chap 4
Hoả Long chứng kiến cảnh này trong lòng thầm thương tiếc cho tiểu kì qúai, làm bẩn áo của Kim Tại Hưởng, xem như sinh vật đáng yêu này tập xác định luôn rồi. Nhưng sự thật lại hoàn toàn ngược lại, Kim Tại Hưởng còn lấy tay, dịu dàng xoá đi phần máu chưa được lau sạch. Ánh mắt của Hoả Long loé ra một tia sáng cực kì nguy hiểm, " Tiểu Hưởng của hắn từ lúc nào lại dịu dàng như vậy?"
Nhận ra hành động của mình có thể cản trở việc mượn đồ kế tiếp,Kim Tại Hưởng thu lại mọi sự ôn nhu, hướng Hoả Long chuẩn bị mở lời thì bị ngắt lại:
– Tiểu Hưởng, chắc là mệt rồi, mau về phòng của đệ nghỉ ngơi, chuyện khác để sau...
Dứt lời Hoả Long lại quay sang Chung Quốc, ánh mắt đầy thâm ý:
– Thứ kì qúai này của đệ có thể cho ta mượn một chút không?
Kim Tại Hưởng theo ánh mắt Hoả Long cũng nhìn sang Chung Quốc, chết tiệt! Bại hoại háo sắc này là đang ngây dại nhìn Hoả Long, mắt sáng rực như đèn pha ôtô.
Kim Tại Hưởng trong phút chốc không kiềm được tức giận, tay túm lấy eo Chung Quốc kéo giật về phía mình:
– Đây là của đệ. Xin phép đi trước.
Nói xong Kim Tại Hưởng rất tự nhiên kéo Chung Quốc đến căn phòng mà Hỏa Long luôn dành sẵn cho mình.
Nhìn Kim Tại Hưởng tức giận lôi tiểu kì quái kia đi, Hoả Long khoé miệng khẽ nhếch:
– Từ lúc nào đệ lại thiếu lí trí như vậy? Sinh vật kém cỏi ấy biến đệ trở nên như vậy?
Kim Tại Hưởngvừa bước đến phòng đã mạnh mẽ ném Chung Quốc lên giường, tiến đến gầm gừ:
– Bại hoại, em biết tội mình chưa?
Chung Quốc gật đầu lia lịa, trong lòng thầm rủa xả cái Hủ tính chết tiệt, lần nào phát tác kết qủa đều là bị ném lên giường.
Lần này cậu mà yên ổn,không mất cọng tóc nào thì phải nghi ngờ chuyện Kim Tại Hưởng có phải giống đực hay không.
Thấy biểu tình ngoan ngoãn của Chung Quốc, Kim Tại Hưởng có phần dịu đi tiếp tục:
– Vậy thì nằm im, giám kêu 1tiếng anh sẽ tăng lên một lần.
Dứt lời, Kim Tại Hưởng lột phăng quần áo rườm rà trên người Chung Quốc, cúi xuống dày xéo đôi môi đỏ mọng.
Tuy cách một lớp vải nhưng Chung Quốc cũng chưa tới mức thần kinh thô mà không cảm nhận được phần nóng rực, cứng rắn đang kề sát đùi mình cọ qua cọ lại. Dừng một chút,Kim Tại Hưởng ra lệnh:
– Giúp anh kéo nó ra ngoài đi bại hoại.
Đôi tay nhỏ run run tháo ra đai lưng của Kim Tại Hưởng, động tác ngại ngùng cùng gương mặt đỏ ửng khiến Kim Tại Hưởng môi khẽ nhếch, tóm lấy tay Chung Quốc đút vào trong đũng quần mình :
– Móc nó ra đi! Rồi lát nữa nó sẽ phục vụ em.
Mặt mũi Chung Quốc lúc này đã nóng rực, bại hoại nhỏ bên dưới từ lúc nào đã ngẩng cao đầu, tinh ý một chút còn có thể thấy miệng cúc huyệt đang co rút.
Thân thể cậu chẳng lẽ đã bị Đại Vương bá đạo này dạy dỗ đến mức này rồi sao?
