Chương 1
Đó là thời điểm cuối hè. Mùa thu năm 2011. Mẹ và tôi rẽ vào cổng chính, dọc theo lối chạy xe trong sân dẫn vào nhà trên chiếc Audi cũ rích sặc mùi nước hoa của bà. Mẹ ngồi ở ghế lái, tôi trượt dài người trên ghế phụ, dùng ngón chân nhấn nút dò kênh trên máy thu thanh, nghêu ngao hát theo dù chẳng đúng nhịp nào. Tôi vừa trở về sau chuyến cắm trại qua đêm dài tám tuần và điều duy nhất tôi nghĩ đến sau khi kết thúc đó là: TỰ DO!
Taehyung đang lái chiếc máy cắt cỏ chạy loanh quanh sân cạnh nhà tôi. Tôi hẳn phải biết anh là ai, vì tôi luôn nhớ. Đó là một trong những gã học cùng trường với mình. Tôi có ý so sánh anh với đám cầu thủ khúc côn cầu khi dùng cụm từ " những gã". Tôi biết Taehyung chơi trong đội khúc côn cầu của trường. Tôi biết anh học trên tôi một khóa. Đầu năm học đó, anh đã là sinh viên năm cuối.
Tôi nhớ khi ấy, Taehyung cởi áo, phơi mình trần. Tôi còn nhớ mình đã cố gắng không nhìn anh lúc chui ra khỏi xe với chiếc túi vải thô to đùng trên vai. Tôi cũng cố không thể hiện việc không nhìn ấy một cách lộ liễu. Tôi thích cái cách mình tỏ ra bình tĩnh, không phát cuồng lên giống những đứa con gái trong lớp mỗi khi bắt gặp một cầu thủ khúc côn cầu nào đó đang cởi trần.
Nhưng tôi nghĩ mình đã lén nhìn vào phút chót. Tôi nhớ anh đeo một chùm thẻ định danh và chúng bị hất qua vai hệt một chiếc cà vạt vô hại. Nhớ hình ảnh chiếc máy cắt cỏ sáng lên trong tay anh, làn da nâu giòn vì phơi nắng suốt mùa hè, cái cách anh cau có trước một bụi cỏ um tùm có chiều cao vượt quá hàng rào sát nhà tôi. Tôi biết bụi cỏ mất nết đó! Nhưng chẳng thể nào đổ lỗi cho trụ rào nhà tôi đâu nhé!
Bất thần, Taehyung bắt gặp tôi đang nhìn anh. Anh vội cụp mắt nhìn xuống chiếc máy cắt cỏ, rồi nhìn lại tôi. Nụ cười sáng bừng tương đương bóng đèn mười triệu oát nở rộ trên khuôn mặt anh sau đó ngầm chứa đựng nhiều ý nghĩa:
1. Cả hai đứa thừa biết là anh sẽ không cắt bụi cỏ đó.
2. Anh là kiểu người sẵn sàng cười với người khác, thậm chí là người dân.
3. Mọi người luôn cười lại với anh. Tôi đã làm gì lúc đó nhỉ?
Anh gật đầu chào tôi sao? Tôi có gật đầu lại không? Tôi không biết nữa......
Ngay khi tôi rảo bước vào nhà và băng ngang qua một chiếc gương, tôi chợt nghĩ, Ồ, tuyệt chưa. Tóc rối bù. Băng đô đỏ. Người ngợm ám đầy bụi. Lúc còn ở chỗ cắm trại, nơi nào cũng đụng đến nhựa cây, cát và lá cây. Thậm chí vòi sen cũng nhầy nhụa và bốc mùi ẩm mốc. Tôi tự hỏi liệu Taehyung có trông thấy mớ bùn đất dính chặt trên người tôi hay không?
Tâm trí tôi quay trở lại với Taehyung cùng chiếc máy cắt cỏ - thật ra là lúc đó đứng cùng anh còn có một nhóm thợ làm vườn đang sửa sang, tỉa tót các bụi cây, lùm cỏ và phủ mùn cho chúng.Tôi ước mình đã không bao giờ bước vào. Tôi ước mình có thể đông cứng thời gian, quay trở lại, chụp ảnh và ghi chép lại mọi thứ, như tôi đang làm bây giờ. Anh đã cạo râu chưa nhỉ? Hay râu tóc vàng hoe lại mọc lởm chởm vào cuối ngày rồi? Taehyung có làm nhăn cái áo thun xám mà anh đã không mặc và nhét nó vào phía sau quần không? Tôi nhớ ngực và lưng anh lấp lánh dưới nắng, nhưng tôi nói rồi, tôi đã cố không để ý đến
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top