Chương 3: Bóng Ma Nghi Ngờ và Cuộc Đối Đầu Đầu Tiên

Thế giới tiếp tục vận hành theo vòng quay hối hả, không mảy may nhận ra những sợi chỉ vô hình đang bị Julian Schwarz giật dây, điều khiển những sinh mạng mong manh. Những vụ mất tích tưởng chừng ngẫu nhiên, những cái chết được giải thích bằng bệnh tật, trầm cảm, hay "bỏ trốn để tìm cuộc sống mới" cứ thế trôi qua, được ghi nhận vào hồ sơ như những thống kê lạnh lùng, không chút cảm xúc. Tuy nhiên, trong một thành phố rộng lớn như Berlin, nơi hàng triệu câu chuyện giao thoa mỗi ngày, luôn có những đôi mắt tinh tường hơn, những khối óc nhạy bén hơn, cảm nhận được điều gì đó không đúng, một sự lệch lạc nhỏ trong bức tranh hoàn hảo mà Julian đang cố công vẽ nên. Cái cảm giác ấy không thể bị phớt lờ, nó cứ âm ỉ như một đốm lửa nhỏ chực bùng lên.

Tại sở cảnh sát Berlin, Thanh tra Elias Brandt là một người như vậy. Ở tuổi bốn mươi lăm, Elias mang vẻ ngoài không mấy nổi bật: mái tóc muối tiêu gọn gàng, thường xuyên được cắt ngắn, đôi mắt màu hạt dẻ thường nheo lại đầy suy tư sau cặp kính gọng kim loại đã cũ, và dáng người hơi gầy nhưng chắc chắn, toát lên vẻ rắn rỏi, kiên định. Anh không phải kiểu thám tử hình sự phim ảnh với những pha hành động nghẹt thở, mà là một bậc thầy về tâm lý tội phạm và phân tích hành vi. Elias có biệt tài kết nối những mảnh ghép tưởng chừng như không liên quan, nhìn thấy những hoa văn ẩn giấu trong mớ hỗn độn của thông tin, như một họa sĩ tìm thấy bức tranh trong những nét vẽ nguệch ngoạc. Anh nổi tiếng với sự kiên trì gần như ám ảnh và khả năng "đọc" được những câu chuyện mà người chết không thể kể, những bí mật mà họ đã mang theo xuống mồ.

Vụ việc đầu tiên khiến Elias chú ý một cách sâu sắc là cái chết của Isolde Vestergaard. Ban đầu, nó được xếp vào loại tử vong tự nhiên do bệnh ung thư, có kèm theo nhật ký "tâm sự" về sự giải thoát được viết rất mực xúc động. Hồ sơ sạch sẽ đến mức đáng ngờ, gần như hoàn hảo. Tuy nhiên, một chi tiết nhỏ đã lọt vào mắt Elias và ám ảnh anh: một lá thư viết tay cuối cùng của Isolde gửi cho em gái cô, trong đó cô nhắc đến việc mình "sắp đi xa, đến một nơi không còn đau đớn, cùng với một vị bác sĩ trẻ tuổi tài ba đã giúp tôi nhìn thấy ánh sáng." Những lời lẽ hoa mỹ đó, kết hợp với sự thanh thản lạ thường trong những dòng cuối nhật ký, khiến Elias cảm thấy một sự sai lệch tinh tế, một sự không ăn khớp. Isolde là một người mạnh mẽ, dù bệnh tật giày vò đến đâu, cô vẫn luôn bám víu vào cuộc sống, vào âm nhạc, vào từng nốt nhạc cô chơi. Sự thay đổi tâm lý đột ngột này, từ tuyệt vọng đến hoàn toàn chấp nhận cái chết một cách "thanh thản" như vậy, không giống với con người cô mà Elias đã tìm hiểu qua những bạn bè và đồng nghiệp thân thiết của Isolde.

Elias bắt đầu đào sâu hơn, một cách thận trọng và kín đáo. Anh không tìm thấy bằng chứng phạm tội rõ ràng, không có dấu vết của bạo lực hay sự cưỡng ép, nhưng chính sự "hoàn hảo" của các bằng chứng lại là điều khiến anh bận tâm nhất. Ai lại chu đáo đến mức để lại một bức thư tuyệt mệnh chi tiết, sắp xếp mọi thứ ngăn nắp đến vậy khi cận kề cái chết? Và "vị bác sĩ trẻ tuổi tài ba" đó là ai? Không có hồ sơ chính thức nào về một bác sĩ điều trị Isolde ngoài những người trong bệnh viện, và họ đều phủ nhận việc có liên quan đến bất kỳ cuộc "nghiên cứu" nào bên ngoài. Đây chỉ là một người bạn hay một nhân vật mơ hồ nào đó trong những suy nghĩ cuối đời của cô? Elias không thể gạt bỏ cảm giác rằng có một bàn tay vô hình, cực kỳ tinh vi, nào đó đang sắp đặt mọi thứ, điều hướng từng tình tiết.

