Chương 1: Máu và nước mắt
Màn đêm đen kịt, mưa rơi rả rích ngoài hiên, từng cơn gió giận dữ đẩy những giọt mưa thêm nặng hạt.
Trong căn phòng màu hồng của tiểu thư nhà họ Phạm, một bé gái gương mặt xinh xắn đang say giấc ngủ trong hạnh phúc, cứ ngỡ cô bé là một người may mắn khi sinh ra là con gái duy nhất của một gia đình có tiếng tăm trong xã hội, cha cô là cục truởng cục trinh sát điều tra tội phạm của thành phố, được nâng niu chiều chuộng nhưng tính cách cô bé vô cùng hiền lành và yêu thương cha mẹ mình.
- Đoàng. - Tiếng súng vang lên.
Bảo My giật mình tỉnh giấc, trên tay ôm chú gấu bông yêu thích ngơ ngác ngồi dậy. Đèn điện tắt phụt, bóng tối che phủ khiến cô bé vô cùng sợ hãi chỉ biết co rúm lại nơi góc giường. Cô nghe tiếng hét của mẹ mình, Bảo My càng lo sợ hơn rồi cuối cùng lấy hết sự can đảm để bước ra khỏi phòng.
Ánh đèn đường le lói chiếu vào ô cửa sổ, mưa càng lúc càng nặng hạt.
- Ba, mẹ... - Bảo My bước ra khỏi cửa phòng, khẽ gọi.
Từ phía sau, bàn tay vươn tới ôm lấy cô bé, tay kia bịt miệng lại khiến Bảo My hoảng hốt dãy dụa.
- Là mẹ, đừng sợ. - Mẹ cô bé khẽ nói.
Bảo My nhận ra mẹ liền không cựa quậy nữa, bàn tay từ miệng Bảo My buông ra. Cô bé ngửi được mùi tanh của máu, phía sau lưng mình ướt đẫm.
- Mẹ, ba đâu rồi, con nghe tiếng nổ rất lớn. - Bảo My lo sợ nói, trong bóng tối cô bé không thể nhìn thấy nét mặt tái đi của mẹ mình.
- Bảo My, nghe mẹ nói. - Giọng thều thào cùa mẹ cô bé khẽ nói. - Ba con đã chết rồi, có lẽ mẹ cũng không thể sống để chăm sóc con được nữa. Con gái ngoan hãy nghe lời mẹ, bọn họ sẽ giết nếu nhìn thấy con... hãy mau trốn đi.
Mẹ cô bé như ngã quỵ xuống, không còn sức lực mà ôm lấy cô. Bảo My quay lại đỡ mẹ cô đang gục xuống.
- Mẹ ơi, đừng bỏ con, con rất sợ, huhu... mẹ ơi. - Bảo My ôm lấy mẹ mình gục xuống khóc nức nở.
Bàn tay mẹ cô đưa lên che miệng cô lại. - Không được khóc, bọn chúng sẽ nghe thấy.
- Con... con sẽ nín... vì vậy mẹ đừng bỏ con, mẹ nhé. - Nước mắt lưng tròng, cùng tiếng nấc của cô bé.
- Nghe mẹ nói, quay về phòng con, bên dưới bàn học của con là tầng hầm bí mật của ngôi nhà này. Con phải nhanh chống xuống đó để trốn bọn chúng, và trong két sắt đó là tài liệu quan trọng của cha con, con mau chóng cất giữ kĩ không được phép đưa cho bất kì người nào dù là người con tin tưởng nhất. - Mẹ cô bé dù đã mất rất nhiều máu nhưng gắng gượng mà nói.
- Không, con muốn ở bên cạnh mẹ, con sẽ gọi cho bệnh viện, mẹ ơi...
- Bảo My, nhanh chóng đi mau. - Giọng nói ngày một yếu đi.
- Mẹ, con phải làm sao khi không có ba mẹ bên cạnh, con rất sợ...
Nét mặt tái nhợt, bàn tay đầy máu tươi của người mẹ nắm lấy tay cô bé, giọt nước mắt từ khóe mi rơi xuống, tội nghiệp đứa con gái của họ phải mất đi cha mẹ từ khi còn chưa kịp trưởng thành.
