Chương 24: Minh Đường biến (1)

Sau khi tứ hôn không lâu, Hoàng cô tổ mẫu đã đem một nhà ngoại tổ phụ Lý Long Cơ lưu đày.

Phù Phong Đậu thị, từ thời Lý Đường khai quốc đã cùng Cao tổ kề vai sát cánh, nhưng về sau đại gia tộc này dần dần suy tàn lụn bại, chỗ Thái tử không còn là thế lực có thể trông cậy dựa vào.

Ân chỉ tứ hôn cho Võ gia, chèn ép Phù Phong Đậu thị, tấn công từng bước từng bước như tằm ăn dâu, nay còn có ai dám ngang nhiên vì Lý gia lên tiếng?

Chẳng lẽ, thật sự muốn đuổi tận giết tuyệt ?

Trường Thọ năm thứ ba, thúc phụ Võ Thừa Tự thỉnh tôn hào "Việt Cổ Kim Luân Thánh Thần Hoàng Đế", Hoàng cô tổ mẫu xá thiên hạ, đổi niên hiệu thành Duyên Tái.

Năm kế tiếp, Hoàng cô tổ mẫu thêm tôn hào "Từ Thị Việt Cổ Kim Luân Thánh Thần Hoàng Đế", xá thiên hạ, đổi niên hiệu thành Chứng Thánh.

-------------------

Tết Nguyên Tiêu, giăng đèn kết hoa, ba ngày liền cả kinh thành đều chìm đắm trong men say hoan lạc.

Ngày đầu tiên Hoàng cô tổ mẫu đi viếng Minh Đường (*), chúng hoàng tử hoàng tôn, triều thần cùng đi theo. Đến mười sáu tháng giêng, Nghi Hỉ không kiềm chế được nữa muốn đi ra ngoài ngắm đèn, ta không chịu được nàng quấy rầy, sau bữa tối cùng nàng rời vương phủ. Suốt đường đi nàng cười không ngừng, ta cũng bị nàng làm cho vui lây, dọc theo phố xá sầm uất đi dạo đến cầu Thiên Tân.

(* Ngọn tháp cao chính là Minh Đường do Võ Tắc Thiên khi lên ngôi hoàng đế đã xây dựng )

----------------------------

Khi đi đến dưới cầu Thiên Tân, nàng thích thú nhìn không rời rừng đèn treo phía trên, ta thấy nàng thật sự thích nên cũng bước tới gần cùng ngắm.

Chủ quán thấy chúng ta đến, lập tức vui vẻ ra mặt, nhanh chóng mời chào: "Cô nương muốn mua đèn ?"

Ta gật đầu, nói với Nghi Bình : "Mau lấy đi, trông ngươi như chưa bao giờ được mua đèn vậy."

Nghi Bình cũng không khách khí, chớp mắt nói: "Tạ ơn tiểu thư."

Đúng là nha đầu khôn ngoan, biết ra ngoài phải đổi cách xưng hô.

Nàng nhắc tới đèn lồng, chủ quán kia bỗng nhiên nói: "Hôm qua cô nương không tới chỗ này sao?"

Ta lắc đầu, hắn lại nói: "Đêm qua trên cầu Thiên Tân có treo một bức tranh Phật cao chừng gần hai trăm thước, vẽ bằng máu tươi, có thể nói là khung cảnh bậc nhất ở Lạc Dương trong năm gần đây."

Ta cười cười: "Ta nghe nói là dùng máu người vẽ ra ."

Hắn hừ một tiếng, thì thầm: "Cô nương tin là thật sao ? Tiết chủ trì chùa Bạch Mã chính là có chảy khô hết máu, cũng đừng hòng mà hoàn thành cả bức tranh."

Đó là vì Tiết Hoài Nghĩa muốn tranh thủ tình cảm, nên hướng Hoàng cô tổ mẫu bẩm báo như thế, rốt cục sáng nay đều bị các thúc phụ chê cười đàm tiếu. Nói nay bệ hạ đang rất sủng ái Thẩm Thái y, Tiết Hoài nghĩa có gây ấn tượng như thế nào cũng khó được đắc sủng trở lại.

Ta nói: "Mặc dù là vọng ngữ (nói dóc) nhưng cũng là tấm lòng trung trinh của Tiết chủ trì."

Chủ quán bèn cúi thấp người, làm như rất muốn bàn tán với ta tin đồn trai lơ tranh thủ tình cảm.

