#35.4 Chờ đợi hạnh phúc đến [lam]
end.
Thời gian trôi qua, anh và cậu sống với nhau, ngày càng hạnh phúc hơn sau ngày cưới. Lần này, anh hoàn toàn yên tâm làm việc mà không còn những cú điện thoại báo cáo cậu có vấn đề hay lại bỏ trốn. Nhưng hạnh phúc chưa bao lâu thì một lần nữa, cậu, lại trở mặt với anh.
- Phu nhân, cậu không sao chứ, dạo gần đây cậu hay nôn khá nhiều đấy ạ.
Chị giúp việc hớt hải chạy đến, đỡ cậu ngồi dậy.
- Không, em không sao, chỉ là em cảm thấy món cá nướng này rất tanh, không ăn được.
Takao khẽ lắc đầu, nhận tờ giấy từ tay chị giúp việc, run rẩy lau khóe miệng.
- Để tôi lấy cho cậu món khác.
- Chị lấy thêm ít xoài chua cho em nhé!
- Phu nhân, ăn nhiều xoài chua khi bụng đói không tốt cho sức khỏe đâu, hơn nữa, cậu đừng chỉ ăn trái cây thay cơm chứ.
Người giúp việc lắc đầu, đoạn quay người xuống bếp lấy cơm.
- Nhưng em đột nhiên thèm...
- Cậu thèm chua sao? Chẳng lẽ...
- Sao vậy ạ?
Takao dừng lại, nhìn người giúp việc, chau mày lo lắng hỏi.
- Phu nhân, hay cậu có thai rồi ạ?
- Có thai?
- Vâng ạ, nôn mửa, thèm chua, các triệu chứng này là của những người có thai.
- Vậy ạ?
- Hay chúng ta đi gặp bác sĩ đi, để anh ấy khám cho phu nhân.
- Vâng, cũng được ạ.
------------------------------------------------------------
- Chúc mừng phu nhân, cậu thực sự đã có thai.
- Thật sao?
- Thai nhi cũng gần được ba tuần tuổi rồi, vì cậu là con trai, khác so với phụ nữ, cậu cần đặc biệt lưu ý sức khỏe, bổ sung các loại dinh dưỡng cần thiết.
Bác sĩ đặt ông nghe xuống, cẩn thận dặn dò.
- Vâng, em biết rồi.
- Hay quá! Để tôi báo tin cho thiếu gia.
Người giúp việc cuống quít reo lên. Takao cười cười, lấy tay ngăn chị lại.
- Khoan chị! Đừng nói cho anh ấy biết.
- Tại sao vậy phu nhân?
- Để em nói, em muốn tạo bất ngờ cho anh ấy.
- Phu nhân nói phải! Xin lỗi cậu! Tôi vội vàng quá.
------------------------------------------------------------
Đến tối, anh mới trở về nhà, tâm trạng không tốt vì phải xử lý mớ hỗn độn trong công ty lẫn trong bang do sự sơ suất của đàn em.
- Shin-chan, mừng anh đã về.
Hành động mỗi ngày này của cậu luôn là liều thuốc hiệu quả nhất đánh bay tâm trạng không vui của anh.
- Anh đã về.
Hai người hôn môi nhau, hôm nay cậu đặc biệt năng nổ hơn thường ngày.
- Shin-chan, anh mau đi tắm rồi xuống ăn với em. Tối nay em muốn dẫn anh đến một nơi.
- Em muốn dẫn anh đi đâu?
- Bí mật. Anh tắm lẹ đi.
- Được rồi, em có muốn tắm cùng anh không?
Cậu cũng muốn lắm, mỗi lần hai người tắm chung là phải một tiếng đồng hồ mới chịu ra, nhưng cậu đang mang thai, không thể động mạnh nên phải từ chối anh.
- Em tắm rồi, anh mau đi tắm đi, bữa tối hôm nay em nấu đấy.