- Con gái của mẹ lớn lên nhất định sẽ rất xinh đẹp, nhưng hãy nhớ lời mẹ... con càng xinh đẹp số phận của con càng bi thương, hãy biết che giấu mình, che giấu thân phận và che giấu bí mật nằm trong két sắt kia... Mẹ... rất yêu thương con. - Hơi thở cuối cùng bà vẫn lo cho con gái.
Tiếng bước chân càng lúc càng tiến gần. Bảo My hoảng hốt, trên tay đầy máu của mẹ. Bảo My núp vào bên trong căn phòng mình, nhìn thấy bọn người bịt mặt kia đang kéo thi thể mẹ cô đi, trong lòng đứa trẻ non nớt kia đã có một sự thay đổi lớn trong cuộc đời.
*****************************
Sáng sớm, ánh nắng chang hòa khắp mọi nơi, tiếng xe cảnh sát, cứu thương và xe cứu hỏa chạy đến nhà họ Phạm. Thi thể của vợ chồng cục truởng Phạm được tìm thấy, Bảo My thì đã mất tích.
***************************
- Bảo My, em ở đâu... - Giọng nói một thanh niên tuấn tú gọi.
Nghe tiếng gọi quen thuộc, Bảo My nằm dưới tầng hầm choang tỉnh lại, giọng nói này không phải là của anh Thiên Ân sao, anh ấy vì sao lại đến nơi này... cô ngồi dậy theo lối đi lên mà rời khỏi tầng hầm với xấp tài liệu khó hiểu kia được ôm trọn trong người. Cô nhanh chóng giấu nó vào trong chú gấu teddy yêu thích mà ôm trọn vào lòng.
- Anh Thiên Ân, em ở đây. - Bảo My khẽ gọi.
- Bảo My, em có sao không hả? - Thiên Ân nhanh chóng chạy đến ôm cô bé vào lòng.
- Em... không sao... nhưng ba mẹ em... huhu... anh Thiên Ân, vì sao anh lại đến đây giờ này chứ. - Bảo My khóc trong lòng Thiên Ân.
- Anh có việc gấp cần tìm cục truởng, khi đến nhà lại thấy nhà không khóa cửa thì cảm thấy rất kì lạ. Anh bước vào thì thấy cha mẹ em đã... anh nhanh chóng đi tìm em... em vẫn bình an vô sự, thật là cảm ơn trời phật. Em biết bọn chúng là ai hay không? Vì sao chúng ra tay tàn nhẫn như vậy. - Thiên Ân buồn rầu nói.
- Em không biết bọn chúng, cũng không biết mục đích bọn chúng... em rất sợ... ba mẹ em đã ra đi... em phải làm sao đây?
- Nếu bọn chúng biết em còn sống sẽ không tha cho em đâu... - Thiên Ân lo lắng nói, nhìn căn phòng bị lục tung. - Mau chóng theo anh, anh sẽ đưa em trốn đi.
Thiên Ân nắm tay Bảo My kéo đi, Bảo My đau đớn nhìn xác cha mẹ mình duới nhà. Cô thoát khỏi tay Thiên Ân đến bên cạnh thi thể cha mẹ khóc lớn.
- Chúng ta phải mau chóng rời đi thôi, nơi này rất nguy hiểm.
Thiên Ân cố gắng ôm Bảo My rời khỏi căn biệt thự, sau đó bật lửa đốt tấm màn cửa.
- Anh... anh làm gì vậy? Sao lại đốt. - Bảo My rưng rưng thét lên. - Ba mẹ em đang ở bên trong mà, không đựoc không được.
- Đốt nơi này đi, bọn chúng sẽ nghĩ em đã chết cháy nơi này mà không cho nguời truy tìm em nữa. Vả lại, ba mẹ em đã bị giết thảm như vậy... em không muốn tiếp tục sống để trả thù sao?
Bảo My đưa đôi mắt đầy nước nhìn Thiên Ân, miệng mấp máy:" Trả... thù?"
