Chap 3

Điền Chính Quốc xuống lầu nhìn thấy hai tay nam nhân trống trơn có chút kinh ngạc, cậu đã đoán sai? Nam nhân không phải muốn tới đưa cơm hộp?

Kim Thái Hanh hướng Điền Chính Quốc ngoắc tay, cùng anh vào thang máy đến bãi đỗ xe ngầm. - "Hôm nay bề bộn nhiều việc?"

Chính Quốc ngồi vào trong xe. - "Hoàn hảo, chúng ta muốn đi đâu?"

"Ăn cơm trưa, miễn cho cậu lại quên ăn cơm." - Thái Hanh vừa nói vừa nghiêng người thay cậu thắt dây an toàn, nhìn thấy cậu vừa lên xe liền quay đầu đi nhắm mắt nghỉ ngơi, sủng nịch cười cười.

"Đi nơi nào ăn?" - Chính Quốc lười mở mắt, đem di động đặt vào nơi để vật phẩm ở phía trước mặt.

Ghế dựa bên cạnh tay lái từ trước đến nay đều là nghiêng về sau mười lăm độ, đây là góc độ Chính Quốc ngồi cảm thấy thoải mái nhất, cậu đột nhiên nhớ tới một vấn đề mà mở mắt ra.

"Ăn món Nhật, như thế nào?"

"Bạn gái anh có ngồi qua xe của anh không?" - Điền Chính Quốc cảm thấy vấn đề này so với ăn cái gì còn trọng yếu hơn.

"Không có."

"Không có?" - Chính Quốc không tin nhíu mày. - "Anh gạt tôi."

Kim Thái Hanh thừa dịp đèn xanh đèn đỏ quay đầu đối cậu cười cười. - "Ngay từ đầu không biết gia cảnh cô ấy không tồi, cho nên đối với cô ấy có phòng bị, tôi không muốn cưới một phụ nữ chỉ vì mơ ước đến tài sản của tôi, cho nên tôi liền làm bộ như tôi chỉ có xe máy, chỉ ở ký túc xá dành cho công nhân."

"Thế cô ấy có biết anh có một công ty không?"

"Đương nhiên không biết."

Chính Quốc sửng sốt. - "Hiện tại cũng không biết?"

"Còn không biết."

"Thái Hanh, anh tính vào thời điểm nào nói cho cô ấy biết?"

"Chờ qua mấy ngày nữa đi."

"Anh căn bản từ đầu tới đuôi đều đang nói dối."

Kim Thái Hanh từ chối cho ý kiến. - "Sau khi cưới vào cửa sẽ không đối cô ta nghi kỵ nữa, tôi hiện tại chỉ là bảo hộ chính mình thôi. Không có biện pháp, xã hội này không khí bất lương, kẻ lừa đảo càng ngày càng nhiều."

"Nhưng mà Thái Hanh, cô ấy không phải mang anh đi gặp qua cha mẹ rồi sao, vậy thì như vậy đối với cô ấy cũng không công bằng." - Ngữ khí Chính Quốc có chút kích động.

"Thế thì như thế nào?" - Thái Hanh đạm cười. - "Tôi chính là không thể hoàn toàn tin tưởng cô ta, chờ cô ta sinh cho tôi một đứa con, đến lúc ấy, tôi sẽ nói thật với cô ta."

"Kim Thái Hanh, cô ấy là vợ anh, không phải kẻ thù của anh." - Điền Chính Quốc biết Kim Thái Hanh không dễ dàng tin tưởng người khác, nhưng không biết anh lại đối với vợ tương lai cũng là loại thái độ này.

"Đứa ngốc, cho nên tôi mới nói cậu thật sự rất đơn thuần, kẻ thù thường thường là người tối thân mật bên cạnh cậu, cậu chưa từng nghe qua?" - Ôn nhu trong mắt Thái Hanh nhất thời hiện lên lãnh khốc.

Chính Quốc có chút đau đầu nhìn anh, rồi đột nhiên mềm lòng. - "Kim Thái Hanh, tôi có được tính là người tối thân mật của anh không?"

"Không tính."

Khuôn mặt Điền Chính Quốc nhất thời có chút cương cứng. - "Tôi không tính?"

"Đứa ngốc, đang nghĩ đi đâu vậy? Cậu là người thân của tôi, không tính là loại người thân mật mà tôi nói tới." - Thái Hanh vỗ vỗ tay cậu. - "Chính Quốc, không cần nghĩ nhiều, đây là chuyện của tôi với cô ta, chỉ cần cô ta làm cho tôi đủ tin tưởng, tôi cũng sẽ đối với cô ta giống như đối với cậu. Không cần lo lắng cô ta sẽ chịu uỷ khuất, cho dù tôi hoài nghi cô ta, cũng sẽ hảo hảo chiếu cố cô ta."

