Chương 76: Cung biến (3)

"Vĩnh An, mặc dù cung biến bị thua, nhưng thiên mệnh chắc chắn đã về tay phía Lý Thành Khí. Nếu không ngoài dự đoán, trong vòng ba năm muội nhất định sẽ về lại Trường An, vốn nên ngày đêm ngóng trông ngày tái kiến, nhưng tính ra, chỉ sợ cũng là ngày chết của ta. Không cần nhíu mày, sinh sinh tử tử, muội cũng đã nhìn rõ từ lâu, thì tại sao ta còn phải quan tâm?. Ta biết muội muốn hỏi nội tình trận cung biến, có điều việc đã đến nước này, không nhất thiết phải miệt mài theo đuổi. Lộ Châu tuy nhỏ, thần quỷ đều có, bảo trọng."

Ta vừa khép lại mảnh khăn lụa, Hạ Chí đã tiến lên thắp nến, ta nhìn Lý Thành Khí một cái, đem lá thư ghé vào lửa đốt thành tro tàn.

Trận cung biến kia, ta chỉ biết kết cục.

Võ Tam Tư chết vào tay Thái tử Lý Trọng Tuấn, nhưng khi Thái tử mang trọng binh tiến sát vào cung, tướng sĩ lại phản chiến, bị bệ hạ thuyết phục buông kiếm đầu hàng... Nói ngắn lại, trận cung biến thất bại cực kì nhanh chóng.

Ta đứng dậy, đi đến bên người Lý Thành Khí, lấy đi quyển sách trên tay chàng: "Uyển Nhi nói, Lộ Châu tuy nhỏ, thần quỷ đều có, muốn chàng và ta để ý."

Chàng khẽ cười, mắt nhìn Hạ Chí, hạ nhân trong phòng lập tức khom người cáo lui, để lại hai người chúng ta: "Nàng vẫn là muốn hỏi chuyện đêm đó?"

Ta gật đầu, ngồi xuống cạnh chàng.

Lý Thành Khí trầm mặc một hồi lâu mới lên tiếng: "Nàng còn nhớ Nghi Bình?"

Ta vừa nghe chàng nói, tim bỗng đập nhanh hơn, bật thốt lên: "Nghi Bình còn sống không ? Sau khi Lý Trọng Tuấn bị giết, Thành Nghĩa có phải đã an bài thỏa đáng cho nàng ấy?"

Lý Thành Khí đưa lưng về phía ta, lắc đầu nói: "Đã chết, trong trận cung biến. Long Cơ tay cầm trọng binh, nhưng không đi cứu Võ Tam Tư, mà là đi cướp gia quyến trong phủ Lý Trọng Tuấn. Không thể nói Lý Trọng Tuấn vì mỹ nhân buông tha cho cung biến, nhưng vì Nghi Bình sắp sinh, nên bỏ lỡ thời cơ. Nhất thời sai lầm, tức là sinh tử đại sự, ta với Thái Bình cũng bất lực."

Lý Thành Khí nói đơn giản rành mạch, nhưng hung hiểm đêm đó đâu chỉ một hai câu là có thể kể hết. Tuy rằng nhiều năm đã qua, nhưng ta với Nghi Bình chưa bao giờ gặp lại, ngay cả chuyện nàng có thai cũng là nghe được từ chỗ Uyển Nhi. Dù sao nàng cũng từng làm bạn với ta trong suốt những năm tháng vô ưu vô lo nhất.

Nàng lặng thầm nảy sinh tình cảm với Lý Thành Nghĩa, rời ta để tiến nhập Đông cung vốn tràn ngập hiểm nguy lúc bấy giờ. Sau đó phải vứt bỏ đứa con đầu tiên của mình, nhưng vẫn ở lại bên Lý Thành Nghĩa, bất kể sinh tử. Bất đắc dĩ, lại bị Lý Trọng Tuấn cướp đi, tái giá gả nhập phủ Thái tử...

Có lẽ giống như lời Uyển Nhi, không phải mỗi người ai cũng có thể kiên trì, đều không bị sự ôn nhu làm rung động.

Tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục không phải sai, ta không nhìn thấy từng năm tháng của nàng cùng Lý Trọng Tuấn, có lẽ thực sự là vợ chồng tình thâm, lại còn có cốt nhục huyết mạch. Rồi sau đó ? Như cũ không thoát khỏi cái chết.

Lòng ta âm ỉ đau, hỏi: "Vậy Lý Thành Nghĩa đâu?"

