác Choi, phiền bác tăng nhiệt độ lên một chút"

Hai tay hắn cầm khăn bắt đầu lau, đầu cậu rồi mặt, mũi. Nắm lấy ai tay nhỏ xoa xoa ủ ấm rồi nhét vào túi áo mình đang mặc, thuận thế cho cậu như đang ôm lấy hắn vậy. Cảm thấy được sự ấm áp đã lâu không cảm nhận được, cậu có chút cảm động. Hắn thì cứ lau, nước trên người được thấm bớt. Hắn mở lời

"Sao còn ngồi đấy? Không thấy mưa sao, lạnh như thế, nhà ở đâu? Anh đưa em về"

"Nhà ga Gangnam"

Hắn thấy gương mặt đỏ ửng cùng đôi mắt sưng húp của cậu cũng chẳng muốn nói gì thêm mà lấy khăn quấn quanh người cậu.

"Bác Choi, đi được rồi ạ"

Người cậu bắt đầu run lên vì lạnh, hắn không nói nhiều thẳng tay bế cả người đang ướt sũng của cậu lên đùi mình, hai tay đang đút vào túi áo hắn giật mình mà bám chặt khiến hắn vui không thôi. Hai tay Taehyung ôm chặt lấy vật nhỏ đang run cầm cập trên người, nhẹ giọng vừa mắng nhưng vẫn có chút lo lắng hơn.

"Lần sau mưa thì phải về, ngồi đấy cảm lạnh thì sao? Anh thấy đằng sau còn có người bán ô, sao không mua lấy một cái, tiền quan trọng hơn sức khỏe à?"

"Kệ tôi"

"Cậu Kim, đến nơi rồi"

"Cảm ơn, đến nhà tôi rồi, thả ở đấy thôi"

"Đâu? Anh đã thấy nhà em đâu?"

"Vào ngõ đó là tới rồi, cảm ơn anh, cảm ơn bác"

Cậu mở cửa, cẩn thận leo xuống khỏi người anh, định gỡ khăn trên người trả lại thì hắn lên tiếng.

"Không cần trả! Quấn chặt vào, vào nhà thì thay quần áo ra luôn nhé không cảm lạnh"

Cậu gật đầu, quay lưng bước về nhà, trời ngớt mưa bên ngoài gió lạnh thổi khiến cậu run người. Nhanh chân vào nhà mà không biết hắn đã đứng gần đó nhìn thấy cậu vào nhà mới yên tâm. Bạn nhỏ này ngốc như thế, mưa còn không biết núp mà tắm mưa, sao hắn yên tâm nổi.

Về đến nhà, cậu thật sự cảm thấy lạnh, bước vào nhà tắm xả nước ấm để tắm, bản thân thì ngồi thẫn thờ nhớ lại lúc bên cạnh Taehyung, đã lâu lắm rồi không có ai ôm cậu, không có ai lo lắng cho cậu, thật sự hắn làm cho cậu cảm giác được yêu chiều, được quan tâm, thật sự có chút rung động.

Tắm xong đã là 8 giờ, cậu tranh thủ chợp mắt để còn đi làm. Buổi chiều thì làm ở quán ăn, đêm thì ở cửa hàng tiện lợi, sáng thì thay quần áo rồi đến thẳng trường, mỗi ngày chỉ ăn vỏn vẹn một bữa tối, nhìn xem cậu gầy đến mức bào chứ.

Hắn cũng đã tắm xong và đang ở quán bar, nếu người khác nói trường học là ngôi nhà thứ hai thì với Taehyung, quán bar mới là ngôi nhà thứ hai của hắn. Khi hắn học cấp hai đã bắt đầu chơi DJ cho quán bar, danh tiếng của hắn cũng không phải dạng vừa. Đến khi đủ vốn, hắn mở một quán riêng và lập nghiệp. Giới ăn chơi đâu ai không biết đến một Kim Taehyung nổi tiếng chơi giỏi, nhiều tiền

Ngồi trên chiếc sofa to nhất ở chính giữa, xung quanh là hội bạn cùng tiếng nhạc xập xình vô cùng bắt tai, tiếng ly thủy tinh va chạm khiến hắn thêm hứng thú với nơi đây.

