Chương 67
Thương Cảnh không thể tin vào mắt mình, quá đột ngột.
"Em..." Cô ho sặc sụa vì làn khói còn sót lại, "Sao em lại ở đây?"
Hỏi xong, sợ mình sinh ra ảo giác, cô lại hỏi: "Là em thật sao?"
Sao Lưu Hạ Sáu thấy không giống, người trước mặt không hề giống Thương Cảnh, có thể là người khác không? Chỉ là giống nhau mà thôi.
Người này hoàn toàn không giống bị khi dễ chút nào! Bạn gái của nàng chính là ở nhà đòi ôm ôm vuốt ve hôn hôn, lúc đi còn nước mắt lưng tròng luyến tiếc!
Nàng véo vào đùi mình, là đau!
Cho nên nàng là thật, Thương Cảnh cũng là thật.
Khi người ở đầu bên kia điện thoại nghe thấy hai người nói chuyện, cũng không ngừng nói, pha trộn giữa tiếng Trung và tiếng Pháp.
Thương Cảnh nhẹ giọng nói: "Được rồi, đừng quấy rầy tôi nữa được không? Tôi rất bận, hiện tại cô thật sự có chút ảnh hưởng tới tôi."
Lưu Hạ Sáu đi thẳng tới, giật lấy điện thoại của Thương Cảnh, hét lớn: "Mẹ kiếp, có thấy phiền không, còn cứu vớt người khác cái gì? Cứu cứu cứu đầu óc của chính mình đi! Cút cho lão nương, fuck off!"
Sau đó, nàng cúp điện thoại, đưa điện thoại cho Thương Cảnh.
Thương Cảnh đưa tay định cầm lấy, nhưng giữa đầu ngón tay vẫn còn có điếu thuốc, vươn tay lại thu hồi về: "Ừm, cái đó..."
"Chị không lấy à?" Giọng nói của Lưu Hạ Sáu nhẹ nhàng hơn, nàng nhìn qua nhìn lại, thật xấu hổ, thật không tự nhiên, ngày thường đều là dùng ngữ khí răn dạy mắng mỏ này nói chuyện.
Thương Cảnh dùng tay còn lại lấy, điện thoại lại vang lên, người bên kia không ngừng gọi, Thương Cảnh trực tiếp tắt máy.
Cô đi tới bên người Lưu Hạ Sáu, nói: "Sao em lại tới đây? Sao không nói với chị trước?"
Khi cô nói, ít nhiều cũng có mùi thuốc lá, không phải mùi gây khó chịu mà mang theo chút hương bạc hà.
Nếu trước đây nàng không nhìn thấy bộ dáng Thương Cảnh như vậy, có lẽ nàng còn cho rằng Thương Cảnh rất ôn nhu, nhưng hiện tại nhìn Thương Cảnh rất gợi cảm, cực kỳ giống nữ lang đầu đường đang câu dẫn dụ hoặc nàng.
Lưu Hạ Sáu run rẩy, quên mất mình muốn làm gì, nói: "Tới, tới giúp chị."
Thương Cảnh có chút sửng sốt: "Tới giúp chị?"
Lưu Hạ Sáu ừ một tiếng, cảm thấy có chút không đúng.
Nàng run run vai, quay đầu nhìn Thương Cảnh, nghiêm túc nhéo cằm, đi vòng qua Thương Cảnh, nói: "Sao em không biết chị còn có hai mặt? Rốt cuộc chị có phải là bạn gái của em hay không?"
Thương Cảnh mím môi.
"Đừng giả vờ vô tội." Lưu Hạ Sáu xụ mặt đứng đối diện cô, nghiêm túc nhìn biểu tình của cô, luôn cảm thấy có chút không đúng.
Có phải trước kia nàng thật sự chưa hiểu biết về Thương Cảnh hay không?
"Không có hai mặt." Thương Cảnh nhẹ giọng nói.
"Chị nhìn chị xem, hút thuốc còn uốn tóc!" Lưu Hạ Sáu suy nghĩ một chút, cảm thấy rất giống với câu nói phổ biến trên mạng, liền nói: "Còn uống rượu, chị hút thuốc uống rượu uốn tóc! Thương Cảnh, có chuyện gì với chị vậy!"