Cậu hôn vào má anh rồi chạy vào bếp. Anh bó tay trước tính cách vô cùng trẻ con này của cậu, đi tắm rồi ra ăn tối với cậu. Trước đây khi chưa có cậu, mỗi lần đi làm về, anh cứ đi tắm rồi tiếp tục làm việc. Nhưng từ khi lấy cậu về làm vợ, cậu hoàn kiểm soát chế độ ăn uống thiếu giờ giấc của anh, cũng như giờ ngủ và giờ làm việc của anh. Sau bữa tối, cậu dắt anh đến khu vườn phía sau biệt thự. Khu vườn ấy đã được cậu cùng mấy vệ sĩ trang trí lại sao cho thật lãng mạn. Hai người tay trong tay vui vẻ, đi đến bàn cà phê kế bên đài phun nước.
- Shin-chan, em có chuyện muốn nói với anh.
- Chuyện gì mà em đặc biệt dẫn anh ra đây vậy?
- Em có...
- Nana!
Câu nói chưa kịp thốt hoàn chỉnh, đột dưng bị cắt ngang. Giọng nói quen thuộc vang lên, như hòn sỏi ném vào tĩnh lặng hồ.
- Anh họ...?
- Sao cậu vào được đây?
- Tôi theo chân anh mới tới được đây.
- Anh họ, sao anh lại cầm súng?
Anh họ Takao cầm súng chĩa về phía anh, anh vì bảo vệ mà lấy thân chắn cho cậu, đồng thời cũng rút súng chuẩn bị ngắm bắn.
- Nana, em qua đây, anh tới cứu em.
- Cậu dám?
- Hai người bỏ súng xuống cho em. Anh họ, em ở đây rất hạnh phúc, em không muốn về đâu.
- Nana, em đeo nhẫn cưới sao?
Anh họ Takao để ý đến chiếc nhẫn trên tay khi cậu nắm chặt lấy áo Midorima.
- Anh họ, tụi em kết hôn rồi.
Takao bình tĩnh lên tiếng, không để ý đến nét mặt sa sầm của người anh họ. Hắn tức đến nỗi tay run bần bật, khuôn mặt vặn vẹo thứ biểu tình méo mó.
- Mày dám cướp em ấy khỏi tay tao, tao phải giết mày!
Đoàng. Hắn nổ súng, anh kéo cậu né sang chỗ khác, viên đạn tan vào khoảng không, anh tiện tay bắn một phát vào tay hắn, làm rơi cây súng. Các vệ sĩ đi tuần gần đó đã được cậu dặn dò không được ra sau, nhưng nghe thấy tiếng súng phát ra sau vườn, nhanh chóng tập hợp đến xem tình hình.
- Em không sao chứ Kazunari?
- Vâng, em không sao. Anh họ?
- Hắn không sao, anh chỉ bắn sượt tay làm hắn rớt vũ khí xuống thôi.
- May quá.
- Thiếu gia, phu nhân, hai người không sao chứ ạ?
- Vâng, chúng tôi không sao.
Midorima đỡ Takao dậy, nhìn tốp vệ sĩ gần đó, cao giọng ra lệnh.
- Các cậu mau bắt người lại, đem vào trong.
- Rõ.
Nhóm vệ sĩ tiến lại gần, khống chế hắn. Một người bẻ quặt tay hắn ra phía sau, một người thúc nắm cổ áo hắn, mạnh bạo lôi dậy.
- Đứng dậy mau lên, nhìn cái gì?
Nhìn cảnh hai người ân ái với nhau, hắn ghen tức, đẩy vệ sĩ ra, giựt lấy cây súng người đó đang cầm.
- Thiếu gia, phu nhân, cẩn thận! _ Những tên vệ sĩ khác thấy thế giựt lại cây súng nhưng không kịp.
- Nếu anh không có được em, thì đừng mong ai có được em.
- Cẩn thận!
