7

   Cùng mẹ của June trao đổi thuận lợi. Chỉ cần có thể chữa khỏi cho con gái dì ấy, giúp con gái mình thoát khỏi khói mù, dì ấy như thế nào cũng được. Đề cập đến việc phối hợp chuyển nhà để tiếp nhận điều trị tâm lý. Chỉ là mẹ chị ấy còn băn khoăn. Sau mọi việc, với tư cách là một người chăm sóc, tôi cần phải bên cạnh với June trong suốt 24 giờ. Dì ấy cũng biết rằng June hiện tại rất khó ở chung, chăm sóc chị ấy cũng là một chuyện rất khó khăn. Cũng may, dì ấy không biết rằng thậm chí tôi đã từ chức là vì June. Tất cả những gì dì ấy biết , tôi cũng là một bác sĩ tâm lý. Dì ấy rất biết ơn sự giúp đỡ của tôi

   Biện pháp điều trị đầu tiên của chúng tôi là thay đổi môi trường sống của June. Vì thế, June cần phải chuyển đến nhà của tôi, cùng nhau sống với tôi. Ban đầu, một đứa trẻ bốn tháng tuổi không thể không có mẹ, nhưng hiện tại June không thể gánh trách nhiệm mà một người mẹ cần phải gánh vác, ngược lại nó sẽ có ảnh hưởng xấu đến đứa trẻ. Hơn nữa, sự hiện diện của đứa trẻ cũng sẽ có tác động tiêu cực đến hiệu quả điều trị của June.

   Hiện giờ tôi mới biết được con gái của June tên là Kim. Từ cái tên, có thể nhìn ra được chị ấy thật sự rất yêu đứa trẻ này, chị ấy gửi gắm những mong chờ của mình vào tên đứa trẻ này. 

   Hiện tại Kim Kim chỉ mới bốn tháng tuổi, còn rất lâu mới đến thời điểm cai sữa. Nhưng thân thể June thực sự rất kém và cũng thiếu sữa. Khoảng nửa tháng trước, June đã không hề cho con bú. Hiện tại đứa trẻ đều uống sữa bột. Cho nên cũng tránh được việc nhìn thấy cảnh mẹ cho con bú, rất là xấu hổ.

   Điều tôi lo lắng chính là bản thân June không nguyện ý dọn đến nhà tôi. Tuy rằng chị ấy bị bệnh tâm lý rất nghiêm trọng, nhưng chị ấy cũng không phải bị ngốc . Chị ấy biết được tình cảnh hiện tại của mình, vẫn còn giữ được năng lực xã giao bình thường. Chị ấy có thể nói với tôi những lời chế giễu như thế, còn có thể lừa người ta để có được chìa khóa để mở cửa lên sân thượng của tòa nhà, thậm chí có thể nói rằng chị ấy còn rất thông minh, cũng có công kích cùng phản kháng. Hiện tại chị ấy không thích tôi, thậm chí có địch ý với tôi. Tôi cần phải chuẩn bị đầy đủ. Nếu chị ấy thực sự không muốn chuyển đến nhà tôi, tiền bối và tôi có thể cần phải thực hiện một số thủ đoạn cực đoan, chẳng hạn như thôi miên và cảm ứng tâm lý.

   Nhưng tôi thật may mắn chính là June dường như cũng không có quá mức giãy giụa. Hai ngày sau, tôi đưa chị ấy trở về nhà. Tôi để chị ấy ngồi trong phòng khách chờ tôi, sau đó mang hành lý của chị ấy vào phòng khách sắp xếp. Hành lý của chị ấy thiếu đến đáng thương, một chiếc vali, có một số quần áo để thay đổi. Khi tôi sắp xếp xong tất cả hành lý của chị ấy , xoay người trở lại đi đến phòng khách, tôi thấy chị ấy ngồi im trên ghế sofa, bật TV, mặt không cảm xúc mà nhìn vào, tay máy móc bấm chuyển đài, mỗi hai giây thay đổi một lần. rất có quy luật.

