chương 13

Ngày 13/07/202x - Mùa thu

06:37 - Nhà Jungkook

Jungkook luôn giữ thói quen dậy sớm, cũng vì đó mà từ sáu giờ cậu đã đứng trong bếp làm bữa sáng, ngân nga giai điệu trong miệng, eo lắc lư thả hồn theo bài hát.

Taehyung vừa nhìn thấy đã chăm chăm vào chiếc eo nhỏ ẩn nấp sau lớp áo phông mỏng tưởng chừng như xuyên thấu, tặc lưỡi rồi hắn tự vỗ vào hai má, miệng lầm bầm.

"Mới sáng sớm mà cái tên này." Tự nguyền rủa bản thân xong, hắn tiến đến ôm eo Jungkook từ phía sau, cằm đặt lên vai cậu, mũi chạm nhẹ vào má Jungkook.

"Em, buổi sáng vui vẻ." Nói xong thì vô cùng ngọt ngào mà hôn một cái vào má cậu.

"Dạ, Taehyungie buổi sáng vui vẻ." Jungkook cười dịu dàng, tắt bếp rồi xoay người ôm đáp lại hắn.

Buổi sáng mùa thu ảm đạm mát mẻ, gió thổi lá cây ngoài sân vang lên tiếng xào xạc, vài chú chim nhỏ đậu trên cành hót tiếng cuối rồi bay đi vì cái lạnh.

Trong căn nhà nọ có hai người cùng nhau cười đùa, cùng nhau nói đủ thứ chuyện trên đời, loáng thoáng còn có giọng hát từ máy phát nhạc cũ kỹ.

Jungkook thích những thứ cũ kỹ và cổ điển.

Mùa thu sao? Mùa của lá phông nhỉ? Thật ảm đạm, hoặc đối với vài người thì là tẻ nhạt.

Xong bữa sáng, Jungkook dọn bếp, Taehyung rửa chén.

Jungkook chà sát chiếc khăn trên tay vào bếp lửa, mạnh và lâu đến mức nó có thể soi được gương mặt cậu, hành động quá rõ ràng về việc người này đang suy nghĩ đến quên cả mọi thứ.

Cuối cùng Jungkook vứt chiếc khăn vào máy giặt, quay phắt sang nhìn Taehyung đang lau khô cái nĩa cuối cùng.

"Anh!" Tiếng gọi hùng hổ đến mức hắn đứng bên kia cũng giật thót lên.

"D... Dạ?" Hắn run lên bần bật như một người sắp nhận án tử hình, tuy chưa từng nhìn thấy Jungkook nổi giận, nhưng khi nghe SeokJin và anh em trong hội kể cũng đủ rùng mình, và tất cả bọn họ đều để cho hắn một lời khuyên rằng :

"Đừng bao giờ để Jeon Jungkook nổi giận."

"Chúng ta kết hôn nhé?" Jungkook tuy thấp hơn hắn nửa cái đầu nhưng ánh mắt vô cùng nhiệt huyết, giống như câu vừa vụt ra khỏi miệng là một câu thông báo chứ chẳng phải câu hỏi.

Thoáng chút Taehyung sững người, tay run run nhìn Jungkook đứng trước mặt.

"Anh... Anh... Em..." Hắn lắp bắp không nói được trọn vẹn một câu, môi mấp máy liên hồi nhưng vẫn không thốt ra được từ nào ngoài chữ anh - em.

Cuối cùng hắn thở dài.

"Jungkook à..." Taehyung rũ mắt ôm lấy cậu, tay giữ gáy cậu ghì sát vào vai mình. Mà đối với Jungkook thì hành động này là ngầm từ chối. 

Cậu yên lặng dựa vào người hắn, khóe mắt lẳng lặng đỏ lên, tự cậu cảm nhận được cậu sắp khóc.

"Anh phải là người cầu hôn chứ?" Taehyung bĩu môi thở dài, cảm thấy uy lực của một người đàn ông đã mất, gần như bất cứ chuyện gì cũng đều để Jungkook tự mình chủ động. Đẩy nhẹ người cậu ra, định nói tiếp thì thấy cậu đã khóc từ lúc nào.

"Jungkook! Sao... Sao em khóc?" Hắn hoảng hốt vội ôm hai bên má cậu, hôn tới tấp vào môi, má, trán, mũi để an ủi người nhỏ hơn.

"Em... Nghĩ là anh từ chối.." Cậu đưa tay dụi mắt quệt đi chất lỏng trong suốt mặn đắng kia, cảm xúc thay đổi nhanh chóng, tuy khóe mắt ươn ướt nhưng trên môi là nụ cười mãn nguyện.

'Kế hoạch thành công, hehe.' - Trích Jeon Jungkook tự mãn.