Đoàng. Tiếng súng xé rách cả khoảng không. Hắn nhắm vào anh, bóp cò, nhưng cậu lại đứng ra đỡ, viên đạn trúng vào vai trái cậu.
- Kazunari! Mày dám! _ Thấy cậu bị thương, anh mất lý trí nổ súng bắn thẳng vào tim, hắn ngã xuống, chết tại chỗ.
- Anh họ! _ Cậu chạy đến chỗ hắn, kiểm tra nhưng hắn đã chết, cậu khóc nức nở.
- Kazunari, em đang bị thương, đừng cử động mạnh, để anh cầm máu cho em.
- Tại sao anh lại bắn chết anh ấy? _ Hai tay cậu nắm lấy áo anh, mắt đỏ ngầu, không ngừng la hét chất vấn.
- Hắn ta dám làm em bị thương.
Midorima trầm giọng, lòng bỗng dưng trầm xuống. Vì ai, vì ai mà anh làm thế, mà vì anh, lòng anh lại hụt hẫng đến nhường này?
- Anh ấy dù gì cũng là anh họ em, là người đã nuôi nấng em từ nhỏ đến lớn. Từ khi ba mẹ mất, anh ấy giống như ba mẹ của em. Sao anh nỡ lòng nào giết anh ấy? _ Takao không để ý. Cậu liên tục đấm vào người anh.
- Kazunari, em bình tĩnh lại nào. Em đang bị thương, đừng cử động mạnh. _ Anh giữ chặt hai tay cậu, nhíu mày nhắc nhở.
- Anh tránh xa tôi ra, đừng chạm vào tôi. Tôi hận anh, tôi... _ Cậu vùng vẫy, sau, dường như mọi sức lực đều đã ngã quỵ, cậu ngất xỉu.
- Kazunari! Kazunari! _ Anh hoảng hốt xé áo mình ra, cầm máu, rồi bế cậu vào phòng y tế.
------------------------------------------------------------
- Phu nhân giờ đã không sao, may mắn chỉ là ở ngoài da, không sâu lắm. Nhưng quan trọng hơn là phải ổn định lại tâm trạng của phu nhân, hiện cậu ấy đang mang thai, phải giữ bình tĩnh, không thể kích động giống như lúc nãy được.
- Em ấy có thai sao?
- Vâng, thai nhi phỏng đoán đã được ba tuần. Phu nhân cũng chỉ vừa khám hồi sáng nay. Cậu bảo muốn tạo bất ngờ cho thiếu gia nên kêu chúng tôi giữ bí mật.
- Thì ra là vậy. Thảo nào em ấy đột nhiên hẹn tôi ra sau vườn.
- Ưm...
Cậu nhẹ giọng, kêu một tiếng nhỏ đau đến. Midorima vùng dậy, lại gần giường, kinh hỉ nhìn Takao.
- Kazunari, em tỉnh rồi!
- Đây là đâu?
- Đây là phòng y tế, em đừng ngồi dậy vội, em đang bị thương. _ Anh dìu cậu ngồi dậy.
- Anh...Anh tránh xa tôi ra. _ Cậu trầm mặt, hất tay anh ra.
- Kazanari...?
- Anh biến đi. Tôi không muốn nhìn thấy anh. Đồ sát nhân. Anh đã giết anh ấy. Anh biến đi! _ Cậu ném gối vào anh, anh không tránh, gối đập thẳng vào người.
- Phu nhân! Thiếu gia là đang...
- Được được, anh sẽ đi. Em phải bình tĩnh lại, em đang mang thai, đừng kích động... Cậu cũng ra ngoài với tôi.