   Tôi nghĩ rằng chị ấy đối với bản thân mình ở trong một môi trường mới cũng không có cảm giác, hoặc là đối với việc chuyển nhà cũng không có mâu thuẫn. Hiện giờ xem ra cũng không phải, chị ấy có thể cảm nhận sự kích thích mang đến bởi môi trường xa lạ rất tốt, chị ấy cảm thấy bất an và lo âu, vì vậy chị ấy mới có chứng cưỡng bách xuất hiện. Tại thời điểm này, chị ấy thực sự bị ảo giác cùng suy nghĩ bên trong đó, chị ấy phải lặp lại một số động tác mới có thể an tâm. Nếu cố gắng làm gián đoạn, chị ấy có khả năng trở nên càng lo lâu và điên cuồng hơn. Cách tiếp cận của bác sĩ tâm lý nói chung là đi theo dòng chảy và chậm rãi dẫn đường. Nhưng tiền bối lại làm theo cách ngược lại, nói với tôi rằng miễn là chị ấy có triệu chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, đều có thể cố gắng làm gián đoạn và chuyển hướng sự chú ý của chị ấy.

   Vì thế ở trước TV tôi xếp bằng xuống, dùng cơ thể của mình chặn tia hồng ngoại của điều khiển từ xa, tiện thể chặn hơn phân nửa màn hình TV. Sau đó tôi ôm cánh tay, mặt đang mỉm cười mà ngồi ở chỗ kia, hai mắt không chớp mà nhìn chằm chằm vào chị ấy, cố gắng xem chị ấy sẽ phản ứng thế nào.

   Chị theo quán tính tiếp tục ấn điều khiển từ xa trong một lúc, phát giác rằng tình huống có gì đó bất đồng, chị ấy không thể thay đổi kênh , một hình bóng đáng ghét xuất hiện trước mắt. Cơ thể chị ấy bắt đầu run rẩy một chút, tôi thấy chị ấy cúi đầu xuống, cắn môi dưới, cắn đến trắng bệch. Sau đó chị ấy ném điều khiển từ xa một cách giận dữ, đứng dậy và bắt đầu đi qua đi lại. Tôi vẫn bình tĩnh như cũ, ngồi dưới đất, ngước đầu quan sát chị ấy.

   Một lúc sau, cổ họng chị ấy bắt đầu phát ra một tiếng gầm gừ nhẹ, đó là một âm thanh làm cho tôi rất khó chịu, giống như một con thú hoang, lộ ra một cảm giác nguy hiểm.

   Tôi cau mày , cả người bắt đầu cảnh giác để ngừa chị ấy có hành vi kích động quá trong giây tiếp theo.

   Sau đó, tôi thấy đôi mắt chị ấy đột nhiên đỏ hồng và đi về phía bếp. Lòng tôi nói không ổn rồi, chị ấy muốn lấy một con dao! Vì vậy, tôi đã phản ứng cực kỳ nhanh chóng ngay lập tức từ mặt đất nhảy dựng lên, bắt kịp chị ấy vài bước bắt lấy chị ấy. Không biết lấy từ đâu ra sức mạnh lớn như vậy, chị ấy liền vùng vẫy thoát khỏi tay tôi ngay lập tức.

   Tôi tiến lên trước một bước và ôm lấy chị ấy từ phía sau. Chị ấy bắt đầu giãy dụa rất dữ dội, đá chân điên cuồng, hơn nữa bắt đầu tức giận gào rống mắng, trong miệng hét lên vài câu.

   "Gϊếŧ ngươi, gϊếŧ! Gϊếŧ ngươi! Đi chết đi !!! Đi chết đi !!!"

   Tôi vội vàng hô to, cố gắng đánh thức chị ấy, tôi biết chị ấy lại bị rơi vào ảo giác:

   "June!! June!!..."