"Không có." Thương Cảnh biện giải, "Chị đang tạo hình, bắt chước cách trang điểm của nữ thần gợi cảm Marilyn Monroe, cho nên mới như vậy."
Nói đến, nhìn thế này rất giống kiểu tóc cổ điển của Marilyn Monroe, rất đẹp, đương nhiên không phải mặt ngoài đẹp mà là đã trải qua thay đổi nghiêng trời lệch đất, giống như cô nguyên bản chính là như vậy.
Thương Cảnh nói: "Kỳ thực ngày thường chị không phải như vậy."
Lưu Hạ Sáu híp mắt, liên tục lắc đầu.
Thương Cảnh nói tiếp: "Bọn họ khi dễ chị."
Lưu Hạ Sáu nói: "Em thấy bộ dáng chị mắng người cũng không kém nha, còn kêu người khác đi tìm chết, em vẫn là hiểu chị quá ít."
Thương Cảnh thử hỏi: "Em tức giận sao?"
"Sao em lại tức giận?"
Lưu Hạ Sáu không thể hiểu được, có chút kinh ngạc, nàng cẩn thận nhìn cô, sờ tóc cô, có chút bồng bềnh, rồi lại nắm, nói: "Chị uốn tóc thì uốn tóc, sao lại hút thuốc?"
"Chị bị áp lực."
"..."
Lưu Hạ Sáu nói: "Sao em không nhìn ra chị áp lực? Hai ngày ở nhà em cũng không thấy chị hút thuốc."
Thương Cảnh trực tiếp ném điếu thuốc vào gạt tàn, "Trước kia chị gặp áp lực, chỉ hút hai điếu, ở nhà chưa bao giờ hút thuốc."
Lưu Hạ Sáu liếc mắt một cái, hảo gia hỏa, bên trong có mấy mẩu thuốc lá, xem ra không chỉ một điếu.
Thương Cảnh vội nói: "Này không phải chị hút, chị chỉ hút một điếu thôi."
Vừa nói cô vừa kéo ghế ra mời Lưu Hạ Sáu ngồi, Lưu Hạ Sáu đột nhiên chạy tới làm cô vô cùng sửng sốt, cô đứng bên cạnh, sau đó từ từ cúi người xuống, cẩn thận nhìn Lưu Hạ Sáu.
Lưu Hạ Sáu không chịu nổi ánh mắt nhiệt tình của cô, nói: "Chị cho rằng chỉ vậy thôi sao? Nếu chị muốn em thật sự tin chị thì đừng để em nhìn thấy chị hút thuốc nữa, cai thuốc đi."
Thương Cảnh vốn định biện giải mấy câu, sau đó lại nghe thấy Lưu Hạ Sáu lo lắng nói: "Hút thuốc có hại cho cơ thể, hút thuốc lá phổi đen, về sau không được hút thuốc nữa, hiểu chưa?"
"Ừm, phổi đen rất đáng sợ." Thương Cảnh nói: "Vậy em cảm thấy tâm đen có đáng sợ không?"
Lưu Hạ Sáu còn không biết hút thuốc sẽ làm tâm biến đen, sợ cô lạc vào chốn phồn hoa đô thị trở nên đồi bại nên nói: "Chị đừng làm những việc làm tổn thương bản thân nữa, có chuyện gì thì nói với em."
Nàng đưa tay sờ sờ đầu Thương Cảnh, vốn dĩ bộ dáng dữ tợn của Thương Cảnh làm nàng có chút kinh ngạc, nhưng khi Thương Cảnh như vậy, nàng lại không nhịn được.
Đặc biệt là khi nhìn bộ dáng sắc bén chói mắt của Thương Cảnh giả vờ ngoan ngoãn trước mặt nàng, đôi chân nàng đều không thể khống chế mà run lên.
Chết tiệt, còn... còn có chút kích thích!
Thương Cảnh ngẩng đầu nhìn nàng, nắm tay nàng: "Sao em tìm được chị ở đây?"
Paris là một nơi rộng lớn như vậy, Lưu Hạ Sáu chưa từng ra nước ngoài, nàng cũng không biết một chữ tiếng Pháp nào, cho dù Lưu Hạ Sáu có nói nàng qua đây, có người đến đón thì cô vẫn sẽ đau lòng, nhưng Lưu Hạ Sáu đến đây một mình.
