Chương 9
Nụ hôn bất ngờ không kịp phòng bị, Thương Cảnh trực tiếp cắn môi dưới, làm nàng có chút đau đớn, Lưu Hạ Sáu đưa tay định đẩy ra, nhưng lực của Thương Cảnh lại cực kỳ mạnh, dễ dàng nắm lấy tay nàng, đặt ở ngực.
"Đẩy nơi này."
Lưu Hạ Sáu trợn mắt kinh hãi, nàng muốn rút tay lại nhưng lại bị Thương Cảnh đè xuống, hồ ly tinh này quá lẳng lơ, không những dụ hoặc mà còn mềm...
Nàng còn chưa sờ qua chính mình như vậy.
"Ưm... môi tôi tê..."
Không thể theo kịp nhịp thở, Thương Cảnh chậm lại, chuyển tới bên tai nàng, cắn nhẹ vành tai nàng: "Thích không?"
Lưu Hạ Sáu mấp máy môi, muốn hung hăng mắng, nhưng sức lực vừa dùng cạn rồi, nàng thở hổn hển.
Môi Thương Cảnh dời đi: "Cong không?" Ngón tay cô đặt trên eo nàng, nhéo nhéo.
Không thể khom lưng.
Lưu Hạ Sáu chống hai tay lên bàn làm điểm tựa, cố gắng đứng thẳng, quật cường nói: "Này, này tính cái gì, người khác hôn thì tôi cũng sẽ khom lưng!"
"Người khác bao gồm nữ nhân sao?"
Thương Cảnh híp mắt, trông rất nguy hiểm, khí lạnh lùa vào trong áo, Lưu Hạ Sáu cố chịu lạnh, căng da đầu nói: "Đúng vậy, gái thẳng chúng tôi cũng hôn môi, bạn thân nào mà không hôn môi, không phải chỉ là hôn môi thôi sao? Sao có thể xác định được cong hay không cong?"
Không sai, trước kia những bạn học nữ trong lớp của nàng thường hay ôm ôm ấp ấp, hôn môi gì đó cũng rất bình thường, chỉ có người cong mới có thể ngượng ngùng xấu hổ.
Lưu Hạ Sáu trừng lại, lúc Thương Cảnh không cười, vẻ mặt âm trầm, thực sự rất đáng sợ.
"Vậy thì... hôn lại lần nữa đi, dù sao cũng đều là nữ nhân." Giọng Thương Cảnh hơi khàn khàn, rất dụ hoặc, "Dù sao vừa rồi em cũng rất hưởng thụ, coi như làm bài kiểm tra xu hướng tính dục miễn phí cũng không lỗ."
Lưu Hạ Sáu: "???" Đây là cái logic gì vậy?
"Miễn phí, cô miễn phí, nhưng tôi không miễn phí!"
Thương Cảnh hơi nhíu mày, sau đó giãn ra, tựa hồ đang suy nghĩ cái gì, một lúc sau mới nghiêm túc nói: "Em đang mở dịch vụ có thu phí sao? Định giá đi?"
Quả nhiên là người làm việc lớn, nói chuyện "buôn bán" rất chuyên nghiệp, Lưu Hạ Sáu thực sự bội phục cô, suýt chút nữa bị cô thôi miên, sửa miệng nói, "Cô nằm mơ, tôi là gái thẳng, không bán..."
Nàng còn chưa nói xong, môi Thương Cảnh lại dán lên, hầu như không cho Lưu Hạ Sáu kịp phản ứng, so với lần trước, lần này Thương Cảnh rất dịu dàng, xoa xoa môi, chống hai tay lên bàn, ngoại trừ môi, hầu như không có bộ phận nào khác chạm vào nàng.
Nhưng Lưu Hạ Sáu căn bản không có đường phản kháng, hai ba lần liền trực tiếp xuyên thủng tấm khiên của nàng, nàng mê man mà nghĩ, nữ nhân chết tiệt này hôn thật giỏi, chả trách người kia lại yêu thích.
Quá sảng khoái, quá kích thích.
Ngón tay Thương Cảnh sờ vào vạt áo của nàng, Lưu Hạ Sáu tránh né đụng chạm của cô, miễn cưỡng lấy lại ý thức: "Cô, cô làm gì vậy!"