   Cứ như thế kêu tên chị ấy nhiều lần, tôi dùng sức bên hông áp bụng của mình vào lưng chị ấy, hai tay dùng sức nâng lên eo của chị ấy, khiến cho cả người chị ấy bị tôi bế lên. Chị ấy không thể dùng sức của hai chân khi đang lơ lửng trong không trung, cho dù có giãy dụa như thế nào đi nữa cũng không thể thoát khỏi tôi. Tôi gần như lấy tất cả sức lực từ bé đến giờ đều mang ra dùng, sức lực chị ấy thật sự rất mạnh khi nổi điên lên, buộc tôi phải sử dụng các kỹ năng của học võ mà tôi đã không sử dụng trong một thời gian dài để đối phó với chị ấy.

   Tôi cắn răng ,tiếp tục gọi tên chị ấy liên tục không ngừng nghỉ. Sau một lúc lâu, tôi nhận ra rằng sự giãy giụa của chị ấy cuối cùng đã chậm rãi dừng lại , toàn bộ cả người đều dựa vào cơ thể tôi. Tôi đã duy trì tư thế này không biết bao lâu thì eo đã mất đi cảm giác. Hiện tại cuối cùng cũng đã thở phào nhẹ nhõm, đặt chị ấy xuống. Dù vậy, tôi cũng không dám buông tay, vẫn khóa chặt chị ấy trong lòng.

   Tôi thở hổn hển đầy mồ hôi trên mặt, tôi cúi đầu nhìn xuống xem tình huống của chị ấy, nhưng khi tôi cúi đầu xuống, mồ hôi từ cằm tôi nhỏ giọt xuống trên hàng mi dài của chị ấy. Lông mi chị ấy run rẩy nhẹ , bộ dáng trong quá mức động lòng người. Có một cú đập mạnh bất chợt trong tim, tôi chợt nhận ra rằng tư thế tôi giữ với chị ấy lúc này là quá mức ái muội. Trong nháy mắt, dường như một túi nước ấm đã vỡ ra ở đáy lòng tôi, nhiệt độ đang tràn ra, đột nhiên có chút không thể cầm lòng được, tôi muốn hôn chị ấy.

   Ngay trước khi tôi đưa ý nghĩ đó trở thành sự thật, thì chị ấy đã tạt một chậu nước lạnh bằng một câu lạnh lùng:

   "Cô có thể buông tôi ra không? Hay là, cô lại không nhịn được?"

   Chị ấy khôi phục bình thường trở lại, chính là ở trạng thái này sau cơn kích động được kiềm chế . Tôi đã được nếm thử qua một lần, vào tối hôm đó khi tôi giúp chị ấy cởi quần áo trong phòng tắm và muốn tắm cho chị ấy. Lúc này, chị cực kỳ thông minh lại nguy hiểm, với sức công kích cực kỳ mạnh mẽ, thậm chí còn nguy hiểm hơn cả khi chị ấy phát cuồng.

   Tôi chậm rãi buông đôi tay, chị ấy lùi phía sau một bước, kéo dài khoảng cách với tôi, rũ mắt không nhìn tôi, trên mặt là nụ cười mỉa mai với bộ dạng châm chọc và nói:

   "Tôi biết là tôi đang ăn nhờ ở đậu, không có tư cách gì để yêu cầu cô. Cô đã giúp tôi, theo lý là tôi nên cảm ơn cô, nhưng điều đó không có nghĩa là tôi sẽ giao thân cho cô. Ba tôi muốn xuất viện về nhà. Cả mẹ tôi và tôi đều không muốn ba tôi biết tình trạng hiện tại của tôi, do tôi không có chỗ để đi vì vậy tôi chỉ có thể ở cùng cô. Cô yên tâm, tôi sẽ nhanh chóng tìm được phòng ở càng sớm càng tốt và sẽ không làm phiền cô quá lâu. Tôi cũng hy vọng rằng cô có thể giữ khoảng cách với tôi. Cô cũng biết , tôi chán ghét nhất là điều gì. "

   Những lời của chị ấy không kịch liệt, nhưng nó làm tôi rất khó chịu. Đặc biệt là câu cuối cùng, nó thật sự có thể gϊết chết tôi. Mặc dù tôi đã chuẩn bị tinh thần, tôi vẫn bị đâm đến máu tươi đầm đìa vì những lời nói của chị ấy. Tôi hít một hơi thật sâu, ổn định cảm xúc của mình, tận lực giữ ngữ khí tự nhiên và thoải mái mà nói một tiếng:

   "Em hiểu, chị yên tâm."