Lưu Hạ Sáu hừ hai tiếng, có chút đắc ý, "Em đi máy bay đến đây, vừa xuống máy bay liền bắt taxi, dùng nhiều tiền một chút là được rồi, chỉ đi xe tài xế nữ."
Nàng đã chuẩn bị đầy đủ trước khi đến, ban đầu định đi cùng đoàn du lịch, nhưng đoàn du lịch an bài quá nhiều việc, nàng sợ chậm trễ.
Lưu Hạ Sáu bổ sung: "Em cũng đã học được vài từ tiếng Pháp, tìm được công ty của chị sẽ dễ dàng hơn, không phải trong nhà còn có thư mời sao, em còn hỏi lưu trình của chị, làm theo lời chị nói liền vào được đây."
Trước đó nàng hỏi qua, Thương Cảnh còn tưởng nàng muốn đến xem buổi biểu diễn, cô chuẩn bị xong việc ở đây sẽ đón nàng, ai ngờ nàng lại trực tiếp tìm địa điểm biểu diễn.
"Vậy nếu chị không có ở đây thì sao? Hoặc là chị rời Paris vì chuyện gì đó, em đến đây như vậy thật không an toàn." Thương Cảnh nói: "Chị bắt đầu nghĩ mà sợ, lần sau em không được như vậy nữa, em phải nói với chị trước, hiểu không?"
Tiểu đắc ý của Lưu Hạ Sáu bị ngăn chặn, có chút không thoải mái nói: "Em không phải con nít, xuất ngoại rất dễ dàng. Hơn nữa, nếu thật sự không tìm thấy chị, em nhất định sẽ gọi điện cho chị."
Thương Cảnh sửa đúng nàng, nói: "Như vậy cũng không được, em phải nói cho chị biết trước, nhất định phải nói cho chị biết trước."
Lưu Hạ Sáu vừa định nói "ò", lại cảm thấy địa vị gia đình của mình đang tụt dốc nhanh chóng, nói: "Có phải chị cảm thấy hóa trang như vậy liền siêu lợi hại hay không? Có thể biến hung hay không?"
"Đây không phải là hóa trang, là bộ dáng thật của chị." Thương Cảnh đột nhiên nói: "Trước kia chị cũng như vậy, cho nên, em phải nghe chị nói."
Lưu Hạ Sáu: "..."
Lừa đảo, vừa rồi còn nói là bị khi dễ bắt buộc phải như vậy.
"Sợ không, Đại Mãnh, em phải ngoan ngoãn." Thương Cảnh nắm tay nàng, "Ở nước ngoài không bằng trong nước, lần sau em tuyệt đối không được như vậy nữa, hứa với chị được không?"
Là bởi vì trang điểm sao?
Vì sao nàng cảm thấy Thương Cảnh trở nên hung dữ thế này?
Lưu Hạ Sáu bất đắc dĩ gật đầu, Thương Cảnh nắm tay nàng hôn lên, đau lòng hỏi: "Em có mệt không? Có phải vẫn chưa ăn cơm hay không?"
Còn không phải sao, nàng không biết tiếng Pháp, dọc đường nhìn thấy rất nhiều đồ ăn nhưng không biết nên mua như thế nào, trong lòng rất tiếc nuối.
Lưu Hạ Sáu gật đầu.
Đây không phải là trụ sở DMD mà là văn phòng riêng của Thương Cảnh. Khi Thương Cảnh dẫn nàng ra ngoài, các nhân viên đều giật mình nhìn vào bàn tay hai người đang nắm.
Làm Lưu Hạ Sáu rất xấu hổ, muốn rút tay lại nhưng Thương Cảnh đã giữ chặt, không e dè trước cấp dưới của mình.
Thư ký là người đầu tiên phản ứng lại, nói: "Thiết kế Lưu , sao ngài lại tới đây? Bây giờ tôi sẽ sắp xếp nhà hàng cho hai người."
Thương Cảnh gật đầu, hỏi Lưu Hạ Sáu xem nàng có hành lý gì không, Lưu Hạ Sáu lắc đầu, nàng chỉ mang người và một túi đựng đầy đủ tài liệu tới.
Nghĩ như vậy, có vẻ khá đáng sợ.