Lúc ta đang muốn tìm cớ tránh đi, bả vai bị một bàn tay nhẹ đè lại: "Quả thật là tâm sáng như gương, một tấm lòng thành", lời nói chưa dứt, người phía sau đã ném vài đồng tiền lên tấm ván gỗ, nói to: "Cái đèn hoa sen kia, ta cũng muốn ."

Ta nghe giọng nói quen thuộc, quay đầu lại nhìn, đã thấy đôi mắt cong cong của Lý Long Cơ, long lanh tràn đầy ý cười.

"Sao ngươi lại xuất hiện ở đây ?" Ta buột miệng hỏi.

Lý Long Cơ nheo mắt nhìn ta, khẽ nói: "Ta lại nghĩ nàng sẽ nói, phu quân, thật khéo a."

Trong lòng ta trầm xuống, chỉ có thể cười nhìn hắn: "Đừng náo loạn, ta mới không tin có khéo như vậy."

Lý Long Cơ nhận đèn, dúi vào tay ta, cười đắc ý: "Đúng thật không khéo, ta và đại ca nhị ca một đường theo các nàng."

Ta theo lời hắn nói, ngẩng đầu nhìn, mới thấy phía sau không xa là Lý Thành Khí cùng Lý Thành Nghĩa.

Lý Thành Khí chỉ cười nhìn chúng ta, Lý Thành Nghĩa lại trông có vẻ không vui.

Từ sau tứ hôn, phụ vương lấy cớ mang ta ra khỏi cung, tránh được một trận biến cố Phù Phong Đậu thị.

Cùng năm, Hằng An vương phủ cũng từ Trường An dời tới Lạc Dương, xem như thành toàn mong ước của di nương.

Nhoáng cái được hai năm, chư vị quận vương bị cấm rời khỏi Đông cung, ta cũng quanh năm ở trong Hằng An vương phủ, chưa từng gặp lại hắn.

Ta thu hồi tầm mắt, nói với Lý Long Cơ: "Đi theo ta làm cái gì ?"

Lý Long Cơ cười mà không đáp, lui ra phía sau hai bước nhìn ta, liên tục gật đầu, tấm tắc khen : "Tay áo hẹp, giày bông mềm, một thân trang phục người Hồ này rất xứng với nàng."

Ta cầm đèn hoa sen, tùy ý để hắn đánh giá, Nghi Hỉ ở bên cạnh ta sớm đã đứng ngốc đó ra.

Lý Long Cơ quay đầu nhìn Lý Thành Khí: "Đại ca, tiểu phu nhân của ta có phải càng ngày càng đẹp không ?"

Lý Thành Khí không đáp lại, trái lại Lý Thành Nghĩa đi lên hai bước, vỗ vai hắn nói: "Ta đây nhị đệ đã có thiếp, đệ cũng có hôn phối, nhưng đại ca vẫn cô đơn một mình, đệ sao không biết xấu hổ nói ra lời này?"

Ta không để ý tới hắn, chỉ nghiêng đầu nói với Nghi Hỉ: "Đây là các vị Thái tử quận vương." Rời cung nàng mới theo ta, chưa có cơ hội gặp qua, nghe xong thì hoảng sợ, suýt nữa làm rơi đèn, lúng túng sau một lúc lâu mới lầm bầm trong miệng: "Khó trách đứng ở nơi đó, hoàn toàn khác biệt với người xung quanh."

Ta đang muốn nói nữa thì thấy cổ tay kéo căng, bị Lý Long Cơ giữ chặt: "Vi phu cùng nàng đi xem hội hoa đăng."

Ta vội đẩy tay hắn ra nói: "Ngươi đã lớn cả rồi sao còn tùy tiện như vậy."

Hắn dừng cước bộ, nhìn ta cười nói: "Vĩnh An, bổn vương đã qua mười hai, đợi thêm hai năm ta có thể cưới nàng."

Ta bị hắn nói, trong lòng khổ sở, đảo mắt qua Lý Thành Khí cười yếu ớt không thay đổi, mới nói: "Buông ra trước đi."

Hắn xoay người, chậm rãi đi về phía trước từng bước, cách ta rất gần: "Vĩnh An, có phải nàng chê nhà mẹ ta suy tàn hay không, sợ ngày sau không thể dựa vào?"