Lý Thành Khí quay lại nhìn ta, đè thấp giọng: "Khi đó đệ ấy ở ngoài vạn dặm, áp chế trọng binh."

Ta không lên tiếng nữa, thiên hạ này ngoại trừ Lý Thành Khí, bất cứ tình cảm của ai khác ta đều không có quyền nói chuyện. Cho dù Lý Thành Nghĩa hắn là không muốn quản, hay là thật sự không có năng lực xoay chuyển tình thế, đều đã thành sự thật.

Nghĩ đến đây, ta ngẩng đầu nhìn Lý Thành Khí.

Chàng cũng vừa nhìn về phía ta: "Còn nhớ rõ con chữ ta viết cho nàng ?"

Ta hơi bất ngờ, mới hiểu là chàng nói mật lệnh điều binh kia: "Nhớ rõ, khi Tiên Huệ bị ban chết, ta từng muốn dùng cách chàng cho ta để cứu muội ấy."

Lý Thành Khí nhìn ta, vẻ mặt bỗng nhiên nghiêm trọng lên: "Nếu ngày sau có người lấy cái này ra uy hiếp nàng, nhớ rõ lời ta nói, ở trong mắt ta, binh quyền hoàng quyền cũng không quan trọng bằng nàng."

Tim ta chợt trầm xuống, bởi vì lời nói của chàng, cũng bởi vì tình cảnh mà chàng giả thiết.

"Nhớ kỹ." Ta thở nhẹ một hơi, cố gắng làm cho ngữ khí thoải mái chút.

"Long Cơ đến đây." Lý Thành Khí đưa mắt nhìn ngoài cửa sổ, thần sắc dần dịu đi.

Lý Long Cơ?

Ta nhìn nụ cười trên khoé miệng chàng, cũng nghĩ tới lời đồn được nghe mấy ngày nay, cười phụ họa nói: "Nghe nói nơi này có một vũ cơ họ Triệu rất được Lâm Tri quận vương sủng ái, mới vừa rồi phường chủ còn nói chúng ta tới đây đúng lúc, hôm nay là ngày nàng ta hiến vũ một lần cuối cùng."

Nói xong, gọi Hạ Chí mở cửa sổ trong phòng, cuộn bức rèm che lên.

Lộ Châu tuy nhỏ, nhưng rất biết hưởng lạc.

Nơi này đồ ăn so với Trường An không kém chút nào, cô nương tài nghệ ca múa còn hơn hẳn Lạc Dương một chút. Nếu có thể ở tạm vài năm, không tham gia vào trận nội chiến đao thương bóng kiếm của Lý gia, coi như cũng tiêu dao.

Chỉ tiếc, không biết là do ý trời, hay là do người làm.

Chúng ta mới đến ở không quá hai ba tháng, trong cung đã truyền xuống thánh chỉ, phồn văn dài dòng, tóm gọn lại là khen ngợi Lý Thành Khí và các huynh đệ có công hộ giá, thăng quan tiến chức. Kỳ thật người sáng suốt đều nghe ra được, vài câu thánh chỉ cuối cùng mới là trọng yếu nhất: phong đất cho Lý Long Cơ ở Lộ Châu, Lý Long Phạm ở Lũng Châu, Lý Long Nghiệp ở Trần Châu, ngay hôm đó khởi hành đi nhậm chức.

Ngoài trừ Lý Thành Khí, ba đệ đệ của chàng đều bị điều nhiệm rời xa kinh thành.

Xem ra bệ hạ thật sự lo sợ, nên đem tất cả con cháu Lý gia trẻ tuổi đưa đi rất xa, tránh gây hoạ trên thân. Mà chúng ta cùng Lý Long Cơ cũng vì đạo thánh chỉ này, mà lại gặp nhau ở Lộ Châu.

Lúc này Lý Long Cơ quang minh chính đại bước vào, dưới lầu bất kì ai hơi có chút thân phận đều đứng dậy, miệng cười đón chào.

Ta ở xa nhìn hắn ngồi xuống ngay chính giữa, không khỏi nói nhỏ với Lý Thành Khí: "Thái Bình và chàng là hai người mong muốn giành lấy ngôi hoàng đế nhất, nhưng trong thánh chỉ lại không nhắc tới chàng một chữ, cả ngày bên ngoài tiêu dao, chàng nói bệ hạ suy nghĩ cái gì?"

"Nghĩ cái gì không quan trọng", chàng đưa mắt quan sát dưới lầu, bình thản nói: "Trong vòng ba năm, chúng ta sẽ trở về Trường An."