Lúc Chung Quốc còn đang hoang mang Kim Tại Hưởng cất giọng trêu trọc:
– Bại hoại, mới sờ anh một cái mà đã muốn như vậy rồi sao?đúng là tiểu bại hoại.
Vừa nói bàn tay Kim Tại Hưởng dẫn dắt bàn tay Chung Quốc móc thứ cứng rắn kia lộ ra ngoài. Hai phần nam tính nhưng lớn nhỏ rõ ràng,cùng nhau cọ sát. Còn chưa cọ được vài cái Chung Quốc đã cong người giải phóng ra chất trắng sữa.
Kim Tại Hưởng tay khẽ xoa cặp mông căng tròn trêu trọc:
– Thế nào lại nhanh như vậy?
Chung Quốc sau khi bắn thì phờ phạc, chẳng còn khí lực mà phản bác lời chê bai kia, mà nếu có khoẻ mạnh hoàn toàn đi chăng nữa cậu có được tiền cũng chẳng giám phản bác. Vật to lớn đang ở trước cúc huyệt vẽ vòng, cảm giác nhột nhột khiến Chung Quốc vặn vẹo.
PHẬP.
Bất ngờ Kim Tại Hưởng đâm thẳng xuống, cúc huyệt mở rộng,nuốt trọn lấy tất cả chiều dài. Chung Quốc mắt trợn to, miệng thở nặng nhọc:
– Ahh... Trướng qúa... Đại Vương...ahh...
Mặc kệ tiếng hổn hển của người dưới thân, Kim Tại Hưởng mắt nhắm nghiền,vẻ mặt thư thái như kiểu đang làm cái gì tao nhã lắm , Chung Quốc khó chịu, vặn vẹo thì thắt lưng bị túm chặt lấy, bắt giữ im tư thế.Chung Quốc lúc này mắt đã ngập nước nhỏ giọng van nài:
– Đại Vương... Người mau chuyển động đi! Chung Quốc sắp không xong rồi.
Lúc này Kim Tại Hưởng mới chịu mở mắt, khẽ bật cười vươn tay véo má Chung Quốc.
Cố định chân cậu vòng qua eo mình,Kim Tại Hưởng tư thế qùy 2gối rất "trang nhã" hông di chuyển nhịp nhàng.
Chung Quốc bên dưới không ngừng rên rỉ, thút thít.
Điểm mẫn cảm không ngừng bị công kích khiến tiểu lâm rên mỗi lúc một lớn, động tác Kim Tại Hưởng mỗi lúc một nhanh, vẻ trang nhã lúc đầu cũng chạy đâu mất tiêu, giờ chỉ còn sự nóng rực,hổn hển ra sức đâm vào bông cúc nhỏ kia.
Mỗi cú thúc đều như vũ bão, tiếng rên rỉ ban đầu của Chung Quốc đã biến thành tiếng khóc lớn:
– Ahh...huhu...hự...hự...đại...vương... Xin người...tha... Chung Quốc
Người khóc thì vẫn khóc, người đâm vẫn đâm, phải đến một canh giờ sau Kim Tại Hưởng mới chịu dừng lại, lau vũ khí rồi cất vào trong, bộ dáng hắn vẫn gọn gàng,oai phong lẫm liệt như lúc mới đến, ngược lại Chung Quốc thì thê thảm rồi, cơ thể chỗ nào cũng là dịch trắng, cúc huyệt đỏ au không ngừng chảy ra "tinh túy" của vị đại vương chết tiệt kia, không những vậy 2bên eo còn hằn rõ vết ngón tay tím bầm.
Đúng là số con rệp. Kim Tại Hưởng cởi áo phủ lên người Chung Quốc, khẽ cắn má cậu thì thầm:
– Này là nương tay cho em lắm rồi đó. Nghỉ đi bại hoại...