   "Như vậy, tôi về trước phòng."

   Nói xong chị ấy xoay người và đi về phía phòng ngủ của mình. Ở trạng thái đó, hiển nhiên thần trí chị ấy rất rõ ràng , tất nhiên chị ấy cũng có thể biết được phòng của mình ở đâu. Tôi gọi chị ấy lại:

   "Đợi đã..."

   Lưng chị ấy rõ ràng cứng đờ, tôi siết chặt nắm đấm và tiếp tục duy trì giọng nói tự nhiên, và hỏi:

   "Buổi trưa chị muốn gì ?"

   "Tùy ý, tôi cũng không đói lắm." Nói xong, chị ấy liền vào phòng, đóng cửa.

   Ta cười khổ một chút, xoa xoa thắt lưng đau đớn, vặn vẹo mà cười, giơ tay lên và kéo khoé miệng để tự vui lên:

   "Lúc này chỉ vừa mới bắt đầu thôi ! Nấu cơm nấu cơm!"

   Cơm trưa, cơm chiều, cho đến khi tắm, chị khôi phục lại trạng thái trầm mặc ít lời giống như người gỗ. Đây là trạng thái của bản thân chị ấy, kiềm nén đến cực điểm và không thể giải phóng cảm xúc. Đa số thời gian chị ấy đều ở trong trạng thái này. Trạng thái phát cuồng và trạng thái siêu nhân, cực kỳ bình tĩnh chỉ có thể nói là ngắn ngủi. Nhưng tôi đã thấy trạng thái chuyển đổi liên tục của chị ấy ,có điềm báo rằng chị ấy bị tâm thần phân liệt. Một khi chị ấy không thể chịu đựng được nữa, có lẽ một nhân cách thứ hai sẽ được sinh ra để tới thế chỗ tiếp nhận.

   Tôi cần phải săn sóc tỉ mỉ mà chiếu cố tất cả mọi chuyện của chị ấy, bao gồm cấp thức ăn cho chị mỗi bữa, cả quần áo để thay, nếu chị ấy không thất thần rất có khả năng sẽ xem nhẹ toàn bộ, làm cho hỏng bét. Điều này gần như hao hết tất tinh lực của tôi. Tôi chưa bao giờ biết rằng chăm sóc ai đó là một công việc khó khăn như vậy. Mãi cho đến khi chị ấy nằm xuống giường, tôi cảm thấy mình không thể đứng thẳng lên được.

   Tôi dùng tốt nhanh nhất để tắm cho bản thân mình, rồi lặng lẽ đến cửa phòng chị ấy. Chúng tôi hy vọng tận lực điều trị cho chị ấy mà không cần dựa vào thuốc ít nhất có thể, đặc biệt là thuốc ngủ. Nhưng có một thực tế không thể chối cãi là chị ấy không thể đi ngủ. Nếu chị ấy không ngủ được, hiệu quả phục hồi sẽ giảm đi rất nhiều. Bởi vì chứng mất ngủ có ảnh hưởng tiêu cực rất lớn đến trạng thái tinh thần của con người, ngay cả đối với người bình thường, nói gì đến chị ấy.

   Trước mắt phương pháp chúng tôi hiện đang xem xét là liệu pháp âm nhạc, hy vọng có thể thông qua truyền phát âm nhạc để dẫn đường chị ấy đi vào giấc ngủ. Tiền bối đặc biệt tìm rất nhiều bài hát có tác dụng ru ngủ rất hiệu quả, tôi phải thử từng bài một để xem bài nào phù hợp nhất với chị ấy.