Ta theo tầm mắt của chàng nhìn xuống dưới lầu, có hai người đã ngồi hai bên trái phải Lý Long Cơ, nhìn khá lạ mặt, lại rất có khí độ võ tướng: "Uyển Nhi cũng nói như vậy, ba năm sau, chúng ta sẽ tái kiến ở Trường An."

Về phần nửa câu sau, ta không có nói cho chàng.

Chàng hiểu được tình nghĩa giữa ta và Uyển Nhi. Nếu có thể, nhất định sẽ như lần cung biến này, hết sức bảo trụ tính mạng Uyển Nhi.

Giữa đài cao, âm nhạc dần nổi lên.

Ta sớm hẹn với di nương cùng đi dâng hương, ngồi được một lúc, liền đứng dậy ra khỏi phòng. Ai ngờ mới vừa bước khỏi ca vũ phường, liền gặp được một nữ tử trẻ tuổi. Nàng ta nhìn thấy ta thì chợt dừng bước, thâm thuý liếc mắt một cái rồi bỗng dưng cúi người hành lễ.

Ta cẩn thận đánh giá dung mạo của nàng, quả thật chưa từng gặp qua, đành phải khẽ gật đầu, lên xe ngựa.

_________________________________

Khi Lý Thành Khí không ở Lộ Châu, ta thường ở cùng một chỗ với di nương.

Di nương tái giá, phu quân Vương Mao Trọng là người Cao Ly, trùng hợp lạ kỳ, ông ấy chính là võ tướng mà Lý Long Cơ sau khi đến Lộ Châu phá lệ trọng dụng. Bởi vì ta là phu nhân của Lý Thành Khí, dượng đối đãi với ta cực kỳ cẩn thận. Một lần ở phủ của ông, ta vô tình gặp Lý Long Cơ, thế nên càng khiến ông trở nên khách khí.

Cũng vì quan hệ rắc rối trong đó, ta ở quý phủ của ông không được tự nhiên, dần không muốn vào cửa nữa, chỉ hẹn di nương gặp gỡ bên ngoài.

Ngày hôm này, ta đang cùng di nương tản bộ dạo qua Đức Phong đình, thì thấy một bóng người có chút quen thuộc.

Di nương thấy ta dừng chân, khó hiểu nhìn ta: "Vĩnh An, làm sao vậy?"

Ta nhìn phía xa xa, nữ tử kia đã đi vào trong đình: "Không có gì, nhìn thấy một người." Thật ra ta chỉ ngẫu nhiên gặp nàng ta một lần ở ca vũ phường, lại không biết rõ danh tính thân phận.

Di nương nghĩ nghĩ hỏi: "Con là nói Triệu Cơ?"

Ta thầm đọc tên này, mới hoàn toàn bừng tỉnh.

Hoá ra nàng chính là người kia.

Nếu nàng ở chỗ này, Lý Long Cơ hẳn cũng ở đây.

Ta sợ ở lâu sinh chuyện không tốt, khẽ níu cánh tay di nương, nói: "Đi nhiều có chút mệt mỏi, không bằng mình trở về đi?"

Bà cũng là một người nhạy cảm, lập tức nói: "Con không nói ta cũng không biết, đi lâu như vậy rồi, cần phải trở về."

Ta cười cười, vừa cùng bà đi hai bước, thì thấy một võ tướng trẻ tuổi đi tới, ôm quyền thi lễ nói: "Phu nhân."

Di nương dừng cước bộ, nói: "Đứng lên đi, ta chỉ là đi ngang qua, không cần thiết tiến lên thỉnh an."

Người nọ đứng thẳng dậy, nói: "Lâm Tri quận vương nghe nói phu nhân đi ngang qua, muốn gặp mặt phu nhân một lát", hắn nhìn về phía ta, nói tiếp: "Còn cố ý nói, thỉnh vị tiểu phu nhân này cùng lên uống trà giải nhiệt."

Di nương nhìn ta, chờ ta ra chủ ý.

Ta biết dượng đang ở đây, mà Lý Long Cơ chẳng qua là muốn mượn cớ này gặp ta.

Ta vô tình làm cho bà khó xử, đành hơi gật đầu, theo bà vào Đức Phong đình. Trong đình không hề thiếu các gương mặt hoặc già hoặc trẻ, phần lớn là danh sĩ Lộ Châu. Vài người từng đến quý phủ gặp Lý Thành Khí, ta thấy trên mặt bọn họ khó nén kinh ngạc, không khỏi âm thầm cười khổ, Lý Long Cơ vẫn là Lý Long Cơ, hoàn toàn không thèm để ý đến nhận xét của người khác.