Nếu máy may của nàng có xảy ra chuyện gì, thật sự sẽ rất khủng bố.
"Lần sau em sẽ nói với chị," nàng nhẹ giọng nói.
Paris lạnh hơn ở nhà, Thương Cảnh thay quần áo mới ra ngoài, quần áo của cô trông dã hơn trong nước, gợi cảm mà lãnh khốc.
Lúc Lưu Hạ Sáu lên xe, nàng có loại cảm giác chính mình là cô bé Lọ Lem chen vào xã hội thượng lưu, không thể thích ứng được.
Xe đi trên đường, dừng lại trước một nhà hàng, Thương Cảnh mang nàng đi vào, bởi vì bộ quần áo quá thời thượng, thu hút sự chú ý của mọi người.
Lưu Hạ Sáu ăn cơm Pháp, muốn ăn mới mẻ, cái gì cũng muốn ăn. Thương Cảnh đều cho nàng một ít, ôn nhu mà nhìn nàng, nói: "Lát nữa chị đưa em về chỗ ở nghỉ ngơi, chị sẽ về trễ một chút."
Lưu Hạ Sáu đang ăn gan ngỗng, đây là lần đầu tiên nàng ăn món này, mùi vị có chút kỳ quái, nàng không cảm nhận được vị ngon, cau mày trả lời: "Chủ đề biểu diễn là gì? Em nghĩ tới liền sẽ giúp chị thiết kế."
"Em nghỉ ngơi thật tốt là được rồi..." Nói xong, lại đối diện với ánh mắt của Lưu Hạ Sáu, Thương Cảnh khẽ cười: "Được rồi, vậy làm phiền em."
Lưu Hạ Sáu ừ một tiếng, "Đừng miễn cưỡng dùng thiết kế của em, nếu chị cảm thấy có thể thì liền dùng, em tới đây không phải để chơi, em muốn tận lực giúp chị."
"Cảm ơn em." Thương Cảnh ôn nhu nhìn nàng, cảm động nói: "Cảm ơn em đã ở bên cạnh chị."
Lưu Hạ Sáu cúi đầu ăn cơm, bình luận: "Ngọt quá."
"Lát nữa chị sẽ mua đồ ăn ngon cho em."
"Không cần, chị làm việc của mình đi."
Lưu Hạ Sáu ăn xong lau miệng, đợi Thương Cảnh đưa nàng đi nghỉ ngơi, vốn tưởng rằng Thương Cảnh sẽ đưa nàng đến khách sạn, không nghĩ tới đó lại là một biệt thự lớn.
Trong nhà có một quản gia và một giúp việc người Philippines, Lưu Hạ Sáu sửng sốt một lát, nhanh chóng bình tĩnh lại, Thương Cảnh ở DMD nhiều năm như vậy chắc chắn có chút tài sản, là một phú bà.
Thương Cảnh mang nàng lên phòng ngủ trên lầu, nói: "Cần gì thì gọi cho chị, muốn ăn thì bảo đầu bếp làm cho em."
Lưu Hạ Sáu ngáp một cái, sau chuyến bay kéo dài mười hai giờ, còn di chuyển trong thành phố mấy giờ, nàng đã thực sự kiệt sức.
Lúc Thương Cảnh rời đi, nàng hỏi: "Mật khẩu máy tính của chị là gì? Đến lúc đó cho em mượn vẽ phác thảo."
"Ngày sinh của em, thêm tên viết tắt của chị."
Lưu Hạ Sáu nhắm mắt ngủ, sau khi đóng cửa lại, nàng đặt đồng hồ báo thức, sợ mình tỉnh dậy sẽ quên mất cảm hứng.
Ngủ được hai tiếng, nàng ngồi dậy dùng máy tính, thử mật khẩu ba lần, cảm hứng đầu tiên đến từ cách đây rất lâu, khi nàng học cấp hai, nàng nhìn lên bầu trời khi trời mưa, cảm thấy thật đáng sợ.
Sau là khi nàng ở biệt thự Thương Cảnh hai ngày, trời mưa, Thương Cảnh mở trần nhà cùng xem với nàng.
Khi tới đây trong nước cũng đang mưa, đây là một hồi mạo hiểm.