Ta hoảng sợ, lui về phía sau, không biết nên đáp trả như thế nào, hắn bỗng nhiên cười rộ lên: "Đùa nàng thôi, lúc trước ta sắp chết, nàng còn không phải liều chết đi nhìn ta? Ta không nghĩ nàng là người như vậy."

Ta bị hắn dồn ép, trong chốc lát thất thần, cuối cùng mới hiểu là hắn chỉ nói đùa.

Tuy là lời nói đùa, nhưng sự thật lại tàn khốc.

Ta không dám nói gì nữa, chỉ đi mau hai bước, hành lễ Lý Thành Khí: "Quận vương."

Lý Thành Khí ôn hòa nhìn ta, nói: "Quận chúa không cần đa lễ."

Chỉ vài câu nghi thức đơn giản, hắn không nói gì thêm. Ta đè nén hỗn loạn trong lòng, nhìn về phía Lý Thành Nghĩa: "Nghi Bình ở chỗ ngài có ổn không?"

Lý Thành Nghĩa nhướng mày nói: "Lúc trước đã đáp ứng, ta sẽ chiếu cố nàng, thế nào, quận chúa không tin bổn vương?"

Ta gật gật đầu, cúi đầu ngắm nhìn đèn lồng trong tay, nhất thời không biết nói gì.

Qua một lát, Lý Long Cơ mới ho nhẹ một tiếng: "Ta sai rồi, nàng đừng trưng cái vẻ mặt bị ức hiếp ấy ra nữa ."

Ta tức cười nhìn hắn: "Ta khi nào thì bày sắc mặt với ngươi ?"

Hắn không thèm nể mặt, mặt mũi mang theo ba phần châm chọc: "Tết Nguyên Tiêu vốn là rất cao hứng , gặp vẻ mặt của nàng ta muốn cũng cao hứng không nổi."

Ta bị hắn chọc cười rộ lên, vẫn là đứa nhỏ lớn xác, không hề thay đổi.

Sau một lát nói câu được câu không, Lý Long Cơ mới kéo một thiếu niên vẫn luôn đứng im lặng ở một bên, nói với ta: "Nhờ phúc của biểu đệ ta, rốt cục cô cô cũng thuyết phục được hoàng tổ mẫu cho chúng ta ra ngoài đi dạo."

Ta nhìn khuôn mặt kia có vài phần giống Thái Bình, một thiếu niên rất có phong độ trí thức, biết rõ là ai, cúi người chào: "Dĩnh quốc công."

Đứa con sủng ái nhất của Thái Bình công chúa Tiết Sùng Giản, không ngờ lại có quan hệ tốt với Lý Long Cơ như thế.

Hắn đỏ mặt, gật mạnh đầu, nói: "Tam tẩu." Ta sững người, không lên tiếng trả lời.

Trên đường đông người nên chúng ta ghé vào một tửu lâu, trong quán huyên náo ồn ào, sớm đã chật kín người.

Lý Long Cơ thấy không còn chỗ trống, đang muốn xoay người rời khỏi, thì thấy trên lầu hai có người ló đầu ra, cao giọng gọi: "Lý huynh." Người nọ mắt cười khép thành một đường, là Trương Cửu Linh từng gặp ở Quốc Tử Giám.

Nhìn thấy hắn, thần sắc mọi người khác nhau, tim ta đập thình thịch, lén nhìn qua Lý Thành Khí. Hắn chỉ cười đối Trương Cửu Linh gật đầu nói: "Chỗ ngươi còn ghế trống không ?"

Trương Cửu Linh thưởng thức chén trà, hào phóng trả lời: "Tất nhiên là có, ta ngồi bàn riêng cạnh cửa sổ, muốn nhìn xem hôm nay còn có tiết mục hứng thú nào hay không."

Người này thật đúng là không biết kiêng kỵ gì cả. Ta cúi đầu, cố gắng không để hắn chú ý tới, miễn cho nói ra điều gì phiền toái.

Đến lúc theo bọn họ lên lầu ngồi xuống, Trương Cửu Linh mới quét mắt thấy ta, bình tĩnh cúi đầu: "Quận chúa cũng đến đây."

Ta hé miệng nở nụ cười: "Từ lần cuối ở Quốc Tử Giám, cũng có ba năm không gặp."

Lý Long Cơ nhìn nhìn ta, rồi quay sang hắn, bỗng nhiên có phản ứng, chậm rì rì ngâm nga: "Cỏ cây có bản tâm, hà cầu mỹ nhân chiết."