---------------------------------------------------------------------------
Sau trận hoan ái Chung Quốc lăn ra ngủ li bì, thân thể vương đầy tinh dịch, mùi ân ái nồng nặc khắp căn phòng. Ngẫm nghĩ một chút,Kim Tại Hưởng liền biến hình thành mãnh thú, dùng chính chiếc lưỡi ram ráp của mình liếm láp, tẩy rửa giúp Chung Quốc, kể cả cúc huyệt kia cũng làm sạch tuốt.
Trong cơn mê man Chung Quốc là đang mơ thấy mình đang tắm ở hồ nước nóng, dùng hòn đá để cậy ghét trên người, đang thoải mái tắm rửa thì có một con rắn chui vào mông cậu, khiến Chung Quốc giãy dụa hét lớn:
– Á á...rắn...
Kim Tại Hưởng đang tẩy rửa giúp cậu không khỏi nín cười. Cái thứ bại hoại này đúng là không thể đỡ nổi. Xong xuôi, Kim Tại Hưởng khẽ liếm lên đôi môi căng mọng, lặng lẽ ra khỏi căn phòng, khôi phục lại hình dáng con người.
Mới đi được vài bước, Hoả Long từ đâu lại xuất hiện, hướng Kim Tại Hưởng thấp giọng:
– Theo ta nghĩ, lần này đệ đến đây là vì tiểu kì qúai trong kia??
Kim Tại Hưởng không ngần ngại đáp lại:
– Chính thế.
– Phải chăng là muốn mượn Hoả Long Châu?
– Đúng.
Hoả Long khẽ cười, nhíu mày một lúc rồi ra điều kiện:
– Muốn mượn Hoả Long Châu rất đơn giản, chỉ cần có thứ trao đổi là được, đệ chắc đã chuẩn bị rồi chứ?
Kim Tại Hưởng thần trí vẫn như ban đầu tiếp lời:
– Huynh cứ nói. Ta quyết định đến đây đã là bất chấp tất cả rồi.
Hoả Long ngửa mặt cười lớn:
– Hahaha... Kì quái kia có vị trí thực không tầm thường. Điều kiện của ta chỉ có một đó là ngay bây giờ "hưởng giai nhân" một lúc.
Tuy đã đoán trước được điều kiện kia, nhưng khi nghe xong Kim Tại Hưởng vẫn bất giác rùng mình,ho khan vài tiếng:
– Huynh muốn ai?
– Ta nhất thiết phải nói ra sao? Hay là cái giá này qúa đắt?
Đầu Kim Tại Hưởng bỗng ong ong, suy nghĩ lại, tại sao hắn phải làm vậy? Càng nghĩ càng thấy nhất định phải cứu lấy bại hoại của hắn, cái má đáng yêu này, đầu nhỏ nghĩ bậy này, quan trọng hơn nữa là hắn muốn được mãi ở gần bại hoại này.
Cũng chỉ là tiếp xúc thân thể một chút, mà hắn trước khi ăn nhầm bại hoại kia cũng từng ăn qua rất nhiều phụ nữ, cũng đâu còn trong sạch gì? Tuy lần này khác với những lần trước nhưng cũng chỉ là lên giường, lên giường một lần và cứu được bại hoại não hỏng kia, xem ra hắn cũng không lỗ. Nghĩ sâu hơn một chút, bại hoại thực sự biến mất chẳng phải hắn sẽ biến thành hoà thượng sao? Bất qúa hoà thượng bị kích thích có khi còn có phản ứng, còn hắn ngoài bại hoại kia thì thần tiên cũng không giúp người anh em của hắn ngóc đầu lên được. Nói chung là thê thảm.
Trầm ngâm một lúc, Kim Tại Hưởng tiếp lời:
– Ta đồng ý, xong việc,giao ngọc.
– Thành giao.
Vừa dứt lời Hoả Long áp sát Kim Tại Hưởng, tay vòng qua eo hắn, kéo sát vào cơ thể mình. Kim Tại Hưởng lúc này hai mắt nhắm chặt, cố gắng kiềm chế không cho tên sắc lang này một chưởng. Hoả Long hướng mặt Kim Tại Hưởng ra sức liếm lộng, dí sát môi mình vào môi hắn, chiếc lưỡi đói khát liếm lên bờ môi đang mím chặt kia, vô cùng khéo léo luồn vào trong.