Anh và bác sĩ đi ra ngoài, nhưng anh không an tâm, liền ở ngoài quan sát cậu qua khung cửa. Cậu đã chịu bình tĩnh lại, nhìn xuống phần bụng của mình. Anh và cậu đã luôn ao ước có đứa bé này, nhưng số phận thật trớ trêu, cậu trở lại, tiếp tục hận anh. Cậu tức giận giơ hai tay định đánh vào bụng. Anh ở ngoài nhìn thấy muốn xông vào trong, nhưng vừa chạm vào tay nắm cửa, anh dừng lại, suy nghĩ một hồi rồi buông tay. Đúng như anh nghĩ, chỉ còn một chút nữa là cậu sẽ đập trúng bụng mình, liền dừng lại, khóe mắt bắt đầu rơi lệ.
- Xin lỗi... Ba xin lỗi... Ba hứa sẽ không bao giờ làm hại con đâu... Bảo bối nhỏ của ba.
Cậu xoa bụng mình, nước mắt không ngừng rơi. Anh đứng ở ngoài quan sát, trong lòng dâng trào một cảm xúc vô cùng chua xót.
------------------------------------------------------------
Những ngày tiếp theo, cậu vẫn cười nói vui vẻ bình thường với tất cả mọi người, trừ anh. Cậu thậm chí đã dọn sang phòng khác để ngủ. Anh vì sợ cậu kích động nên không phản đối, đôi lúc khi khuya muộn, anh ghé sang hôn chúc ngủ ngon mặc dù cậu đã ngủ. Lúc cậu ngủ là thời gian duy nhất anh có thể đến gần với con mình, thế nên anh thường hay thức khuya để cùng trò chuyện với con.
Thói quen của một con người thật sự rất đáng sợ. Những lúc cậu đỡ ốm nghén, cậu xuống bếp nấu ăn, lúc nào cũng nấu hai phần ăn cho anh và cậu nhưng cậu chẳng bao giờ chịu ngồi lại với anh, cậu tự đem phần của mình lên phòng ăn cùng bảo bối nhỏ trong bụng. Cứ mỗi lần anh về, nói câu "Anh về rồi" là cậu như một con robot được lập trình chạy ra đón chủ, chạy ra đó rồi lại bỏ đi. Lần nào cũng vậy, anh giận ít nhưng chủ yếu là buồn nhiều. Trước đây, thường mỗi lần có chuyện không vui là anh sẽ lấy rượu giải sầu, nhưng cậu đã từng nói không thích anh uống rượu nhiều nên không muốn. Thay vào đó, anh tìm GoM tâm sự.
------------------------------------------------------------
Trở về thực tại.
- Shintarou, tôi nghĩ hai vợ chồng cậu cần ngồi nói chuyện lại với nhau.
- Chúng tôi ở chung một nhà mà lại cách nhau như hai thế giới. Cậu nghĩ xem chúng tôi còn có thể ngồi nói chuyện lại với nhau?
- Tôi và Taiga vẫn luôn cãi nhau đấy thôi, cũng chẳng bao giờ nghiêm túc nói chuyện lại. _ Aomine an ủi, trong mắt lấp lánh chút ý cười.
- Cậu sướng rồi rồi còn gì. Chí ít vợ cậu còn chịu mở lời với cậu, Kazunari còn chẳng thèm nhìn tôi lấy một lần.
- Takao-cchi em ấy được bao lâu rồi?
- Gần được một tháng rồi. _ Midorima trả lời.
- Có lần nào Taka-chin đem giấy ly hôn kêu cậu ký không? _ Murasakibara hỏi thử.
- Murasakibara-cchi hỏi gì kì vậy? _ Kise nhanh chóng lên tiếng.
- Chưa từng. Nhưng tôi thấy rằng sẽ có.
- Cậu đừng để ý Murasakibara-cchi, cậu ấy lỡ miệng thôi.
- Tớ nói đúng sự thật mà.
- Làm ơn đi cha nội, giúp chứ không phải phá. _ Aomine đốp ngay lại, thẳng thừng đón nhìn cái lườm của Murasakibara.
- Mấy hôm nay Kazunari làm sao?
- Em ấy vẫn ổn, nhưng hôm nay em ấy có chút lạ. Tôi thấy trong mắt Kazunari có gì đó do dự. _ Midorima đều đều nói, tuy vậy không khỏa lấp được lo lắng bên trong.