Thương Cảnh tự nhiên nói: "Không phải em nói hôn rất bình thường sao, phía trên không kiểm tra được, kiểm tra phía dưới xem rốt cuộc... nơi đó có phát ra dục vọng hay không."
Gì?
Lưu Hạ Sáu sửng sốt: "Đừng, đừng động, eo, eo của tôi!"
"Eo của em làm sao?" Thương Cảnh híp mắt.
Lưu Hạ Sáu không thể nói là eo nàng mềm nhũn, "Eo cứng."
Thương Cảnh nhìn nàng, chậm rãi nhếch môi, lẩm bẩm mấy câu: "Em thật có cốt khí."
Lưu Hạ Sáu: "..."
Nàng có nên nói lời cảm ơn vì câu khích lệ này không?
Cũng may lúc này có tiếng gõ cửa, bầu không khí quỷ dị bị phá vỡ, Thương Cảnh bất đắc dĩ buông tay ra, tiếc nuối thở dài, vỗ nhẹ vào eo nàng, eo của Lưu Hạ Sáu liền mềm nhũn ra.
Lưu Hạ Sáu trực tiếp ghé ở trên bàn, tư thế rất xấu hổ, đôi mắt Thương Cảnh cũng rất tối, may là không mở cửa, nếu không nàng sẽ xấu hổ chết mất.
Nàng nhanh chóng đứng thẳng dậy, nhấc chân bước ra ngoài, Thương Cảnh gọi nàng ở cửa: "Ký hợp đồng xong rồi đi cũng không muộn."
Sau đó, nhìn thư ký một cái, thư ký đưa cho nàng bản hợp đồng in sẵn có đóng dấu và chữ ký của Thương Cảnh, chỉ cần Lưu Hạ Sáu ký vào.
Cánh cửa đóng sầm lại, cửa bị Lưu Hạ Sáu đóng đến rung trời, làm thư ký tỷ tỷ đang định bước vào hoảng sợ, thư ký cầm sách nhìn về phía Thương Cảnh đang mang nụ cười nhàn nhạt, nói: "Thương tổng, hai người lại cãi nhau sao?"
"Không có." Thương Cảnh nhớ lại cảnh tượng vừa rồi, khẽ cười: "Chỉ trêu mèo thôi."
Mèo trong miệng cô sau khi rời khỏi DMD đã hối hận, quá bốc đồng, hôm nay nàng đến đây định hù dọa Thương Cảnh, thật sự không cần hợp đồng, huống chi là nàng bị Thương Cảnh chiếm tiện nghi nhiều như vậy.
Càng nghĩ càng bực mình, ít ra mình cũng phải ký hợp đồng mới đi chứ!
Nhưng hối hận cũng vô ích.
Lưu Hạ Sáu hít sâu một hơi.
Nàng bị hôn quá thảm, trên môi vẫn còn vết cắn, dù có trang điểm thế nào cũng không che được, vừa bước vào công ty đã bị đồng nghiệp chú ý. Mọi người tò mò nhìn chằm chằm vào nàng, gần đây Lạc Nhất Ngôn đi công tác về, mọi người nghe thấy một ít lời đồn thổi, đều biết quan hệ giữa hai người họ có vấn đề, một đám đều suy đoán ai đã cắn môi nàng.
Lưu Hạ Sáu không có tâm tư đi để ý, trong đầu nàng bị các loại cảm xúc khác nhau lấn át.
Thẳng đến Ngụy Khánh Tình mặc một thân đồ đen công sở, lạnh lùng liếc nhìn đám người ăn dưa, nói: "Các cô rất nhàn nhỉ, hôm nay đừng về, đều ở công ty tăng ca đi."
Đám người ríu rít nhanh chóng giải tán.
Buổi chiều, Ngụy Khánh Tình họp hội nghị, giày cao gót nhọn, thẳng thân, sắc mặt không chút biểu cảm, sau đó cô nhìn đồng hồ, đếm ba giây, khóa cửa nhốt người chưa đến ở bên ngoài, trực tiếp trừ tiền thưởng trong tháng này.