Kim Tại Hưởng cắn răng qúa chặt,khiến hắn chẳng thể chui vào trong, Hoả Long đưa tay lên bóp hàm ép Kim Tại Hưởng mở miệng, tức thì chiếc lưỡi kia vói vào, đùa giỡn cùng khoang miệng Kim Tại Hưởng.
Kim Tại Hưởng chán ghét hừ nhẹ, nếu không có giao ước có lẽ hắn đã dùng sức cắn đứt chiếc lưỡi kia rồi.
Hoả Long thì ngược lại, khí thế hừng hực, lưu luyến cái miệng hắn bao năm thèm khát kia mãi không rời, thân nhiệt Hỏa Long vốn đã cao,nay còn nóng rực rơn, từng đụng chạm nhỏ đều khiến Kim Tại Hưởng thấy bỏng rát.
Cái thứ cứng rắn cất trong đũng quần kia như cây củi đun bếp, nóng rực, áp sát vào thứ tương tự của Kim Tại Hưởng không ngừng ma sát.
Kim Tại Hưởng dưới sự kích thích mãi liệt như vậy, toàn thân chẳng có chút phản ứng, nhịp thở cùng thân nhiệt vẫn như bình thường.
Hoả Long vẫn say sưa, cho đến khi tay luồn vào trong y phục của Kim Tại Hưởng, tay chân ra sức tìm điểm mẫn cảm,kích thích không ngừng. Hắn trước nay nhận thấy kĩ thuật bản thân rất tốt, cớ gì mà hắn vất vả nãy giờ Kim Tại Hưởng lại chẳng có chút phản ứng. Hơi thở cũng chẳng có chút thay đổi, chỉ là nét mặt có chút khó coi.
Hoả Long tiếp tục xoa xoa nắn nắn, kết cục là người anh em của Kim Tại Hưởng vì ảnh ưởng bởi sức nóng của bàn tay hắn mà đỏ lên, đám lông đen mượt đị sun lại.
Hoả long trợn mắt nhìn bảo bối của Kim Tại Hưởng:
– Tiểu Hưởng, đệ liệt dương sao?
Kim Tại Hưởng nhếch mép cười nhạt:
– Nó liệt hay không là do đối tác, giống như nhìn thấy thức ăn hỏng, huynh có chảy nước miếng được không?...
Hoả long mặt xám xịt, tiếp lời Kim Tại Hưởng:
– Ý đệ ta là thức ăn hỏng? Khiến đệ không chảy nước miếng nổi?
Kim Tại Hưởng đột nhiên phì cười:
– Hiểu rồi huynh còn nhắc lại làm gì?
– Kì quái kia chắc không phải thức ăn hỏng?
– Huynh muốn gì?
– Yên tâm, ta không muốn nếm đồ ăn thừa đâu.
– Huynh muốn nếm ta, chẳng phải huynh cũng đang nếm đồ ăn thừa của Chung Quốc sao?
-....
– Huynh đệ bao nhiêu năm nay, chẳng nhẽ cho đệ mượn Hỏa Long Châu khó như vậy? Huống chi chỉ là mượn?
– Đệ yêu kì quái đó?
Kim Tại Hưởng yên lặng gật đầu. Thần ra một lúc lâu, Hoả Long tiếp lời:
– Ta muốn xem kì quái đó có xứng đáng không. ...
Sau trận hoan ái, Chung Quốc liền ngủ một mạch,chẳng biết trời đâu đất đâu. Đang trong mộng được đi soi trai cùng yêu xà. Bỗng giật mình một nhát, căn phòng trống rỗng hiện ra. Đôi mắt vì còn buồn ngủ híp lại, lia xung quanh tìm Kim Tại Hưởng.
Nhìn hoài không thấy cậu đành lấy tạm một chiếc áo khoác lên người.
– ahh...ahh...
Là giọng của Kim Tại Hưởng?