Nàng đang hưởng thụ cảm giác hồi hộp của adrenaline, hưởng thụ cảm giác mạo hiểm và kích thích của nỗi sợ hãi, hưởng thụ mạo hiểm cực hạn này.
Bởi vì Thương Cảnh có yêu cầu nghiêm ngặt về thiết kế, cần hỏi về nguồn cảm hứng nên nàng đặt tên nó là: Mạo hiểm.
Sau khi thiết kế một bản phác thảo xong, cuối cùng nàng cũng có thể yên tâm đi ngủ.
Lúc mười một giờ tối Thương Cảnh trở về, cô nhìn thấy nàng nằm trên bàn máy tính, bất đắc dĩ mà thở dài, cho đến khi nhìn thấy bàn máy tính.
Ánh mắt đầu tiên là kinh ngạc.
Ánh mắt thứ hai là khiếp sợ.
Cô cầm bản phác thảo, Lưu Hạ Sáu giật mình, ngơ ngác nói: "Đừng chạm vào bản phác thảo của tôi, nếu không tôi sẽ giết."
"Là chị." Thương Cảnh nhẹ giọng nói.
"Ò, vậy chị xem đi, tặng cho chị."
Thương Cảnh bế nàng đến bên giường, hôn lên trán nàng, có lẽ nàng mới ngủ không lâu, cho nên cô không đánh thức nàng mà nhìn bản phác thảo bên cạnh.
Quả nhiên là thiên thần trong lòng cô.
Lưu Hạ Sáu trở mình, đặt hai chân lên người cô, không biết đang lẩm bẩm cái gì, Thương Cảnh sợ nàng không thoải mái nên nghiêng người tới, nghe thấy Lưu Hạ Sáu lẩm bẩm: "Các người chết hết cho lão nương, cái thứ đầu trâu mặt ngựa cũng muốn tới cướp bạn gái của tôi! Thật không biết xấu hổ!"
"Thiết kế của tôi, chính là đánh chết các người!"
Thương Cảnh thấp giọng cười một tiếng, nhỏ giọng nói vào tai nàng: "Đúng đúng đúng, em là Lưu Đại Mãnh, cái gì cũng biết, còn là thiết kế sư lợi hại."
Lưu Hạ Sáu liên tục ừ ừ hai tiếng rồi lại ngủ thiếp đi, ngày hôm sau nàng dậy sớm, sáu giờ đã mở mắt.
Đột nhiên ý thức được mình đang ở đâu, nàng quay đầu nhìn người bên cạnh, Thương Cảnh đã không còn trạng thái ôn nhu như trước, cả người đều mang theo cảm giác rất sắc bén.
Lúc đầu nàng rất kinh ngạc, lại có chút bất ngờ, nhưng sau đó nghĩ lại, trong lòng cảm thấy ấm áp, Thương Cảnh đối với mọi người đều không tốt, chỉ có Lưu Hạ Sáu nàng mới là người được sủng ái nhất.
Lưu Hạ Sáu đứng dậy lại vẽ phác thảo khác, đột nhiên mặt bị nhéo, Thương Cảnh chống ghế dựa hỏi: "Ngủ ngon không?"
"Ừm, chị đã xem bản phác thảo hôm qua chưa?" Nàng hỏi, "Có cái gì cần sửa không?"
Thương Cảnh nhẹ giọng nói: "Hiện tại em là đối tác của chị."
Lưu Hạ Sáu làm nhà thiết kế đã lâu, đã gặp quá nhiều khách hàng kỳ quái, nhiều người trong số họ sẽ mỉa mai hỏi nàng: "Ồ, cô là đối tác của tôi sao?" Đây là lần đầu tiên nàng nghe thấy có người xưng hô với mình bằng giọng điệu ôn nhu như vậy.
Biết Thương Cảnh đang khen mình, Lưu Hạ Sáu cầm bút nói: "Đi rửa mặt đi, hiện tại em rất có cảm hứng, còn muốn vẽ thêm một lát nữa, chị đừng xen vào."
"Được."
Thương Cảnh đi rửa mặt, lúc đi ra còn phục vụ lau mặt cho nàng, nếu không phải đánh răng không tiện thì cô đã làm thay nàng rồi.