"Anh xin lỗi... Vậy ta kết hôn nhé?" Hắn cầm tay của cậu lên, hôn nhẹ vào nó.

Jungkook cười ngại, đầu cúi xuống gật gật.

Từ giây phút đó, có thêm một gia đình hạnh phúc tại Seoul hoa lệ.

_ _ _

LOTTE City Hotel Myeongdong

Ryeo Pyeong Ok tức giận đập phá mọi thứ trong căn phòng khách sạn, tất cả mọi thứ trong phòng đều vỡ vụt, cô ta ôm lấy ngực thở không ra hơi, răng nghiến ken két, mắt nhìn vào tấm hình do thám tử chụp càng điên hơn.

"Mẹ kiếp, luật sư Park giỏi nhất thành phố lại là Park Jimin, cuối cùng từ chối tiếp nhận mình làm thân chủ. Biến thành luật sư riêng của Kim Taehyung, còn luật sư Oh lại gặp tai nạn giao thông, xem chừng còn đến bốn tháng mới có thể quay lại. Mà Kim Taehyung và Jeon Jungkook chuẩn bị kết hôn trong tháng tới rồi. Bỏ mẹ!" Pyeong Ok vò rối mái tóc, ngồi lên giường bày kế trong đầu để hạ Taehyung.

Điện thoại cô ta đột nhiên sáng lên, tên người gọi được gói gọn trong từ 'Chồng'.

Cô ta cười mỉm, cầm lấy điện thoại rồi chỉnh lại giọng một chút, Pyeong Ok vừa la hét vì vậy giọng nói có chút khàn.

"Anh à..." Cô ta ngọt ngào gọi, ngón tay uốn cong sợi tóc.

"Anh nghe nói luật sư Oh gặp tai nạn giao thông, vết thương khá nặng đấy, có lẽ mất khoảng vài tháng mới có thể đi lại bình thường." Người đàn ông bên kia thở dài một hơi, tay vuốt vuốt chiếc cằm có vài sợi râu mọc lên.

"Dạ, vậy nên phiên tòa sẽ phải tạm ngừng."

"Vậy thì phải chịu thôi, không thể rút dây động rừng được, Kim gia và Park gia rất khó động vào."

"Dạ... Em biết mà..." Pyeong Ok nghiến răng nhưng vẫn đè nén giọng nói.

_ _ _

Quân khu LIV - 07:48

Vị thiếu tá nọ bước ra khỏi phòng họp, ảo não thở dài một hơi, tháo bao tay màu trắng ra nhét vào túi, bước từng bước nặng nề về phòng làm việc.

Cạch.

Căn phòng có màu trầm, thiết kế theo phong cách những năm 80, có một chiếc bàn gỗ nằm ở cuối phòng, một lá thư trắng nằm trên đó.

Thiếu tá Jeon nhướn mày, đã ba năm kể từ khi chuyển khu vực công tác chẳng có ai gửi thư cho gã cả.

Dear : Jeon Hanes
Form : Jeon Jungkook

Seoul, ngày 18/07/202x

Hyung nim, là Jeon Jungkook đây, đã mấy năm rồi không gặp anh kể từ khi anh chuyển công tác nhỉ?

Hôm nay là ngày 18/07, em muốn báo cho anh một tin vui, em sắp kết hôn rồi, một người đàn ông rất tốt.

Ừm... Em định là sẽ đến ngày 23/11 tổ chức lễ cưới, nhưng em sợ đến đó sẽ không kịp cho phiên tòa, xin lỗi anh nha, đã thất hứa rồi.

Mong anh có thể đến mừng cưới và chúc phúc cho chúng em, ngày 23/08.

Chúc anh có một ngày tốt lành, Hanes.

Em họ của anh

𝒥𝓊𝓃𝓰𝓀𝓸𝓸𝓴     

Jeon Jungkook.

Hanes từ lúc đọc tên người gửi đến cả chữ ký đều cười rất tươi, cơ hồ cả người đều cảm thấy nhẹ nhõm, chợt gã nhíu mày, nhìn chăm chăm vào hai chữ 'phiên tòa' mờ nhạt kia.

"Thám tử, làm phiền anh rồi, giúp tôi tìm tất cả thông tin của Jeon Jungkook về một năm trở lại đây, từ hôn nhân, đối tượng kết hôn... Cả những phiên tòa em ấy sắp tham gia, gửi nó cho tôi vào tuần sau, cảm ơn." Hanes dùng một chiếc điện thoại kiểu cổ nằm trên bàn làm việc, giọng lạnh tanh gọi cho thám tử riêng của gã.

_ _ _

Ú tà tà, nhân vật mới xuất hiện đê

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top