C7:Ex-love
"Tình nhân?"
Cậu ngẩng đầu nhìn Taehyung, tay hắn vẫn còn đặt trên lưng cậu. Thấy Theodore không có ý định rời khỏi, hắn ôm lấy cậu ngồi xuống ghế, bế cậu đặt lên đùi.
Trong cả quá trình cậu vẫn cầm trong tay ly nước, chờ cậu ngồi ổn định, nước cà chua cũng đổ ra ngoài, cậu vội vàng liếm dọc ly nước. Quần áo trong nhà là do cậu giặt, đương nhiên nước cà chua này rất khó tẩy.
"Jungkook, đừng làm những hành động quyến rũ người khác." Taehyung nén giận nhỏ giọng nói, cậu vô tội ngẩng đầu, phát hiện tầm mắt hắn đã chuyển sang Theodore, "Theodore, chuyện chúng ta đã sớm kết thúc rồi!"
"Đừng căng thẳng như thế, Taehyung, tôi cũng đâu đến đây để dây dưa với anh." Theodore trêu tức nói, "Chỉ là nghe nói anh tìm được một người yêu mới không phải người bình thường, cho nên mới đến xem thử thôi."
Hắn nhích sát lại, cẩn thận quan sát thôi, "Cậu tên là Jungkook? Có muốn làm tình nhân của tôi không? Taehyung chỉ biết âm mưu hại người thôi."
"Theodore! Ngậm cái họng lại, biến về nơi của cậu đi!" Taehyung mắng to, "Cậu nghĩ cậu là ai mới tới nơi này?!"
"Đúng, tình nhân của tôi nhiều hơn anh, tại vì tôi trẻ hơn anh, Taehyung thân mến." Theodore đứng lên nở nụ cười tà quái.
Taehyung khó chịu nhăn mặt, "Theodore, rốt cuộc cậu đến đây làm gì!"
"À, không có gì. Thân là người yêu cũ, tôi chỉ tới đây để nhắc nhở anh một chuyện -" Theodore đè thấp giọng, "Chú ý an toàn của mình."
Taehyung nhíu mày, Theodore vẫn còn đang mỉm cười, hắn cầm tay cậu lên hôn một cái, "Lần sau gặp lại, búp bê Hàn Quốc, có lẽ chúng ta phải đổi chỗ thôi."
Hắn xoay người rời khỏi quán bar, Taehyung nhìn theo bóng dáng của hắn, có chút đăm chiêu, nửa câu cuối chắc chắn là nói với Taehyung. Khoảng hai phút sau, Taehyung trả tiền cho Steven, nói với tôi, "Bảo bối, uống lẹ đi, chúng ta phải về nhà rồi."
...
"Taehyung, Theodore nói an toàn gì vậy?" Cậu dựa vào người Taehyung, ánh mắt mê ly nhìn hắn. Nếu là Theodore nhắc nhở thì chắc là vấn đề an toàn của quỷ hút máu rồi, "Chẳng lẽ là giáo hội?"
"Bảo bối, em thật thông minh." Taehyung nghĩ ngợi, gián tiếp khẳng định nghi vấn của tôi.
"Đương nhiên rồi, trong trường lúc nào tôi cũng được điểm A." Cậu đắc ý nói, giáo hội là kẻ thù muôn kiếp của quỷ hút máu, nhưng đối với quỷ hút máu mới sinh như tôi mà nói, loại sợ hãi này không có cảm giác chân thật.
"Đừng sợ, ngoan ngoãn ở trong nhà, bọn họ cũng sẽ không đến điều tra hộ khẩu đâu." Taehyung hôn lên trán cậu một cái.
"Ừ." Cậu gật đầu, "Vậy còn Taehyung thì sao? Ngày nào anh cũng phải ra ngoài mà?"
"Tôi?" Hắn mỉm cười, "Tôi là quỷ hút máu sống mấy trăm năm rồi, còn sợ bọn họ sao?"
"Cũng đúng." Cậu kéo chăn, tìm một tư thế thoải mái, nhắm mắt lại, "Ngủ ngon, Taehyung."