Ăn sáng xong, Thương Cảnh mang nàng đến công ty, một tay xách túi đựng máy tính, một tay muốn dắt nàng, Lưu Hạ Sáu né tránh, nghiêm khắc nói: "Chị là giám đốc, phải cư xử phù hợp."
"Được." Thương Cảnh tiếc nuối thở dài, khi mấy trợ lý tới báo cáo công việc, cô nghiêm túc nói: "Đừng quấy rầy tôi, hiện tại tôi rất bận."
Giọng điệu lạnh lùng.
Đến cửa văn phòng, nhìn thấy một đám người đang đứng ở cửa, những người này đến từ các quốc gia khác nhau, khí chất và phong cách cũng khác nhau.
Có một điểm giống nhau, đó là họ rất thời thượng, khi nhìn vào họ sẽ cảm thấy ấn tượng, dù là quần áo hay trang sức họ đeo cũng vậy.
Lưu Hạ Sáu vô thức nhìn trang phục trên người mình, Thương Cảnh chọn cho nàng một chiếc váy dài, nói thật thì đó là một chiếc váy dài có phần bảo thủ, nàng cũng búi tóc để trông quý phái hơn một chút.
Mấy thư ký đi tới hỏi: "Trụ sở bên kia đã thúc giục rồi, hy vọng ngài mau chóng nộp bản thiết kế, chế tác trang sức."
Thương Cảnh nói: "Không cần nộp, trực tiếp để phân xưởng chế tác đi."
"Không nộp lên trụ sở sao? Lỡ như không vượt qua được xét duyệt thì sao? Khi đó chúng ta có thể sẽ phải rút khỏi buổi biểu diễn, đến lúc đó đó trụ sở sẽ..."
Thương Cảnh hơi nâng cằm nhìn thẳng, thư ký cúi đầu hít một hơi thật sâu nói: "Được rồi, lát nữa tôi sẽ đi chuẩn bị, đúng rồi, Camille tiểu thư có nhắn lại cho ngài, ngài có muốn nghe không?"
Thư ký thấp giọng bổ sung: "Hôm qua có người tiết lộ tin tức ngài thuê nhà thiết kế bên ngoài, hiện tại nhóm thiết kế đã tổ chức họp, mọi người đang chờ ngài qua."
Thương Cảnh chỉ gật đầu bảo cô ấy đi xuống.
Cô có vài thư ký với trách nhiệm khác nhau, người gặp trước đây ở DMD chính là tổng thư ký, những gương mặt mới này không nhận ra Lưu Hạ Sáu, thỉnh thoảng sẽ nhìn chằm chằm vào nàng.
Lưu Hạ Sáu bình tĩnh nhìn lại, càng ngày càng tò mò về Camille này, không biết là cái dạng gì.
Thương Cảnh đang xem văn kiện, vẻ mặt rất nghiêm túc, Lưu Hạ Sáu mở tệp, sau đó gửi hình ảnh vào tài khoản công việc của Thương Cảnh.
"Ding--"
Thương Cảnh nhìn máy tính, nhẹ câu môi, Lưu Hạ Sáu lại gửi một bản thiết kế khác, sau đó cúi đầu nhìn màn hình cười ngốc.
Lưu Hạ Sáu hạ bút vẽ đi vẽ lại như thần.
Buổi chiều, Thương Cảnh phải đi họp, lúc rời đi còn nói với nàng: "Có thể chị sẽ về muộn, nếu có tiếng gõ cửa, em cứ coi như không nghe thấy đi."
"Có người muốn trộm cơ mật của chị sao?" Lưu Hạ Sáu nghiêm túc hỏi.
"Ừm..." Thương Cảnh nhìn nàng, nghiêm túc gật đầu, "Đúng vậy, rất cơ mật, không thể để người khác nhìn thấy."
"Được, chị yên tâm đi." Lưu Hạ Sáu phẫn uất nói: "Em tuyệt đối sẽ không mở cửa, bây giờ em rất có cảm hứng."
Nàng nhớ rõ có người đang nhắm vào Thương Cảnh, nói: "Chị cũng chú ý an toàn đấy."
Cuộc họp diễn ra tại trụ sở DMD, khi Thương Cảnh tới nơi, phòng họp đã chật kín người. Camille là giám đốc nghệ thuật của buổi trình diễn trang sức, còn thân tín của nàng là chủ tịch nhóm thiết kế tên là Blake.