Chung Quốc theo tiếng rên đi đến đại sảnh. Đập vào mắt cậu là một Kim Tại Hưởng bị dây xích chằng chịt khắp người, hai chân cũng bị treo lơ lửng, mở rộng hết cỡ. Bên cạnh là Hoả Long không ngừng kích thích,trêu trọc.
Chung Quốc chân mềm nhũn,run run. Bình thường nếu là cậu,nhìn thấy cảnh này chẳng phải rất thích thú sao? Huống hồ trong tưởng tượng cậu đã từng thấy nó rồi?
Cách giải thích hợp lí nhất: "VÌ NGƯỜI NẰM KIA LÀ KIM TẠI HƯỞNG"
Chung Quốc lao đến chỗ hai người kia,chắn trước Kim Tại Hưởng lắp bắp:
– Hoả...Long... Đại vương... Chung Quốc... Chung Quốc...
Ánh mắt giết người soẹt qua, Hoả Long cất giọng thâm trầm:
– Ngươi làm sao?
Chung Quốc lúc này nước mắt đã rơi đầy mặt, nức nở:
– Đại Vương, xin người đừng làm hại Kim Tại Hưởng đại vương. Chung Quốc cầu xin người.
– Chẳng phải ngươi từng tưởng tượng ra cảnh này rồi cười đến rách miệng đó sao? Thế nào lại không thích?
– Đó là Chung Quốc yy, không có liên quan đến đời thực.
– Vậy đời thực thì sao?
Chung Quốc cúi gằm mặt lí nhí:
– Đời thực là Chung Quốc là của Kim Tại Hưởng đại vương... Hoả Long ngưả cổ cười lớn:
– Hahaha... Xem ra ta là thừa hơi mới đi làm ra mấy chuyện này.
Dứt lời liền biến mất.
Trên đầu Kim Tại Hưởng cùng Chung Quốc suất hiện ánh sáng đỏ, đến trẻ con cũng biết đó là Hoả Long Châu.
Kim Tại Hưởng tay chân bị trói cố vươn cổ hôn Chung Quốc một cái:
– Bại hoại, anh khó chịu.
– Đại vương, người khó chịu ở đâu? Chung Quốc cởi dây xích cho người.
Mắt loé lên một nụ cười qủy quái, Kim Tại Hưởng tiếp tục vươn lưỡi liếm liếm lên khuôn mặt Chung Quốc:
– Cởi trói chưa gấp, anh là bên dưới đang gấp.(jay: BTS suýt nữa là bị sơi rồi còn ở đấy cười được-.-)
Chung Quốc rời ánh mắt xuống dưới, đúng là hùng căn đang đứng thẳng, đội cao tấm vải mỏng che ở đó lên.
Khẽ nuốt nước miếng, cúc huyệt phiá dưới lại ngứa ran, Chung Quốc phụng phịu bĩu môi, từ lúc nào mà cậu lại có cái phản ứng này? Ngứa, đúng là rất ngưá. Kim Tại Hưởng chờ nửa ngày bại hoại kia vẫn ngồi im nuốt nước miếng, bèn lên tiếng trước.
– Đầu tiên hôn anh, sau đó ngồi lên nó.
Chung Quốc khẽ mím môi,hướng miệng Kim Tại Hưởng hôn hôn, cũng bắt chước vói lưỡi vào trong, vị ngọt trong khoang miệng Kim Tại Hưởng luôn làm cho cậu mê tít, dứt ra không được. Người anh em bị bỏ quên đang dựng cao đòi hỏi, mà bại hoại này cứ dây dưa môi lưỡi không chịu dứt. Kim Tại Hưởng đành cắn một nhát nhắc nhở:
– Em quên nó kìa Bại hoại.
Chung Quốc phụng phịu lật tấm vải mỏng kia lên, cưỡi lên người Kim Tại Hưởng, từ từ ngồi xuống.
Trận hoan ái lúc trước đã khiến cúc huyệt nở rộng,nên ngồi xuống cũng không khó khăn gì. Chung Quốc mặt mũi nhăn nhó, tư thế này rất sâu, cúc huyệt ẩn ẩn đau, nhưng cũng không phủ nhận khoái cảm.