Vì để xem tin tức thế nào, cậu lại bắt đầu cuộc sống trong nhà.
Học được cách pha chế nước cà chua từ Steven, hiệu quả không tệ, chua chua ngọt ngọt, cậu còn bắt đầu nghiên cứu những món khác, ví dụ như thịt bò làm chín bao nhiêu phần sẽ ngon, làm sao nướng bánh mì thơm mùi tỏi. Taehyung vô cùng vui vẻ với tay nghề của cậu, nhất là món ăn truyền thống Hàn Quốc, huyết, bởi vì món đó ngon còn có thể lấp đầy bụng đói. Taehyung nói, hắn không nghĩ máu có thể đông từng cục rồi nấu chín lên như vậy.
"Bảo bối, em có đủ tư cách làm một bà chủ của gia đình." Taehyung nói đùa, "Ngày mai tôi về sớm, nhớ pha chút cà phê, tôi mang bánh hazelnut về cho em ăn, ha?"
"Ừ, được." Nghe có bánh hazelnut, cậu tất nhiên rất vui.
Nhưng mà vui thì vui, thói quen ngủ cả ngày xem ra không đổi được. Ngày hôm sau cậu bị tiếng chuông cửa đánh thức, vươn tay sờ sờ kiếm kiếm, rốt cuộc cũng đụng trúng đồng hồ, ba giờ.
Ba giờ... Chắc là Taehyung, bánh hazelnut của mình! Nghĩ tới đây, cậu lập tức nhảy xuống giường, mở cửa phòng, kéo lê thân thể còn chưa tỉnh ngủ xuống dưới. Ở trên bàn có chiếc chìa khóa, Taehyung quên đem chìa khóa, vậy thì ngoài cửa chính là hắn.
Cậu mở cửa ra, trước mặt là cái gì đó trắng trắng to đùng, cậu mơ mơ màng màng nhận ra là bó hoa, sau đó cậu nhìn người cầm bó hoa, là...
Một giây sau, cậu đóng sầm cửa lại, bên ngoài vang lên tiếng kêu đau đớn vì bị va trúng mũi. Chết rồi! Trời ơi! Phải biết là cậu mới chui ra từ ổ chăn, trên người không mặc gì hết, cậu cứ như vậy đứng trước mặt Theodore, chuyện này mà để Taehyung biết thì cậu chết chắc...
Cậu thậm chí còn chắp tay cầu nguyện, nhưng không như ý muốn, chưa tới một phút sau, cậu nghe thấy giọng của Taehyung.
"Theodore, tại sao cậu lại đứng trước cửa nhà tôi?!" Giọng của Taehyung không mấy vui, "Còn mang một bó hoa bách hợp tới nữa?"
"À, đúng vậy, là bách hợp, tôi nghĩ cậu ấy sẽ thích bách hợp." Theodore nói năng có chút lộn xộn, xem ra vừa bị kích động.
"Rồi sao? Bị bảo bối của tôi vô tình từ chối chứ gì, còn bị cửa đập vào mũi?" Taehyung cười trào phúng.
"Không, Taehyung, ngược lại, tôi nghĩ búp bê Hàn Quốc thích tôi." Theodore dừng một chút, "Tôi hình như thấy cậu ấy trần truồng mở cửa đón tôi..."
...Rồi xong, coi như đời cậu xong rồi, cái tên chết tiệt này! Cậu mắng trong lòng, giờ phút này, chuông cửa cứ vang lên không ngừng.
"Bảo bối, mở cửa ra!" Taehyung như có thù hận với cái chuông, ấn điên cuồng, tôi vội vàng chạy lên phòng ngủ, nhặt quần áo dưới đất mặc vào, rồi chạy xuống, cẩn thận mở cửa ra, thấy Taehyung, cậu liền nhào tới ôm.
"Taehyung, anh về rồi!" Cậu nũng nịu ôm cổ hắn, hôn một cái, cố ý bỏ qua cái người đang cười tà mị phía sau, "A, bánh ngọt của tôi!"