Cô có được vị trí hiện tại là dựa vào thủ đoạn sấm rền gió cuốn, rất ít người trong công ty dám đắc tội cô, trưởng phòng La cũng là tử chiến cố gắng loại bỏ cô. Không nghĩ tới, Lưu Hạ Sáu vẫn ở lại công ty giữ chỗ đứng vững chắc cho cô.
Ngụy Khánh Tình chỉnh chết bọn họ, điểm danh mắng, eo của trưởng phòng La đều sắp chạm đất, hèn nhát không dám phản bác một câu, chỉ có thể phụ họa nói Ngụy Khánh Tình mắng đúng.
Cuộc họp chỉ kéo dài nửa giờ, không có trọng điểm gì, chỉ dùng uy đạt được kết quả, mọi người báo cáo công việc của mình, Ngụy Khánh Tình nhìn Trịnh Tâm Ngữ, nói: "Tôi nghe nói khả năng ngoại giao và làm việc nhóm của cô rất tốt, có phải nên suy xét chuyển đến phòng tuyên truyền không, hay là tháng sau cô thu dọn chuyển qua đó đi?"
Trịnh Tâm Ngữ mím môi đón nhận trào phúng của Ngụy Khánh Tình, ngón tay lại run rẩy.
Phòng tuyên truyền có thể kiếm được bao nhiêu tiền, công việc lại mệt mỏi, chưa kể cô ta ở phòng thiết kế lâu như vậy cũng đã có khách hàng cố định, này chuyển đi thì coi như xong.
Khi tan họp, Lưu Hạ Sáu đi theo Ngụy Khánh Tình đến văn phòng.
Cửa đóng lại, Ngụy Khánh Tình thẳng lưng, lắc lắc vai, không còn tàn nhẫn như trước đó nữa, mắng: "Đúng là một đám quạ đen, dọn dẹp xong cũng mệt chết mình." Ánh mắt cô nhìn đến môi của Lưu Hạ Sáu, "Môi cậu sao vậy? Buổi sáng cậu tới đây mình đã thấy rồi."
"Chó cắn."
Ngụy Khánh Tình biết buổi sáng nàng đã đến DMD, nhìn tư thế này cũng biết chuyện gì đã xảy ra, nghĩ lại cảm thấy không có khả năng, nhịn rồi lại nhịn, vẫn là không nhịn xuống, "Cậu với cô ấy... chuỗi Phật châu mình đưa cho cậu có tác dụng không?"
Tâm tình Lưu Hạ Sáu buồn bực, thấp giọng nói: "Cái kia vô dụng... đạo hạnh của cô ta quá cao."
Ngụy Khánh Tình: "..."
Cô không biết rõ chuyện gì đã xảy ra, cũng không dám nói.
Lưu Hạ Sáu thẳng lưng nói: "Mình đã nói với cô ta mình sẽ không làm nữa, sẽ không ký hợp đồng, cậu xem chuyện này nên làm thế nào bây giờ?"
Ngụy Khánh Tình có chút khó hiểu, "Mình đang định nói cho cậu biết chuyện này, DMD đã gửi tin nhắn, nói họ sẵn sàng hợp tác với chúng ta, thư ký của cô ấy còn gọi điện khen thiết kế của cậu, công ty kêu cậu thừa thắng xông lên, định tổ chức tiệc khen thưởng cậu."
Đây không phải là thừa thắng xông lên a, đây là giao hàng tận nhà. Lưu Hạ Sáu không hiểu Thương Cảnh đang làm gì, lời nói của nàng thực sự làm cô ta cảm động sao? Chẳng lẽ hồ ly tinh này thật sự thiếu...
Ngụy Khánh Tình bổ sung: "Thái độ của đối phương rất tốt, nếu không phải minh ngăn cản, mình hoài nghi thư ký của cô ấy sẽ tới đây đưa cờ thưởng cho cậu, cảm ơn cậu đã làm tổng tài khắt khe của bọn họ hài lòng."
"Cô ta hài lòng không phải là cái này đấy chứ?" Lưu Hạ Sáu liếm môi, đau quá.
Ngụy Khánh Tình nói: "Nếu không thì cậu nhận đi, có tiền thì chúng ta mới sống được phải không? Không phải hiện tại cậu rất thiếu tiền sao? Nếu không được thì mình đi với cậu, mặt mũi nào có quan trọng bằng tiền, đúng không?"