Điền Chính Quốc nghe anh nói như thế, không biết nên cảm thấy ngọt ngào hay là chua xót. - "Kim Thái Hanh, anh vẫn xem tôi như em trai, phải không?"

Kim Thái Hanh không cần phải nghĩ ngợi điểm đầu. - "Đương nhiên, nếu em ruột tôi còn sống, khẳng định so với nó, cậu còn thân hơn. Cho nên mới nói, tôi thật rất lo lắng cho cậu, loại lo lắng này một khi bắt đầu, muốn buông đúng thật là khó. Khó trách có người nói trái tim cha mẹ bao la, tôi nghĩ tôi đối với cậu cũng không kém hơn thế đâu, cậu luôn làm cho tôi bận tâm, một khắc cũng không thể thả lỏng."

Chính Quốc sắc mặt nhất thời trắng bệch, trắng bệch, may mắn Thái Hanh chuyển qua lái xe, nếu không sẽ nhìn thấy bộ dáng chật vật của cậu.

Quả nhiên là thân tình, bằng không còn có thể là gì?

"Kim Thái Hanh, anh thật sự là vừa ôn nhu, lại vừa tàn nhẫn." - Đối với cậu hay đối với cô gái kia đều thế.

Thái Hanh nhếch môi cười. - "Đây là bản sắc thương nhân."

Chính Quốc lại cười không nổi, uống một bụng cà phê lúc này bắt đầu tác quái, cậu nhíu mi quay đầu, bỗng nhiên cảm thấy thật lạnh, dạ dày một trận lại một trận co rút đau đớn. Nhưng mà vào lúc này cậu lại không cảm thấy khó chịu, bởi vì nơi ngực bên trái, càng đau.

"Xảy ra chuyện gì?" - Kim Thái Hanh quay đầu nhìn thấy sắc mặt cậu trắng bệch, vội vàng tấp xe vào lề đường.

"Không có việc gì." - Chính Quốc nở một nụ cười miễn cưỡng.

"Không có việc gì? Có bao giờ cậu nói thật cho tôi biết là cậu có việc chưa?" - Thái Hanh đưa tay nhẹ nhàng sờ trán cậu. - "Không phát sốt, dạ dày đau sao? Buổi sáng cậu có uống thuốc không?" Kim Thái Hanh thay cậu mở dây an toàn, nhẹ tay ấn ấn dạ dày cậu, "Là nơi này đau phải không?"

Chính Quốc nhìn thấy anh không chút nào che giấu lo lắng, nghe lòng đau xót khẽ tựa đầu vào vai anh, "Bị anh chọc giận đến đau quá."

Thái Hanh thói quen chụp lưng cậu vỗ về, có lẽ là bởi vì quan hệ đến tính hướng của Chính Quốc, cho nên ở cậu xuất hiện loại làm nũng cùng yếu thế không quá giống nam nhân bình thường, đối với Kim Thái Hanh mà nói, anh cũng không cảm thấy Điền Chính Quốc kỳ quái, chỉ là cảm thấy đau lòng.

"Hảo, là lỗi của tôi, từ từ." - Ánh mắt Thái Hanh nghi hoặc, sắc mặt âm trầm kéo ra khoảng cách hai người.

"Sao vậy?"

Kim Thái Hanh tiến lên, chóp mũi cùng môi Điền Chính Quốc cơ hồ muốn chạm vào nhau, Chính Quốc bị doạ đến hai gò má nhiễm một mảnh đỏ, tim đập kịch liệt, giống như muốn nhảy ra khỏi ngực. - "Xảy ra chuyện gì?"

Thái Hanh phút chốc lui ra một đoạn cự ly, ánh mắt phi thường xác định, ẩn ẩn mang theo lửa giận trừng mắt nhìn cậu. - "Chính Quốc, dạ dày cậu đau?"

Chính Quốc gật đầu. - "Phải!"

Thái Hanh cười lạnh. - "Bị tôi làm cho tức giận?"

Chính Quốc lại không chút do dự gật đầu. - "Phải."

"Nói thật cho tôi biết, buổi sáng cậu uống hết mấy ly cà phê?"

"Sao?" Nội dung vở kịch quanh co, Điền Chính Quốc còn không kịp bình phục mặt đỏ tim đập khi cùng anh gần gũi, lại phải đối mặt với biểu tình lạnh lùng âm trầm của anh.

