Chương 47: Lã Thư Di Là Vợ Tôi

Ở biệt thự. Lã Thư Di được anh là cưng chiều hết mực. Tại đây lời của cô ta nói ra đều có uy lực..

Bởi vì trước đó Kim Tại Hưởng đã nói rõ với đám gia nhân:

" Lã Thư Di mới thật sự là vợ của tôi... Cũng chính là thiếu phu nhân của gia tộc này. Lời cô ấy nói chỉ một là một, ai làm cô ấy không vui, tôi liền đuổi từng người... Còn Điền Chính Quốc, là một con bù nhìn để vợ tôi tùy ý mà điều khiển. "

Kim Tại Hưởng có thể toàn quyền mà quyền rủa gia đình nhà cậu vì đã làm cuộc đời Thư Di ra như vậy. Nhưng bản thân cậu hi sinh vì anh nhiều như vậy... Đổi lại chỉ bằng ba chữ " con bù nhìn " sao?.

Cậu khóc, khóc cho sự ngu xuẩn vì tình yêu này, cậu đã yêu anh quá nhiều đi...

Yêu đến nỗi chỉ cần rời xa anh liền bất giác cảm thấy lồng ngực đau nhói! Điền Chính Quốc trọn đời trọn kiếp cậu đều là muốn ở bên cạnh anh, chăm sóc anh..

Tình yêu đơn phương này đã sắp bước qua năm thứ mười hai rồi, nhưng vậy tại sao mà mãi vẫn chưa có hồi kết tốt.

Điền Chính Quốc trong lòng biết mình sẽ không có kết cục tốt với chuyện này...

Mặc kệ hồi kết có tốt hay không tốt đi.

Cậu cũng chấp nhận, ít nhất là cả cậu với anh buông tha cho nhau! Để cậu có thể im lặng mà rời đi, cho anh được cái sự lựa chọn về tình cảm với Lã Thư Di!

Điền Chính Quốc càng nghĩ lại càng mệt mỏi hơn nhiều, hai hôm nay hai người họ đi đâu mãi chưa về giống như cậu cũng có được hai ngày bình yên vậy thôi??.

- Chính Quốc, có cậu Tôn đến thăm con.

Ở bên ngoài, tiếng gõ cửa vang lên mà dì Kim lại nhắc đến cậu Tôn.. Cậu Tôn ở đây có phải chính là Tôn Thiên Hàn?

Nghĩ đến đây thôi, cậu liền nhanh chân đi ra mở cửa, chân cảm thấy nhói lên.

- Thiên Hàn, là anh sao? _ Cậu nói!

Bản thân cậu cũng không ngờ được tới mặc dù gặp nhau được vài lần, anh cứu cậu một mạng ngoại trừ cậu coi anh là ân nhân thì Tôn Thiên Hàn đối với cậu giống như là một người bạn, một người anh vậy!

Mặc dù hai người luôn gặp nhau trong tình huống trớ trêu, Thiên Hàn cứ luôn phải giúp đỡ cậu? Nhưng đến hiện tại anh vẫn quan tâm đến cậu như vậy!

Đương nhiên là làm Điền Chính Quốc cảm động nhưng trái lại với khuôn mặt vui vẻ của cậu thì nhiều hơn anh lại cảm thấy đau lòng vì cậu...

Hôm trước lúc đưa Điền Chính Quốc về nhà các vết thương gần như đã lành lại rồi, bây giờ lại tét ra?.

- Chính Quốc, có chuyện gì xảy ra sao!!

Tôn Thiên Hàn không thích vòng vo...

Trực tiếp hỏi thẳng cậu, đối diện với người con trai này tại sao anh vẫn cảm thấy rất là quen?

- Không có. Là em bất cẩn trượt chân!

Điền Chính Quốc lấp liếm đi sự thật, cậu cũng rõ được tính của Thiên Hàn khá nóng nảy.

Dù hai người chỉ dừng lại ở mức bạn?

Nhưng anh luôn cho cậu cảm giác được an toàn, gần gũi như trong gia đình!

- Anh đưa em đi khám.

- Em khỏe như thế này anh còn muốn đưa em đi khám, anh yên tâm, nếu có việc gì xảy ra, em sẽ gọi cho anh. Sau đó hành hạ anh nuôi em cũng được....

Bầu không khí dần dần mà vui vẻ trở lên! Thiên Hàn cười cười rồi nhẹ giọng nói: " Vậy.. ở đây?"

- À.. Là trong nhà quá ngột ngạt thôi? Người thích không khí thiên nhiên như em ra đây cho thoải mái hơn. _ Cậu cười đáp lại. Nhưng trong lòng vẫn là buồn man mác một thứ gì đó? Không lẽ bây giờ nói thẳng ra là bản thân cậu bị hai người họ đẩy ra đây sống hay sao?

Cuối cùng mục đích cũng chỉ là để hai người dễ dàng ân ái với nhau hơn mà.

Tôn Thiên Hàn nghe Chính Quốc nói ra như vậy thì cười trừ cho qua, nhưng..

Anh vẫn biết rõ là chuyện này cũng là do Kim Tại Hưởng làm ra, một người thế vậy mà cũng xứng đáng nhận tình yêu hay sao?

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top