Hai người hợp tác, buổi trình diễn trang sức nằm trong kiểm soát của bọn họ, Thương Cảnh muốn lên sân khấu phải vượt qua bọn họ.
"Tôi cần một lý do tại sao cô không dùng thiết kế của nhóm thiết kế, là vì cái gì làm cô từ chối thiết kế của chúng tôi." Blake nói rất rõ ràng: "Tôi không nghĩ nhà thiết kế mà cô mời có thể xử lý tốt món trang sức này, tác phẩm của cô ta quá tiểu chúng, không phù hợp với xu hướng, tôi tuyệt đối sẽ không cho phép loại tác phẩm đó xuất hiện trong sân, trở thành trò cười của xã hội thượng lưu."
"Lý do sao." Thương Cảnh ngả người ra sau, cười nói: "Bởi vì tôi từng thua em ấy trong một cuộc thi, đơn giản là như vậy, em ấy chính là thiên tài."
Khi cô nói lời này, mọi người đều tỏ ra kinh ngạc.
Sau khi Thương Cảnh trở về, cô hiếm khi nở nụ cười, giống như một viên kim cương, tỏa ra ánh sáng lạnh lùng, không cho ai đến gần, nhưng lúc này cô lại rất ôn nhu.
Kể từ khi gia nhập DMD, cô tồn tại giống như một ác quỷ, thống lĩnh mọi buổi trình diễn trang sức và dẫn đầu xu hướng hàng năm.
Hiện tại, cô nói chính mình thua.
Quả thực là vi diệu.
Thương Cảnh không ngần ngại mà chia sẻ kinh nghiệm này: "Không cần kinh ngạc, trước đây tôi cũng từng học thiết kế, khi đó chúng tôi ở trong cuộc thi ngang tài ngang sức, đó là lần đầu tiên tôi nhìn thấy một người giống như cỗ máy năng lượng vĩnh cửu trong thiết kế, có thể sử dụng nguồn cảm hứng không ngừng."
"Em ấy rất tự tin cùng khoa trương, khi người khác khen em ấy, em ấy liền kiêu ngạo mà nói: 'Cho em ấy một cây bút, em ấy liền có thể làm rung chuyển ngành trang sức', rất nhiều người không thích điểm này ở em ấy. Nhưng trong cuộc thi ngày hôm sau, em ấy đã lấy ra một bản thiết kế 'Định luật đòn bẩy của Archimedes'."
"Có người mắng em ấy, nói em ấy không xứng đáng đứng trên sân khấu thi đấu, em ấy liền thiết kế một 'đầu đổi chiều' để trào phúng đối thủ ở trước mặt là một xác chết. Cổ lỏng lẻo giống như mặt trời sắp đổ, nếu xứng với một viên đá quý màu vàng sẽ rất đẹp. Kiêu ngạo của em ấy không chỉ có thể giẫm lên đầu người khác, mà còn có thể giẫm mặt trời ở dưới chân, đó là suy nghĩ đầu tiên của tôi khi nhìn thấy em ấy."
Có người hỏi: "Vậy tại sao cô lại thua cô ấy?"
Sở dĩ cô thua là bởi vì trong một lần đối đầu, Thương Cảnh triệt để bị nàng coi thường, sau đó lại thua nặng nề trước nàng.
Dưới năng lượng tràn đầy đến biến thái của thiết kế Lưu , cô nghĩ đến là chinh phục, mỗi lần nhìn thấy Lưu Hạ Sáu, điều chiếm giữ tâm trí của cô là: Cô phải dùng trang sức để chinh phục người này, chiếm hữu nàng, có được nàng.
"À, đúng rồi, sau đó bản thiết kế này đã bị một nhà thiết kế lấy được, khảm kim cương đen trắng, đưa lên triển lãm trang sức Berlin, bán với giá trên trời hơn 100 triệu. Blake, hẳn là cô nhớ rõ."
Blake nhớ lại, trong lòng khẽ run lên.
"Tôi chưa bao giờ thấy một người mặc kệ là đang tức giận, vui vẻ, kiêu ngạo hay bị đuổi ra khỏi cuộc thi lại có thể thiết kế ra một tác phẩm hoàn hảo như vậy. Bộ não của em ấy giống như không phải chứa đầy tinh cầu hay vũ trụ, mà giống..."