Khi cúc huyệt ngậm hết chiều dài, 2người cùng lúc thở phù. Kim Tại Hưởng tiếp tục nhắc nhở:
– Em mau động đi.
Chung Quốc như chẳng nge thấy lời hắn nói, tay bám lấy bờ vai rắn chắc kia, hướng miệng hắn hôn hôn, mắt nhắm nghiền, rên rỉ thoả mãn. Đợi đến lúc Kim Tại Hưởng sắp nổ mới chịu nhấc mông lên sau đó ngồi xuống.
Được 3nhịp mồ hôi đã toát đầy đầu, cậu lại hướng miệng hắn hôn hôn.
Kim Tại Hưởng ngao ngán, bại hoại này on Top chẳng ổn tí nào.
Tức thì dây xích đều biến mất, Kim Tại Hưởng lật ngược tư thế, tay bấu lấy eo Chung Quốc ,điên cuồng đưa đẩy. Khiến cậu chỉ biết há miệng thở dốc.
Hai người cứ thế điên cuồng dưới ánh sáng của Hoả Long Châu, Hoả Long từ chiếc gương kết nối với Hoả Long Châu, thấy hết được cảnh xuân, không nhịn được,năm ngón tay đã tìm đến người anh em đang dựng đứng kia...
Rời khỏi Hỏa Long động, Chung Quốc đã kiệt sức,không thể đi bộ được. Kim Tại Hưởng chiều chuộng bế cậu trên tay, vừa đi vừa tủm tỉm cười:
– Bại hoại này, ôm em mềm thật đấy.
Chung Quốc mặt đỏ lựng, tay cầm Hoả Long Châu khẽ đánh lên người hắn, còn xấu hổ rúc sâu hơn vào bờ ngực rắn chắc kia. Tay đang bận, Kim Tại Hưởng bèn cúi đầu cắn lên chiếc má phúng phính rồi cười sảng khoái :
– Bại hoại em mà cũng biết xấu hổ? Hahaha...
Hắc Sư biết được đại vương sắp về liền đi đến chỗ Axích báo tin. Đập vào mắt hắn là cảnh Axích xinh đẹp đang nằm dáng rất mất hình tượng ở trên ghế dài. Cổ ngửa xuống dưới đất, lộ ra yết hầu cùng làn da láng bóng. Hắc Sư như bị thôi miên đi về chỗ Axích, chỉnh lại tư thế của y, mõm Sư Tử từ từ tiến lại, lúc gần chạm đến thì biến thành một gương mặt tuấn tú. Môi mỏng hướng đôi môi đang hé của Axích hôn xuống. Vốn định chạm một chút sau đó sẽ gọi y dậy ngênh đón đại vương, nhưng hương vị của môi kia quá tốt, khiến hắn chẳng thể rời đi. Đầu lưỡi trượt vào khoang miệng kia dò xét, khiêu khích,dây dưa với chiếc lưỡi đang nằm im. Axích lúc này đã mơ màng mở mắt, trước mặt y là hình ảnh gương mặt con người của Hắc Sư phóng lớn, mắt đang nhắm tít, môi lưỡi dán vào miệng y ra sức liếm lộng. Chắc là do chưa tỉnh ngủ hẳn, y vòng tay ôm lấy cổ Hắc Sư,vươn lưỡi đáp lại. Hai người cứ thế dây dưa không dứt, quên hết mọi chuyện dán chặt vào nhau. Nói là mơ ngủ chỉ là biện minh, có lẽ đây là chuyện họ muốn làm từ rất lâu rồi. Tay Hắc Sư không yên vị mà luồn vào bên trong,không ngừng vuốt ve làn da mát lạnh,âm thanh môi lưỡi triền miên vang khắp căn phòng. A xích mắt nhắm nghiền,tựa hồ rất hưởng thụ, lại bị Axích bắt lấy tay đặt lên bộ vị đang cương cứng của mình. Hông dí sát vào bàn tay Axích đòi hỏi, đồng thời tay cũng đưa xuống khố y móc ra dương vật cũng đang trong tình trạng cương cứng. Hai người cứ thế hôn hít, tay không ngừng vuốt ve lên xuống bộ vị quan trọng của nhau, cho đến khi bên dưới có tiếng hắng giọng:
– Rất tiếc phải làm phiền,nhưng ta về rồi, cần 2người giúp một số chuyện.