Hôm sau, báo chí đưa tin vợ chồng cục truởng Phạm đã bị thảm sát, ngôi nhà bị phóng hỏa và không tìm thấy thi thế của cô con gái duy nhất muời tuổi, tuy nhiên tỷ lệ sống sót của cô bé là rất thấp vì đêm hôm đó vài nguời đã xác nhận rằng nhìn thấy cô ấy ở nhà.
***************************
10 năm sau...
Tại sân bay, một cô gái kéo chiếc valy bứoc ra. Cô gái nhìn xung quanh, đã muời năm rồi cô mới quay về lại nơi này, bao nhiêu kỉ niệm đau thuơng, bao nhiêu việc trứoc mắt phải thực hiện... Hiện tại, cô không còn là con bé muời tuổi năm nào, đã là một thiếu nữ xinh đẹp vô ngần đằng sau lớp hóa trang kia... và cũng mang một thân phận khác.
- Bảo My, anh ở đây. - Một giọng nói quen thuộc đã thay đổi cuộc đời cô năm nào vang lên.
Cô quay lại mỉm cuời, tháo mắt kính đen xuống khẽ nói:" Gọi em là Kelly."
- Em thay đổi nhiều quá. - Thiên Ân nhìn không ra cô bé năm nào.
- Em đã không còn là con bé khờ khạo năm nào nữa, chẳng phải mục tiêu anh gửi em sang Mỹ là muốn em thay đổi. - Kelly đáp.
- Chào mừng em đã quay về VN. - Thiên Ân đưa tay về phía Kelly.
- Cảm ơn đã ra đón em. - Kelly đưa tay bắt tay với Thiên Ân.
Trên chiếc xe màu đen bóng nhoáng, Kelly nhìn mọi thứ xung quanh đã thay đổi rất nhiều, lại nhìn nguời đàn ông lái xe bên cạnh.
- Nhưng sao guơng mặt anh sau bao nhiêu năm vẫn không thay đổi nhiều, anh đã gần 35t rồi, anh vẫn không nói em biết rằng anh đã có gia đình hay chưa, cô gái bên cạnh anh là nguời ra sao?
- Phụ nữ đối với anh không có ý nghĩa. - Thiên Ân nhàn nhạt đáp.
Kelly nhìn Thiên Ân cảm thấy lạ lẫm, một nguời đàn ông như anh lại không nghĩ đến phụ nữ sao, anh ấy lại muốn lừa cô. Nhưng một khi Thiên Ân đã không muốn nói, Kelly cũng không muốn hỏi thêm nhiều.
- Muời năm qua, em đã hoàn thành tốt nhiệm vụ của em... và anh cũng đã hoàn thành nhiệm vụ của anh. - Thiên Ân khẽ nói.
- Ý anh là... - Đôi mắt Kelly sáng lên.
- Kẻ đã giết hại cha mẹ em. - Thiên Ân đáp. - Tuy nhiên, còn một chút khuất mắt.
Kelly chau mày, đưa ánh mắt nhìn Thiên Ân, đợi anh nói tiếp.
- Theo như anh điều tra từ những mối quen biết trứoc kia, cha em nắm giữ bảng danh sách bọn buôn ma túy và vũ khí. Bọn chúng muốn giết nguời diệt khấu, nếu như chúng ta tìm thấy đựoc bảng danh sách đó thì chắc chắn sẽ tìm ra được bọn chúng.
- Danh sách sao? - Kelly đưa ánh mắt nhìn về phía trước.
- Em thử nhớ lại xem, em đã từng nhìn qua thứ gì đó giống như vậy trong nhà hay không? - Thiên Ân quay sang nhìn Kelly nói.
Kelly thu lại ánh mắt xa xôi đáp lời:" Anh nghĩ thứ quan trọng như vậy, cha em lại cho một đứa trẻ muời tuổi động đến sao?"
Thiên Ân gật gù:" Anh sẽ cố gắng tìm ra bọn chúng."
Chiếc xe dừng trước căn biệt thự rộng lớn, Kelly bước xuống không khỏi nhạc nhiên.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top