40
Tiếng gõ cửa vang lên khiến cậu tỉnh giấc, hơi ấm bên cạnh cũng đã chẳng còn. Cậu nhìn sang bên cạnh gương mặt thất vọng rõ rệt, mang chân trần ra mở cửa, hơi lạnh khiến đôi chân cậu run lên. Mở cửa chưa kịp định hình đã bị ai đó ôm lấy thật chặt, bên vai còn có cảm giác ẩm ướt và tiếng thút thít mãi không ngừng.
"Kookie, tớ mới đi một chút mà cậu đã bị ai bắt nạt đến mức này, tớ sai rồi, đáng ra tớ phải mang cậu đi theo, huhu, kookie..."
"Này..."
"Hức.."
"Park Jimin, buông tớ ra"
"Jungkookie sao thế, cậu đừng gọi cả họ tên tớ..."
"Cậu đè lên chân tui rồi, tui biết đau đó nhe"
Nói rồi người kia giật mình lùi lại, lúc sau cả hai đã ngồi lại bên chiếc ghế sofa mềm mại, cậu dựa đầu vào Jimin như ôm lấy tia hi vọng của bản thân. Không hiểu sao, mỗi khi gặp bất trắc cậu sẽ nghĩ đến Jimin sau đó mới nhớ đến anh. Cả tháng nay không có người bạn này cậu mới nhận ra bản thân đã vô tình dựa dẫm vào người này như thế nào, Jimin cũng không có ý kiến gì vì việc này, trái lại khi biết tin Jungkook bị bạo lực học đường, cậu còn tự trách bản thân vì không bảo vệ được người bạn thân nhất này. Ôm cậu trong lòng mà bản thân Jimin không khỏi thương xót, cơ thể có chút gầy đôi chút lại run lên vì cái lạnh, vì vết thương, khi lại vì sợ hãi, nó thật sự đoán không ra lý do người nhỏ đang run lên không có dấu hiệu dừng lại. Cảm giác thân thuộc khiến cậu vừa phấn khích lại có chút nhẹ nhõm, như bản thân vừa tìm được tấm khiên to lớn, cả cảm xúc lẫn tâm trạng, trái tim tan vỡ như đang dần được sưởi ấm, chữa lành. Cảm giác an toàn mà cậu chờ đợi bấy lâu lại chẳng ở người cậu trao cả trái tim mà đơn giản chỉ là một người bạn thân, cũng đúng, bạn thân đôi lúc còn hơn cả người yêu, chồng thậm chí cả bản thân, vì họ là người luôn bên ta và hiểu ta hơn ai hết, họ thấy mọi điểm xấu của ta mà không hề chê trách hay phê phán, khi ta sai họ có thể mắng chửi để ta khôn nhưng sẽ chẳng để ai mắng ta ngoài họ. Tóm lại, có một người bạn thân là tuyệt nhất, có bạn thân ta chẳng phải sợ bố con thằng nào!
Cả hai đã nói chuyện rất lâu, cậu khi bên cạnh Jimin bao lời giấu diếm cũng không kìm được mà tuôn ra hết sạch, Jimin ngồi ấy trái tim không khỏi thương xót, đôi tay mân mê những vết thương ở cổ chân trắng nõn, nhiều vết thương nhỏ lại sẹo nhìn khá đáng sợ, đó cũng là lí do cậu tự ti trước anh. Trời đã chớm rực đỏ từ bao giờ, cả hai bỏ qua bữa trưa lúc nào không hay, mọi khi giờ này anh sẽ ở đây dùng lời ngon ngọt dụ cậu ăn cơm.
Theo thói quen cậu chợt đánh mặt sang phía cánh cửa kia như đang một như đang chờ đợi một điều gì đấy. Jimin hiểu ý liền nhanh chóng mở lời
"Đói rồi sao, mình đi ăn chút gì đó ha, tớ xin lỗi, hại cậu bỏ cả bữa trưa"
"Không có, tớ đợi Taehyung..."
"Từ lúc xuống sân bay hai người họ đã kéo nhau đi đâu đó, bảo mình chăm sóc cậu. Đi ăn thôi, lúc nãy mình có xin phiếu ra vào cổng bệnh viện cho cậu rồi, chỉ được đến 8 giờ thôi nên không nhanh sẽ muộn mất"
"Mình không đói, cậu đi ăn đi"
"Cậu không ăn sẽ bị mệt, cả ngày nay chắc được mỗi bữa sáng nhỉ. Đi thôi, cậu không đi đến mình cũng chết đấy, coi như cứu người đi vị huynh đài à"
"Tớ không đói"
"Không đói cũng phải ăn, nè ha, tui hổng có phải anh Taehyung, không nài nỉ mấy người đâu, nhanh tay nhanh chân thay quần áo đi, tớ cho 10 phút"
"Nhưng..."
"Một! "
"Vâng vâng, tớ đi ngay"
Vẻ mặt vừa nghiêm nghị lại có chút nét cười không hiểu sao lại khiến cậu giật mình thon thót nghe theo mà không dám cãi một câu. Vớ vội chiếc quần jean và chiếc áo hoodie vào nhà vệ sinh thay, bên ngoài chỉ vọng lại một câu khiến cậu nhoẻn miệng cười tươi rói "nhanh nhanh, cơm rong biển với thịt CỪU xiên nướng rất ngon luôn nha, không nhanh là hết phần không chừng à". Chưa được 5 phút cậu đã bước ra, không nói gì thêm kéo Jimin đến quan quen bên cạnh bờ hồ.
Quay qua phía anh, anh đã rời khỏi bệnh viện từ lúc 9 giờ sau khi bảo người chuẩn bị cháo cho cậu. Phóng thẳng đến sân bay rồi bảo tài xế của mình đưa Jimin đến bệnh viện, bản thân cùng Yoongi bắt đầu cuộc thảo luận ở quán cà phê gần đó.