"Hoá ra là đại tẩu", Lý Long Cơ đứng dậy, mỉm cười đi tới: "Mới vừa rồi thấy bóng dáng ở xa nên không dám nhận, không ngờ lại trùng hợp như thế."

Ta vội hành lễ, nói: "Quận vương."

Hắn gật đầu, nghênh đón ta ngồi xuống một bên.

Hàn huyên thêm vài câu, Lý Long Cơ không dồn tâm trí nói chuyện với ta nữa, ngược lại tiếp tục cùng các danh sĩ Lộ Châu, phụ tá, hảo hữu, thưởng cảnh làm thơ, đàm luận quốc sự. Lúc bắt đầu mọi người còn có chút câu nệ, sau thấy ta chỉ cúi đầu uống trà, cũng dần thả lỏng, bắt đầu hào hứng sôi nổi hẳn lên.

Triệu Cơ vẫn luôn ngồi hầu ở một bên, thỉnh thoảng thì thầm nói nhỏ với Lý Long Cơ hai câu, lại có vẻ giống như vô tình liếc nhìn ta.

Ta không biết Lý Long Cơ rốt cuộc muốn làm cái gì, cũng chỉ giả bộ không thấy.

Khi đám đông đang hăng hái bàn luận về phương pháp trị quốc, khát vọng cao xa, Lý Long Cơ cũng chỉ yên lặng ngồi nghe.

Ta muốn cân nhắc lấy cớ cáo từ, hắn bỗng nhiên nhìn về phía ta: "Vĩnh An, nàng có từng nghe qua 'Đại phong ca'."

Ta hơi trầm mặc một lúc, mới cười nói: "Là khúc ca mà Hán Cao Tổ hát sau khi đại thắng Hạng Vũ, khi còn bé ở trong cung có nghe qua."

Lý Long Cơ đang ngắm nghía chén ngọc trên tay, bỗng nhiên đặt sang một bên, liền đứng dậy, bắt đầu ngâm xướng khúc ‘Đại Phong Ca’ của Hán Cao Tổ. Trước kia khi ta và hắn có lúc đùa giỡn, có nghe hắn hát qua không ít bài, nhưng chưa bao giờ có khí phách như ngày hôm nay.

Hành động của hắn trông có vẻ tùy ý, nhưng đây lại là khúc ca mà Lưu Bang làm ra sau khi thoả thuê mãn nguyện, giành được thiên hạ.

Mọi người ở đây bất giác im bặt, kinh sợ nhìn Lý Long Cơ trực tiếp bộc lộ ra khát vọng của hắn.

"Ta ca như thế nào?" Hắn dừng lại, nhìn về phía ta.

Ta gật đầu cười nói: "Không tệ, rất êm tai. Năm xưa khi Lưu Bang ngâm xướng khúc ca này, mặc dù đã là người chiến thắng, nhưng phần lớn là tỏ vẻ người thắng sầu lo", ta dừng một chút, nghiêm túc nhìn hắn: "Lấy được thiên hạ, lại lo không tìm thấy được hiền tài bảo vệ thiên hạ."

Lý Long Cơ nhìn thẳng ta, nhẹ giọng nói: "Giang sơn dễ đánh, lại khó giữ."

Mọi người nín thinh rùng mình, hắn lại thoáng như không thấy.

Ta thầm thở dài, cố ý lảng tránh lời hắn: "Hôm nay ngày tốt cảnh đẹp như thế, quận vương không cần vì một khúc ca của cổ nhân mà phá hỏng tâm tình."

Nói xong, liền đứng dậy cáo từ: "Quý phủ còn có việc, không thể tiếp tục bồi quận vương."

Lý Long Cơ nheo mắt lại, tiến lên hai bước, giọng nói cố ý đè thấp vài phần: "Vĩnh An, ta muốn đi thăm Tự Cung."

Vẻ mặt của hắn cực kỳ giống với cậu thiếu niên năm xưa, là tiểu hoàng tôn được Hoàng cô tổ mẫu, mọi người cưng chiều nâng niu trong lòng bàn tay. Người vừa rồi mới ngâm xướng Đại Phong Ca kia, cách ta rất xa, mà hắn hiện tại, lại làm cho người khác không đành lòng cự tuyệt.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top