- Tôi nghĩ Kazunari đang đấu tranh với bản thân đấy, ngoài mặt tỏ ra cứng rắn nhưng trong lòng đang giằng xé nhau dữ dội.
- Đừng có dùng cái giọng đó mà nói chuyện với tôi. _ Midorima liếc qua Akashi.
- Akashi-cchi đang giúp cậu cảm thấy khá hơn đó, Midorima-cchi. _ Kise lên giọng hòa giải.
Reng reng. Điện thoại của Midorima đổ chuông.
- Vợ cậu hả?
- Có tin tôi bắn chết cậu ngay tại đây không? _ Midorima bực mình, liếc qua Aomine.
- Có chuyện gì? Sao cơ? Gọi trực thăng đến cho tôi, biệt thự Aomine. _ Midorima cúp máy, vội mặc áo khoác, chỉn chu trang phục.
- Có chuyện gì vậy Midorima-cchi?
- Em ấy leo lên nóc nhà đứng hóng gió.
- Vợ cậu gọi cậu về đứng hóng gió chung hả?
- Giờ tôi không rảnh ngồi nghe cậu nói bậy đâu. _ Midorima cuống lên, đập mạnh tay xuống bàn.
- Shintarou, nghe tôi khuyên. Dù có chuyện gì xảy ra, hãy thật bình tĩnh. _ Akashi liếc nhìn gân xanh trên tay Midorima, nhẹ giọng khuyên bảo.
- Tôi đang rất bình tĩnh đây.
- Mặt Mido-chin thấy ghê quá! _ Murasakibara lè lưỡi, vô cảm nói.
- Mọi người cứ ở đó nói chuyện tiếp đi. Tôi đi đây. _ Midorima chạy nhanh.
- Bye bye Midorima-cchi.
- Tạm biệt và chúc mừng.
- Tại sao cậu lại chúc mừng vậy Akashi-cchi?
- Chuyện này chắc chắn có liên quan đến Akashi.
- Cậu đã làm gì vậy Aka-chin?
- Các cậu cứ chờ đi, ngày mai Shintarou sẽ đến công ty với tâm trạng cực kỳ "vui vẻ". _ Akashi cười cười trả lời. Hai chữ "vui vẻ" của Akashi làm cả bọn tò mò đến ngày mai.
------------------------------------------------------------
Cậu đang đứng hóng gió, nhắm mắt thẫn thờ nhớ lại chuyện trước đây, mặc kệ lời khuyên bảo của cô hầu gái. Đột dưng, gió lại nổi. Takao ngước mắt. Hình khối trước mắt dần phóng đại. Chiếc trực thăng đáp dần xuống gần chỗ cậu. Anh mở cửa, nhảy xuống.
- Em đang làm chuyện gì vậy Kazunari?
Giọng nói chứa đầy sự tức giận, sát khí tỏa khắp xung quanh. Mọi vệ sĩ, hầu gái bắt đầu lui xuống, để cho thiếu gia và phu nhân có không gian nói chuyện riêng. Cậu không nói gì, run rẩy sợ sệt, không dám đối mặt với anh. Anh nhìn cậu như vậy mà đau lòng, kiềm chế bản thân lại, ôm cậu vào lòng an ủi.
- Anh xin lỗi. Anh không nên lớn tiếng với em.
Cậu bớt run, vòng tay ôm anh, bàn tay bấu chặt lấy áo khoác anh, đầu dụi vào lòng ngực. Anh không hiểu vì sao cậu lại như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên cậu chủ động chạm vào anh sau một khoảng thời gian dài kể từ ngày anh họ cậu mất. Điều này khiến Midorima cảm thấy rất vui.
- Ngoan. Chúng ta về phòng.
Anh bế cậu lên, tay cậu choàng vào cổ, đầu cậu dựa vào lòng ngực anh. Anh bế cậu về phòng, nhẹ nhàng đắp chăn cẩn thận.