"Nói trước đi"
"Tao nghi ngờ Young là người của HVN phái qua làm thân với t để ăn cắp thông tin"
"Young? Cô bạn chuyển về trước hôm tao đi du lịch?"
"Ừ, HVN đã kí hợp đồng lâu dài với QEU, QEU là công ty trực thuộc gia đình của Park Hanwoo. Lúc trước tao có bảo ba xử lí cậu ta, vì vậy cũng biết được tao và QEU có liên quan đến nhau, cũng kịp thời phát hiện việc tao bị cho người tiếp cận rồi cảnh cáo cho tao. Còn mày, sao mày lại dính líu đến HVN?"
"Min Thị có nội gián, tao vào công ty được nửa năm, qua đó đồng thời phát hiện ra trợ lí thân cận của bố tao có dấu hiệu lạ, sau điều tra tao mới biết ông ấy đã như vậy 2 tháng nay. Lấy lí do đi du lịch, tao dắt Jimin trốn một thời gian vì tao sợ em ấy bị nhắm đến, Min Thị cũng sẽ tổn hại rất lớn vì em ấy là người kế thừa. Tao muốn mày giúp tao tóm gọn thằng đó và đồng phạm của nó"
"Sao mày không tự làm"
"Nếu tao ra mặt hoàn toàn, tao sợ để lại ấn tượng xấu với nhân viên công ty cũng như các cổ đông, chúng mày thì không sao nhưng ngoài tao, Min Thị còn 3 người nhắm đến vị trí chủ tịch, tao không thể manh động"
"Tao hiểu rồi"
"Bây giờ tao về trường báo danh, mày đi không?"
"Có, nhân tiện tao cũng muốn tìm hiểu về việc Jungkook bị đánh"
"Nghiêm trọng không?"
"Em ấy liên miệng nói không sao nhưng chân lại để lại sẹo, tuy nhỏ nhưng lại nhiều. Tao phải tìm ra ai to gan dám làm vậy với tình yêu của tao"
"Tình yêu? Yêu đấy, yêu của mày là không quan tâm em ấy à. Hơi mất lòng nhau nhưng tao phải nói cho mày hiểu, đến lúc chân em ấy để lại sẹo mày mới biết là mày sai một, nhưng để em ấy mất lòng tin vào mày, không nói mày biết mà một mình chịu đựng thì mày sai mười rồi. Lần này tao giúp mày, nhưng sau này nếu còn có chuyện này thì tao khuyên thật, mày dừng cái tình yêu của mày lại đi"
"Ừm"
"Trên máy bay tao đã cho người tìm hiểu giúp mày rồi, mày xem đi mà ngẫm lại bản thân, ngẫm lại cái tình yêu này đi. Người của tao đưa xe đến rồi, thu dọn lại đi, tao ra trước"
"Tao cảm ơn"
Yoongi rời đi để lại anh với chiếc laptop, anh gần như đứng hình trước những thứ đang diễn ra trước mắt. Hình ảnh cậu co ro dựa vào tường để đám nữ sinh cầm từng sợi dây điện đánh vào chân, cô bạn nào đó còn lấy muối xoa lên với gương mặt thương xót nhưng trên môi bất giác nhếch lên. Họ lựa nơi chẳng có gì che chắn, sẵn sàng để cậu cởi sạch quần áo để cả dãy khối 12 có thể nhìn thấy. Chiếc camera ở đó bị lấy một chiếc khăn bọc lại kĩ càng, chỉ là họ không biết, ai đó khối 12 đã quay lại và đăng lên group học sinh nhà trường nhằm bôi nhọ cậu. Hiệu trưởng thẳng thừng làm ngơ khi được dúi cho vài cọc tiền dầy cộm, nhưng sau hôm nay thôi, chuyện này có lẽ sẽ không xảy ra suôn sẻ như thế nữa. Anh luôn để ý đến gương mặt của cậu, cậu không khóc cũng chẳng phản kháng, đôi mắt luôn vô thức nhìn về vô định. Ngả thân ra chiếc ghế mà thở dài, đôi mắt trợn lên rồi anh dứt khoát ngồi thẳng dậy nhìn vào máy tính, tay không ngừng siết chặt nắm đấm khi thấy đám nữ sinh ấy dúi đầu cậu vào đống thức ăn đầy đủ màu sắc trên nền đất, con ả tóc dài nào đó còn dí mũi giày lên khiến nó nhão nhoét rồi bắt cậu ăn, cậu ngoan ngoãn như cún con khiến họ cười phá lên. Hình ảnh này khiến anh ám ảnh tới tận khi lên xe về trường.
Đến tận bây giờ, khi đã đứng ở ngay vị trí này, cả người anh cứ run lên không thôi. Gương mặt ấy, ánh mắt ấy, biểu cảm ấy khiến anh sợ hãi, gương mặt tái xanh cùng ánh mắt vô hồn. Nhìn theo hướng mắt em nhìn, anh cảm thấy rùng mình khi thấy lớp học của mình ở đó, còn thấy cô bạn Young đang ngồi trong lớp học và nhìn mình, biểu cảm có chút run sợ. Bây giờ anh đã chắc chắn rằng cô bạn này có vấn đề, nhưng còn một câu hỏi mà anh vẫn chưa thể trả lời, cảm giác thế nào...Khi thấy anh cười đùa với cô gái khác trong khi bản thân bị đánh, bị bắt nạt, bị sỉ nhục. Lúc đó cậu đã nghĩ gì?
------------------------------------------
Vậy là tuần sau đã báo môn thi thứ 3 để thi thpt rồi, run quá mng ơi, mất gốc đủ đườnggg T^T
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top