"Nếu không có uống cà phê, cậu là bị tôi chọc giận đến dạ dày đau sao?" Thanh âm Kim Thái Hanh càng ngày càng trầm thấp, "Điền Chính Quốc, cậu cho tôi là đứa trẻ ba tuổi ư? Tuỳ tiện tìm một lý do ngớ ngẩn là có thể lừa gạt tôi? Cậu cũng không ngẫm lại thân thể này là của chính mình, dạ dày cậu đau, chẳng lẽ tôi có thể đau thay cậu? Nói bao nhiêu lần phải hảo hảo yêu quý thân thể của mình, kết quả thì sao?"

"Tối hôm qua tôi ngủ không ngon."

"Cho nên buổi sáng tôi không phải bảo cậu xin phép rồi sao?"

"Anh biết tôi ngủ không ngon?"

"Cậu ngủ ngay bên cạnh tôi, cậu có động tĩnh gì tôi làm sao không biết?"

"Anh trộm chú ý tôi?"

Kim Thái Hanh nhún nhún vai. - "Tôi đâu phải người chết mà không cảm giác."

"Anh là tên hỗn trướng, buổi tối hôm nay tôi sẽ ngủ ở thư phòng." - Điền Chính Quốc thẹn quá hoá giận đối với anh quát, rống xong lại nhăn mặt nhíu mày, cắn môi nén đau đớn.

Chết tiệt, ngày hôm qua cậu bởi vì hôn sự của anh mà không sao ngủ được, nhìn thấy anh ngay bên cạnh mình, cuối cùng kiềm chế không được, trộm dựa vào lưng anh mà khóc.

Ai biết được, cứ tưởng người này ngủ giống như chết sẽ không cảm giác, nào ngờ đêm qua cư nhiên lại giả bộ ngủ?

"Hảo, hảo." - Kim Thái Hanh kéo ra ngăn kéo trước mặt, bên trong có một chai nước cùng lọ thuốc, anh lấy ra một viên thuốc phóng tới trên tay cậu, rồi sau đó mở nắp chai nước đưa cho cậu.

"Uống thuốc trước đã." - Anh một chút cũng không chế nhạo cậu đối chính mình bày ra ỷ lại, anh em trong lúc đó vô luận làm cái gì đều cảm thấy thật ấm áp.

Trong nhận thức của anh, đồng tính luyến ái tựa hồ đều đặc biệt mẫn cảm, có người thậm chí nữ tính hoá một chút, cho nên đối với việc Điền Chính Quốc dựa vào chính mình khóc, anh cũng không cảm thấy kỳ quái, chỉ cảm thấy đau lòng.

Điền Chính Quốc đỏ mặt nuốt vào viên thuốc, hung tợn trừng mắt nhìn anh, "Anh có gì muốn nói với tôi hay không?" - Khẩu khí hung ác, trong lòng lại cầu nguyện anh không cần ghét bỏ cậu.

Kim Thái Hanh bị nghi vấn như thế, ước chừng sửng sốt một chút, sau đó mới ôn nhu cười: "Thật xin lỗi."

"Chỉ như vậy?" - Điền Chính Quốc kinh ngạc nhìn anh.

"Bất quá cậu cũng đừng e lệ, chúng ta trong lúc đó có cái gì không thể nói, không thể làm? Điền Chính Quốc, tôi thật cao hứng khi cậu ỷ lại tôi như thế, nghĩ đến sau khi kết hôn chúng ta sẽ tách ra ở riêng, tôi liền lo lắng cho cậu."

"Vậy không cần kết hôn a." - Điền Chính Quốc nói xong cảm thấy không được tự nhiên quay đầu.

Kim Thái Hanh ánh mắt trìu mến giống như đang nhìn một người em trai cáu kỉnh. - "Tôi không kết hôn, không dọn đi ra ngoài, cậu sẽ không biện pháp đi tìm người bầu bạn. Tôi không phải không biết, trong lòng cậu luôn đố kỵ tôi, cho nên mấy năm nay đều vẫn độc thân. Kỳ thật tôi thật sự có thể chấp nhận cậu cùng nam nhân khác bên nhau, cậu là em trai của tôi, không có bất kỳ nhân tố nào có thể làm cho tôi ghét bỏ cậu."

Chính Quốc một hơi nghẹn ở cổ họng, cuối cùng vẫn là cố gắng nuốt xuống. - "Biết là tốt rồi, vậy thì nhanh lên kết hôn rồi cùng với vợ anh đến bên kia mát mẻ đi!"

Thái Hanh lắc đầu cười cười, vỗ vỗ nam nhân đang giận dỗi vài cái, rồi một lần nữa lái xe đi.

"Điền Chính Quốc, cậu thật sự làm cho tôi không sao yên lòng."

Không biết là lần thứ mấy nghe anh nói những lời này. Điền Chính Quốc trong lòng một trận mông lung, anh không yên lòng vì không chỉ là thân tình?

Mà có thể... cũng không phải là tình yêu?

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top