Song song với vụ Isolde, Elias cũng tình cờ xem qua hồ sơ mất tích của Nikolai Volkov. Cảnh sát ban đầu kết luận Nikolai đã "tự ý rời đi" do vấn đề tâm lý và nợ nần. Nhưng một người cựu chiến binh dù có PTSD nặng đến mấy cũng không đơn giản là biến mất không để lại dấu vết, bán đi một số tài sản một cách vội vã, rồi cắt đứt mọi liên lạc như vậy. Không có lời chào tạm biệt bạn bè cũ, không một cuộc điện thoại hay tin nhắn cho những người từng kề vai sát cánh. Elias nhận thấy một điểm chung kỳ lạ, gần như là một mô hình: cả Isolde và Nikolai đều là những người mang trong mình nỗi đau sâu sắc, một sự tuyệt vọng tiềm ẩn mà không phải ai cũng nhìn thấy. Và cả hai đều có vẻ ngoài "bình yên" một cách bất thường trong những ngày cuối đời hoặc trước khi biến mất, như thể họ đã tìm thấy một sự an ủi kỳ lạ nào đó.

Elias bắt đầu tạo ra một bảng thống kê nhỏ trong văn phòng của mình, không chính thức, chỉ là những ghi chú cá nhân mà anh cẩn thận giấu kín. Anh tổng hợp các vụ mất tích hoặc cái chết "có vẻ tự nhiên" trong những năm gần đây, tìm kiếm các mẫu hình, các điểm lặp lại. Anh nhận thấy một số trường hợp khác cũng có những điểm tương đồng đáng lo ngại: một sinh viên nghệ thuật trẻ tuổi mắc chứng trầm cảm nặng, một doanh nhân thành đạt bỗng dưng phá sản và biến mất không dấu vết, một giáo sư triết học già cô độc với bệnh nặng không người thân thích. Tất cả đều là những cá nhân cô lập, hoặc dễ bị tổn thương về tâm lý, và tất cả đều có dấu hiệu "chấp nhận" hoặc "tìm kiếm sự giải thoát" một cách kỳ lạ, gần như là chủ động trước khi ra đi.

Elias không có bằng chứng đủ mạnh để bắt đầu một cuộc điều tra chính thức, nhưng trực giác nghề nghiệp của anh gào thét, mách bảo anh rằng có điều gì đó cực kỳ đen tối đang diễn ra. Anh cảm thấy như mình đang nhìn thấy những sợi chỉ mảnh, gần như trong suốt, đang kết nối những vụ việc tưởng chừng như riêng lẻ, tạo thành một mạng nhện chết người. Anh bắt đầu dành thời gian ngoài giờ làm việc để lén lút điều tra, bỏ qua những lời nhắc nhở của cấp trên về việc "không nên phí phạm thời gian vào những vụ án đã khép lại". Elias lần theo những manh mối nhỏ nhất: các diễn đàn trực tuyến mà Isolde và Nikolai từng tham gia, các nhóm hỗ trợ bệnh nhân mà họ từng tìm đến, các quán bar và khu vực mà họ thường lui tới. Anh phát hiện ra rằng cả Isolde và Nikolai đều có một khoảng thời gian ngắn, khoảng vài tuần hoặc vài tháng trước khi "ra đi", họ trở nên bình tâm một cách bất thường, gần như thanh thản đến mức khó hiểu. Điều này đặc biệt đáng chú ý với những người vốn đang vật lộn với những cơn đau thể xác hay ám ảnh tinh thần dai dẳng.