- Em nghỉ đi.
Anh dịu dàng xoa đầu cậu, định rời đi thì cậu ngồi dậy, nắm lấy góc áo anh, níu anh ở lại.
- Sao vậy, Kazunari?
Anh gỡ ngón tay đang níu áo, ngồi xuống bên nhìn cậu.
- Shin-chan...
Câu nói đầu tiên, lại còn là cách xưng hô thân thuộc lâu rồi anh không được nghe; giờ đây, anh nghe mà lòng cảm thấy vui sướng vô cùng.
- Em xin lỗi.
Cậu bắt đầu khóc, giọng nói hơi ngọng hòa lẫn tiếng nấc cùng tiếng khóc, tuy hơi khó nghe nhưng anh vẫn có thể hiểu được ý cậu.
- Đừng khóc. Sao em lại xin lỗi?
Anh lau nước mắt, cậu nắm lấy tay anh, run rẩy áp lên má mình.
- Là em sai... Em không nên giận anh... Anh cũng chỉ vì lo cho em nên mới làm như vậy...
- Shin-chan... Em xin lỗi... Anh tha thứ cho em có được không...?
Hai tay cậu nắm chặt lấy tay anh, nức nở xin anh tha thứ cho cậu. Cậu càng khóc càng dữ dội hơn, anh lo lắng cho cậu và bảo bảo trong bụng, tìm lời an ủi, cố gắng làm dịu cảm xúc cậu lại. Anh ngồi bên cạnh cậu, lau nước mắt, cố gắng an ủi.
- Ngoan nào, Kazunari. Đừng khóc, em đang mang thai, không tốt cho em bé đâu.
- Em trong khoảng thời gian này đã suy nghĩ rất nhiều. Em nhớ lại lúc chúng ta gặp nhau, những lần em cự tuyệt khi ở chung với anh, đặc biệt em nhớ nhất là khoảng thời gian ngọt ngào chúng ta ở bên nhau. Anh từ trước đến nay chưa từng làm tổn thương em, chỉ có em là luôn làm tổn thương anh. Anh yêu em, anh bảo vệ em như thế, vậy mà em hết lần này đến lần khác làm tổn thương đến anh, nhưng anh vẫn luôn bao dung , tha thứ hết mọi lỗi lầm của em. Em... Em đúng là một đứa xấu tính mà.
Cậu vẫn cứ khóc, nức nở như một đứa trẻ nhận lỗi, đứt quãng mà bày tỏ.
- Kazunari, nín nào, em nhìn anh đi.
Anh trấn an cậu, nâng mặt để cậu nhìn anh.
- Giống như em đã nói, là vì anh yêu em nên anh mới bảo vệ em. Trong chuyện này, người làm sai là anh. Là anh đã không cho em cảm giác an toàn khi em ở bên anh. Nhưng em đừng lo, ngay tại đây, anh có thể lặp lại lời thề của anh khi chúng ta kết hôn. Anh, Midorima Shintarou, anh xin hứa sẽ luôn yêu em, luôn bảo vệ em dù cho có bất cứ chuyện gì xảy ra, nếu anh không làm được, anh sẽ...
Cậu chồm người hôn anh, ngăn không cho anh nói lời tiêu cực giống như trong hôn lễ khi trước.
- Em tin anh mà, nên anh đừng nói những lời không nên nói như thế.
- Em ổn hơn chưa?
- Vâng, em ổn rồi.
Đột dưng, cậu bắt đầu cảm thấy buồn nôn, chạy nhanh vào nhà vệ sinh, anh lo lắng nên cũng chạy theo. Tiếng nôn ọe liên tục tuôn ra. Cậu nôn khá nhiều, mặt hơi xanh xao.
- Em ổn chứ, Kazunari?
- Vâng, em ổn. Chỉ là bảo bảo trong bụng làm em hơi khó chịu mà thôi.