Quả thực, cảm hứng của một nhà thiết kế bị giới hạn bởi cảm xúc, tuy nói đồ vật quý hiếm, càng ít lại càng quý giá, nhưng một người liên tục tạo ra những thiết kế tuyệt vời như vậy mới là thiên tài hiếm có.
Động lực vĩnh cửu thật tuyệt vời.
Có người không nhịn được nói tiếp: "Cô ấy giống cái gì?"
Thương Cảnh nghiêm túc nói: "Giống như hố đen."
"..."
Đây là khen người sao?
Thương Cảnh nhìn Blake, ngữ khí bình tĩnh nói: "Nói tác phẩm của em ấy là thiết kế tiểu chúng, đó là bởi vì cô chỉ có thể dựa vào năng lực thiết kế hiện tại của mình đi ảo tưởng coi thường tác phẩm của em ấy, nhưng cô không biết hiện tại em ấy đang dùng thiết kế để trào phúng cô."
"Chiếc nhẫn kim cương trị giá 100 triệu được bán tại Christie's năm ngoái là của em ấy thiết kế. Đây là thực lực của em ấy, hẳn là các cô đều nhớ lúc đó viên kim cương đó có giá trị bao nhiêu."
Sau khi chiếc nhẫn kim cương được chế tác ra, công ty báo giá 500 vạn, nhưng sau đó lại được bán với giá 100 triệu.
Chỉ vì nàng là nhà thiết kế cho một công ty nhỏ nên mọi người đều coi thường tài năng của nàng.
Thương Cảnh chưa bao giờ cảm thấy thiết kế của Lưu Hạ Sáu là tiểu chúng.
Chỉ là Lưu Hạ Sáu tự cho mình là một người bình thường, lựa chọn một con đường bình thường, miệng nàng cười nói rằng mình là thiên tài, nhưng thực ra nàng khiêm tốn đến mức không có tự tin.
Bình thường sao? Không bình thường chút nào.
Chỉ cần tin vào từng lời nàng nói liền sẽ đột nhiên phát hiện ra nàng có thực lực, nhưng nàng sinh ra đã trở thành một tấm che mắt, căn bản đều cho rằng nàng là người bình thường.
Đây là một điều rất khó chịu.
Nhưng trong mắt Thương Cảnh, Lưu Hạ Sáu là thiên thần, người đưa ra những chỉ dẫn đúng đắn nhất cho cô, nếu không có Lưu Hạ Sáu, DMD sẽ không có một giám đốc điều hành tên là Thương Cảnh.
DMD không thiếu đồ trang sức giá trên trời, nhưng đồ trang sức có thể bán giá cao ngất ngưởng thì hiếm có, các nhà thiết kế tại trụ sở đều rất ấn tượng với thiết kế này.
Bốn phía đều im lặng, Thương Cảnh nói: "Các cô còn có ý kiến gì không?"
Đương nhiên, Blake vẫn có ý kiến, bất đắc dĩ nói: "Nếu không trực tiếp gặp nhà thiết kế này, sẽ không làm người yên tâm, mọi người cũng sẽ không bị thuyết phục."
"Gặp em ấy?" Thương Cảnh cau mày nói: "Tại sao cô muốn gặp em ấy? Dựa vào cái gì muốn gặp em ấy."
Vẻ mặt cô rất phòng bị, ánh mắt rất thù địch, Blake nhất thời quên mất mục đích của mình, cho đến khi Thương Cảnh thu hồi tầm mắt, lạnh lùng nói: "Nghĩ cũng đừng nghĩ."
Tính chiếm hữu mạnh đến mức có thể áp đảo người.
Cách đây rất lâu, khi Camille đang theo đuổi Thương Cảnh, cô đã nghe Camille nói một câu: "Muốn đến gần Thương Cảnh thì trước tiên phải đánh bại cô ta, đáng tiếc, người này chưa từng xuất hiện."
Giờ đây, người phải tìm cách không còn là Camille nữa, cô cũng phải gặp nhà thiết kế này, một nhà thiết kế hố đen có thể đánh bại Thương Cảnh
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top