Một đêm nọ, khi đang lướt qua một diễn đàn hỗ trợ bệnh nhân ung thư hiếm gặp, Elias tình cờ thấy một tài khoản ẩn danh mang tên "Lightbringer" (Người mang ánh sáng) thường xuyên đăng những bài viết đầy tính triết lý sâu sắc về sự giải thoát khỏi nỗi đau, về một "cõi vĩnh hằng" vượt lên trên mọi giới hạn vật chất. Những ngôn từ được sử dụng vô cùng khéo léo, mê hoặc, chạm đến tận cùng khao khát thoát ly của những người bệnh đang tuyệt vọng. Điều đáng kinh ngạc là "Lightbringer" thường xuyên tương tác một cách bí ẩn với những người sau đó đã "biến mất" hoặc "ra đi" một cách bí ẩn, không để lại lời giải thích rõ ràng. Dù không có gì cụ thể, nhưng sự trùng hợp này khiến Elias rùng mình, một cảm giác lạnh lẽo chạy dọc sống lưng anh. Anh bắt đầu theo dõi chặt chẽ tài khoản này, tìm cách truy vết IP, dù biết rằng nó sẽ rất khó khăn và tốn thời gian.

Cùng lúc đó, Elias cũng nhận được một cuộc gọi từ một người bạn cũ, Tiến sĩ Anya Petrova, một nhà tâm lý học tội phạm nổi tiếng, người đang nghiên cứu về tâm lý những người có ý định tự tử. Anya chia sẻ với Elias về một vài trường hợp bệnh nhân của cô đã đột ngột cắt đứt liên lạc, sau khi có dấu hiệu cải thiện tâm trạng một cách đáng ngờ. "Elias, tôi cảm thấy có gì đó không ổn. Những bệnh nhân này, họ không còn tuyệt vọng nữa, họ nói rằng họ đã tìm thấy 'con đường', 'ánh sáng', nhưng cách họ nói khiến tôi lạnh xương sống. Nó không phải là sự hồi phục thực sự, mà là một sự chấp nhận quá mức, gần như là bị thôi miên, bị tẩy não." Anya mô tả những biểu hiện tâm lý tương tự như Isolde và Nikolai – sự thanh thản kỳ lạ trước khi biến mất. Elias và Anya, hai khối óc sắc bén nhưng hoạt động độc lập, quyết định hợp tác, chia sẻ thông tin một cách không chính thức, hình thành một liên minh ngầm.

Trong khi Elias và Anya đang từng bước xâu chuỗi các manh mối, Julian Schwarz, với giác quan nhạy bén của một kẻ săn mồi, bắt đầu cảm nhận được một sự xáo trộn nhỏ trong "không gian" của mình. Hắn vốn rất cẩn trọng, nhưng việc lặp đi lặp lại những phương thức tương tự, dù tinh vi đến đâu, cũng có thể tạo ra một "dấu vân tay" vô hình. Hắn nhận thấy một số tài khoản trên các diễn đàn mà hắn thường sử dụng có vẻ như đang "quan sát" hắn, không phải là những nạn nhân tiềm năng. Một vài câu hỏi trên các nhóm tư vấn tâm lý cũng trở nên quá sắc bén, không giống với sự tuyệt vọng thông thường. Julian bắt đầu sử dụng các thuật toán phức tạp để phân tích các hoạt động mạng, tìm kiếm những điểm bất thường. Hắn tin rằng mình đã phát hiện ra một "kẻ săn mồi" khác đang lảng vảng trong lãnh địa của mình.

Đêm đó, trong căn hầm tĩnh lặng, Julian ngồi trước màn hình máy tính khổng lồ, ánh sáng xanh hắt lên gương mặt tuấn tú nhưng lạnh lẽo. Hắn đã truy vết thành công một số hoạt động đáng ngờ đến một dải IP cụ thể, thuộc sở hữu của Sở Cảnh sát Berlin. Môi hắn khẽ nhếch lên thành một nụ cười nhạt nhẽo, pha lẫn chút hứng thú và khinh bỉ. "À, một kẻ tò mò," hắn thì thầm, giọng nói trầm ấm vang vọng trong không gian trống trải. "Hóa ra, thế giới này vẫn còn những người chưa hoàn toàn mù quáng." Hắn đã nhận ra bóng ma của sự nghi ngờ đang dần hiện rõ. Đây không phải là một mối đe dọa lớn, mà là một trò chơi mới, một thử thách để hắn chứng minh sự siêu việt của mình. Julian bắt đầu lên kế hoạch phản công, không phải để trốn tránh, mà để thao túng, để biến chính những kẻ săn đuổi thành con mồi, để dẫn dắt họ vào mê cung của những sự thật bị bóp méo, để khiến họ cũng phải nhìn thấy "ánh sáng" của hắn. Trò chơi "giải thoát" của Julian đã bước sang một chương mới, nguy hiểm và kịch tính hơn bao giờ hết, khi hắn quyết định sẽ đối mặt trực tiếp với những kẻ dám bén mảng vào lãnh địa của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top