"Sao? Dạo này nghe bảo chú mày thích nhóc nào lớp 10 hả?"

Namjoon mở lời hỏi thăm, mắt thì nhìn cục cưng đang ngoan ngoãn ngồi trong lòng - SeokJin.

"Vâng, tên là Jungkook. Rất dễ thương đó nha"

"Ồ"

Namjoon ồ cho qua chuyện tay bên đây đang xoa nhẹ eo thon của SeokJin chẳng có ý bận tâm lắm.

"Này! Anh là người hỏi đó nha"

"Taehyung, là Jungkook ở Gangnam hả?"

SeokJin thay anh nhà đáp lời.

"Vâng, anh dâu biết bé nhà em sao?"

"À cậu bé đó anh biết, em hỏi kì, chẳng phải là hàng xóm với nhà anh sao? Nhưng...."

"Cua, anh bỏ tay ra, chạm vào đâu đấy, đây không phải ở nhà đâu!"

"Nhưng sao thằng bé lại học ở trường em, không phải học phí rất cao sao? Thằng bé sao mà gánh nổi anh nhỉ?"

Hắn thắc mắc.

"Nhà cậu ấy nghèo lắm sao anh, chiều nào cũng phải đi làm thêm ở quán ăn gần nhà em"

"Cái này anh mày biết, thằng bé là thiếu gia của Jeon Thị, nhưng mẹ mất, ba thì lấy vợ mới rồi từ mặt thằng bé, để cả công ti cho đứa con trai không chung máu thịt, cho mỗi ít tiền với căn nhà bên cạnh nhà anh rồi để thằng bé tự sống, chẳng màng sống chết"

NamJoon giờ mới lên tiếng, tay kia vẫn đang mân mê cặp đào của chồng nhỏ. SeokJin nói tiếp.

"Nhưng sao thằng bé lại đi làm ở quán ăn, nghe nói bé nó chỉ làm đêm ở của hàng tiện lợi gần nhà thôi mà nhỉ?"

"Làm đêm nữa sao?"

"Hức, chồng à, không được màa"

Trong lúc hắn và SeokJin đang nói chuyện bàn tay ai kia đã từ tốn di chuyển từ mông đến vùng kín của cậu mà vuốt ve khiến cậu không chịu được mà rên lên một tiếng.

"Thôi chú mày cứ nghĩ, anh có việc rồi. À anh mượn phòng mày, nay về nhà đi"

Nói rồi anh bế cục bông nhỏ mặt đang đỏ ửng trong lòng lên, từ từ bước bên phòng ngủ của hắn mặc cho bé nhà anh đã ướt sũng, vô cùng khó chịu mà ỉ ơi van xin.

Hắn ngồi ở đó không nói gì mà nghĩ rất lâu.

Cậu không còn mẹ và bố không quan tâm đến, một mình tự trả khoản học phí khổng lồ, còn phải đi làm cả ngày, thời gian đâu mà nghỉ ngơi. Nay ôm được cậu trong lòng, hắn cảm thấy bạn nhỏ này quá gầy đi. Tay, chân ốm nhom ốm nhắt. Người không phải toàn xương, cũng có mỡ nhưng chỉ xuất hiện ở đúng một chỗ là má và mông.

Cái nhìn đầu tiên khiến hắn mê cậu cũng chính là hai điểm này. Vốn là trap boy đi kèm với nó còn là một chủ quán bar nên hắn quan tâm những thứ mày cũng không quá đáng nhỉ?. Nhưng bây giờ hắn cảm thấy bản thân có chút thay đổi rồi, hắn không quan tâm những thứ đó nữa mà chỉ quan tâm mỗi cậu. Hắn không còn là một trap boy nữa mà bây giờ là Jungkook's boy chính hiệu.

----------------

Em có cảm giác là truyện viết ngắn sẽ mất hứng của mọi người nên từ chap này sẽ bắt đầu viết dài hơn, một sự kiện sẽ cố lồng hết trong một chap thôi để mọi người đỡ mất công chờ nhaa.

Cảm ơn đã ủng hộ em! 💐💗

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top