   Hiện tại chị ấy không muốn tôi đến gần chị ấy. Khi tôi đến gần hơn, nói không chừng trạng thái siêu nhân của chị ấy sẽ được đánh thức. Tôi không muốn nhìn thấy June lạnh lùng và đáng sợ. Vì vậy, tôi chỉ có thể đặt một chiếc ghế ở cửa phòng của chị ấy, sau đó đặt iPod cùng âm hưởng vang lên trên ghế, và bật một bài hát ru cho chị ấy qua cửa.

   Tôi lặng lẽ đứng trước cửa phòng chị ấy một lúc trước khi trở về phòng. Tôi đặt đồng hồ báo thức, lúc ba giờ, tôi định dậy để xem cô ấy có ngủ không.

   Nhưng mà tôi nằm xuống chưa được mười phút, tôi nghe thấy tiếng cửa mở trong phòng chị ấy bên cạnh, và rồi tiếng nhạc dừng lại, hiển nhiên là chị ấy đã tắt. Tôi ngạc nhiên, đôi tai tôi thẳng đứng lắng nghe động tĩnh của chị ấy, không bao lâu tôi liền nghe thấy âm thanh chị ấy gõ cửa. Tôi đi đến mở cửa và thấy chị ấy đứng ở cửa với mái tóc rối bù, nhét chiếc iPod vào tay tôi, rồi lặng lẽ trở về phòng.

   Tôi quả thật dở khóc dở cười, chị ấy là không thích bài hát ru này sao?

   "Không thích nghe nhạc? Cái này có thể trợ giúp giấc ngủ của chị." Tôi đuổi theo chị ấy đi ra, đứng trước phòng chị ấy và nói.

   Chị ấy cố tự bước đến mép giường ngồi xuống. Hiện tại hẳn là chị ấy đang ở trong trạng thái trầm mặc ít nói. Tôi không biết liệu tôi có thể nhận được câu trả lời của chị ấy không. Hỏi chỉ là để thử. Rốt cuộc, tôi nhớ rõ rằng từ trước giờ chị ấy vẫn thích nghe nhạc, đặc biệt là nhạc cổ điển.

   Thật bất ngờ, tôi thực sự nghe thấy câu trả lời của chị ấy. Đó là giọng nói lạnh lùng, nhưng giọng điệu có vẻ rất buồn tẻ:

   "Tôi không thích nghe âm từ máy móc, thật lạnh."

   Tôi ngơ ngẩn, ngay sau đó thử hỏi:

   "Em sẽ hát cho chị nghe, có thể chứ?"

   Chị ấy không nói gì.

   Tôi cũng không nói thêm gì nữa về ý kiến của chị ấy, rồi nói:

   "Ngủ đi."

   Tôi thấy cô ấy nằm trên giường đắp chăn đàng hoàng, lúc này tôi mới đóng cửa lại, rồi ngồi lên trên ghế ngoài cửa và bắt đầu nhẹ nhàng ngân nga lên. . Tôi không nhớ lời bài hát ru, nhưng giai điệu rất quen thuộc, vì vậy tôi chỉ ngân nga giai điệu nhẹ nhàng. Hát liên tục, hát lặp đi lặp lại, tôi không biết mình đã ngân nga bao lâu, tôi càng ngày càng buồn ngủ, tôi chỉ giữ nó cho đến khi tôi không còn sức, rồi tôi chậm rãi thu thanh. Cổ họng tôi bị đau, đau dữ dội và miệng tôi khô khốc. Tôi đã kiểm tra thời gian và tôi thực sự hát từ 11 giờ đến 2 giờ rưỡi.

   Tôi lặng lẽ không một tiếng động mở cửa phòng của chị ấy, bước đến chỗ chị ấy như một con mèo, nhìn kỹ hơn, chị ấy đã ngủ. Khuôn mặt thật bình tĩnh, tôi cong lên khoé miệng, lần đầu tiên một loại vui sướng, cảm giác thành tựu nảy lên trong lòng tôi . Tôi giúp chị ấy chỉnh lại góc chăn, và lặng lẽ lui ra ngoài.














Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top