Trương Cửu Linh cũng không ngạc nhiên, híp mắt cười: "Câu thơ này, sợ là muốn theo Trương mỗ cả đời."

Lý Long Cơ gật đầu: "Tiểu phu nhân của ta từng khen công tử là một kỳ nhân, không ngờ hôm nay lại thực sự có duyên gặp được."

Trương Cửu Linh nhìn lướt qua ta, nghi hoặc lặp lại: "Tiểu phu nhân?"

Lý Long Cơ tà nghễ liếc nhìn ta, nói: "Nơi này từng gặp qua Trương công tử, trừ bỏ quận chúa, không có những người khác."

Trương Cửu Linh hơi im lặng, sau mới cười nói: "Chính xác."

Không biết tại sao, không khí lại có chút im lặng. Mọi người đều tự cầm chén trà, chưa nói gì thêm.

Ta ngắm nhìn quang cảnh dưới lầu, trên cầu Thiên Tân đèn đuốc sáng trưng trải dài, trông rất đẹp mắt.

Qua một lát, Lý Thành Khí bắt đầu hỏi về khoa cử tháng mười năm trước, Trương Cửu Linh lúc này mới mỉm cười nói bản thân hắn vẫn đang ở lại Lạc Dương chính là chờ ngày yết bảng kia, không khí dần trở nên hào hứng, hắn lấy ra một xâu đồng tiền ném lên bàn, nói: "Ta cược là ta chắc chắn sẽ đề tên bảng vàng."

Mọi người vừa nghe lập tức náo nhiệt, ai cũng lấy mấy xâu tiền ném rào rào lên bàn, nhưng tất cả đều đặt cho một bên.

Trương Cửu Linh nhìn tiền đầy bàn, nâng chén nói: "Không ai đặt cược khác sao, đều đặt một chỗ, xem ra chư vị quận vương đối với tại hạ thật sự là thiên vị."

Lý Long Cơ thấy hắn nói như vậy, chỉ cong cong đôi mắt, cười nói: "Tiền đều đã lấy ra, nếu thấy không ổn thì lấy trở về đi?" Hắn nói xong, nhìn qua đại ca của mình.

Lý Thành Khí bình thản cười: "Không bằng thế này, mỗi người thêm một chén bánh trôi, cũng xem như ăn mừng tết Nguyên Tiêu(*) ." Hắn nói xong, bình thản nhìn lướt qua mọi người.

(*)Tết Nguyên Tiêu thường hay có phong tục ăn bánh trôi.

Lý Long Cơ vỗ tay khen hay, lập tức gọi chủ quán tới, cố ý dặn là làm sáu vị khác nhau.

Chỉ mới một lát đã bưng ra sáu chén bánh trôi, nóng hôi hổi, vừa nhìn đã thấy ấm áp không ít.

Chủ quán nhìn ra mấy người bọn ta không tầm thường, cố ý đứng ở bên giải thích tường tận, hơn nữa còn chỉ vào một chén đặc biệt nói: "Đây là nấu theo bí phương từ phía nam, rượu đục nấu chậm."

Lý Long Cơ kiên nhẫn lắng nghe, khi nghe đến câu này mới duỗi tay, đem chén kia bưng lên, để tới trước mặt ta nói: "Món ăn hiếm có như vậy, tất nhiên phải để cho phu nhân thưởng thức trước mới đúng."

Ta hơi bất ngờ, nhưng cũng không muốn cự tuyệt làm hắn sượng mặt.

Đang do dự, Lý Thành Khí lơ đãng nhìn ta một cái, thuận miệng nói: "Cô nương nhà ta, sức khoẻ không tốt không nên tùy ý uống rượu."

Lý Long Cơ dừng một chút, mới gật đầu: "Đại ca nói đúng." Nói xong, mới đổi tay đem chén bánh trôi kia đến trước mặt mình.

Ta ôm chén trà, nhìn hắn cười cười. Hoá ra, hắn còn nhớ rõ.

Ngay khi Lý Long Cơ đưa cho ta một chén khác, dưới cầu không biết vì sao trở nên ồn ào la hét ầm ĩ, trên cầu Thiên Tân mọi người đột nhiên náo loạn.

Nhìn về hướng Minh Đường không ngờ thấy một ngọn lửa bốc lên tận trời, trước mắt một màu đỏ rực, ánh lửa sáng bừng toàn bộ đêm tối.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top