"Đúng vậy, là bánh hazelnut của em."
Taehyung cố ý giơ hộp bánh lên cao, không cho tôi với tới, "Bảo bối, em mới dậy?"
"...Ừ." Cậu nói nhỏ, gật đầu thừa nhận. "Taehyung, tôi thừa nhận đây là một thói quen không tốt, nhưng mà tôi tưởng là anh về."
"À, thì ra là do nghĩ là tôi." Taehyung kéo dài giọng nói, đắc ý liếc nhìn người đằng sau, "Sau này trước khi mở cửa phải nhìn mắt mèo, nghe không nhóc, nếu không tôi sẽ đi lấy thêm loại thuốc kia để xem em nhiệt tình như thế nào."
"Ừ, tôi biết rồi." Cậu cười khẽ chớp mắt, hôn một cái lên miệng hắn, "Tôi chỉ nhất thời sơ sẩy thôi, với lại ai mà biết hắn lại chạy qua đây chứ."
"Cái này là cậu không đúng rồi, búp bê Hàn Quốc, ngày xưa tôi là khách quen ở đây, hầu như ngày nào cũng đến."
"Đó là ngày xưa, Theodore!" Taehyung lạnh lùng nhắc nhở, sau đó vỗ mông cậu, "Bảo bối, cà phê của tôi đâu?
"Giờ đi nấu nước liền." Cậu chạy vào bếp, không quên nhìn Taehyung quyến rũ.
"Ê, Taehyung, anh kiếm đâu ra nhóc con mất hồn đó vậy?" Tiếng ghế dựa chà xát xuống mặt gỗ, tiếng nói của Theodore rơi vào tai tôi trong bếp, cậu cảm thấy ánh mắt hắn như đang dán trên lưng cậu.
"Mất hồn?" Trong giọng của Taehyung có chút tùy tiện, "Đúng, Jungkook ở trên giường rất là mất hồn, có điều tôi cảnh cáo cậu đừng có ý định cướp cậu ấy!"
"Được rồi, Taehyung, anh như gà mái che chở gà con."
Cậu bỏ hạt cà phê vào máy xay, rồi bỏ cà phê xay vào máy pha, đổ nước vào, ra ngoài, cậu lại sáp vào Taehyung, ôm cổ hắn, mắt nhìn hộp bánh ngọt.
"Tôi đi tắm, Taehyung, cà phê đã pha xong rồi."
"Bảo bối, tôi sẽ không ăn vụng bánh ngọt của em đâu." Taehyung vỗ đầu cậu, "Đi đi, tôi chờ em."
"Đúng vậy, tốt nhất là khỏi mặc gì ra đây, búp bê Hàn Quốc." Theodore trêu chọc đánh giá cậu, tựa như còn nhớ lại cảnh tượng lúc nãy.
Cậu ngạo mạn trừng mắt nhìn hắn, "Chắc là vận số của Theodore ngài đây không đỏ, bình thường tôi đều như thế bước ra ngoài, nhưng mà hôm nay thì..." Cậu liếc mắt nhìn Taehyung, hôn hắn một cái, "Chủ nhân quản lý nghiêm ngặt."
Cậu liếc nhìn, vui sướng thấy sắc mặt hắn vô cùng khó chịu và không cam lòng, nghĩ thầm, cho anh tức chết luôn!
Hai mươi phút sau, cậu tắm rửa xong, gội đầu là việc cậu ghét nhất, cậu mặc áo tắm rộng thùng thình, vừa lau tóc, vừa mở tủ lạnh lấy ly nước ép.
Taehyung và Theodore đã chuyển sang ghế sô pha trong phòng khách, đương nhiên cậu vẫn sẽ ngồi trên đùi Taehyung, vừa uống nước ép vừa ăn bánh ngọt.
"Hai người đang nói gì vậy?" Cậu hỏi.
"Không có gì, chuyện người lớn thôi, con nít thì lo ăn bánh đi." Tầm mắt của Theodore lại đặt trên người cậu, giống như muốn dùng ánh mắt lột quần áo của cậu vậy, cậu cười, áp sát thân thể vào người Taehyung.
