Chap69: Trận đấu
Sắp hết tiết 4, là tiết thể dục rồi. Trước đó 10 phút, thầy giáo bên lớp Jungkook cho nghỉ sớm để kịp tay dọn dẹp dụng cụ bày ra trên sân. Còn bên Taehyung thì các anh chàng vẫn đang miệt mài luyện tập bóng rổ với nhau.
Từ nãy đến giờ, Taehyung cứ để ý, Jungkook chẳng thèm nhìn anh một cái đàng hoàng hay dịu dàng gì cả, lâu lâu chỉ là những cái liếc vô lí do. Chẳng lẽ là do ghen? Cơ mà lúc nãy cậu được mấy người kia để ý, anh cũng cảm thấy... Mải suy nghĩ, anh quên mất là mình đang dẫn bóng, lỡ tay, trái banh văng ra khỏi quỹ đạo cũng như sự điều khiển của anh, mất hướng, bay về phía lớp 10.
“Cẩn thận đấy!” Jimin la to lên khi trái bóng không ngừng tiến thẳng đến phía Jungkook cùng các bạn cậu.
“Chết tiệt!” Taehyung cắn răng chạy đến, nhưng tốc độ của trái bóng rổ nhanh quá, anh cố nhưng không kịp. Ai nấy cũng nghĩ là không kịp rồi, họ đều hoảng cả tim lên khi trái bóng đến sát mặt Jungkook. Không gian yên lặng một cách tĩnh mịch.
Cứ nghĩ rằng sẽ nghe thấy tiếng la thất thanh của một cậu nhóc. Nhưng không, trong phút chốc, Jungkook đã kịp dùng bàn tay mình đỡ lấy trái bóng trên tay. Ai nấy cũng ngơ ngác mở to mắt nhìn cậu. Riêng Jungkook thì trông thản nhiên vô cùng. Cậu chuyển bóng xuống kẹp bên eo trái, tay phải vừa chụp bóng đỏ ửng lên, có lẽ đau đấy, nhưng Jungkook chỉ vẫy vẫy tay cho đỡ nóng rồi thôi. Mấy đứa bạn xung quanh cậu la toáng lên, nhất là nhỏ bạn cùng bàn
“Trời ạ mày có sao không???”
“Xem kìa tay đỏ ửng lên hết rồi kìa!!!”
“Đau không? Đi phòng y tế nhé!” Thấy họ quan tâm lo lắng mình thế, cậu liền cười để chứng tỏ mình vẫn ổn
“Tao không sao. Mấy chuyện này bình thường thôi mà!” Nhìn Jungkook mạnh mẽ, cả đám liền cảm thấy yên tâm hơn.
Lúc này, Jungkook mới quay người nhìn sang Taehyung đang đứng giương đôi mắt nhìn mình. Đôi mắt ấy sao chẳng có vẻ lo lắng gì hết vậy, rõ là lúc nãy cậu mém bị lên trời rồi, sao trông anh chả có tí cảm xúc gì vậy. Nhưng hình như cậu hiểu lầm Taehyung mất rồi. Vì nghĩ tới cậu mà anh làm mất bóng, cũng vì thế mà anh đã lo lắng hơn ai hết ráng chạy lại. Mà cậu làm anh bất ngờ quá, chẳng biết nên phản ứng thế.
Bỗng, anh nhếch môi cười, cảm thấy người mình yêu thú vị phết, chụp được bóng thế kia hẳn là biết chơi bóng rổ rồi. Anh nhướn mày, ngón tay ngoắc ngoắc cậu lại, ánh mắt tỏ vẻ khinh thường và tự cao vô cùng, kiểu như “Lại đây thử xem!” Jungkook chau mày, hiên ngang đi đến chỗ Taehyung đang đứng, cũng là sân bóng rổ, vừa mạnh tay đập bóng xuống sân. Không ai truyền tai ai, họ đều hiểu cả hai sắp sửa đấu với nhau rồi. Jimin đứng bên ngoài
“Cái này hấp dẫn nè” rồi anh chạy đến mượn còi của thầy, huýt vang lên
“Sau đây là trận đấu của hai cao thủ Jungkook và Taehyung đến từ..” Chưa nói hết câu thì hai nhân vật chính đã nhăn mặt giận dữ nhìn ông trọng tài
“LẸ ĐI ÔNG NỘI!!!” Gãi đầu, Jimin cười hề hề
“Được rồi, ai ghi được 3 trái trước thì sẽ thắng! Trận đấu... Bắt đầu!!!”