- Do em khóc nhiều quá nên con mới cựa quậy, bảo em đừng khóc nữa.
- Làm sao anh biết được? Anh đâu phải bảo bảo đâu?
- Vì anh là ba của bảo bảo nên con nghĩ gì anh cũng đều biết. _ Anh ôm cậu, đặt tay lên xoa nhẹ bụng cậu, cúi người, đặt lên trán cậu tình yêu chân thành.
- Con trong bụng em, em còn không biết thì sao anh biết được? _ Cậu đỏ mặt, dụi vào lòng làm nũng với anh.
- Em có đói không? Anh đi lấy chút đồ cho em.
- Hay để em nấu cho anh, lần này em sẽ không trốn anh nữa đâu.
- Cũng được.
- Em không thể nấu mấy món tanh nên anh thông cảm nhé!
- Không sao, anh ăn gì cũng được.
Hai người vui vẻ cùng nhau đi xuống ăn tối. Mọi người thấy anh và cậu cuối cùng cũng làm lành, không còn phải lo sợ những lúc anh không vui hay buồn bực gì nữa, sau này cuộc sống sẽ dễ thở hơn. Họ nhất định phải gửi thật nhiều quà cảm ơn đến vợ chồng nhà Akashi. Chỉ mới hồi sáng, nhân lúc anh đi làm, Akashi đưa vợ mình đến trò chuyện với cậu. Kuroko thông não cho cậu phải gần nửa ngày cậu mới chịu hiểu ra vấn đề của mình.
------------------------------------------------------------
Đến giờ ngủ, cậu ôm gối của mình chạy sang phòng anh.
- Shin-chan, em ngủ với anh được không?
- Được, em lại đây.
Anh vừa mới thay quần áo, chuẩn bị lên giường ngủ thì cậu chạy sang. Cậu vui vẻ chạy về phía anh, cậu vấp phải chân ghế, ngã người về phía trước, anh hoảng hốt chụp hai tay cậu.
- Em có sao không Kazunari?
- Em không sao.
- Em đang mang thai, đừng có chạy.
Anh nghiêm mặt, lấy tay gõ nhẹ vào đầu cậu. Takao cười tươi tắn, cầm tay anh lắc lắc.
- Hehe. Lần sau em sẽ chú ý mà.
- Còn có lần sau, anh mà biết được, anh lấy xe lăn cho em ngồi. _ Gõ mạnh hơn.
- Huhu. Em biết lỗi rồi mà.
- Đừng quậy nữa, chúng ta đi ngủ.
Anh dìu cậu nằm lên giường, đắp chăn cẩn thận cho cả hai. Được một lúc rồi mà cậu vẫn không ngủ được, cứ lăn qua lăn lại. Anh thấy vậy vòng tay ôm cậu vào lòng, mở mắt ra nhìn cậu.
- Em không ngủ được sao?
- Em hơi hồi hộp.
- Sao em lại hồi hộp?
- Tại em lâu rồi mới ngủ chung với anh.
- À!
- Anh hát cho em nghe đi.
- Em muốn làm em bé sao?
- Vâng, anh hát đi, hát đi.
- Được rồi, em đừng quậy nữa, ngoan nào.
Anh vuốt nhẹ tóc cậu, vỗ về ru cậu say ngủ. Cậu ôm anh, hơi ấm từ anh khiến cậu thoải mái, lim dim mắt rồi ngủ. Thấy cậu ngủ say, anh hôn trán "Chúc em ngủ ngon" rồi từ từ, từ từ chìm vào giấc ngủ.
End.
Bài Beta trên là nhìn nhận, đánh giá chủ quan của tớ về tác phẩm của cậu. Có gì không vừa ý hay thắc mắc, hãy ib với tớ để giải quyết.
Cảm ơn đã ghé qua Beta Shop của Vivian Team, chúc cậu ngày càng thành công trên sự nghiệp viết lách của mình!
Thân ái,
lam.
#220120
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top