Taehyung cũng cười, vô cùng đắc ý, dùng miệng đoạt đi miếng bánh ngọt tay đang định bỏ vào miệng, lúc cậu muốn kháng nghị thì cảm thấy tay hắn đưa vào trong áo, đây chính là nguyên nhân hắn mua loại áo tắm mở ra ở phía sau.
Lập tức, tiếng kháng nghị liền chuyển sang rên rỉ, liếc thấy Theodore ở đối diện, cậu lập tức giữ tiếng rên lại trong họng, thân thể không giữ được tựa vào lòng Taehyung.
Theodore hưng trí bừng bừng nhìn cậu bị người yêu cũ của mình kích thích, không hề có chút ghen tị ngược lại còn muốn thân mật.
Đại khái là do chủng tộc quỷ hút máu, làm tình trước mặt mọi người cũng không có gì đáng ngại, mà có thể xem xét là hưởng thụ đi. Cơ thể cậu càng lúc càng nóng, hô hấp cũng khó khăn, cậu biết Taehyung đang khoe tình nhân của mình mị hoặc đến cỡ nào, dù sao cậu cũng đã sớm không biết cái gọi là xấu hổ, để hắn đùa nghịch, chỉ là đối diện với ánh mắt không bình thường trước mặt làm cậu thấy khó chịu.
Cậu xoay người dựa lưng vào Taehyung, thở phì phò, hắn vươn tay, liếm chất lỏng dính trên ngón tay. Mà Theodore thì lại cười tủm tỉm, cậu không khỏi chuyển người, dựa đầu vào hõm cổ của Taehyung.
"Thật sự rất mê người, hoan nghênh cậu tới làm khách nhà tôi, búp bê Hàn Quốc, đương nhiên tốt nhất là ở trên giường."
Hắn dùng giọng điệu đùa bỡn nói, cậu vẫn mặc kệ hắn, giơ tay ra sau sờ sờ, đụng trúng dĩa bánh ngọt liền cầm lên, mang ra trước mặt ăn tiếp.
"Theodore, xem ra cậu đã bị bảo bối của tôi ghét rồi."
"Được rồi, được rồi, tôi đầu hàng." Theodore rốt cuộc cũng rút lại giọng điệu không đứng đắn, "Tính chất đặc biệt của cậu ấy là cái gì, Taehyung?"
"Tính chất đặc biệt?" Cậu xoay đầu, nhìn biểu tình nghiêm túc của Theodore, bắt đầu an tâm ăn bánh ngọt.
"Mỗi quỷ hút máu đều có tính chất đặc biệt, vừa mới sinh là đã được quyết định, giống như máu của mỗi người đều khác nhau." Taehyung giải thích.
"Giống như Taehyung có sức lực rất lớn, đó là tính chất đặc biệt?" Cậu hỏi. Sức lực của Taehyung không phải lớn bình thường, hắn có thể dễ dàng bế cậu lên cao không mất tí sức.
"Đúng vậy, bảo bối."
"Vậy còn Mr. Theodore này thì sao?" Cậu ngẩng đầu, nhưng lúc cậu chưa nói xong, thì phát hiện trên sô pha đối diện không có ai, bên tai vang lên giọng nói.
"Kêu tôi là Theodore hoặc Theo là được rồi."
Cậu bị hắn dọa, xoay đầu, nhìn thấy hắn ở ngay bên cạnh, cũng may Taehyung nhanh tay lẹ mắt kéo cậu qua, nếu không đầu lưỡi hắn đã chạm vào vành tai cậu rồi.
"Tốc độ nhanh thật." Cậu vỗ vỗ ngực, "Đây là tính chất đặc biệt của anh?"
"Đúng. Còn cậu, búp bê Hàn Quốc?"
Cậu lắc đầu, nhìn nhìn Taehyung, hắn cũng chỉ nhún vai, "Bây giờ vẫn chưa rõ."
Hết c7
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top