Axích cùng Hắc Sư lập tức đứng hình, người ngợm,mặt mũi đều đỏ lên vì thẹn. Nhanh chóng dùng vạt áo lấp đi bộ vị quan trọng, xoay qua cố gắng bình tĩnh đồng thanh :
– Đại Vương có gì sai khiến?
Kim Tại Hưởng bịt mắt Chung Quốc cố nín cười, phun ra một câu trêu trọc:
– Các người dựng lều cũng thật đẹp nha.
Ánh mắt Hắc Sư cùng Axích liền liếc xuống nửa người dứơi của mình, quả nhiên là dựng đứng,chẳng thể che dấu được. Kim Tại Hưởng ý cười càng lúc càng đậm, buông lại một câu:
– Ta cùng tiểu bại hoại đã mượn được Hoả Long châu rồi, hai ngươi chuẩn bị mọi thứ đi, mấy hôm nữa chúng ta cùng đến nhân gian cứu người. Còn bây giờ thì có thể tiếp tục được rồi,ta đi trước.
Chung Quốc nằm trong lòng Kim Tại Hưởng không ngừng mở to mắt xem cảnh Hắc Sư cùng Axích thế nào, ngó ngoáy mãi cũng chỉ nhìn thấy thiếu niên tóc cùng quần áo đen tuyền đang đứng ngây ngốc. Ra đến bên ngoài Kim Tại Hưởng mới chịu buông tay ra, Chung Quốc bĩu môi phụng phịu:
– Đại Vương, Chung Quốc cũng muốn xem.
Thấy mắt Kim Tại Hưởng trừng lên, Chung Quốc như ruà lại rúc vào lồng ngực kia, lúc lâu sau mới ngẩng lên lí nhí:
– Cái người áo đen đó là Hắc Sư sao Đại Vương?
Kim Tại Hưởng khẽ cười gật đầu, đem Chung Quốc đến bồn tắm lúc trước, lột sạch sẽ rồi nhảy vào trong, bàn tay to lớn không ngừng múc nước xoa lên cổ Chung Quốc. Tắm còn chưa được một hồi, Chung Quốc nhẹ nhàng bò vào lòng Kim Tại Hưởng, tay ôm lấy cổ hắn, đầu cố tình dụi vào bờ ngực rắn chắc, cất giọng nũng nịu
– Đại Vương, hay là người xem Axích với Hắc Sư đi, Chung Quốc rất muốn xem.
Kim Tại Hưởng bụm miệng cười, bại hoại này đúng là chứng chết không chừa, còn giám quyến rũ hắn đòi xem phim đồi trụy. Nhưng bất qúa, hắn cũng thấy tò mò, liền cất giọng trầm trầm:
– Vậy bại hoại, hôn anh một cái trước đã.
Được đồng ý, Chung Quốc hí hửng lấy đôi môi nhỏ xíu của mình dán lên môi Kim Tại Hưởng còn cố tình làm kêu "chụt" một cái. Kim Tại Hưởng nhếch mép cười, xoay người Chung Quốc dựa lưng vào mình, khoát tay một cái, trên không trung hiện ra hình ảnh.
Chung Quốc suýt chút nữa thì chảy máu mũi, trên hình là cảnh Axích đang qùy gối,chổng mông, Hắc Sư đang áp sát phía sau y, hông không ngừng di chuyển, tay nắm lấy người anh em của Axích nắn bóp nhiệt tình.
Chung Quốc say xưa xem quên cả trời đất, cho đến khi cảm nhận được vật nóng rực từ phía sau thì đã muộn:
– Á...hự...aa... Đại Vương.
--------------------------------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top