Khán giả hô to lên rầm rộ cổ vũ cho cả Taehyung và Jungkook. Hai người đứng đối diện nhau, ánh mắt đầy kiên quyết.
“Biết chơi à?”, Fuu lên tiếng trêu chọc. Câụ nhóc bản lĩnh đáp lại
“Tất nhiên! Không phải chỉ có một mình anh đâu!”
“Người yêu tôi giỏi phết nhỉ?”
“Hứ!”
Bóng trên tay Jungkook đập xuống sân, một nhịp, hai nhịp, cậu khụy gối xuống, rồi, bụp, Jungkook lướt ngang qua người Taehyung, mang theo trái bóng bên mình, chạy thật nhanh đến cây rổ cao phía trước. Trong khi đó, Taehyung vẫn còn hơi bất ngờ khi thấy Jungkook của mình lại có thể chơi giỏi vậy. Vừa quay người chạy lại thì Jungkook đã bật nhảy lên và ném cú bóng vào rổ đầu tiên. Tiếng hò reo vang lên dữ dội của các anh trai
“Trời ơi em ơi tuyệt quá!!!!”
“Em ới em ơi tên gì thế!!!”
“Đáng yêu quá cậu nhóc ơi!!!”
Jungkook nhếch mép ngẩng cao đầu nhìn Taehyung đầy kiêu hãnh. Lần này, bóng trên tay Taehyung, anh trông vẫn thản nhiên vô cùng. Cũng như lúc nãy, nhưng lần này là tới phiên Taehyung tỏa sáng. Anh nhanh chớp mắt đã vượt qua Jungkook làm cũng ném một cú như cô lúc nãy. Tỉ số bây giờ là 1-1 đều. Các cô gái bắt đầu cất giọng thánh thót
" Taehyung ơi!!! Anh tuyệt quá!!!”
“Cố lên Taehyung ơi!!!!!”
Không chịu thua, để chứng tỏ bản lĩnh của mình, lần này, lượt của cậu, Jungkook chuyển sang chơi cách khác. Cậu không tranh thủ sơ hở để vượt qua Taehyung nữa, mà cậu chợt dừng lại, lùi về phía sau nhanh như chớp, rồi từ khoảng cách xa, nhún gối bật lên, ném vào một cú 3 điểm. Có thể ném từ khoảng cách gần nửa sân đó, hẳn là phải có rất nhiều lực và kĩ thuật mà không phải hầu như ai cũng làm được. Jungkook lại ném không chần chừ do dự vậy, chắc cậu cũng không phải là dạng vừa. Sự kịch liệt của trận đấu ngày càng đi lên. Tuy không ném được một cú ở xa như Jungkook nhưng Taehyung lại ghi bàn rất đẹp với một cứ alley-hoop úp rổ từ xa. Cổ động viên phấn khởi cả lên. Trái cuối cùng rồi, anh ghi bàn trước sẽ thành người chiến thắng. Mà dù ai thắng đi chăng nữa thì cả hai cũng đã trở thành chủ đề hot cho trường ngay thôi. Jungkook cũng có thể cảm nhận được sự tập trung của Taehyung giống hệt như cậu hiện giờ. Cậu sang trái, anh cũng chặn, lấy đà sang trái rồi đột ngột chuyển sang phải, tưởng là thành công rồi nhưng không, Taehyung cũng nhanh lắm, anh đã kịp chặn đường cậu lại. Anh ấy cao to hơn cậu, đã thế cũng nhanh nữa, khó mà qua được đây. Bình tĩnh, Jungkook kéo chân lùi về phía sau, rồi nhón chân giơ tay một lần nữa sử dụng cú ném từ xa.
“Bộp!”
Trái bóng vừa rời khỏi tay Jungkook 2 giây đã bị Taehyung lập tức block lại. Anh cướp được bóng, hai người nhanh chóng đổi nước cờ. Cạnh tranh nhau là thế, hai người hình như vẫn còn tâm trạng để chọc nhau
“Quà anh đâu?”
“Quà gì cơ?”
“Quà Valentine.”
“Không có”
“Cái gì?”
“Đã bảo là không có!” Taehyung thừa cơ tính xông lên thì thầy giám thị từ bên ngoài chạy vào, tay cầm theo cây roi
“Đã đến giờ vào học rồi sao còn ở đây? Tôi cho mấy anh chị vào sổ hết giờ!” Hốt hoảng, cả đám bỏ sân bỏ bóng bỏ của chạy về lớp của mình.
-------------
Mấy người còn đọc chùa, không vote+cmt nữa thì tui drop hết tuần á(TvT)
Bắp❤️☘️
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top