Nói vậy cũng có lý, Lưu Hạ Sáu gần như đã không còn tức giận, nàng nhất định sẽ không từ bỏ việc hợp tác này, dù sao chỉ còn nửa tháng.
Nàng mím môi, chút quật cường cuối cùng cũng vỡ vụn: "Vậy cậu liên lạc với bọn họ đi, nhưng lần này tốt hơn là đừng trì hoãn ký hợp đồng, sau này cũng đừng liên lạc với họ nữa."
"Được."
Lưu Hạ Sáu đi ra ngoài, tức giận nói: "Còn nữa, kêu cô ta đến xin lỗi mình!"
Giám đốc điều hành DMD đến xin lỗi? Nghe thế nào cũng đều không thể đi? Ngụy Khánh Tình mờ mịt, nhìn môi nàng, sau đó nghĩ đến Thương Cảnh, thăm dò hỏi: "Là xin lỗi vì đã cắn môi cậu sao?"
Mặc dù Lưu Hạ Sáu không thừa nhận nhưng trong đầu Ngụy Khánh Tình đã nảy sinh một ảo tưởng phi thực tế, tiểu tam này nguy hiểm đến vậy sao? Cướp bạn trai của Lưu Hạ Sáu, lại ái muội với Lưu Hạ Sáu? Nam nữ ăn thông sao?
Hay là... ngay từ đầu tiểu tam đã có tâm tư với Lưu Hạ Sáu?
Ngụy Khánh Tình bị ý nghĩ này dọa sợ, vội vàng lắc đầu, tự nhắc nhở mình không có khả năng, sao có thể xảy ra chuyện cẩu huyết như vậy, không thực tế chút nào.
Mấy ngày tiếp theo, Ngụy Khánh Tình nhìn Lưu Hạ Sáu với ánh mắt không mấy thích hợp, cho đến khi vết thương trên miệng Lưu Hạ Sáu biến mất.
Lưu Hạ Sáu vẫn thẳng lưng như thường ngày, thỉnh thoảng tới hỏi tin tức của DMD.
Thứ bảy sau khi tan làm.
Lưu Hạ Sáu và Ngụy Khánh Tình cùng nhau về nhà, vừa rời khỏi công ty đã bị một chiếc ô tô chặn lại.
Ngụy Khánh Tình còn chưa kịp xác định đó là xe của ai thì đã thấy Lưu Hạ Sáu kéo lấy tay cô, giống như chỉ cần liếc mắt một cái nàng đã nhận ra đó là xe của ai.
Cửa sổ xe từ từ hạ xuống, lộ ra khuôn mặt của Thương Cảnh, cô đặt hai tay lên vô lăng, trên cổ tay đeo chuỗi Phật châu, rất dễ thấy, nếu không phải cô ôn nhu lễ tiết, Ngụy Khánh Tình sẽ nghĩ đây là khiêu khích.
Thương Cảnh khách khí gật đầu với Ngụy Khánh Tình, sau đó nhìn Lưu Hạ Sáu, chân thành nói: "Mấy ngày không gặp em, nên tới xin lỗi em, rất xin lỗi chuyện lần trước."
Lời xin lỗi nghe ra rất thoải mái, nhưng trong mắt Thương Cảnh lại tràn ngập ý cười, điểm xuyết ánh sao, có chút giảo hoạt, ánh mắt đó rõ ràng đang nói: Lần sau còn dám.
Đáng tiếc Lưu Hạ Sáu không nhận ra điểm này, Ngụy Khánh Tình đã quá quen thuộc, cô đảm nhận rất nhiều hạng mục, là người giỏi nhìn mặt đoán ý, cô đang định nhắc nhở Lưu Hạ Sáu.
Lưu Hạ Sáu hơi ngẩng đầu, nhẹ nhàng hừ một tiếng, trong lòng hoan hô nhảy nhót, thật sảng con mẹ nó khoái, rốt cuộc Thương Cảnh thua một lần.
Nàng làm giá, không trả lời. Thương Cảnh đích thân xuống xe, mở cửa, rất lễ phép nói: "Thiết kế Lưu , mời."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top